Mặt trời sau giông bão – Chương 55

Vũ Linh 167

Đêm hôm ấy, Minh Nhật xếp mẹ con Nhi ngủ cùng bác Thảo vì anh biết, dù Biệt thự rất nhiều phòng nhưng chắc chắn cả ba đều lạ nhà, nên vị Chủ tịch đành chịu nhịn không được ôm Tuệ Nhi ngủ. Anh nói:

– Biệt thự này được lắp đặt hệ thống bảo vệ rất nghiêm ngặt nên mọi người cứ yên tâm ngủ nhé!

Anh quay sang Nhi:

– Em đừng sợ, anh hứa sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra nữa! Anh ở phòng làm việc ngay bên cạnh, ngủ ngon nha!

Nhi nhíu mày:

– Anh chưa ngủ sao? Muộn rồi đấy!

Nhật vuốt mái tóc cô:

– À, còn vài ngày nữa sẽ diễn ra một buổi ᵭấu thầu rất quan trọng, anh cần xem lại mọi thứ cho chỉn chu, hai mẹ con và bác ngủ ngon!

Minh Nhật ra ngoài rồi, cả ba người nằm xuống chiếc giường sang trọng. Ngoài Cà Chua, chưa ai ngủ được vì những chuyện vừa xảy ra. Bác Thảo kể cho Nhi nghe việc Minh Nhật trao đổi bạn kế hoạch gì đó. Cô lo lắng:

– Nếu là kế hoạch kinh doanh thì nó rất quan trọng trong ᵭấu thầu, mất bản ấy, Cao Thị đâu có cửa trong buổi ᵭấu thầu ấy nữa!

Cô vội vàng ngồi dậy:

– Bác ơi, bác xem Cà Chua cho con một lát nhé! Con sợ bé giật mình vì từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ con bé chịu đựng những chuyện như vừa rồi. Để con sang hỏi anh Nhật xem sao. Nếu vì Cà Chua mà ảnh hưởng đến cả tập đoàn thì con áy náy lắm! Không biết anh ấy có cách gì giải quyết không!

Bác Thảo gật đầu:

– Ừ, có bác đây! Con yên tâm sang hỏi xem cậu ấy thế nào.

Nhi nhẹ nhàng mở cửa rồi tiến về phòng bên cạnh. Biệt thự này rất rộng nên cô cũng chẳng dám đi lung tung. Cánh cửa phòng đóng kín, cô thử xoay nhẹ nắm cửa. Minh Nhật đang ngồi trước màn hình laptop, đôi mày rậm nhíu lại. Từ góc nhìn nghiêng, anh đẹp lạ kì. Làn môi mỏng, sống mũi cao thẳng tắp. Nhi đang ngẩn người ra nhìn thì chợt giật mình bởi giọng nói của anh vang lên:

– Em không ngủ được hay sao mà sang đứng đó ngắm anh? Đây sẽ là nhà của chúng mình nên em quen dần đi là vừa!

Nhi ngạc nhiên vì mắt anh không rời màn hình mà vẫn biết cô mở cửa:

– Sao anh có thể thấy em?

Nhật quay sang phía cửa nhìn Nhi:

– Vì anh quen hơi em rồi! Sao thế? Em lạ nhà hả?

Nhi bước lại bàn làm việc của anh. Minh Nhật đưa ánh mắt cưng chiều nhìn cô, rồi chợt kéo Nhi ngồi lên đùi mình:

– Cho anh ôm một chút. Tuệ Nhi, xin lỗi em, xin lỗi vì đã khiến em và con rơi vào rắc rối này. Từ nay sẽ không có chuyện tương ʇ⚡︎ự xảy ra đâu!

Nhi để yên ς.-ơ τ.ɧ.ể mình tгêภ đùi anh rồi nói:

– Minh Nhật, em nghe bác Thảo kể là để cứu con, anh phải đưa bản kế hoạch gì đó cho bọn họ, có phải kế hoạch kinh doanh không? Nếu thế thì…

Minh Nhật đưa tay lên vuốt vuốt mấy sợi tóc của Nhi:

– Em không phải lo, anh biết mình phải làm gì. Cà Chua rất quan trọng với chúng ta. Anh có thể ᵭάпҺ đổi vì con.

Nhi lắc đầu:

– Nhưng sự nghiệp của tập đoàn là bao năm gây dựng, sao anh có thể…

Minh Nhật cười:

– Em yên tâm đi. Anh biết chứ, anh không bao giờ để Cao Thị rơi vào tay kẻ khác đâu. Đó là công sức của ba mẹ, của anh và hàng nghìn công nhân mà, đừng lo. Anh có cách!

Anh nói thế có nghĩa là đã biết cách để cân bằng mọi việc, cô thấy đỡ áy náy. Chợt Minh Nhật lên tiếng:

– Giờ có việc này mới đáng lo!

Nhi ngạc nhiên:

– Có chuyện gì nữa sao anh?

Nhật nhìn cô say đắm:

– Ừ, đáng lo lắm. Người yêu ở phòng bên cạnh mà không được ôm ngủ đây này!

Nhi day day mũi anh:

– Anh làm em hoảng. Tối nay có bác Thảo nữa mà, hôm khác đi!

Nhật gật đầu:

– Anh biết mà. Nhưng hôm sau phải bù cho anh đấy!

Nhi cười:

– Bù kiểu gì đây? Anh đi ngủ sớm cho em nhờ!

Minh Nhật kéo Nhi sát vào người mình, làn môi của anh cúi xuống lần tìm môi cô. Cái run rẩy ban đầu dù bao nhiêu lần hôn anh vẫn không thay đổi. Môi lưỡi chạm nhau quấn quýt, trêu đùa nhau, cùng dạo chơi. Nụ hôn này mang cả sự nhớ mong, sự từng trải và yêu thương. Nhi ngây ngất nghênh đón nụ hôn đắm say ấy. Sự va chạm môi lưỡi khiến cô có cảm giác mọi mật ngọt đang bị Minh Nhật cuốn đi sạch. Khi anh rời môi cô, cάпh đào đã sưng mọng lên. Nhi ᵭάпҺ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Bù rồi đấy! Ngày mai cấm đòi hỏi!

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Nhi nói:
– Minh Nhật, anh thích hoa tường vi sao?
Nhật nghĩ chắc Nhi đã nhìn thấy vườn tường vi ngoài kia. Anh cho rằng mình không nên giấu diếm cô, tránh những hiểu nhầm không đáng có. Vườn tường vi ấy được trồng ngay sau khi xây xong biệt thự, vì tình cảm dành cho cô gáι mang tên loài hoa đó. Sau này, Nhật cũng không muốn thay đổi vì nó cũng là một cảnh quan của biệt thự. Còn cả một vườn hoa hồng bên này được anh chồng sau khi gặp Tuệ Nhi lần đầu tiên ở thành phố F. Nỗi niềm nhung nhớ cô khiến Minh Nhật thấy Nhi cũng ʇ⚡︎ựa những cάпh hồng nhung ấy. Vì vậy, anh đã cho chỉnh sửa một chút ở vườn rau và trồng vào đó cả một khoảng hoa hồng. Anh nói:

– Em có thích hoa tường vi không?
Nhi cười:
– Hoa tường vi rất đẹp, nhưng em thích hoa hồng nhung!
Nhật ” ồ ” lên thú vị. Hóa ra, loài hoa anh trồng lại là loài cô yêu thích. Nhật nói:

– Anh trồng hoa hồng sau khi gặp em, bởi anh thấy em xinh đẹp nhưng cũng kiên cường như những bông hồng nhiều gai. Còn hoa tường vi là vì…
Rồi anh kể cho cô nghe về mối tình đơn phương ngày ấy, khi anh còn là sinh viên. Cảm giác của Nhi lúc này là bất ngờ tột độ, vì thường những người được xem là ” tình địch ” sẽ không đối xử với nhau như Vương Thăng và Minh Nhật. Lâu nay, cô cứ tưởng họ là anh em kết nghĩa từ nhỏ cơ đấy, làm gì cũng có nhau. Thấy thái độ của Nhi, Nhật tỏ ra lo lắng:
– Tuệ Nhi à, em không giận vì anh đã giấu diếm em chứ? Thực ra, anh chưa nói do dạo gần đây có quá nhiều việc xảy ra. Với lại, Tường Vi là quá khứ rồi. Khi biết cô ấy yêu Vương Thăng, anh đã từ bỏ và chúc phúc cho hai người, vì anh nghĩ trong tình yêu không nên tranh giành và thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên thì mới có hạnh phúc thật sự.

Nhi phì cười, choàng tay ôm lấy cổ anh:
– Minh Nhật, em rất khâm phục anh. Cảm ơn ông Trời đã cho em gặp anh. Em yêu anh!
Minh Nhật đờ người mất mấy giây. Yêu? Lần đầu tiên cô nói yêu anh. Rồi như hiểu ra vấn đề, anh nói:
– Được người yêu nói ra từ mà mình chờ đợi, mát lòng mát dạ ghê luôn! Trước giờ có chịu nói yêu người ta đâu, chỉ nói thích thôi ý!

Tuệ Nhi vẫn ôm anh, thủ thỉ:
– Giờ nói có chịu không? Hay để em rút lại?
Nhật ôm chặt cô:
– Ai cho mà rút? Anh ghi âm rồi đấy!
Cả hai cũng cười vui vẻ. Tuệ Nhi lại hỏi Nhật:

– Anh này, chị Vi gan thật nhỉ? Biết đến đó có thể gặp bọn xấu mà vẫn theo. Vả lại, anh Vương Thăng không sợ chị ấy bị thương sao?
Minh Nhật nhíu mày nghe cô nói rồi bật cười:
– Tường Vi á? Trời ạ, con bé đó đến võ sư còn không có đai võ thuật mà trao cho nó nữa đấy! Vi ᵭάпҺ ngang ngửa Vương Thăng, cỡ anh còn phải gọi Vi bằng sư phụ đấy!
Nhi trố mắt:

– Thế ư? Chị ấy giỏi võ vậy sao? Minh Nhật, hay là anh dạy võ cho em đi!
Nhật nhìn cô:
– Làm gì? Để sau này em ᵭάпҺ chồng hả?

Tuệ Nhi lắc đầu:
– Dạ không ạ, chồng em tốt thế này, ᵭάпҺ làm gì chứ? Em học để em phòng thân, không để anh phải lo lắng như vừa rồi nữa. Anh dạy em thì anh vẫn là sư phụ của em mà, đệ ʇ⚡︎ử ᵭάпҺ đâu lại sư phụ chứ!

Minh Nhật liếc cô:
– Ai biết, đệ ʇ⚡︎ử thông minh quá thì hoàn toàn có thể. Mà em cứ lo vớ vẩn, có anh bảo vệ mẹ con em. Hè này, mình làm đám cưới, còn kế hoạch sinh con cứ như anh nói trước đây. Em cứ sinh vào mùa hè là ổn. Dĩ nhiên là với ba đứa em đầu tiên của Cà Chua, còn sau khi em học xong thì….

Minh Nhật đang ngước mắt lên trần nhà thong thả nói thì Nhi xịu mặt:
– Em mới sinh viên năm nhất thôi đấy, lỡ lấy chồng rồi….
Nhật cười:
– Em đừng lo! Em muốn học đến bậc giáo sư anh vẫn vui vẻ đồng ý. Em cứ học rồi còn giúp anh quản lý tập đoàn, chứ một mình anh kham sao nổi. Thế nên, em không phải lo chuyện không được đi học đâu!
Nhi mỉm cười:

– Minh Nhật, cảm ơn anh!
Nhật vỗ vỗ lưng cô:
– Giờ thì ngủ ngoan, chịu chưa? Nếu không chịu, anh bắt ở đây với anh cả đêm đấy!
Nhi chủ động chạm vào môi anh:
– Anh ngủ ngon. Nhớ ngủ sớm đấy. Em về phòng đây! Em đang lo Cà Chua bị ám ảnh rồi sẽ giật mình!

Minh Nhật nhìn cô:
– Ừ, em ôm con kẻo con sợ. Sau buổi ᵭấu thầu, anh sẽ đưa con đi chơi nhiều nơi, tiếp xúc nhiều con sẽ quên chuyện hôm nay.
Tuệ Nhi gật đầu, nhắc nhở anh ngủ sớm một lần nữa rồi về phòng. Minh Nhật kiểm tra lại mọi thứ, dặn dò Tôn Văn mấy việc rồi cũng đi nằm, chờ những gì diễn ra vào ngày ᵭấu thầu.

Ngày hôm sau …
Đúng như dự kiến, Minh Nhật chuẩn bị bữa sáng, chở Nhi đến trường, chở bà Thảo và Cà Chua về nhà bác ấy. Phòng trọ của Nhi tạm để yên vì chắc chắn cα̉пh sάϮ còn tới lấy lời khai và trích đoạn camera nữa. Mọi chuyện cũng được triển khai nhanh vì Minh Nhật là người có tiếng nói…

Tại Biệt thự của Lưu Khánh Sơn, Cảnh sát đến gõ cửa từ sáng. Khánh Sơn biết rõ sự tình nên chẳng đi đâu, anh ta tiếp những vị cα̉пh sάϮ với thái độ bình thản như đã biết được mọi việc và cũng chả lo lắng gì những điều mình sắp phải đối mặt. Khi cα̉пh sάϮ đọc lệnh bắt, Khánh Sơn vẫn mỉm cười:
– Các anh cứ làm những việc được cho là cần thiết!

Đồng chí cα̉пh sάϮ cũng cười:
– Vâng, mời ông đi theo chúng tôi về trụ sở để phối hợp điều tra. Người của ông đã đột nhập trái phép, sử dụng vũ khí trái phép và còn làm nhiều điều trái phép dưới lệnh của ông để có được bản kế hoạch kinh doanh kinh doanh của Cao Thị!
Lưu Khánh Sơn điềm nhiên đáp:

– Kinh doanh không nói trước được điều gì. Giờ tôi sẽ đi cùng các anh, buổi ᵭấu thầu vẫn sẽ diễn ra và bố tôi Lưu An sẽ thay mặt tôi tham gia.
Vì ông Lưu An không có dấu hiệu phạm Ϯộι trong vụ vừa rồi nên cα̉пh sάϮ không có ý kiến. Ông ta nhìn Khánh Sơn bị giải đi với ánh mắt bình thản. Khi xe cα̉пh sάϮ đã rời Biệt thự, Lưu An nhếch miệng nói:
– Khánh Sơn, ngồi t.ù vui vẻ nhé, cứ theo pháp luật mà thi hành. Tao nhặt mày về nuôi để thay tao trả thù Cao Tuấn, nay mày đã lấy được bản kế hoạch, thế là kế hoạch của tao gần thành công rồi. Mày sẽ có thêm vài ba Ϯộι nữa để bóc lịch lâu một chút!
Rồi gã cười ha hả một mình trong căn phòng lớn…

Advertisement

Mấy ngày sau…

Buổi ᵭấu thầu một công trình lớn diễn ra tại tòa nhà chọc trời ở thành phố C. Đúng như giới kinh doanh dự đoán, hai đối thủ nặng ký nhất là Cao Thị và Lưu Thị. Cao Minh Nhật và Lưu An bước vào với khuôn mặt rất vui vẻ, ai cũng nở nụ cười chiến thắng. Lưu An nói nhỏ với Minh Nhật:

– Này anh bạn, đời bố anh đã chiến thắng tôi, giờ thì chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!
Minh Nhật im lặng không nói gì khiến lão già Lưu An lại càng đắc thắng. Hắn đang chắc chắn Minh Nhật giờ này ngồi tiếc hùi hụi khi Cao Thị đứng trước nguy cơ tàn lụi, công nhân bơ vơ khi dồn toàn bộ vốn vào dự án này với bản kinh doanh mà nghe Khánh Sơn mới đọc mấy trang đầu đã thấy tầm vóc. Hồ sơ của hai tập đoàn sẽ được cả hội đồng thông qua, xem xét kỹ lưỡng. Giây phút quyết định, người cầm trịch lên tiếng:

– Chiến thắng của buổi ᵭấu thầu hôm nay thuộc về tập đoàn Cao Thị. Bản kế hoạch kinh doanh của ông Cao Minh Nhật quá xuất sắc, đã hoàn toàn thuyết phục chúng tôi. Công trình này xin được giao cho tập đoàn của ông!
Trong lúc Minh Nhật và Tôn Văn nở nụ cười viên mãn thì Lưu An tái mặt:
– Không…. không thể nào… bản kế hoạch của chúng tôi…
Rồi ông quay sang Nhật:

– Mày… mày đã làm gì?
Người cầm trịch đã thay Minh Nhật trả lời:
– Ông Lưu An, tôi không hiểu Lưu Thị có một người như Lưu Khánh Sơn, học hành khắp nơi, về nước lại không làm nổi một hồ sơ tham gia ᵭấu thầu ʇ⚡︎ử tế, thiếu hẳn bản kế hoạch kinh doanh!
Ông Lưu An lắc đầu:

– Vô lý, chính tôi đã lấy bản kế hoạch kinh doanh từ trợ lý của Khánh Sơn là Quang Dũng và đặt vào hồ sơ cơ mà?
Ông lại hỏi Minh Nhật:
– Thứ mày đưa cho Khánh Sơn là cái gì?
Minh Nhật quay sang Tôn Văn:

– Mình đi thôi!
Ra đến phía ngoài tòa nhà, Lưu An vẫn kéo Minh Nhật lại bằng được:
– Nhãi ranh, tao ngang hàng với bố mày đây! Nói tao nghe, có phải mày đưa bản kế hoạch giả không?
Minh Nhật dừng chân. Anh nhìn sang Tôn Văn. Anh chàng trợ lý cười ranh mãnh:
– Dạ, tôi đâu dám đưa bản kế hoạch giả, ông nói vớ vẩn gì đấy?

Lưu An là nhìn sang Dũng:
– Vậy… là sao?
Quang Dũng là người trợ lý mà con trai ông đã tìm được trong một lần về Việt Nam. Lúc đó, anh ta bị tai пα̣п và được Dũng cứu. Hai người quen biết rồi Khánh Sơn tin tưởng đào tạo Dũng thành trợ lý khoảng hơn nửa năm nay, khi thành lập Lưu Thị ở thành phố C. Hôm nay, Khánh Sơn đang bị tạm giam. Dũng cùng ông An đến tham gia ᵭấu thầu. Anh chàng trợ lý lặng lẽ bước sang bên cạnh Minh Nhật:

– Chẳng sao cả, vì đó là bản kế hoạch kinh doanh của Cao Minh Nhật và anh ấy là chủ của nó, chủ của công trình này, thế thôi!
Rồi anh quay sang Nhật:
– Anh Nhật, em đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh và sếp Trọng giao phó. Giờ em về với hội ” Hiệp sĩ đường phố” đây, em chả hợp với vai trợ lý này tẹo nào, mặc vest gò bó lắm.

Cả Nhật, Văn và Dũng cũng cười vang rồi ra xe trở về. Chỉ còn Lưu An đứng sững, buông thõng hai tay. Cao Tuấn, tao đã thua mày lúc trẻ, đến khi về già lại tiếp tục thua con trai mày, Tao bị phản bội… mất hết rồi…

Advertisement
Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất