Tác giả : Trang Buby
Tôi tròn xoe mắt, cố há miệng nói chuyện nhưng lắp bắp mãi mới được một câu hoàn chỉnh, tôi hỏi lại:
– Sao cơ…hợp đồng mãi mãi á?
– Làm gì mà em ngạc nhiên dữ vậy? Không thích à?
– Không phải….chỉ là em..
Tôi còn chưa nói hết câu thì anh cắt ngang:
– Thế em có muốn hay không?
– Em..muốn!
– Anh cũng muốn!
Nói xong anh khẽ quay ra hướng ngoài, tôi nhìn thấy đuôi mắt anh thấp thoáng nụ cười. Hoá ra, ngay cả đuôi mắt khi cười cũng đẹp như vậy, bảo sao bao nhiêu người ૮.ɦ.ế.ƭ mê ૮.ɦ.ế.ƭ mệt vì anh. Trai đẹp đúng là trai đẹp, dù nhìn góc nghiêng thôi cũng thấy hút hồn.
Cứ nghĩ sau bao nhiêu lạnh lùng xa cách, tưởng chừng như tôi không có tư cách để thích anh nhưng cuối cùng chính anh là người chủ động muốn kéo dài mối quαп Һệ này. Hạnh phúc quá làm cả bữa ăn tối hôm ấy người tôi cứ lâng lâng, ăn miếng ϮhịϮ mà cứ tưởng vừa ăn miếng đường. Thỉnh thoảng còn không tin được, ngẩng đầu lên len lén nhìn trộm anh rồi tủm tỉm cười.
Dương nhíu mày nhìn tôi, anh khẽ hỏi:
– Sao cứ nhìn anh rồi cười thế?
– Đâu..em nhìn anh đâu.
– Còn cãi.
– Mà anh không nhìn em thì biết em nhìn anh chắc.
– Ừ, anh nhìn em mới biết em lén nhìn anh rồi ʇ⚡︎ự cười một mình.
– Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì?
Nghe tôi nói vậy Dương khẽ cười, vẻ mặt đắc ý đầy ʇ⚡︎ự hào. Xong anh thản nhiên bảo:
– Em toàn hỏi những câu mà ai cũng thắc mắc!
– Xuỳ, anh ʇ⚡︎ự tin quá nhỉ.
– Không phải ʇ⚡︎ự tin, mà là sự thật.
– Đúng rồi, sự thật nên bác sĩ của anh mới ૮.ɦ.ế.ƭ mê ૮.ɦ.ế.ƭ mệt anh.
Tôi vừa nói xong thì động tác tay của Dương khẽ dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, cau mày bảo:
– Bác sĩ nào của anh?
– Chị Lê đó.
– Lê hả?
– Vâng.
– Đếch thèm.
Tôi nghe xong ngớ người ra một lúc rồi mới tủm tỉm cười nói:
– Vậy mà hôm nay chị ta khẳng định hai người yêu thương nhau lắm mà.
– Hôm nay em gặp Lê à?
– Dạ vâng. Em tình cờ gặp ở siêu thị.
– Lần sau em thấy cô ấy thì cứ tránh xa ra.
– Anh sợ chị ấy biết chuyện em và anh à?
– Hâm à, anh sợ gì. Anh sợ cô ta nói nhảm rồi lại khiến em buồn thôi.
Tôi định nói cho Dương biết những nghi ngờ trong lòng mình nhưng rồi cuối cùng lại không nói vì mối quαп Һệ của chúng tôi cũng mới bắt đầu, tôi không muốn anh nghĩ tôi thừa nước đục thả câu nói xấu một người đã theo đuổi anh suốt 4 năm trời dòng dã. Mà đó cũng chỉ là nghi ngờ của riêng tôi, còn thực tế thế nào tôi đoán người như anh chắc chắn rõ hơn tôi.
Ăn uống xong xuôi chúng tôi lại về nhà. Tối hôm đó ở tгêภ giường, tôi gối đầu lên tay anh, cảm nhận ʋòпg tay ấm mà tôi lúc nào cũng khao khát được dựa dẫm vào, giờ lại bên tôi một cách chân thực nhất. Rõ ràng tôi tiếp cận anh là do sự tính toán, là vì tiền, cuối cùng lại quên mất tính toán làm thế nào để bản thân không yêu anh. Bây giờ yêu anh rồi, nhưng mà tôi rất sợ cái cảm giác một ngày sẽ bị anh phát hiện ra được mục đích ban đầu, không biết lúc ấy chúng tôi sẽ như thế nào nữa:
– Anh à.
– Ừ anh đây.
– Anh đã bao giờ bị ai lừa dối chưa?
– Em nghĩ có ai lừa dối được anh không?
– Chắc là không.
– Vậy mà em lừa được rồi đấy.
Khi nghe anh nói câu đó, theo bản năng tôi khẽ giật mình như kiểu bị nói trúng tιм đen. Xong anh lại cười bảo:
– Em lừa anh ℓêп gιườпg được với em đó.
– Em lừa anh á?
Tôi tủm tỉm cười trêu lại anh:
– Lúc ấy em bị tiền làm cho mờ mắt rồi.
– Chứ không phải bị vẻ đẹp trai của anh làm cho mờ mắt à?
– À thì…cũng có!
Nói xong anh khẽ cười, ʋòпg tay siết tôi chặt hơn, giọng nói trầm ấm rơi xuống đỉnh đầu:
– Để anh kể cho em nghe một bí mật.
– Bí mật gì cơ?
– Là dù em đi khắp chân trời góc bể cũng không tìm được thằng người yêu nào vừa đẹp trai vừa tài giỏi giống anh đâu. Vì vậy em nhớ giữ anh thật chặt vào.
– Êu, giờ em mới biết anh ʇ⚡︎ự cao vậy đó. Anh đẹp trai thì em cũng xinh gáι mà. Biết đâu tìm được người ngon hơn anh.
– Em dám?
– Sao em không dám? Yêu anh em còn dám nữa là.
Nói xong tôi bật cười khúc khích trong lòng anh. Có lẽ từ ngày mất con đến giờ, đấy là nụ cười mà tôi thấy thoải mái nhất, cười từ chính sự hạnh phúc chứ không phải gượng gạo. Và đêm ấy cũng là đêm tôi ngủ ngon nhất trong ʋòпg tay anh. Nỗi đau mất con rất khó để chấp nhận nhưng tôi cũng phải học cách chấp nhận dần thôi!
Chúng tôi ôm nhau ngủ cả đêm, đến sáng hôm sau thì Dương tỉnh dậy trước. Tôi vừa mở mắt ra hỏi “anh đi làm sớm thế à” thì Dương đã nói anh phải đến trao đổi với côпg αп một lúc. Từ lúc anh đi tôi cũng suy nghĩ mãi, chỉ mong con ở tгêภ trời cao phù hộ cho bố mẹ sớm biết sự thật. Ấy vậy mà lúc sau anh nhắn tin thông báo cho tôi:
– Mấy con mụ đó vẫn khăng khăng không có do sự sắp xếp nào cả. Là do ngứa mắt em nên mới xông vào ᵭάпҺ cùng.
– Thế giờ sao anh?
– Chờ anh!
******
Buổi tối hôm ấy 10 giờ Dương mới đi làm về, thấy tôi đang nằm xem phim bằng điện thoại nên anh đưa ipad của anh cho tôi, anh bảo:
– Em xem bằng cái này đi cho đỡ mỏi mắt.
Nói xong thì anh bước đi vào phòng tắm, sau khi cầm ipad lên rồi, tôi mới thấy ứng dụng zalo ngay đầu tiên, bản tính tò mò trỗi dậy nên tôi cũng nhấn vào xem thử.
Trong zalo của anh đa số toàn các cuộc gọi của khách hàng, lướt xuống bên dưới tôi thấy có nick tên Nguyễn Hạ Lê mới nhắn tin với anh 7 giờ trước.
Cô ta nhắn:
– Tối nay anh đến đón em nhé. Nay sinh nhật mẹ.
– Tôi đang không hiểu sao cô lấy can đảm ở đâu mà bình thản nhắn tin cho tôi vậy?
– Anh nói gì thế Dương? Có phải anh không?
– Cô đừng giả vờ giả vịt nữa. Lật bài ngửa đi.
– Anh nói gì em không hiểu.
– Những chuyện xảy ra với My, cô có chắc mình không liên quan?
– Em chẳng biết chuyện gì xảy ra với My. Mà sao anh lại nhắc tới My ở đây?
Sau câu đó tôi không thấy Dương nhắn lại nữa, định lướt lên đọc tin nhắn cũ nhưng bỗng dưng nghe tiếng bước chân đang tiến vào phòng, tôi sợ anh thấy tôi đang đọc trộm tin nhắn của mình nên đành vội vã thoát ra rồi tắt máy.
Dương thấy tôi nằm im thì hỏi:
– Em không xem phim nữa à?
– À…em hơi mỏi mắt chút.
– Ừ thế thôi ngủ sớm đi. Mai 3 giờ anh phải dậy rồi.
– Anh dậy làm gì sớm thế?
– Anh phải vào Sài Gòn triển khai dự án mất mấy ngày.
Nghe vậy tôi cũng hơi hụt hẫng nhưng biết làm sao được bây giờ. Sáng hôm ấy anh thức dậy khi bầu trời bên ngoài vẫn còn một màu đen kịt, tôi thấy anh khẽ nhấc cάпh tay đang ôm tôi ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi mới ngồi dậy.
Tôi định mở mắt ra hỏi anh nhưng sau đó thấy cử động anh rất nhẹ, thậm chí còn không bật điện trong phòng ngủ, lặng lẽ lấy chiếc vali từ tủ ra khỏi. Thế nên cuối cùng tôi lại không nỡ lên tiếng nữa. Trước khi anh rời khỏi phòng, anh cứ đứng bên giường nhìn tôi, nhìn một hồi rất lâu. Tôi thì giả vờ ngủ, đột nhiên trong lòng thấy xót xa đến kỳ lạ. Trước kia mỗi lần anh cho tôi tiền, tôi hầu như vô cảm mà không nghĩ rằng để có được những đồng tiền đó anh cũng vất vả sớm tối. Thậm chí gấp rất nhiều lần người bình thường. Bằng chứng là tôi từng chứng kiến anh làm việc tới 1,2 giờ đêm, một giấc ngủ kéo dài có 4,5 tiếng, chưa kể những áp lực khác đè nặng tгêภ vai anh. Vậy mà dù ngủ muộn phải dậy sớm nhưng anh lại không cần đặt báo thức, cứ đúng giờ là dậy như một người máy được lập trình sẵn.
Sau khi thấy cάпh cửa phòng đóng rồi tôi mới mở mắt ra. Nhìn thấy căn nhà trống vắng, lúc ấy tôi cứ như con dở hơi vội vàng chạy ra ngoài ban công ngó xuống, nhìn theo bóng dáng xe anh cho đến khi khuất mới chịu vào trong nhà. Xoay ngang xoay dọc một hồi tôi vẫn không ngủ được nên quyết định vào Facebook. Vừa online chưa lâu thì tin nhắn Thành hiện đến:
– Em chưa ngủ à? Hay là mới dậy?
– Ơ anh. Sao giờ này anh vẫn online thế?
– Hôm nay anh trực.
– À dạ, em bị mất ngủ.
– Chiều mai anh gặp em được không?
Tôi định nhắn tin từ chối thì Thành nhắn đến tiếp:
– Dạo này anh thấy em tránh mặt anh suốt. Anh thực sự rất buồn. Ngày mai gặp đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói.
– Chuyện quan trọng là gì vậy anh?
– Em cứ gặp đi rồi anh nói. Chuyện này phải gặp mới nói được.
Cách nói của Thành làm tôi nghi hoặc cứ đoán già đoán non, vì tò mò quá nên tôi đồng ý:
– Dạ vâng. Vậy 3 giờ chiều anh nhé.
– Ok em. Anh tới đón em hay thế nào?
– Dạ gặp ở đâu anh cứ cho em địa chỉ, em ʇ⚡︎ự tới nhé.
– Ok em. Thôi em cố gắng ngủ tiếp đi nhé. Ngủ ngon!
– Dạ vâng.
Nhắn xong với Thành thì tôi vất điện thoại sang một góc giường, cố gắng nhắm mắt lại để ngủ nhưng cuối cùng cũng không ngủ lại được. 6 giờ sáng tôi dậy ᵭάпҺ răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó thay đồ sang nhà tiếp tục bắt đầu vào công việc b.án hàng. Bây giờ đứa bé cũng mất rồi, tôi càng phải cố gắng hơn nữa, không cho phép bản thân lười biếng.
Vừa ăn sáng xong tôi nhận được tin nhắn của anh gửi đến:
– Anh đến Sài Gòn rồi nhé, em dậy chưa?
– Em vừa ăn xong, đang chuẩn bị sang nhà ở mấy ngày vắng anh đây.
– Ừ, sang ở với em trai không lâu ngày cũng nhớ chị.
– Thế anh lên máy bay mệt không?
– Chỉ mệt vì nhớ em thôi.
Tôi đọc tin nhắn rồi ʇ⚡︎ự cười một mình, từ khi bắt đầu yêu tôi yếu đuối hơn thì phải, anh nhắn mỗi câu đó thôi mà sống mũi đã cay cay:
– Thôi anh làm gì thì làm đi nhé, em sang nhà đây.
– Ok.
Cả ngày hôm ấy tôi phấn chấn làm việc đến mức quên cả ăn, mãi đến khi cái Nhung giục ăn trưa tôi mới ngước mắt lên nhìn đồng hồ đã 12 giờ 30 phút trưa. Thế là đành buông đống quần áo xuống đứng dậy đi về phía bàn ăn. Tôi gắp một miếng ϮhịϮ gà bỏ vào bát Minh, nhẹ nhàng hỏi:
– Dạo này em thấy trong người thế nào rồi? Không ổn ở đâu thì phải nói với chị ngay đấy.
– Dạ vâng em biết mà. Anh Thành cũng hay hỏi em lắm.
– Anh Thành hỏi em á?
– Dạ vâng, anh ấy hay nhắn tin với em. À cả có anh Dương bạn chị nữa.
Cũng may lúc đó trong miệng tôi không có cơm không thì cũng ૮.ɦ.ế.ƭ vì sặc. Chuyện Thành nói chuyện thường xuyên với Minh đã là một chuyện ngạc nhiên, bây giờ lòi đâu thêm Dương nữa khiến tôi không sao tin nổi, cứ như bản thân vừa nghe được một chuyện động trời. Mà cái Nhung lúc này cũng không khác gì tôi, hai đứa đồng thanh hỏi:
– Dương á?
Minh thấy thái độ của chúng tôi liền tròn xoe mắt nhìn rồi gật đầu:
– Dạ vâng. Anh Dương bảo anh là bạn chị My mà.
– Nhưng sao em lại nói chuyện với anh ấy?
– Em chơi mini game để trúng một khoá học tiếng anh trọn đời tгêภ app. Nhưng mà em không trúng, chính anh Dương là người nhắn tin muốn tặng em khoá học đó. Mới đầu em không nhận nhưng anh bảo anh là bạn chị. Rồi trong quá trình học, có gì không hiểu anh dạy em mà.
Lời nói của Minh đưa tôi đi tới hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Còn đang lâng lâng trong cảm giác không sao tin được thì màn hình sáng lên tin nhắn của Dương nhắn đến:
– Nhớ Hà Nội quá.
Nhìn thấy dòng tin nhắn của anh, vô thức khoé môi tôi lại nở một nụ cười, tôi nhắn lại:
– Sài Gòn nhiều gáι xinh lắm. Đã xinh còn chân dài nữa cơ.
– Chẳng bằng chân ngắn ở nhà.
– Ờ thế mà nhớ Hà Nội chứ nhớ chân ngắn đâu.
– Nhớ Hà Nội vì Hà Nội có chân ngắn đang ở đấy.
Đọc xong dòng tin nhắn mà tôi như quên hết thảy mọi thứ, quên mất rằng mình đang ở trong bữa ăn cơm, ngồi cười như hâm dở nhắn lại:
– Thế anh ăn cơm chưa?
– Chưa, anh còn chưa được nghỉ nữa.
– Cố gắng lên rồi bay về đây với em.
– Anh biết rồi.
Nhắn xong tôi ngước mắt lên thì lại đến lượt Nhung và Minh đang nhìn chằm chằm mình như ngoài hình ϮιпҺ. Tôi tủm tỉm cười ᵭάпҺ trống lảng:
– Thôi ăn cơm đi. Đặc biệt là Minh phải ăn nhiều vào đấy.
– Dạ vâng.
******
Buổi chiều tôi có hẹn với Thành ở quán cafe, ai ngờ không biết vô tình hay cố ý mà tôi vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã thấy Lê bước đến. Chị ta vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt vô cùng vui vẻ như chưa từng có cuộc cãi vã nào xảy ra với tôi:
– Ơ anh Thành cũng đi uống cafe với My ở đây à?
– Ừ, em cũng uống quán này à?
– Dạ vâng. Em đi với bạn. Mà bạn em chưa đến, em ngồi đây cùng hai người được không? Chắc là không phiền đâu My nhỉ?
Tôi nhìn bản mặt giả tạo của chị ta mà ghét vô cùng, nhưng vì có Thành ở đây nên tôi không dám nói, thế nên chỉ khẽ gật đầu một cái:
– Vâng, tuỳ chị ạ.
Chị ta hơi liếc tôi rồi cười tươi bảo:
– Anh Thành với My nhìn đẹp đôi thế này mà không yêu nhau thì phí lắm.
– Quan trọng đằng gáι em ạ.
Thành vừa dứt lời thì chị ta nói:
– Eo anh Thành thế này mà My còn cứ chê hả em? Bác sĩ xuất sắc khoa chị đó, em phải thấy mình may mắn đấy.
– Dạ nhưng tình yêu cũng không thể gượng ép được chị ạ.
Trong suốt quá trình nói chuyện, chị ta vẫn tỏ ra đon đả nói chuyện với tôi. Thật sự nhìn thấy mặt chị ta là tôi đã thấy không vui rồi, nhưng có Thành ở đây tôi cũng không thể khó chịu được, nên suốt quá trình đó hầu như chị ta nói gì tôi trả lời nấy.
Thành còn vô tư bảo:
– À hôm trước nghe em nói nhà em đã đi xem ngày đẹp rồi hả?
– Dạ vâng, bố anh Dương cũng giục cưới, mà ʇ⚡︎ự nhiên anh Dương cũng thích cưới lắm rồi anh ạ.
Thực sự nếu không tận mắt đọc tin nhắn của hai người tối qua thì giờ chắc tôi đã bị chị ta lừa bởi trình độ nói dối không biết chớp mắt kia.
– Vậy chúc mừng em nhé.
– Cảm ơn anh. Đám cưới tụi em anh nhớ dẫn My theo nhé.
Chị ta vừa dứt lời thì Thành có điện thoại phải ra ngoài nghe. Sau khi Thành đi khuất rồi, chị ta cũng không cần phải diễn nữa. Quay sang lườm tôi:
– Con ranh, rốt cục mày có liên quan gì đến mẹ kế của Dương? Tao biết hết rồi!