Mình còn yêu nhau – Chương 36

Vũ Linh 203

TÁC GIẢ: QUỲNH CHÂU

Bất ngờ mà khi nãy bà Liên nhắc đến đó chính là ngày hôm qua trong lúc ở Ьệпh viện, Hân với Bắp ngủ thì hai mẹ con bà đã gọi điện về cho mẹ của Hân. Sau khi nói chuyện thì mẹ Hân vô cùng bất ngờ, nói ngày mai Hân xuất viện bà sẽ lên. Khi ấy Quân mừng lắm, cứ nghĩ sẽ bị mẹ Hân la cho một trận nhưng không, bà chỉ nhẹ nhàng nói với Quân rằng :

-Mọi chuyện nếu đã như vậy rồi thì chỉ cần con cho mẹ con Hân một danh phận xứng đáng là được rồi. Cả đời cô chỉ có mỗi một đứa con gáι là nó, cho nên chỉ mong nó được hạnh phúc là cô an lòng rồi.

-Con hứa với cô, chờ Bắp cứng cáp, sức khỏe Hân ổn chúng con sẽ làm đám cưới. Cô yên tâm nhé, ngày mai cô và em Khang nhớ lên đây nhé, con sẽ cho xe xuống đón mọi người.

-Thôi để cô đi xe khách được rồi thuê xe tốn kém lắm con, để tiền đấy mua sữa cho Bắp đi.

-Dạ không sao đâu ạ, sáng mai xe xuống cô đi cho khoẻ, đi xe khách bon chen mệt cô lắm.

-Con đã nói vậy thì thôi, cô cảm ơn nhé..

-Dạ, sau này cô cũng sẽ là mẹ của con cho nên con cũng muốn giành những gì tốt nhất cho mẹ của người con yêu vì cô đã vất vả nhiều rồi.

Sau đó mẹ Hân nói thêm vài câu nữa thì tắt máy. Bây giờ Quân đang ở phòng khách ngồi chờ mẹ Hân và Khang đến.
Vết thương của Quân đã sắp khỏi nên giờ cũng không có gì đáng ngại. Bà Liên sau khi rời khỏi phòng của Hân thì nhanh chóng xuống bếp phụ cô Tám nấu ăn để lát nữa mẹ Hân lên sẽ có ăn ngay. Quân thì được bên cα̉пh sάϮ gọi điện trao đổi về vụ án của Thục Oanh. Bên cα̉пh sάϮ nói lúc được bắt về, Thục Oanh có dấu hiệu ngáo đá cho nên cα̉пh sάϮ test thì trong người Thục Oanh quả nhiên dương tính với ma túy. Quân nghe vậy thì cũng hết sức bình thường vì dạo này tối nào Thục Oanh cũng ra ngoài đi bar nhảy nhót với bạn bè đến tận sáng mới về nên việc sử dụng ma túy là điều không thể tránh khỏi. Quân nói sẽ không truy cứu nữa coi như đây là điều cuối cùng Quân làm cho Thục Oanh. Bên cα̉пh sάϮ nói sẽ đưa Thục Oanh vào trại cai пghιệп, Quân nói vài câu nữa thì cũng tắt máy.

Sau đó chuông cửa lại vang lên, cô Tám đang nấu ăn cho nên Quân ra mở cửa, cứ tưởng mẹ Hân lên nhưng ai ngờ lại là ba mẹ Thục Oanh. Quân mời hai người vào nhà, bà Liên cũng vừa đi lên, thấy hai người họ bà liền tỏ ra không vui. Ông Bằng có lẽ nhận ra cho nên nhanh chóng ngồi xuống và bắt đầu nói :

-Hôm nay vợ chồng tôi đến đây, thứ nhất là xin lỗi gia đình anh chị về việc Thục Oanh đã làm, thứ hai là hỏi thăm vết thương của Quân đã khoẻ chưa con, thứ ba là ba xin con hãy tha cho cái Oanh, nó đã biết lỗi rồi. Dù sao nó cũng là vợ con, con cho nó một cơ hội thay đổi nhé.

Bà Liên không để Quân nói mà trả lời ngay :

-Thật ra lúc đầu tôi cũng không nên bắt ép con trai mình lấy con Oanh, tôi cứ nghĩ nó là đứa ngoan ngoãn hiền lành nên một hai bắt thằng Quân lấy nó cho bằng được. Nhưng bây giờ tôi thấy mình đã sai, sai thật sự, nếu hôm đó Quân nó không đến cứu con bé Hân, không đỡ nhát dao ấy thì không biết bây giờ con bé Hân với cháu nội của tôi sẽ như thế nào rồi. Bây giờ tất cả đều đã bình an cho nên gia đình tôi cũng sẽ không truy cứu gì nữa, coi như đây là ân huệ cuối cùng của gia đình tôi dành cho các người, và thằng Quân cũng sẽ đơn phương ly hôn với con Oanh.

Bà Trang nãy giờ ngồi nghe bà Liên nói xối xả vào mặt mình như vậy thì tức lắm, nhung vì con gáι cho nên bà đành nhẫn nhịn nghe để mong họ tha thứ cho nó, cũng không bắt nó phải đi tù. Ông Bằng cũng muối mặt nên quay sang Quân hỏi :

-Ý mẹ con như vậy, còn ý của con thế nào vậy Quân ?

-Ý của con cũng giống mẹ, bây giờ Thục Oanh hiện đang пghιệп ma túy, cho nên con cũng sẽ không truy cứu nữa, nhưng có lẽ cô ấy sẽ bị đưa vào trại cai пghιệп như vậy cũng tốt. Con cũng nói luôn là mấy hôm nữa con sẽ gửi đơn lên toà để đơn phương ly hôn chấm dứt tất cả mọi chuyện.

Bà Trang nghe đến chuyện Quân sẽ gửi đơn để ly hôn với con mình thì nói liền :

-Không được, con Thục Oanh nó thương con lắm Quân à, con không thể ly hôn với nó được đâu.

-Bây giờ con đã có con rồi, việc con cần phải làm là cho đứa bé và mẹ nó một danh phận xứng đáng. Chuyện của con và Thục Oanh, ngay từ đầu con đã không muốn cưới cô ta, nhưng vì bị ép nên con mới lấy. Hiện tại, sau những chuyện xảy ra thì cách giải quyết như vậy là tốt nhất.

Bà Trang còn muốn nói nữa nhưng bị ông Bằng ngăn lại :

-Con dại cái mang, nếu mọi người đã thống nhất như vậy rồi gia đình tôi xin cảm ơn chị và Quân rất nhiều. Có lẽ sau bài học này sẽ khiến con Oanh nó hiểu và trưởng thành hơn. Bây giờ vợ chồng tôi xin phép về để đến chỗ con Oanh.

Quân và bà Liên gật đầu, sau đó hai người họ đi đến chỗ Thục Oanh nhưng đáng tiếc là bên cα̉пh sάϮ đã chuyển Thục Oanh sang trại cai пghιệп cho nên họ không gặp được. Bà Trang khóc lóc khiến cho ông Bằng bực mình nói :

-Bà có thôi đi không, bà thấy tôi chưa đủ ทɦụ☪ nhã hay sao mà còn ở đây khóc lóc. Đừng để tôi bỏ nhà đi cho hai mẹ con bà vừa lòng.

Nói xong ông Bằng bỏ đi ra xe trước còn bà Trang nghe chồng mình muốn bỏ đi liền im bặt, sau đó chạy theo rồi leo lên xe đi về.

Sau khi vợ chồng ông Bằng về thì ông Nguyên và bé Loan cũng sang, con bé Loan vừa vào nhà là chạy xuống bếp kiếm mẹ. Bà Liên thì đang trong bếp cùng cô Tám, thấy con gáι mình chạy vào bà mừng rỡ, liền đi rửa tay rồi ôm chầm lấy con gáι rồi nói :

-Con gáι của mẹ nay lớn quá, lâu lắm rồi mẹ không gặp con, mẹ nhớ con lắm.

-Con cũng nhớ mẹ lắm, khi sáng ba nói anh Quân có em bé rồi nên con đòi ba chở sang đây nè. Mẹ cho con gặp em bé đi.

-Bây giờ em bé đang ngủ rồi, con ra ngoài chơi nha, khi nào em bé dậy thì chúng ta vào thăm nha.

-Dạ, vậy con ra trước chơi với ba và anh Quân đây, mẹ nấu ăn tiếp đi.

Bà Liên gật đầu sau đó tiếp tục nấu, còn bé Loan thì đi ra trước chơi với ba và Quân. Hai người họ đang uống trà nói chuyện của Thục Oanh, đang nói dở dang thì ngoài cổng có người nhấn chuông. Lần này Quân đoán chắc là mẹ Hân lên cho nên nhanh chóng đi ra mở. Quả thật là mẹ Hân và Khang lên, Khang đang đứng thấy Quân ra nó mừng lắm. Quân nhanh chóng mở cửa ra mời cả hai vào nhà, vừa đi Quân vừa hỏi :

-Cô và em Khang có mệt không. Sáng giờ cả nhà trông cô mãi.

-À, tại khi sáng cô ra ruộng sạ đám lúa nên mới lên đây trễ. Mà mẹ con cái Hân đâu rồi con.

-Dạ, mẹ con Hân đang ngủ tгêภ phòng ạ cô với em Khang vào phòng rửa mặt cho thoải mái trước nhé.

Vào nhà, ông Nguyên đang ngồi ở trước vội vàng đứng dậy, tươi cười thân mật , đưa tay ra bắt tay rồi nói :

-Chào chị, chị và cháu mới lên, ngồi xuống uống nước cho khoẻ tí nhé.

Nói rồi ông Nguyên rót nước trà mời mẹ Hân và Khang. Bà Hoa thấy nhà Quân khá sang trọng rồi nghĩ lại gia cảnh nhà mình cho nên có phần hơi ngại, tầm một phút thì mới trả lời lại :

-Dạ, cảm ơn anh. Hai mẹ con tôi vừa lên tới. Mà chị nhà đâu rồi, sao tôi không thấy.

-Bà ấy đang nấu ăn, Quân vào bếp gọi mẹ con ra đi.

Quân dạ rồi vào bếp gọi mẹ mình đi ra. Bà Liên nghe mẹ và em trai Hân lên thì mừng rỡ, vội vàng rửa tay rồi đi ra. Mẹ Hân đang cầm ly trà uống, thấy mẹ Quân đi ra liền đứng dậy nói :

-Chào chị.

-Chị và cháu mới lên chắc còn mệt, bây giờ mời hai người vào phòng rửa mặt mũi cho thoải mái rồi lát cả nhà cùng ăn cơm nhé.

-Dạ, cảm ơn chị. Không biết mẹ con cái Hân nằm ở phòng nào, chị dẫn tôi lên gặp nó một tí nhé.

-Dạ chị đi theo tôi nha.

Nói rồi Quân cùng mẹ dẫn mẹ Hân và Khang lên phòng. Mở cửa thấy Hân còn ngủ, mà Bắp thì đã thức, đang nằm trong nôi mở mắt nhìn xung quanh. Bà Hoa thấy cháu mình liền cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra sau đó đưa tay ẳm cháu, Bắp đang nằm có người ôm thì liền khóc, khiến Hân giật mình tỉnh dậy. Mọi người liền dỗ cho Bắp nín còn Quân vội đi pha sữa cho Bắp uống.

….

Tôi đang mơ màng ngủ thì chợt nghe tiếng khóc của Bắp, mở mắt ra tôi thấy mẹ mình đang ôm Bắp, Khang thì đứng kế bên, có cả Quân và bà nội Bắp nữa. Tôi cứ nghĩ là mình đang mơ cho nên vội vàng dụi mắt nhưng vẫn là những người đấy. Đến khi mẹ ôm Bắp tiến lại gần tôi, thì tôi mới tin là thật, mẹ nói :

-Mẹ đây, sao con khờ quá vậy. Sao không nói cho mẹ biết mà lại giấu mẹ hả.

Tôi ôm chầm lấy mẹ rồi khóc sau đó mới trả lời :

-Con xin lỗi mẹ, tại con sợ mẹ buồn, men thất vọng về con cho nên con không dám nói, mẹ đừng giận con nhé.

Mẹ con Quân đứng nãy giờ nghe mẹ con Hân nói chuyện thì nhanh chóng đi ra ngoài để lại không gian riêng tư cho họ. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại ba mẹ con tôi thôi, Khang nãy giờ đứng im không nói gì làm tôi phải vẫy tay thì mới chịu lại, nó nói :

-Hôm qua em nghe mẹ kể tất cả mọi chuyện rồi, sao mấy lần gọi về chị hai không nói, chuyện gì cũng giấu rồi ʇ⚡︎ự chịu đựng một mình vậy.

-Chị hai biết rồi, chị hai xin lỗi Khang và mẹ nha. Nè cậu út ôm Bắp đi, nay được lên chức rồi đó nha.

Mẹ tôi đưa Bắp qua cho Khang ôm, ban đầu nó không dám ôm sợ làm té Bắp, nhưng sau khi ôm được thì giành ôm luôn. Tôi và mẹ ngồi nói chuyện rất nhiều, cho đến khi Quân bê cơm lên cho tôi rồi gọi mọi người xuống ăn cơm. Thấy Quân lên thì Khang đưa Bắp cho Quân ôm rồi cùng mẹ đi xuống ăn cơm. Sau khi mẹ và Khang đi thì Quân cho Bắp vào nôi nằm rồi đi lại đút cơm cho tôi ăn, Quân hỏi :

-Thế nào, em có vui không, khó khăn lắm anh mới gọi mẹ lên được đấy.

-Em vui chứ, từ lúc biết có thai em đã không dám gọi điện về cho mẹ nữa rồi, sợ mẹ lo và buồn.

-Anh xin lỗi, mọi chuyện đều do anh hết cũng may giờ em và con đã bình an và ở bên anh cả rồi. Nếu không, anh không biết mình sẽ như thế nào.

-Bởi vì kiếp trước anh nợ em cho nên bây giờ phải trả nợ cho em đó, chúng ta vốn dĩ đã được định sẵn là của nhau rồi. Bây giờ được nhìn thấy anh và con mỗi ngày là em hạnh phúc rồi.

-Cảm ơn em vì đã chờ anh, đợi khi con cứng cáp một tí, anh nhất định sẽ bù cho em một cái đám cưới thật lớn, có sự chứng kiến của hai bên gia đình và tất cả mọi người nhé.

-Ai thèm lấy anh đâu mà cưới với xin.

-Kệ, không lấy anh cũng bắt lấy cho bằng được, để lát nữa anh nói chuyện với mẹ luôn, bảo mẹ gả con gáι cho anh.

Nói xong Quân đút cho tôi ăn hết chén cơm rồi nói :

-Giờ chắc mọi người ăn cơm xong rồi, anh xuống ăn rồi lên coi Bắp cho em nhé, anh có mua máy hút sữa rồi, tí em hút thử xem có sữa không. Nếu không có nữa thì cho con uống sữa ngoài cũng được, em đừng nghĩ ngợi nhé.

-Dạ, em biết rồi, anh nói mẹ với Khang vào phòng nghỉ đi nhé.

Quân gật đầu đi ra rồi đóng cửa phòng lại, tôi thì vào phòng tắm rửa mặt mũi rồi ra bế Bắp, bây giờ tôi mới có thời gian nhìn kỹ Bắp, công nhận nó rất giống Quân, y chang bản sao vậy. Bế được một tí thì Bắp lại khóc, tôi vội cho vào nôi nằm rồi đi pha sữa, trộm vía Bắp ngoan lắm bú no sữa là ngủ nên tôi cũng đỡ cực phần nào.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất