Mình còn yêu nhau – Chương 31

Vũ Linh 183

TÁC GIẢ : QUỲNH CHÂU

Sau khi anh Long về thì trong phòng chỉ còn tôi và anh Thuận, tôi ngại nên nói anh đưa cháo cho mình ăn, anh không chịu nói để anh đút cho. Thế là anh đút cho tôi ăn hết hũ cháo, sau khi ăn xong tôi lấy điện thoại gọi cho Hương bảo nó là tôi đang ở Ьệпh viện. Nó nghe xong hỏi Ьệпh viện nào rồi tắt máy, tầm ba mươi phút thì nó cũng đến, vào phòng thấy tôi đang truyền nước, anh Thuận ngồi kế bên thì tiến lại nói :

-Sao rồi, Bắp có ổn chưa, rõ ràng lúc trưa còn bình thường mà giờ vào đây nằm rồi. Còn anh này là ai đây.

-Bác sĩ nói do tao đi nhiều nên cái thai yếu, giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được. Còn đây là anh Thuận, quản lý quán tao làm á, cũng là người đưa tao tới đây.

Hương quay sang chào anh Thuận rồi nói lời cảm ơn, anh Thuận ngại ngùng nên nói:

-Không có gì đâu, bây giờ Hân có bạn vào rồi thì anh về quán trước nhé. Khi nào em truyền nước xong thì gọi anh đến đón đưa về nhà cho nha.

-Thôi, không cần đâu anh. Em bắt taxi về được rồi, anh về quán đi.

-Vậy thôi anh về nhé, chào cả hai nha.

Nói xong anh Thuận đi về, Hương bắt đầu nói :

-Tao nghĩ bây giờ mày nghỉ làm đi chứ đi làm vậy tao thấy lo quá.

-Không sao đâu, khi nãy anh Thuận nói sẽ cho tao làm thu ngân rồi, ngồi một chỗ cho khoẻ.

-Nếu vậy thì cũng được, mà tao thấy anh này kiểu như có tình cảm với mày á.

-Không có đâu, mày nghĩ linh ϮιпҺ quá. Ngồi đây chờ tao truyện chai nước này xong rồi về nha.

Chờ đến khi truyền nước xong, Hương đi gọi γ tά đến rút kim ra cho tôi, sau đó nó dìu tôi đi ra trước bắt taxi về, khi đến nhà thì bắt tôi phải vào phòng nằm không được làm gì cả. Tôi chỉ biết nghe lời làm theo chứ không dám phản kháng nó.

……

Quân thì ngày ngày đến công ty ba mình để học tập, mới đầu chỉ làm nhân viên bình thường sau đó nhờ sự siêng năng ham học hỏi của mình mà bây giờ Quân đã làm trưởng phòng kinh doanh rồi, ông Nguyên rất hài lòng về con trai của mình. Hôm nay ông gọi Quân lên phòng khen ngợi Quân, ông nói muốn nắm giữ công ty rồi làm công ty phát triển lên thì cần phải học hỏi thêm nữa, chỉ bấy nhiêu thôi thì chưa đủ. Quân gật đầu nghe lời dạy của ba rồi về phòng làm việc.

Thục Oanh từ ngày về đây, thấy Quân cứ lạnh nhạt xa lánh mình mãi nên đâm ra cũng chán nản, Thục Oanh hầu như đêm nào cũng chờ bà Liên đi ngủ rồi lại lén ra ngoài đi bar với bạn bè đến tận gần sáng mới về. Hôm nay cũng thế, Quân thấy Thục Oanh thay đồ chuẩn bị đi thì nói :

-Em bớt đi chơi lại đi, nếu mẹ mà biết sẽ không hay đâu.

-Anh có yêu thương gì em đâu mà lo xa chi vậy, em làm gì ʇ⚡︎ự bản thân em biết. Giống như anh nói, đừng ai can thiệp vào chuyện của nhau.

-Ừ, em muốn làm gì làm, nhưng cũng nên giữ thể diện cho bản thân mình và cũng đừng làm mất mặt gia đình hai bên.

-Thôi anh nói nhiều quá, lo mà làm việc rồi chuyển khoản tiền cho em dùng đi. Em sắp hết tiền rồi đó.

-Em muốn có tiền tiêu xài hoang phí thì ʇ⚡︎ự thân vận động mà đi làm kiếm tiền đi. Tiền lương anh đem đầu tư hết rồi, nên đừng chờ nữa.

Thục Oanh nghe Quân nói vậy thì tức giận liền đi xuống nhà đến quán bar thân thuộc của mình chơi. Vừa tới nơi đám bạn đã chờ sẵn rồi, một người trong số đó đến kéo tay Thục Oanh ghé sát tai nói :

-Hôm nay có đồ ngon, mọi người đang thử kìa, mày cũng đến thử đi đảm bảo phê tới nóc luôn.

Thục Oanh nghe vậy thì hai mắt sáng rực, đi đến chỗ mọi người đang thử, Thục Oanh cũng thử một chút, công nhận phê thật sự. Chơi chán chê tới khi tђยốς tan thì toàn thân Thục Oanh mệt mỏi vịnh vào tường rồi bắt taxi đi về nhà ngủ.

…..

Ở nhà hai ngày để tịnh dưỡng thì hôm nay buồn quá, tôi quyết định đi đến quán để làm. Thay quần áo xong, tôi lại đạp xe tới quán, vừa đến dựng xe xong thì mọi người tới hỏi thăm tôi rất nhiều, thật sự tôi rất vui vì mọi người không hề dị nghị tôi mà còn hỏi thăm động viên tôi rất nhiều.
Anh Thuận từ trong quán đi ra hỏi tôi :

-Em đã khoẻ hẳn chưa mà đi làm rồi vậy, sao không nghỉ ngơi thêm đi.

-Em khoẻ lắm rồi anh, ở nhà buồn quá nên em đến làm luôn. Bây giờ anh chỉ em làm đi.

-Được rồi, đi vào đây anh chỉ cho mà nhớ đi từ từ cẩn thận bé con đấy.

-Dạ, em biết rồi. Cảm ơn anh nha sau này khi sinh Bắp ra em sẽ cho anh làm ba đỡ đầu nhé.

-Thật không đấy, mà bé con là bé trai hả vừa rồi anh nghe em gọi là Bắp.

-Dạ là một bé trai á anh.

Anh Thuận gật đầu rồi cùng tôi đi vào bên trong, anh để tôi ngồi ghế sau đó đứng kế bên chỉ cho tôi từng ly từng tí, chẳng mấy chốc mà tôi đã biết hết. Cứ thế tôi ngồi ở đấy làm việc, cứ lâu lâu anh Thuận lại đi vào hỏi tôi có gì không biết nữa không thì nói anh chỉ cho, còn không thì mua trái cây cho tôi ăn. Tôi ngại không muốn nhận nhưng anh nói anh mua cho Bắp ăn chứ không phải cho tôi nên không phải ngại.

……..

Thời gian cứ thế trôi qua mới đây thôi mà Bắp của tôi cũng đã được hơn tám tháng. Tôi ngày càng mập lên, nhưng cũng may tôi mập mà Bắp vẫn lên ký đều nên tôi cũng đỡ lo. Cũng từ hôm ấy tôi không dám gọi điện thoại về cho mẹ, lâu lâu tôi nhắn tin rồi Khang nhắn lại thôi. Lâu lâu tôi ra bưu điện gửi tiền về phụ giúp cho mẹ, lúc ấy mẹ có gọi lên nói tôi là để tгêภ đấy mà dùng, tôi cười cười nói con vẫn còn mà nên mẹ mới chịu nhận. Ngày nào tôi cũng suy nghĩ, không biết sẽ nói với mẹ sao về việc mình mang thai, sợ khi mẹ biết sẽ buồn và thất vọng về tôi lắm. Tết cũng gần đến, năm nay tôi hứa sẽ về nhưng có lẽ lại thất hứa rồi.

Hôm nay tгêภ đường đi làm về, thấy cô bán chè tôi thèm quá mua hai ly đem về rủ Hương ăn cùng, nhưng khi về người mà tôi gặp không phải là Hương mà là Quân. Tôi run đến nỗi hai ly chè tгêภ tay rơi xuống, người mà tôi ngày ngày nhớ thương, là ba của con tôi nay đang đứng trước mặt tôi rồi. Quân ngồi đấy nghe tiếng động thì quay lưng lại, thấy tôi đứng đấy cùng với cái bụng lùm xùm sau lớp áo, Quân tiến lại hỏi :

-Em định giấu anh tới bao giờ nữa, tại sao em có thai mà không nói cho anh biết. Em nói đi đây là con anh phải không.

Tôi nghe Quân hỏi thì lúng túng không biết nói gì nhưng sau đó liền thu vẻ mặt ấy đi, bốn mắt nhìn thẳng nhau rồi trả lời :

-Đây là con của em một mình em không phải là con của anh, nên xin anh ʇ⚡︎ự trọng đi.

-Em nói vậy là sao, có phải em giận anh nên em nói vậy để lừa anh đúng không Hân. Em giấu anh tất cả mọi chuyện, nếu như hôm nay anh không gặp được Hương thì không biết em giấu anh đến khi nào nữa.

-Hương đã nói gì với anh, cho dù nó có nói gì đi nữa thì chúng ta đã kết thúc rồi, anh cũng là người có vợ nên đừng đến đây làm phiền mẹ con em nữa. Hãy để mẹ con em được sống bình yên như những ngày qua có được không.

-Em đừng đối xử với anh như vậy được không, từ sau khi em biến mất khỏi tầm mắt anh, anh tìm kiếm em mãi nhưng không biết em ở đâu cả. Đôi lúc muốn gọi cho em nhưng sợ em giận sẽ không nghe máy nên anh không dám. Anh thật sự rất nhớ em Hân à.

Quân nói xong thì ôm chầm lấy tôi rồi khóc, khi ấy ʇ⚡︎ự dưng bao nhiêu nỗi đau khổ, tủi thân của tôi lại dâng lên khiến tôi cũng rơi nước mắt. Quân thấy tôi khóc thì buông tay ra, đưa hai bàn tay lên lau nước mắt cho tôi rồi nói :

-Em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm. Thời gian qua sau khi cưới Thục Oanh về anh ngày ngày đến công ty của ba để học tập bây giờ anh sắp làm đủ năng lực để quản lý công ty rồi. Anh hứa sẽ chăm lo cho hai mẹ con em thật tốt, sẽ không để em tổn thương hay chịu uất ức một lần nào nữa. Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không Hân.

-Em cần thời gian để suy nghĩ còn bây giờ thì anh về đi, em mệt rồi cần nghỉ ngơi.

-Em mệt sao vậy, có phải con hành em đúng không. Mà con mình là con gáι hay con trai vậy em.

-Là con trai đó, tên là Bắp.

Tôi nói xong thì Quân cúi xuống xoa xoa cái bụng của tôi thì thầm với con rằng :

-Con ở trong bụng mẹ ngoan ngoãn nhé, đừng quậy làm mẹ mệt nha, ba thương hai mẹ con nhiều.

Chẳng biết Bắp cảm nhận được đây là ba nó hay sao á, mà Quân vừa nói xong thì Bắp đạp tôi một cái như kiểu trả lời lại vậy đó, Quân thấy cái bụng tôi nhúc nhích thì xoa xoa thêm cái nữa rồi cười phì. Tôi nghĩ giá như Quân không lấy Thục Oanh thì có lẽ bây giờ chúng tôi sẽ là một gia đình đúng nghĩa, con tôi sẽ có đầy đủ tình yêu thương của cả ba và mẹ nhưng không tất cả chỉ là giá như. Quân thấy tôi không nói gì thì hỏi :

-Nếu em mệt thì vào phòng nghỉ đi, anh về rồi ngày mai anh sẽ đến.

-Không cần đâu, anh về với vợ của anh đi, đừng đến tìm em nữa, nếu như anh còn đến thì anh sẽ mãi mãi không bao giờ tìm thấy mẹ con em nữa đâu.

-Anh biết rồi, ngày mai anh mua sữa với đồ ăn gửi qua cho em nhé, anh sẽ không đến tìm em cho tới khi nào em cho phép, bây giờ em vào nghỉ đi. Anh về nhé.

Quân hôn lên bụng và trán tôi sau đó đi về, khi bóng lưng Quân quay đi, nước mắt tôi lại rơi. Tôi rất muốn nói với anh rằng tôi nhớ anh lắm, những ngày mang thai Bắp khi đi siêu âm nhìn người ta được chồng đưa đi, còn tôi thì chỉ có một mình, tôi cảm thấy tủi thân lắm. Đúng lúc đấy thì Hương đi ra ngoài về, thấy tôi mặt mũi tèm lem nước mắt, nó đi lại gần hỏi :

-Sao rồi, hai người đã gặp nhau chưa, có nói chuyện chưa.

-Quân vừa về rồi. Tại sao mày gặp Quân mà không nói với tao.

-Thì tại vì hôm nay, lúc đi học về, Quân có đứng trước cổng trường, thấy tao thì Quân mời đi uống nước sau đó hỏi han tình hình của mày. Lúc đầu tao định không nói đâu, nhưng nghĩ đến cảnh mày bầu bì rồi còn phải đi làm nữa, trong khi Quân cũng vẫn còn rất yêu mày cho nên tao mới nói hết cho Quân nghe, rồi chỉ nhà cho Quân đến đây gặp mày đó. Tao xin lỗi vì lúc trước mày đã nói là giấu Quân mà giờ tao lỡ nói rồi, mày đừng giận tao nha.

-Thôi dù sao cũng nói rồi bây giờ tao có giận mày cũng được gì đâu.

-Rồi vậy bây giờ mày tính sao, dù sao Bắp nó cũng cần có ba, cần có tình yêu thương của ba mà.

-Quân nói sẽ chăm lo cho mẹ con tao thật tốt, không để tao phải chịu uất ức nữa. Tao nói Quân nên về với gia đình của mình đi nhưng Quân không chịu. Tao đành nói cần có thời gian suy nghĩ.

-Ừ mày cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Thôi vào tắm rửa rồi ra ăn cơm đi.

Tôi gật đầu vào phòng lấy quần áo đi tắm rồi ra ăn cơm, sau đó vào phòng lấy tờ giấy siêu âm của Bắp ra xem, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào cả.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất