Mình còn yêu nhau – Chương 33

Vũ Linh 396

Quân từ hôm được Hân cho phép tới chăm sóc hai mẹ con cho đến khi sinh thì hôm nào trước khi đi làm sẽ mang đồ ăn sáng qua cho Hân. Rồi sau khi đi làm về cũng ghé tới quán đưa đồ ăn cho Hân rồi chờ Hân làm việc xong sẽ đưa Hân về. Ở quán mọi người nhìn chắc cũng đoán ra được đây là ba của Bắp nên cũng chẳng ai nói gì. Chỉ có duy nhất anh Thuận, mỗi khi Quân đến, tôi cảm thấy anh không vui, đôi mắt với khuôn mặt giống như lúc nào cũng chứa đựng đầy tâm sự. Cho đến một hôm, trong lúc quán rãnh rỗi, tôi ra chỗ quầy anh Long ngồi tán dóc, anh hỏi tôi :

-Dạo này em với anh Thuận có chuyện gì à, sao anh thấy hình như anh Thuận có vẻ tránh né em.

Tôi thở dài rồi bắt đầu kể cho anh Long nghe tất cả, khi nghe xong anh vỗ đùi cái chát rồi nói :

-Anh biết ngay mà, biết kiểu gì anh Thuận cũng có tình cảm với em cho nên lúc em mới vào làm, thấy em đi bộ nắng nôi nên mua chiếc xe đạp mới, bắt anh làm sao cho cũ đi rồi đưa cho em đi đó.

-Anh nói gì vậy, vậy là chiếc xe đó là của anh Thuận cho em chứ không phải của anh hả, sao bây giờ anh mới nói.

-Thì của anh Thuận chứ ai, tại anh ấy không cho anh nói sợ em không nhận, rồi anh ấy làm cho em rất nhiều việc nữa.

-Việc gì nữa, anh mau kể đi.

-Từ từ anh mới kể được chứ, hối vậy sao anh kể.

Nói rồi anh Long bắt đầu kể, hôm tôi ngất đột ngột ở quán, thì ra người thanh niên trong lúc mơ màng tôi nhìn thấy là anh Thuận, anh hốt hoảng bê tôi đi ra taxi đến Ьệпh viện, khi tới Ьệпh không ai chịu khám cho tôi, anh đã làm loạn cả Ьệпh viện lên vì lo lắng cho tôi. Còn cả cái quán này thật ra cũng là của anh, nhưng vì sợ khi theo đuổi tôi, sợ tôi thấy mình thấp kém hơn so với anh nên anh chỉ nói mình là quản lý. Ngay cả công việc thu ngân tôi đang làm cũng là anh sắp xếp cho, anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cảm thấy ấy nấy thật sự. Trong lòng tôi bây giờ chỉ có duy nhất một mình Quân là ba của Bắp thôi, nếu như Quân không đến tìm tôi, thì chắc có lẽ tôi cũng nghĩ sẽ cho anh ấy một cơ hội, nhưng bây giờ thì chắc hết rồi.

Sau khi nói chuyện với anh Long xong, tôi lại về phòng để làm việc, ngồi xoay qua xoay lại thì cũng tới giờ về. Tôi chào mọi người rồi ra về, khi ra tới cổng quán, tôi thấy có một chiếc taxi đậu sẵn. Người tгêภ chiếc taxi nói là Quân cho người đến đón tôi, tôi mỉm cười nghỉ Quân lắm trò nhưng đâu ngờ tôi chưa kịp lên thì đã bị hai người ở phía sau đẩy lên. Tôi nghĩ có chuyện chẳng lành rồi nên lật đật giãy giụa rồi la lên, trong lúc giãy giụa thì chiếc balo tôi đeo rơi xuống. Bọn họ thấy tôi la quá cho nên rút ra một chiếc khăn chắc có tẩm tђยốς mê chụp vào mũi tôi. Khi ấy tôi mơ màng, bọn họ bế tôi lên xe chạy đi, sau đó tôi rơi vào trạng thái không biết gì.

Thuận sau khi kiểm tra quán kỹ thì ra về, khi ra đến cổng chợt nhìn thấy balo của Hân rớt, bên trong điện thoại lại đang reo. Thuận nhanh tay nhặt balo lên rồi lấy điện thoại ra nghe, thấy người gọi là Quân. Nghi có chuyện chẳng lành nên Thuận nhấc máy lên chưa kịp nói gì thì đầu giây bên kia đã nói :

-“Alo em về chưa, nay anh bận không đến đón hai mẹ con được, em bắt taxi về nhé”

-“Tôi là Thuận đây, tôi vừa nhặt được chiếc balo của Hân ở trước quán, mà không thấy Hân đâu cả, tôi nghi có chuyện chẳng lành rồi ”

-“Anh nói sao, nhặt được balo mà không thấy Hân hả”

-“Đúng rồi, anh thử liên hệ cho cô bạn thân của Hân xem Hân đã về nhà chưa, còn tôi sẽ tìm quanh đây, nếu có gì thì anh báo cho tôi biết với nhé”

Quân ở bên kia trả lời xong thì lật đật tắt máy gọi cho Hương, nhưng Hương nói là không, nãy giờ ở nhà chờ mà chưa thấy về. Nghe vậy Quân càng sốt ruột rồi tắt máy chạy nhanh đến quán Hân làm.

Thuận đi tìm xung quanh gần đấy nhưng cũng không thấy gì, suy nghĩ không biết Hân đi đâu nữa. Trong lúc đấy thì Quân cũng vừa đến, hai người chia nhau tìm lại một lần nữa nhưng cũng không có gì, Quân đành phải báo cα̉пh sάϮ tìm giùm. Báo xong Quân chợt nghĩ có khi nào Thục Oanh ๒.ắ.t ς-.ó.ς Hân không, vì mỗi lần Quân nói chuyện ly hôn à Thục Oanh lôi Hân vào. Nghĩ thế, Quân liền gọi cho mẹ mình hỏi Thục Oanh có nhà không thì mẹ nói nó ra ngoài từ sớm rồi chưa thấy về, mẹ có hỏi thêm vài câu nữa nhưng Quân chỉ dạ dạ cho có rồi tắt máy. Nghi vấn Thục Oanh là người làm việc này trong lòng Quân càng cao, Quân suy nghĩ nếu là Thục Oanh thật mà cô ta có làm gì tổn hại đến hai mẹ con Hân thì nhất định Quân sẽ không tha cho đâu.

Trong khi Quân và Thuận đang lo lắng tìm kiếm Hân thì Thục Oanh đang ở bên căn nhà hoang phía xa ngoại ô thành phố chờ bọn người kia đem Hân về. Hôm nay là đúng ba ngày bên thám ʇ⚡︎ử hẹn với Thục Oanh sẽ có kết quả về Hân, quả thật không làm Thục Oanh thất vọng. Khi nghe tin Hân vẫn còn làm ở quán cafe trước đây, lại còn đang có thai, đặc biệt chủ nhân của cái thai đó chính là Quân- chồng của mình thì Thục Oanh gần như điên loạn. Ngay lập tức, Thục Oanh gọi điện cho bọn ҳα̃ Һộι ᵭeп đến quán Hân làm, chờ tới giờ Hân về rồi bắt đem đến đây cho mình xử lý. Sau một hồi chờ đợi thì cuối cùng bọn người đó cũng đem Hân đến trước mặt Thục Oanh, Thục Oanh yêu cầu bọn họ trói Hân vào cái ghế, sau đó thanh toán tiền cho họ đi về còn mình thì ngồi châm điếu tђยốς hút chờ Hân tỉnh lại.

Tôi sau khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở một nơi rất xa lạ, bóng tối bao trùm lên, chỉ có một chút ánh sáng le lói từ đèn đường chiếu vào. Tôi nheo mắt định đưa tay lên dụi thì nhận ra tay chân mình bị trói, tôi đưa mắt đảo quanh thì thấy có một cô gáι đang ngồi hút tђยốς. Tôi mở miệng gọi thì cô gáι ấy bỏ điếu tђยốς, dần dần tiến gần lại chỗ tôi. Quái lạ, sao hình dáng người này quen vậy, khi cô gáι ấy đến gần hơn thì tôi nhận ra chính là Thục Oanh, thì ra chính Thục Oanh là người bắt tôi đến đây. Tôi bắt đầu cảm thấy run sợ, sợ Thục Oanh sẽ đụng đến con mình, tôi định cất tiếng nói thì Thục Oanh lên tiếng :

-Sao nào, gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy thú vị không hả.

-Tại sao cô lại bắt tôi, tôi với anh Quân kết thúc lâu rồi, bây giờ anh ấy là chồng cô rồi, hà cớ gì mà bắt tôi. Mau thả tôi ra đi.

-Mày không có tư cách nhắc đến chồng tao, mày có biết tao bắt mày là vì lý do gì không. Thôi để tao nói thẳng cho mày biết luôn, đó chính là vì mày dám mang thai con của chồng tao, mày biết chưa hả.

Trong ánh đèn hiu hắt tôi nhận ra gương mặt Thục Oanh bây giờ rất ghê sợ, kiểu như sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tôi bất cứ khi nào vậy. Hít thở sâu vào, tôi lấy hết can đảm trả lời lại :

-Đây là con của một mình tôi, không liên quan gì đến anh Quân cả, cô đừng ăn nói hàm hồ.

-Mày bảo tao ăn nói hàm hồ à, vậy thì mày không biết rằng tao đã thuê thám ʇ⚡︎ử điều tra tất cả về mày, về cái thai trong bụng mày nữa cho nên tốt nhất nên im lặng nghe tao nói, nếu không tao nổi giận sẽ làm chuyện bậy bạ cho mày xem.

Nói xong Thục Oanh tát vào mặt tôi một cái rất mạnh khiến khoé miệng tôi chảy ɱ.á.-ύ luôn. Tát ong thì Thục Oanh quay lại đi đến chỗ khi nãy mình ngồi rồi lấy trong túi ra một con dao nhọn, từng bước một tiến lại gần tôi hơn khi nãy. Sau khi cười hả hê thì Thục Oanh đưa mũi dao rà từ mặt xuống bụng tôi, khi ấy tôi cảm thấy rất sợ và run hơn bao giờ hết. Trong đầu chỉ mong Quân mau đến để cứu hai mẹ con thôi. Thục Oanh đương như đoán được suy nghĩ của tôi cho nên dừng tay lại rồi bắt đầu nói :

-Đang nghĩ đến chồng tao sẽ tìm tới đây cứu mày à, đừng mơ, cứ ở đây mà chờ ૮.ɦ.ế.ƭ đi nhưng thấy mày cũng Ϯộι bụng mang dạ chửa thế này tao lại có suy nghĩ thế này. Hay là mày đẻ đứa bé ra rồi đưa cho tao và Quân nuôi đi, tao sẽ thương yêu nó như con của mình.

-Cô đừng mơ, nhất định anh Quân sẽ tìm ra nơi này rồi đến cứu tôi thôi.

Đúng lúc tôi vừa nói xong thì điện thoại của Thục Oanh reo lên, cô ta lấy điện thoại ra nghe rồi nở nụ cười thật mỉa mai :

“-Alo, chồng đấy à, anh gọi em có gì không, em mới đi ra ngoài có tí thôi mà chồng nhớ em không chịu được rồi à”

Quân ở đầu giây bên kia nghe Thục Oanh nói thì lập tức hỏi :

“-Em đang ở đâu, có phải em cho người ๒.ắ.t ς-.ó.ς Hân đúng không, mau nói đi ”

“-Phải, em cho người ๒.ắ.t ς-.ó.ς nó đấy thì sao, anh định làm gì em, báo cα̉пh sάϮ bắt em hả. Anh thử báo đi rồi em cho hai mẹ con nó biến mất mãi mãi luôn ”

Thục Oanh vừa nói vừa cười ha hả, tôi nghe biết chắc là Quân cho nên vội la lên:

-Anh Quân ơi, tới đây cứu hai mẹ con em với, em sợ lắm. Anh ơi.

Nhưng tôi chưa nói hết thì đã bị Thục Oanh tát cho thêm một cái vào má, tôi đau quá nên la lên, sau đó cô ta gằng giọng nói :

-Mày bảo chồng tao tới cứu à, mày không có tư cách gọi tên chồng tao đâu con khốn. Cả đời này, anh Quân chỉ có thể là của tao, một mình tao thôi nghe chưa.

Nói xong Thục Oanh lại tát tôi thêm một cái nữa, tôi cũng la lên vì thật sự rất đau, tôi ngửi được mùi ɱ.á.-ύ tanh ở khoé miệng mình luôn. Tôi cười cười rồi ngước mắt lên nhìn Thục Oanh nói :

-Cô sai rồi, cả đời này anh Quân chỉ có một mình tôi thôi, cô sẽ không bao giờ có được anh ấy đâu.

Quân ở bên kia nãy giờ nghe Thục Oanh nói chuyện với Hân, biết Hân bị Thục Oanh ᵭάпҺ trong lòng rất xót xa nhưng vì cα̉пh sάϮ nói cô gắng kéo dài cuộc gọi để họ định vị tìm ra vị trí của Thục Oanh nên Quân đành nhịn.

Thục Oanh nói chuyện với tôi xong thì quay sang cầm điện thoại nói với Quân tiếp :

-Nếu anh muốn đến đây cứu con khốn này thì một mình tới căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố đi. Em sẽ tiếp đãi nó thật tốt để chờ anh đến nhé chồng yêu..

Quân vừa định hỏi thêm thì Thục Oanh tắt máy, cũng vừa may bên cα̉пh sάϮ cũng đã định vị ra chỗ của Thục Oanh đang nhốt Hân là ngoại ô thành phố. Ngay lập tức, Thuận và Quân cùng cα̉пh sάϮ di chuyển trong đêm đi về phía ngoại ô thành phố để tìm. Không uổng công của mọi người, hơn một tiếng thì cũng tìm thấy, đây đích thị là căn nhà hoang, bị bỏ khá lâu rồi. Quân lấy điện thoại gọi cho Thục Oanh :

“-Alo anh đến nơi rồi đây”

Thục Oanh đang hút điếu tђยốς nghe Quân nói đã tới đây rồi thì dập điếu tђยốς rồi nói :

“-Chồng em đi nhanh thật, chứng tỏ tình cảm hai người sâu nặng thật, anh đi vào trong đi em chờ ”

Thục Oanh tắt máy, Quân nhìn qua Thuân với cα̉пh sάϮ gật đầu sau đó một mình tiến vào còn Thuận đi sau cùng cα̉пh sάϮ. Khi bước vào, Quân thấy Hân đang bị trói ngồi tгêภ ghế, miệng chảy ɱ.á.-ύ, bên má thì bầm tím in đậm năm dấu ngón tay, khi ấy Quân không nghĩ nhiều mà chạy thật nhanh lại chỗ Hân. Nhưng chỉ còn một bước chân nữa là chạm tới Hân thì Thục Oanh bước ra đưa con dao chỉa thẳng vào bụng Hân khiến Quân khựng lại.

Thục Oanh nhìn Quân bằng đôi mắt âu yếm nhưng chợt thấy toàn bộ ánh mắt chồng mình chỉ nhìn về Hân cho nên lập tức đổi thành ánh mắt sắt lạnh, nở nụ cười thật gҺê ɾợп sau đó nói với Quân :

-Chào chồng yêu của em nha.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất