Nghề tình nhân – Chương 15

Vũ Linh 416

Tác giả : Trang Buby

Tôi giật mình quay đầu nhìn lại, thấy Lê đang cười tươi bước vào, hôm nay cô ấy mặc chiếc đầm hai dây màu trắng, từ tгêภ xuống dưới toàn là đồ hiệu đắt đỏ, kể cả cách trang điểm cũng toát ra vẻ sang trọng, đúng kiểu con nhà giàu. Nhìn lại mình, tôi cũng mặc hai dây màu trắng nhưng nó lạ lắm, có lẽ dù thế nào đi nữa cũng không che lấp được bản chất một cô gáι quê mùa cục mịch như tôi. Thật tâm mà nói, nếu so với tôi thì Lê phù hợp với Dương hơn rất nhiều.

Lê dịu dàng lên tiếng:

– Xin lỗi em có việc nên đến hơi muộn.

– Chị Lê đến là vui rồi. Dạo này chắc anh Dương chăm chị tốt hay sao mà càng ngày chị càng xinh thế ạ?

– Chắc thế. Cảm ơn mọi người nhé.

Nói xong cô ấy liếc mắt sang nhìn tôi như là một người dưng không quen biết. Rồi sau đó cô ấy thản nhiên đi về phía Dương đang ngồi, nũng nịu hỏi:

– Anh đến lâu chưa?

– Cũng mới thôi.

– Mai anh Tuấn về nước, anh qua nhà ăn cơm nhá.

– Mai à? Để anh xem đã.

Tôi lặng lẽ đứng nhìn hai người bọn họ, rồi nhìn tới những người đang đứng ở đây, ai cũng có đôi có cặp, hình như tất cả mọi người ở đây là những cặp đôi chơi chung với nhau. Bất giác tôi lại thấy lạc lõng và ʇ⚡︎ự ti vô cùng.

– Cô gáι, nhập tiệc thôi.

Thành cười nhẹ lên tiếng, tôi giật mình ngước mắt nhìn anh. Sau đó anh dẫn tôi ngồi vào bàn, ngồi bên cạnh anh và cũng đối diện Dương và Lê. Bữa tiệc bắt đầu, mọi người chúc tụng uống ɾượu, trò chuyện xã giao vài câu. Ai nấy đều dành cho Thành những lời chúc hay và tốt đẹp, riêng Dương nâng ly ɾượu lên chỉ chúc đúng một câu:

– Chúc ông sớm lấy vợ.

– Tôi còn chưa có bạn gáι, câu đó tôi nên dành cho ông mới đúng.

– Tôi chưa khoái lấy vợ.

Nghe Dương nói vậy tất cả mọi người đều ồ lên tưởng Dương nói đùa, riêng tôi thấy sắc mặt Lê khi nghe câu đó bất giác cứng ngắc lại nhưng vẫn cố gượng gạo nở một nụ cười.

Có một người bạn lên tiếng bảo:

– Anh Dương chắc trêu đúng không? Chứ em nghe đồn anh với chị Lê cuối năm cưới mà.

– Vậy à? Lần sau em nghe ai nói thế ᵭ.ậ..℘ vỡ mồm nó giúp anh.

– Ơ kìa, thế không phải thật à anh?

– Ừ.

Một câu trả lời cụt ngủn của Dương như một lời khẳng định, ʇ⚡︎ự nhiên lúc đó tôi thấy vui vui thế nào ấy. Vui quá nên mắt tôi cứ dán chặt nhìn anh, lúc sau đột nhiên anh cũng nhíu mày nhìn thẳng về phía tôi. Khi đó tôi kiểu như đi ăn trộm bị chủ nhà phát hiện, lén lút thu lại tầm mắt rồi vội vàng cụp mi xuống, giả vờ gắp vội một miếng cá hấp đưa lên miệng. Nhưng đưa lên rồi tôi mới hối hận, trước nay bản thân không ăn được cá, từ lúc bầu còn kinh mùi cá hơn, vậy mà vẫn cố gắng nhắm mắt nhắm mũi nuốt hết miếng cá rồi uống một ngụm nước nhỏ.

Có lẽ Lê thấy Dương nói thẳng toẹt ra thế cũng có chút ngại ngùng nên mỉm cười bảo:

– Thôi mọi người ăn đi, khi nào đám cưới nhất định chị sẽ báo mà. Mất công mọi người cứ đoán già đoán non.

– Bọn em lên đồ sẵn, lót dép ngồi đợi đám cưới anh chị.

Lê cười tươi gật đầu, sau đó dịu dàng gắp hết món này món kia vào bát Dương, chăm sóc cho anh giống hệt vợ chăm sóc chồng. Mọi người thấy thế lại càng đưa mắt ngưỡng mộ. Tôi nhìn hai người họ, biết rõ mình chẳng có quyền gì mà khó chịu nhưng mà lòng vẫn cứ thấy gai gai. Cũng may Thành là người tâm lý, anh sợ tôi lạc lõng nên cũng gắp hết thứ này tới thứ khác bỏ vào bát tôi.

Ăn xong là tới phần tặng quà, tôi thấy ai ai cũng cầm tгêภ tay hộp quà đồ hiệu, như giày adidas, áo TF, kính gucci, và rất nhiều thứ khác. Tôi nhìn hộp quà tгêภ tay mình, là một chiếc caravat tôi mua ở trung tâm thương mại, món quà giá trị nhỏ thôi nhưng bằng cả tấm lòng của tôi. Thành vui vẻ nhận quà, anh gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người. Có một bất ngờ nhất là sau khi nhận quà của tôi rồi thì anh lại tặng ngược lại tôi một món quà khác. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, tròn xoe mắt hỏi:

– Ơ sao lại tặng em?

– Anh tặng quà trước.

– Nhưng dịp gì ạ?

– Em quên mất cả ngày sinh của mình rồi à cô gáι?

Tôi không biết nữa, hình như đã từ rất lâu rồi tôi không còn nhớ đến ngày sinh nhật của chính mình. Đối với mọi người, ngày sinh nhật là một ngày hạnh phúc. Còn với tôi, ngày sinh nhật chính là một ngày buồn, ngày mà mẹ bỏ chị em chúng tôi để đi theo một người đàn ông giàu có. Tôi ngước mắt nhìn Thành, tôi không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại sao nữa, thật không ngờ Thành lại biết cả sinh nhật của tôi, trong khi chính bản thân tôi lại lãng quên. Sống mũi tôi bất chợt cay xè, hai hốc mắt đỏ hoe, ҳúc ᵭộпg nói:

– Em…cảm ơn anh nhiều lắm.

– Ngốc, không cần phải ҳúc ᵭộпg thế đâu. Chỉ cần lần sau nhớ đi xem phim với anh là được.

Tôi không dám từ chối Thành trước mặt nhiều người như thế này nên đành phải gật đầu. Sau đó mọi người nhìn đồng hồ mới 9 giờ nên quyết định tổ chức nhảy múa ca hát thêm một lúc. Tôi đang mang bầu với cũng chẳng đi nhảy, đi hát bao giờ nên ngồi lặng lẽ nhìn mọi người vui vẻ. Ngồi một lúc lâu cuộc vui vẫn chưa kết thúc, chán quá tôi lại lôi điện thoại ra xem. Vừa bật màn hình, tin nhắn của Dương hiện đến:

– Mệt chưa?

Tôi liếc mắt quay sang bên trái thấy Dương cũng đang ngồi lặng lẽ một góc giống mình. Sau đó tôi nhắn lại:

– Cũng hơi mệt.

– Đứng dậy tôi đưa về.

– Anh không đưa chị Lê về à?

– Không.

– Vậy chờ chút, tôi đi vệ sinh đã.

Nói xong tôi đứng dậy đi tìm hướng nhà vệ sinh. Lúc bước ra khỏi cửa tôi thấy Lê đang từ ngoài bước vào, vừa thấy tôi cô ấy đã vội vã nhờ:

– My ơi cô cầm giúp tôi cái túi này mới, không biết ăn gì mà đau bụng ghê.

Tôi cũng rất quan ngại khi cầm đồ hộ người khác, nhưng thấy cô ấy đang nhăn nhó ôm bụng kiểu gấp gáp nên miễn cưỡng gật đầu. Sau đó tôi đứng chờ tầm 10 phút thì Lê mới bước ra, cô ấy mỉm cười bảo:

– Cảm ơn cô nhé.

– Dạ không có gì ạ.

– Tôi không nghĩ là cô cũng có mặt trong bữa tiệc hôm nay. Chắc hẳn cô là người rất quan trọng trong lòng anh Thành.

– Dạ không có đâu, tụi em là bạn bè bình thường thôi.

– Anh Thành là người tốt. Đừng để anh ấy thất vọng, có được tình cảm của anh ấy là một may mắn đó.

Nói xong thì Lê bước đi trước, tôi đứng nhìn theo bóng dáng chị ấy, hôm nay thấy ánh mắt chị ấy lạ lắm, tôi không biết diễn tả sao nữa, nhưng nó không giống như mọi lần tôi gặp chị ấy.

Lúc tôi bước ra ngoài thấy mọi người cũng đã ngừng hát, không thấy Dương đâu cả, tôi đang định tiến về phía Thành xin phép về trước thì bất ngờ Lê kêu lên:

– Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ cái đồng hồ của em đâu rồi? Cái đồng hồ đính kim cương em mới mua hơn 300 triệu.

Mọi người nghe thấy thế mới quay ngoắt ra nhìn Lê. Thành bảo:

– Em tìm kỹ xem để đâu, với em nhớ có đeo đi hay không. Nhà chỉ có mấy người tụi mình, chỉ có rơi ở đây hoặc em quên ở nhà thôi.

– Em không quên ở nhà đâu anh, em còn cởi ra cho con bé Thy xem cơ mà. Đúng không Thy?

Cô gáι tên Thy nhanh nhảu đáp:

– Dạ đúng rồi. Lúc chị tháo đồng hồ cho em xem rồi chị bỏ vào túi luôn mà. Chị tìm trong túi xem.

– Chị tìm rồi, không có.

– Thế chị có đưa túi cho ai không?

Lúc này Lê bắt đầu quay sang nhìn tôi, giọng nói ngập ngừng như kiểu khổ sở bất đắc dĩ lắm:

– Lúc chị vào nhà vệ sinh có đưa cho My cầm hộ túi một lúc.

Mấy người nghe vậy cũng bắt đầu nhìn nhau, Thành vẻ mặt khó xử bảo:

– Em tìm kỹ đi Lê.

– Em tìm kỹ lắm rồi anh.

Nghe vậy Thy thẳng thắn bảo:

– Vậy My xem lại túi mình xem có cầm nhầm đồng hồ của chị Lê không. Chứ cái đồng hồ tận mấy trăm triệu lận đó.

Thy nói là cầm nhầm nhưng chỉ là nói giảm nói tránh đi chứ thực ra ám chỉ tôi lấy cắp đồng hồ Lê. Tôi nhìn ánh mắt mọi người, lúc ấy ức muốn phát khóc nhưng để chứng minh trong sạch tôi vẫn đổ túi xuống bàn. Son môi, ví tiền, điện thoại và các thứ linh ϮιпҺ trong túi tôi rơi ra, lẫn trong đó còn có cả chiếc đồng hồ đính kim cương. Tất cả mọi người nhìn thấy nó đều bất ngờ nhìn tôi, ngay cả tôi cũng cứng đơ hết cả người. Sao có thể như vậy được, tôi không hề mở khoá túi của Lê, ʇ⚡︎ự nhiên sao chiếc đồng hồ này lại ở trong đây?

Tôi ngước mắt nhìn Lê, còn chưa hết kinh ngạc thì một người trong đó đã lên tiếng:

– Ối giời ơi, có cái đồng hồ mấy trăm triệu mà cũng phải làm trò này. Bạn anh kiểu gì đấy Thành?

Thành nhìn tôi, anh nhẹ nhàng bảo:

– Chắc là có hiểu nhầm gì đó thôi. Chứ My không phải người như thế.

– Rõ rành rành My lấy đồ của chị Lê đây rồi mà anh còn bao biện hộ cô ta. Cái đồng hồ này đủ truy tố ҺìпҺ sự đấy.

Tôi khẽ hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi dứt khoát bảo:

– Em không có lấy đồng hồ của chị Lê, em cũng không biết sao cái đồng hồ này trong túi em. Nếu mọi người không tin thì có thể kiểm tra camera.

– Cô đùa à My, phòng vệ sinh lấy đâu ra camera. Hơn nữa nhà anh Thành cũng không lắp cam trong nhà đúng không?

– Ừ, anh không lắp cam trong nhà. Nhưng anh tin My không lấy đâu.

– Anh ơi, anh đừng để cái bộ dạng ngây thơ của cô ta che mờ mắt.

Cuộc đời tôi, đã từng trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng dù khó khăn thế nào tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc Ϯɾộм cắρ cái gì đó của ai. Bây giờ ʇ⚡︎ự nhiên từ tгêภ trời rơi xuống cái Ϯộι ăn cắp, ức quá tôi vừa rơi nước mắt vừa nói:

– Em không có lấy, còn cái chuyện sao cái đồng hồ này trong túi ҳάch của em thì em nghĩ mọi người nên điều tra kỹ rồi hãn nói. Đồng hồ hiện tại đang để tгêภ bàn, vừa nãy chưa có ai động vào. Nếu mọi người thích có thể điều tra vân tay tгêภ đồng hồ xem có phải vân tay của em không là biết mà. Lúc đó nói em hay ҟhởι Ϯố ҺìпҺ sự, em đều chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Tôi vừa dứt lời thì Dương mới từ ngoài bước vào, đầu tiên anh nhíu mày nhìn tôi rồi mới hỏi:

– Có chuyện gì mà mọi người tập trung một chỗ thế? Còn My, sao cô lại khóc?

– Chị Lê mất đồng hồ, mà đồng hồ chị ấy trong túi ҳάch My anh ạ.

Dương quay sang nhìn tôi, hàng lông mày hơi cau lại, tôi cứ nghĩ Dương nghĩ tôi tham tiền nên chắc chắn là tôi lấy. Nhưng không ngờ anh lại hỏi lại:

– Vậy là mấy người nghĩ cô ấy lấy đồng hồ?

– Đúng rồi anh.( mọi người đồng thanh nói, trừ Thành và Lê)

– Mấy người có пα̃σ không vậy?

Dương hỏi một câu mà tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Một người lên tiếng bảo:

– Ủa anh Dương.

– Cô ta tuy có thích tiền thật nhưng không phải hạng người vậy đâu.

– Sao anh lại nghĩ vậy?

Dương vừa định lên tiếng nói gì đó thì Lê đã vội vàng cầm chiếc đồng hồ lên rồi cười gượng bảo:

– Chắc là hiểu nhầm thôi. Chị nghĩ mọi chuyện kết thúc ở đây được rồi. Nếu chị có vô tình làm tổn thương My vì món đồ của chị thì chị xin lỗi nhé.

Lê bất ngờ thay đổi thái độ khi Dương xuất hiện, nhìn ánh mắt chị ta, không phải là do tôi ác cảm đâu nhưng tôi có linh cảm rõ chuyện này là do ai gây ra. Hành động của chị ta có vẻ rất bao dung như chứng tỏ cho mọi người biết tôi xấu xa bao nhiêu thì chị ta tốt đẹp bấy nhiêu. Chị ta là chủ nhân của chiếc đồng hồ đã lên tiếng thế rồi thì tất nhiên mọi người cũng không có quyền bàn tán thêm. Nhưng mà tôi thì ấm ức mãi, cảm thấy lòng ʇ⚡︎ự trọng bị tổn thương cực kỳ, mà khổ nỗi không thể làm gì chứng minh được sự trong sạch của bản thân.

Tôi nghẹn ngào đáp:

– Dạ vâng, chị tin em là được rồi. Còn nếu đã không tin em nói ngàn lời vẫn thế. Thôi em xin phép về trước, anh chị ở lại chơi vui vẻ.

Nói xong tôi thu lại đồ đạc của mình trong túi ҳάch rồi bước đi. Vừa đi tôi vừa ngước mắt nhìn lên bầu trời tối tăm. Có lẽ sự việc kết thúc rồi nhưng hầu như tất cả mọi người chẳng ai tin tôi đâu. Dù đã ʇ⚡︎ự cố gắng an ủi bản thân không thèm để ý người lạ nghĩ gì về mình, miễn sao mình trong sạch là được. Nhưng cái cảm giác ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt này khó chịu đến nỗi như là có hàng ngàn mũi tên chạy quanh người tôi.

Tôi bước đi được một đoạn thì ánh sáng đèn xe rọi thẳng, chiếc xe từ từ tiến đến chỗ tôi rồi dừng hẳn. Dương trực tiếp mở cửa xe bước xuống, tôi biết thừa là anh nhưng không thèm quan tâm. Cuối cùng anh kéo tay tôi lại:

– My…lên xe!

Đây là lần đầu tiên Dương gọi tên tôi, cảm giác uất ức đang dâng trào làm tôi giận cá chém thớt, tôi bảo:

– Tôi không cần.

– Lên xe đi, đừng bướng nữa.

– Anh đưa người yêu anh về đi, anh đưa tôi về làm gì? Để cô ấy nhìn thấy lại rách việc.

Dương nhìn tôi rất lâu, dưới ánh đèn tôi thấy rõ trong đôi mắt bỗng có chút trầm xuống. Tự dưng tôi thấy trong lòng bỗng xót xa, lại có chút thương thương. Rõ ràng là Dương vừa bảo vệ tôi trước mặt mọi người, vậy mà tôi vì Lê mà ấm ức lây sang cả anh. Tôi vừa mấp máy khoé môi định nói hai từ “Xin lỗi” thì ai ngờ Dương lên tiếng trước:

– Xin lỗi cô. Tôi không nghĩ Lê lại làm vậy. Chắc có lẽ cô ấy đã điều tra ra được mối quαп Һệ của tôi và cô. Đã để cô bị ấm ức rồi.

Tôi nhìn Dương, kinh ngạc sững người mất một lúc lâu mới định thần lại được câu nói của anh. Tôi không ngờ bản thân mình cũng có một ngày có thể nghe được lời “xin lỗi” từ một người cao cao tại thượng như anh. Tôi lắp bắp bảo:

– Sao anh lại tin tôi? Sao anh không nghĩ tôi mới là người lấy chiếc đồng hồ đó?

Dương xoay người bước đi, bàn tay vẫn không quên kéo tôi đi cùng, vừa đi anh vừa bảo:

– Giữa cô và cô ấy, tôi không tin cô ấy nhiều hơn!

Nói rồi cάпh cửa xe đóng sập lại, Dương nhấn mạnh chân ga vụt về phía trước. Tôi ngồi tгêภ xe, bên tai vẫn còn vang vọng câu nói vừa nãy của Dương làm tôi đờ đẫn mãi. Không phải là anh không tin tôi hơn, mà là anh không tin Lê hơn? Nhớ lại những cuộc nói chuyện lạnh lùng thờ ơ gần đây của hai người, tôi chợt cảm thấy hình như tình yêu của họ không đẹp như tôi tưởng. Nhưng thôi, tôi không dám nghĩ quá nhiều vì sợ mình lại gieo trong đầu những hi vọng viển vông.

Về đến nhà tôi đi thẳng vào phòng tắm thay một bộ pizama màu hồng. Lúc bước ra tôi thấy Dương đã cắm mặt vào máy tính mà làm việc. Tôi vốn định ℓêп gιườпg ngủ trước thì Dương bất ngờ đưa cho tôi một cái hộp rồi bảo:

– Mở ra đi.

– Cái gì vậy?

– Cô mở ra thì biết. Hỏi nhiều!

Tôi tò mò cầm chiếc hộp mở ra, ngay lập tức thứ trong hộp làm tôi loé mắt bởi những viên kim cương lấp lánh đính tгêภ chiếc ʋòпg cổ, lắc tay và bông tai nữa. Tôi kinh ngạc nhìn Dương, còn chưa biết nói gì thì anh đã hỏi

– Thích không?

– Thích.

– Biết ngay mà, người ham tiền như cô không thích mới lạ.

Bình thường là tôi chẳng thèm chấp đâu, nhưng chuyện chiếc đồng hồ hồi tối vẫn làm tôi ấm ức nên lập tức hậm hực đặt chiếc hộp xuống bàn.

– Ai thèm.

– Chúc mừng sinh nhật…mẹ của con tôi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất