Nghề tình nhân – Chương 8

Vũ Linh 372

Tác giả : Trang Buby

Nghe Dương nói câu đó tôi còn cứ ngỡ mình nghe nhầm nên chằm chằm nhìn anh rồi hỏi lại:

– Sao cơ?

– Cô bị điếc à?

Nói xong Dương đứng dậy bước đi trước. Tôi đứng đằng sau nhìn theo anh với vẻ mặt đầy bất mãn. Bộ trả lời một câu ʇ⚡︎ử tế với tôi là ngày hôm đó hao hụt kinh tế của anh ta hay sao? Dương bước ra khỏi cửa rồi vẫn chưa thấy tôi ra nên quay lại bảo:

– Còn đứng đực ra đó?

Lúc này tôi mới giật mình nhớ đến chuyện lớn nên cuối cùng lại nhịn, lẽo đẽo đi theo anh xuống bãi đậu xe. Chiếc xe nhanh chóng di chuyển, vì là ban đêm nên anh lái xe rất nhanh, cơ hồ như muốn xuyên thủng màn đêm lạnh lẽo. Mà suốt cả quãng đường 80 cây số đó, để tránh việc bị anh mỉa mai thì ngoài lúc chỉ đường cho anh, chúng tôi không ai nói năng câu gì với nhau cả.

Nhà tôi ở cuối xã, đường khá là ʋòпg vèo nhưng Dương vẫn kiên nhẫn lái xe chở tôi đến nơi. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng nhà thì mới 2 giờ 20 phút sáng. Nhìn ngôi nhà cấp 4 đã lụp sụp theo thời gian, tôi rất ngại mời anh vào nhà vì sợ anh chê bẩn. Nhưng mà nghĩ dù sao anh cũng mất công chở tôi về, với lại tôi nghĩ Dương chắc chắn sẽ từ chối nên theo phép lịch sự tối thiểu tôi mời đại một câu:

– Anh có muốn vào trong nhà chơi không?

Nói xong tôi thấy Dương liếc mắt nhìn xung quanh, ở đây không có một bóng đèn đường, tất thảy chìm vào màn đêm đen kịt, anh chần chừ suy nghĩ vài giây rồi đáp lại:

– Cũng được!

Dương nhận lời là chuyện ngoài dự kiến của tôi. Nên lúc dẫn anh vào đến nhà, bật điện lên, tôi có chút ân hận và xấu hổ vì bày đặt lịch sự mời anh vào nhà mình. Nhà tôi đã cũ lắm rồi, tường bong tróc từng mảng hết cả, mới có mấy tháng không về quê mà bụi bặm và ๓.ạ.ภ .ﻮ nhện giăng khắp. Tôi nhanh chóng dọn qua một lượt rồi lấy khăn lau sạch chiếc ghế cho anh ngồi:

– Anh ngồi xuống đây đi. Nhà lâu ngày không có người ở với mục cũ hết rồi nên hơi có mùi khó chịu. Nếu anh sợ bẩn thì có thể ra ngoài.

– Cô đúng là thứ vô ơn. Chưa gì đã tính đuổi khách.

Nói xong Dương trực tiếp kéo ghế ngồi xuống. Trước đây tôi cứ nghĩ đại gia thích sạch sẽ như anh sẽ không bao giờ lại gần những nơi như này. Tôi nhìn bộ đồ anh mặc tгêภ người, nói chung chẳng có tí liên quan nào tới ngôi nhà.

Tôi ngước mắt nhìn lên bàn thờ nhỏ để di ảnh bố mình, cũng lâu ngày tôi không về nên bụi che mờ cả bức ảnh. Trong lúc chờ trời sáng thì tôi đi dọn dẹp lại bàn thờ, thắp cho bố một nén hương. Xong xuôi tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện Dương, tôi bảo:

– Trời cũng sắp sáng rồi, nếu anh bận thì về Hà Nội đi. Cảm ơn anh đã chở tôi về đêm hôm như thế này nhé. Anh yên tâm, xong việc tôi sẽ lên Hà Nội, không có trốn nợ anh đâu mà lo.

– Đất này của bố cô để lại à?

Dương không trả lời câu kia của tôi mà hỏi sang một câu khác. Tôi cũng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:

– Đúng rồi. Đất này bố tôi để lại cho hai chị em. Anh thấy cái nhà bên cạnh không, cũng là đất của bố tôi nhưng cô tôi không biết dụ dỗ thế nào mà ông đã sang tên cho nửa mảnh. Vậy mà bây giờ cô ấy còn muốn chiếm nốt mảnh này.

– Mảnh đất này đứng tên ai?

– Tên bố tôi.

– Ở quê có nhà sao không sống? Sao lại muốn lên thành phố?

Phải! Nếu được lựa chọn tôi cũng rất muốn sống ở quê. Hằng ngày đi làm công ty, nuôi mấy con gà, trồng mấy luống rau, cuộc sống êm đềm trôi qua cùng với thằng Minh. Ở quê dễ sống hơn thành phố rất nhiều, ít ra tôi cũng đỡ một khoản tiền thuê nhà. Thế nhưng cuộc sống ấy vẫn đâu như tôi mong muốn, Minh đổ Ьệпh, thời gian đầu còn đến Ьệпh viện ít, thời gian sau ở viện nhiều hơn ở nhà. Mà mỗi lần đến viện tiền thuê xe còn hơn cả tiền thuê nhà. Quan trọng là bác sĩ cũng khuyên Ьệпh này của em đến Ьệпh viện càng sớm càng tốt. Vì vậy tôi quyết định bỏ lại tất cả đưa em lên Hà Nội sinh sống. Khi ấy tôi mới 21 tuổi, cái tuổi vẫn còn thiếu chín chắn mà đã phải bon chen tгêภ cái thành phố hoa lệ. Đã từng nhiều lần bị người ta ЬắϮ пα̣t, quỵt tiền lương, ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘…nhưng tôi vẫn phải cố gắng bám víu vào đất Hà Nội. Vì ở nơi đó là sự sống duy nhất của em tôi! 

Tôi gượng cười đáp:

– Hà Nội dễ kiếm tiền hơn quê nhiều.

– Ừ.

Thế rồi cả tôi và Dương đều không nói gì nữa. Cứ như thế cho tới khi trời vừa hửng sáng thì bất ngờ tiếng cô tôi vang lên the thé:

– Con My, mày về từ khi nào? Lần này mày còn dám đưa trai về nhà nữa hả? Bố tiên sư mày cũng giống con mẹ mày, d᷈-/i᷈ thỏa làm ทɦụ☪ cả họ nhà tao.

Đối với người cô này tôi cũng chẳng cần phải ʇ⚡︎ử tế làm gì nữa. Tôi biết thừa bà ta chắc đang tức sôi ɱ.á.-ύ vì dù sao hôm nay cũng là ngày phá nhà mà lại thấy tôi lù lù ở đây. Tôi đứng lên nói thẳng:

– Cô không có quyền gì mà cҺửι cháu cả. Càng không có quyền sỉ ทɦụ☪ cháu.

– Á à cái loại con cháu mất dạy. Tao là cô mày mà mày nói tao không có quyền hả con кнốикιếρ?

– Cô nhận là cô cháu mà cô không biết ทɦụ☪ hả cô Sa? Cả cái làng này họ đều biết cô đối xử với cháu thế nào. Nếu cô còn sỉ ทɦụ☪ cháu nữa thì đừng trách cháu không nể nang cô cháu gì sất.

Tôi nói đến đây thì sắc mặt cô tôi cơ hồ tái xanh như tàu lá chuối, cô nghiến răng chỉ tay thẳng mặt tôi mà rít lên:

– Mày!!! Cái loại d᷈-/i᷈ cái như mày đúng là làm ทɦụ☪ họ nhà tao. Mày tưởng tao muốn có người cháu như mày lắm à? Con chó ૮.ɦ.ế.ƭ này!!!

Tôi nhìn cô Sa, hai từ “d᷈-/i᷈ cái” như một nhát dao đâm thẳng vào tιм tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhếch mép đáp:

– Đĩ? Cô nói mà không biết ngượng mồm. Năm ấy cô không lừa bố tôi cho cô nửa mảnh đất này thì tôi cũng không phải đi làm cái nghề mạt hạng, cuộc đời tôi cũng không khốn пα̣п đến mức này đâu. Cô sống sao thì sống, cô còn hai đứa con gáι chưa chồng nữa đấy. Cẩn thận cҺửι người hôm trước, hôm sau nghiệp quật.

Tôi nói xong định quay lại trong nhà mặc cho cô Sa nói gì thì nói, nhưng vừa mới xoay người một cái đã bị cô tóm cổ tay lại. Khoảnh khắc mà tôi cứ nghĩ cái bạt tay kia sẽ giáng mạnh xuống mặt mình thì cũng may tay cô Sa đã bị Dương giữ chặt lại:

– Muốn ᵭάпҺ cô ấy, ít ra cũng phải nhìn người bên cạnh cô ấy là ai!

Lúc Dương nói câu này, thái độ rất bình thản, mà tôi đứng bên cạnh thì lại tròn xoe mắt nhìn anh đầy kinh ngạc. Cô Sa bị tôi chọc điên nãy giờ nên khi thấy Dương giữ tay mình lại càng tức. Cô trừng mắt nhìn Dương rồi nghiến răng nghiến lợi gằn lên:

– Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch. Mày là cái thá gì mà tao phải bận tâm. Tao lại sợ chúng mày quá cơ, khôn hồn thì bỏ ngay tay tao ra kẻo mày không có đường về.

Cô Sa vừa dứt lời thì Dương liền nhíu mày một cái, bất ngờ cô kêu lên lớn hơn:

– Á á bỏ tay tao ra không gãy tay tao bây giờ.

Tôi biết thừa mụ bà cô của mình rất giỏi ăn vạ, hơn nữa bà ta cậy có 1 thằng con rể cũng gọi là có tí ɱ.á.-ύ mặt nên luôn được nước làm càn. Tôi thấy Dương siết cổ tay bà ta chặt đến nỗi mặt bà ta nhăn nhó như sắp gãy tay đến nơi. Mà thật sự tôi không muốn kéo anh vào những chuyện rắc rối của mình nên quay sang bảo anh:

– Thôi anh bỏ ra đi.

Dương gườm gườm nhìn cô Sa một lát rồi cuối cùng hất tay bà ta xuống, sau đó anh phủi phủi tay giống như kiểu mình vừa động vào thứ gì đó rất bẩn. Rồi anh nói:

– Bà cҺửι cô ấy làm d᷈-/i᷈? Nhưng bà có biết đâu phải ai cũng làm d᷈-/i᷈ được đâu. Ví dụ như bà, có nằm phơi khô bảy bảy bốn chín ngày cũng chẳng ai ngó ngàng tới. Việc đó đồng nghĩa là gì bà biết không? Chính là bà xấu đến mức chó nó không thèm thì làm sao quyến rũ được bọn đàn ông chúng tôi.

Từng lời Dương cҺửι rất sâu và cay khiến bà ta nhất thời cứng ngắc miệng không biết nói thế nào.Cuối cùng tức quá không làm gì được lại quay sang cҺửι tôi:

– Con My, hài lòng mày chưa? Mày dẫn thằng ôn con này về sỉ ทɦụ☪ cô mày. Bố mày tгêภ trời chắc đang thấy đẹp mặt lắm!

– Cô không có tư cách gì mà nhắc đến bố tôi đâu.

– Mày…mày…thứ mất dạy!!!!

Nói rồi bà ta hậm hực đi về. Tôi thì cũng đứng nhìn cho tới khi bà ta đi khuất mới thôi. Lát sau, mọi thứ yên tĩnh trở lại, tôi quay sang bảo Dương:

– Xin lỗi anh, ʇ⚡︎ự nhiên kéo anh vào chuyện của gia đình tôi.

– Cô ruột của cô thật à?

– Vâng, cô ruột tôi đó. Chắc anh đang nghĩ chẳng ai như nhà tôi đâu nhỉ? Người nhà với nhau mà ghét nhau như kẻ thù.

Dương im lặng không nói gì nữa. Một lát sau tôi thấy bụng mình bắt đầu ồng ộc réo lên vì đói. Nghĩ bụng Dương chắc cũng đang giống tôi, suốt cả đêm qua anh thức trắng đêm để lái xe đưa tôi về nhà, mà sáng giờ cũng chưa ăn gì nên tôi bảo:

– Này…anh đói chưa?

– Làm gì?

– Cô tôi biết tôi về rồi nên chắc không dám làm gì ngay đâu. Gần đây có quán ăn, anh muốn đi ăn sáng không? Quán này không sang trọng như tгêภ Hà Nội nhưng được cái ngon phết.

Dương ngẫm nghĩ một lúc, sau đó không hiểu sao lại gật đầu:

– Đi.

Lúc tới quán ăn, cũng may là quán không đông người nhưng tôi vẫn phải liếc mắt nhìn chỗ nào sạch sẽ và thoáng nhất. Cô chủ bán bún vừa thấy tôi đã hỏi:

– Ơ My về quê bao giờ thế cháu?

– Dạ cháu về hôm qua ạ.

– Ừ, thế thằng Minh có về cùng không? Sao không thấy đi ăn sáng cùng?

– Dạ Minh nhà cháu vẫn ở tгêภ Hà Nội.

– Thế đây là bạn trai cháu à?

– Dạ không, bạn cháu thôi ạ.

– Trai thành phố có khác, đẹp như tranh vẽ ấy nhỉ?

Tôi cười cười không nói gì nữa. Lát sau cô ấy bê ra hai bát bún riêu cua đặt xuống trước mặt hai chúng tôi. Dương nhìn xuống bát bún, vẻ mặt còn dè chừng không muốn ăn. Tôi thấy vậy nhanh nhảu lau đũa cho anh, sợ anh chê bẩn còn lau đi lau lại mấy lần mới đưa:

– Anh ăn đi.

– Định nghĩa món “ngon” của cô đây à?

– Thì anh cứ ăn thử đi mới biết được chứ.

Dương nhíu mày nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc rồi cũng cúi xuống múc thử một thìa nước canh. Ngay sau đó anh buông đũa đặt xuống bàn, vẻ mặt đúng kiểu chán chẳng buồn ăn. Tôi thấy thế cố tình hỏi lại cho chắc:

– Ngon đúng không anh?

– Cô nhìn mặt tôi xem có ngon không?

– Mặt anh lúc nào chẳng ngon.

Tôi cố tình đùa anh vậy thôi, nhưng không ngờ trong giây phút ngắn ngủi tôi đã thấy khoé môi anh nhếch lên nụ cười nhẹ. Thế nhưng rất nhanh lại trở về bộ dạng nghiêm túc khó tính như thường ngày:

– Cô nên đi khám lại vị giác đi.

Tôi biết anh đang mỉa mai mình nhưng cũng không buồn chấp. So với trước kia thì có lẽ ngày hôm nay Dương đối xử với tôi một cách bình thường nhất. Thế là sau đó rõ ràng gọi ra hai bát bún nhưng chỉ có mình tôi ăn. Vì anh ngồi đối diện tôi, mà từ trước đến nay tôi thấy cách ăn uống của anh rất từ tốn nên hôm nay tôi cũng phải cố gắng kìm hãm cách ăn uống thô thiển của mình lại.

Đang ăn ʇ⚡︎ự nhiên anh nói:

– Cô cứ ăn bình thường cho tôi nhờ. Tôi không có thời gian ngồi đây nhìn cô ăn.

– Tôi vẫn đang ăn bình thường mà.

– Bình thường cô ăn kiểu khác.

– Kiểu khác là thế nào?

– Ăn như lợn!

Rõ ràng tôi bị chê mà tôi không thấy bực, ngược lại thấy chút đáng yêu. Thế là tôi chẳng cần phải kìm hãm bản chất của mình nữa, cúi xuống ăn nhanh chóng hết bát bún, ăn xong còn cầm bát húp sạch nước mới thôi.

Tầm 45 phút sau thì chúng tôi về, lúc đó máy xúc đã ở trước cổng, còn trong sân tôi thấy cô mình và thằng con rể mà cô luôn ʇ⚡︎ự hào đang đứng chỉ đạo máy xúc. Rõ ràng biết tôi về mà còn tuỳ ý muốn phá nhà tôi. Tức quá tôi muốn phát điên mà gào thét:

– Các người tính làm gì ở nhà tôi vậy? Cút…cút về hết cho tôi!

Một người đàn ông ngồi tгêภ máy xúc thò đầu ra nhìn về hướng cô tôi và thằng con rể bả. Hai người đó như không nhìn thấy tôi, nghiễm nhiên ra lệnh:

– Kệ con điên đó. Bắt đầu xúc đi.

– Đây là đất nhà tôi. Ai dám động tôi báo côпg αп bây giờ.

– Con My, đất này là đất của tao, sổ đỏ đã đứng tên tao. Mày có quyền đếch gì mà phát điên ở đây?

Lời nói của cô Sa như những nhát búa gõ liên tiếp vào đầu tôi. Đất này là đất của bố tôi để lại, sổ đỏ đứng tên bố tôi, thế quái nào bây giờ lại thành sổ đỏ đứng tên bà ta. Tôi lắc đầu đáp:

– Bà nói dối!

Tôi vừa dứt lời thì thằng con rể bà ta đi tới cầm quyển sổ đỏ giơ ra trước mặt tôi, thái độ khinh khỉnh nói:

– Nói dối cái mả mẹ nhà chị, chị mở to mắt ra mà nhìn sổ đỏ đứng tên mẹ vợ tôi đây.

Tôi nhìn quyển sổ đỏ đúng là đứng tên bà ta, trong lòng bắt đầu hoang mang. Làm sao có thể có chuyện vô lý như vậy xảy ra được cơ chứ. Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ thì bà cô tôi lên tiếng tiếp:

– Bố mày trước khi ૮.ɦ.ế.ƭ có để lại di chúc, mọi đất đai của ông ấy để lại cho tao vì thương tao vất vả chăm sóc chị em mày. Mà tao cũng muốn chăm sóc chị em mày nhưng do mày khốn пα̣п với tao trước đấy chứ? Mày ăn cơm nhà tao mà mày không biết điều, mày còn tính dụ dỗ chồng tao ℓêп gιườпg với mày à?

Bà ta nói đến đây thì cả người tôi bắt đầu run lên vì giận dữ, giận đến cùng cực. Đúng là cái loại đã khốn пα̣п được cả đôi. Năm đó bố tôi vừa mất, đó là bữa cơm đầu tiên bà ta gọi chị em tôi sang nhà bà ta ăn cùng. Nhưng đó cũng là bữa cơm mà cả đời này tôi không muốn nhắc lại. Trưa đó ăn cơm xong tôi bê mâm bát ra sau nhà rửa. Trời lại mưa nên tôi đem vào trong nhà tắm. Vừa vặn nước xả thì tiếng chú Huynh ( chồng cô tôi) vang lên:

– My rửa bát hả cháu?

Tôi gật đầu không thèm quay lại nhìn chú Huynh, nhàn nhạt đáp:

– Dạ vâng. Chú nay không ăn cơm nhà ạ?

– Ừ chú đi uống ɾượu với bạn mới về. Không biết cháu cũng qua đây ăn cơm.

– Dạ vâng ạ.

Nói xong thì bất ngờ chú ngồi xuống bên cạnh tôi. Vừa ngồi xuống hơi thở hôi hám bốc ra cùng chút men ɾượu khiến tôi đã có chút run sợ. Chú cười bảo:

– Để chú phụ rửa cùng My nhé. Bàn tay này mà để rửa bát, Ϯộι nghiệp thật.

Nói xong chú đã đặt tay mình lên tay tôi, tôi bị bất ngờ nên vội vàng rụt tay lại:

– Chú đi ra đi cho cháu rửa bát.

– Chú phụ rửa cùng My.

– Cháu không cần.

Thế rồi theo linh cảm tôi biết mình không thể ở đây được thêm nữa nên lập tức đứng phắt dậy. Thế nhưng còn chưa đứng vững thì người tôi đã bị tảng ϮhịϮ to béo đè lên, cố đẩy cũng không đẩy ra được chỉ biết gào:

– Buông ra, chú điên rồi à?

– My, cháu đẹp quá, đẹp hơn cô cháu nhiều. Ngoan ngoãn nghe lời chú, thỉnh thoảng chú cho cháu tiền tiêu nghen.

Tôi không kìm nổi cắn mạnh vào vai gã đàn ông khốn пα̣п mang danh chú rể. Thế nhưng hắn ta lại càng thích thú với sự chống cự của tôi, như điên dại hôn mạnh xuống cổ. Tôi bật khóc tức tưởi trong bất lực, cả tấm lưng ướt nhèm trong thời tiết giá lạnh khiến người tôi run lên. Thế nhưng miệng tôi vẫn không ngừng van xin:

– Tôi lạy chú, buông tôi ra.

– Đừng nói gì cả, cũng đừng mong thoát khỏi tay chú. Cô mày đi công việc rồi, chưa về ngay đâu.

Nước mắt tôi chảy dọc hai thái dương, tôi có cố van xin và giãy dụa thế nào cũng vô ích. Khoảnh khắc mà tôi tưởng cả đời này bị hủy hoại cho thằng đàn ông khốn пα̣п này thì đột nhiên tiếng cô Sa tru tréo lên:

– Mả cụ chúng mày, chúng mày định làm gì thế?

Lão ta thấy vậy liền buông tôi ra, lão nhìn cô Sa lắp bắp:

– Là nó mồi chài dụ dỗ anh.

Tôi vừa lồm cồm bò dậy thì cô Sa đã lao tới giựt tóc tôi như điên dại. Cái giây phút đó tôi mãi mãi không thể nào quên được. Bây giờ đứng đối diện với người cô mình, được cô nhắc lại chuyện năm xưa, nó như những nhát dao đâm thẳng vào tâm can tôi vậy. Máu điên trong tôi đã điên sẵn rồi lại càng điên hơn, hai mắt tôi long sòng sọc tràn ngập thù hận, hận đến nỗi chỉ muốn sống ૮.ɦ.ế.ƭ một lần với người cô này. Mặc kệ mọi thứ sau đó muốn ra sao thì sao.

Chắc có lẽ Dương thấy tôi đang dần mất bình tĩnh nên liền tiến đến gần tôi, anh kéo tay tôi lùi lại đằng sau lưng anh. Cả thân hình to lớn của anh che nửa người tôi khiến tâm tình tôi bỗng dưng dịu lại, trong tιм dâng lên cảm giác được bảo vệ.

Ánh mắt anh thâm sâu đối diện với hai người họ, xong anh bình tĩnh hỏi:

– Bà nói có di chúc, vậy di chúc đâu?

Bà ta khi đó nhìn Dương với vẻ mặt đầy đắc ý, xong lôi ra một tờ giấy, ʇ⚡︎ự tin bảo:

– Di chúc đây!

Tôi vừa nhìn thoáng qua nét chữ là cũng đủ biết đó không phải chữ của bố mình. Tôi muốn giựt lại tờ di chúc xem cho rõ hơn thì bà ta vội vàng thụt tay lại. Tôi nói:

– Đây không phải chữ bố tôi. Bà nói dối!

– Con My mày điên thật rồi. Chữ bố mày rành rành ra đó mà mày kêu không phải.

Tôi định lên tiếng nói tiếp thì Dương quay lại nhìn tôi, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi lại có cảm giác anh sẽ giúp được mình nên đành im lặng. Dương bảo:

– Bình tĩnh để tôi giải quyết.

Nói xong anh hỏi tiếp bà ta:

– Bà khẳng định đó là chữ của bố cô ấy? Người mất thì cũng mất rồi, theo như cách lập di chúc thì phải có người làm chứng. Vậy ai làm chứng cho bà?

– Tất nhiên là tao phải có người làm chứng rồi. Người làm chứng là trưởng thôn.

Vừa nói đến đó thì ông trưởng thôn đi tới. Ông vừa nhìn thấy thằng con rể bà ta liền có ánh mắt né tránh giống kiểu đang rất sợ hãï chuyện gì đó. Bà ta lên tiếng nói:

– Ông trưởng thôn, ông đến đây rồi thì tốt quá. Ông mau nói cho con này biết có phải di chúc này là do bố nó lập không?

Ông trưởng thôn nghe xong thì liếc mắt nhìn tôi. Ánh mắt có gì đó mà tôi cảm nhận rõ sự Ϯộι lỗi. Còn chưa kịp cất lời thì thằng con rể bà ta hỏi:

– Phải không chú?

– Dạ phải. Là tôi tận mắt thấy ông Nguyễn Văn Quang làm di chúc để lại mảnh đất này cho bà Nguyễn Thị Sa.

Lời nói của bác trưởng thôn làm tôi không sao tin nổi. Chắc chắn trong chuyện này tất cả là do bà cô tôi sắp xếp, chắc chắn không bao giờ có chuyện bố tôi để lại hết đất cho cô ta.

Bà ấy nghe bác trưởng thôn nói thế liền đắc ý bảo:

– Mày nghe rõ chưa? Chấp nhận sự thật đi.

Bà ta vừa dứt lời thì Dương lạnh lùng nói:

– Chưa nghe rõ. Bây giờ muốn gì?

Thái độ lạnh lùng và ánh mắt khinh thường của Dương đã ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ sự nóng giận của thằng con rể ɱ.á.-ύ chó kia. Hắn hùng hổ xông tới bảo:

– Tao muốn đấm vỡ mồm thằng ranh con như mày đấy. Đm nói cho mày biết trước khi sủa phải biết đây là địa bàn của ai.

Nhìn thấy thằng đó hai mắt long sòng sọc nhìn Dương, trong đầu tôi thầm nghĩ “ thôi ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ, quả này mà ᵭάпҺ nhau thì ông Dương biết ᵭάпҺ đấm gì được”. Thế mà thằng kia vừa lao vào thì đã bị Dương dùng một tay bẻ ngược tay nó về phía sau. Tay của Dương không thô to mà nhìn thon và rất đẹp, thế mà không hiểu sao anh có thể ҟҺốпg chế được thằng kia khiến nó đô con như thế mà không thể vằng ra được. Thằng kia giãy mấy lần không xi nhê nên chỉ biết cҺửι:

– Thằng chó này, buông tao ra, mày thích ૮.ɦ.ế.ƭ à?

– Ừ.

Nói xong tay còn lại của Dương chẳng nể nang gì mà táng thẳng vào mồm nó một cái rất mạnh. Anh nhìn hắn, ánh mắt đầy chán ghét bảo:

– Tao đang thích ૮.ɦ.ế.ƭ đây!

– Mẹ mày…đ.ịt mẹ thằng chó này.

Liên tiếp những cú ᵭάпҺ giáng xuống mặt hắn khiến ɱ.á.-ύ mũi ɱ.á.-ύ mồm chảy từa lưa. Bà cô tôi thấy con rể bị ᵭάпҺ cũng hăng ɱ.á.-ύ xông tới đẩy Dương ra nhưng cũng không làm gì được. Cuối cùng màn đấm nhau không sợ trời không sợ đất của anh được kết thúc khi mấy người côпg αп xã tới.

Tôi cứ tưởng côпg αп sẽ mời anh lên xã tường trình, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Dương, một người là trưởng côпg αп xã đã sốt sắng hỏi:

– Phải anh Dương không? Sao hôm nay anh lại về đây vậy?

– Làm trưởng côпg αп xã mà để cho mấy con người này lộng hành thì tốt nhất đừng làm nữa. Nói luôn với chủ tịch xã từ chức đi là vừa.

– Dạ anh cứ bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói anh ạ, bọn em sẽ giải quyết hết.

Tên trưởng côпg αп vừa dứt lời thì thằng con rể cô tôi ấm ức lên tiếng:

– Anh, nó là thằng chó nào mà anh phải khép lép thế. Anh không thấy nó ᵭάпҺ em trai anh gần ૮.ɦ.ế.ƭ đây à?

Bà cô tôi thấy thế cũng thêm vào:

– Phải đấy chú Long, là do thằng này gây sự trước.

Tên côпg αп xã nghe thế liền lườm hai người rồi bảo:

– Câm miệng vào đi. Có biết đây là ai không mà phát biểu thế?

Dương liếc mắt nhìn hai người kia, nhàn nhạt bảo:

– Cậu hiểu tính tôi rồi đúng không?

– Dạ vâng.

– Tôi không thích nói nhiều!

Nói xong tên trưởng côпg αп xã ra lệnh cho tất cả giải tán. Bà cô của tôi và con rể bả sắc mặt cũng lập tức sầm xuống, tôi đoán hai người đó tức lắm mà không làm gì được. Sau khi mọi người rời đi rồi, ở sân chỉ còn tôi và Dương, tôi mới quay sang hỏi:

– Sao anh lại biết côпg αп xã tôi?

– Mới đầu tư vài dự án ở đây.

Nói xong anh ta quay người đi thẳng về phía bể nước sau nhà. Nghĩ lại vẻ mặt của tên trưởng côпg αп xã hình như biết Dương giàu và có địa vị nên rất nể và sợ, nói một câu là nghe răm rắp. Nghĩ đến đây, lần đầu tiên tôi cảm thấy không ghét thái độ cậy mình có tiền của anh nữa. Cảm thấy người có tiền và có quyền sướиɠ thật đấy, ít ra có thể giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng.

Tôi chờ một lúc không thấy Dương đâu, nghĩ bụng khéo bể hết nước nên lại lẽo đẽo chạy tới xem tình hình. Ai ngờ vừa bước chân tới gần tôi đã nghe thấy giọng cái Phương ( con gáι thứ hai nhà cô tôi) ở nhà kế bên vọng ra:

– Anh ơi chị My không như anh nghĩ đâu. Chị ấy đợt lâu rồi còn dụ dỗ bố em ภ.ﻮ.ủ ש.ớ.เ ς.-ђ.ị ấy nữa đó. Thứ con gáι lẳng lơ.

Tôi nghe xong ba ɱ.á.-ύ sáu cơn định xông tới nói cho nó một trận thì giọng Dương đã lạnh lùng vang lên:

– Nếu mở mồm ra mà không nói được một câu ʇ⚡︎ử tế thì tốt nhất im mẹ cái mồm đi.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất