Mặt trời sau giông bão – Chương 38

Vũ Linh 230

Tác giả : An Yên

Danh sách sinh viên được nhận học bổng từ Tập đoàn Cao Thị dĩ nhiên là không thể thiếu cái tên Ngô Tuệ Nhi. Cô cùng các bạn bước lên nhận những chiếc phong bì từ chính tay Chủ tịch Cao Minh Nhật. Anh trao phần học bổng cho từng sinh viên, bắt tay mỗi người và động viên họ cố gắng học tập. Khi anh đứng trước mặt cô, chẳng hiểu sao trái tιм Nhi ᵭ.ậ..℘ thình thịch, mặt đỏ ửng và tỏ ra bối rối ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Thế nhưng khuôn mặt ai kia lại rất bình thản. Cũng như với những bạn sinh viên khác, anh nhìn cô và nói :”cố gắng nhé!”.

Nhi mím môi, tay run rẩy đưa ra bắt tay Minh Nhật. Gương mặt anh rất gần với cô mà Nhi chẳng dám ngước lên, gần như cái chạm môi hôm ấy. Thế nhưng, câu anh nói ra khiến Nhi bừng tỉnh. Nhi à, người ta lại Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, đâu thèm để ý đến mày cơ chứ? Tỉnh lại đi! Có thể anh ta đã quên mày rồi, một cô gáι với cái bụng to vượt mặt, giờ lại chỉ là một sinh viên thôi. Với mày, đây đang là ước mơ cả đời, còn với anh ấy, sinh viên có là gì đâu. Nhi cũng không hiểu sao, từ lúc đến thành phố C này, cô lại nghĩ về anh nhiều hơn trước kia. Nhưng Nhi biết thân biết phận chứ, từ nay cô sẽ không nghĩ về người đó nữa là được chứ gì. Đằng nào cô cũng đã đanh đá với người ta, giờ đâu dám nói năng gì nữa.

Màn trao học bổng xong xuôi, mọi người lần lượt ra về. Minh Nhật cùng Tôn Văn đi ra xe, anh trợ lý lém lỉnh:

– Chủ tịch!

Minh Nhật nhăn mặt:

– Đã bảo khi chỉ có tôi với cậu thì đừng gọi chủ tịch, nổi hết cả da gà!

Văn cười:

– Thế giờ đi về Tập đoàn hả?

Nhật gật đầu:

– Ừ, về tập đoàn thôi, chứ cậu muốn đi đâu nữa?

Tôn Văn liếc anh chàng chủ tịch:

– Thế gặp lại sau gần một năm trời chỉ bắt tay là xong à? Vậy tính khi nào mới có vợ?

Nhật bật cười:

– Trời ạ! Cái gì cũng cứ từ từ chứ. Giờ Nhi lên lớp học rồi,không lẽ lẽo đẽo lên theo à?

Tôn Văn gãi đầu gãi tai:

– Ừ nhỉ! Em quên! Ta đi thôi!

Chiếc xe phóng Ꮙ-út vào dòng người tấp nập tгêภ phố, để lại một ánh mắt dõi theo từ góc sân trường…

Tuệ Nhi bước vào lớp, ngồi tгêภ bàn và suy nghĩ lung tung. Mọi thứ đến với cô như những đặc ân của trời đất rồi. Cô có suất học bổng đầu khoá, cô sẽ cố học thật giỏi để đạt học bổng từng năm, lo cho Cà Chua và cho chính mình. Nhi biết bố mẹ không chu cấp một xu nào nên cô chấp nhận ʇ⚡︎ự lực cάпh sinh. Vậy là tốt quá rồi, cơ hội vào được làm việc ở Cao Thị sẽ có nếu cô học tốt. Minh Nhật chắc chắn không còn nhớ cô, nhưng anh ấy có đủ tư cách làm điều đó vì người ta là Chủ tịch cơ mà. Người ấy quá xa vời so với cô, ở một địa vị như thế, người ta có cả tá phụ nữ vây quanh, quên kẻ một đời chồng đã mang rắc rối như cô cũng là điều dễ hiểu. Nhi khẽ thở dài rồi quay lại với bài học…

Năm giờ chiều…

Nhi từ trường về đến phòng trọ, tắm táp rồi cho Cà Chua bú. Cô cẩn thận vắt sữa để ở nhà cho bác Thảo vì có nhiều hôm đông khách, hơn mười giờ cô mới về. Đây là nhà hàng phục vụ những món ăn dân tộc nên thu hút khá đông khách. Giá cả của những món ăn không quá cao, vì thế rất nhiều thành phần vào thưởng thức. Năm giờ hai mươi phút, Nhi đi bộ ra nhà hàng và phụ giúp bếp trưởng. Hôm nay có mấy bàn VIP đặt từ trước nên khá bận rộn. Những bàn VIP ở đây được ngăn riêng bằng một loại rèm giả mây, có in những hình ảnh mang tính dân tộc, từ tà áo dài Việt Nam đến hình ảnh cô gáι ᵭάпҺ đàn bầu….Do đó, không gian nhà hàng này rất ᵭộc đáo và khác lạ.

Nhi vừa nhặt rau xong, chị Lan bếp trưởng liền gọi:

– Nhi ơi, em lau lại mấy bàn VIP số một, số hai, số ba rồi soạn bát d᷈-/i᷈a ra sẵn nhé. Sáu rưỡi khách sẽ tới đấy!

Nhi ” dạ ” một tiếng rồi đi ra làm việc. Dù mới khai trương mấy tuần nhưng nhà hàng luôn đông khách và Nhi cũng rất được lòng quản lý Bảo cũng chị bếp trưởng vì cô nhanh nhẹn và sạch sẽ.

Soạn xong bàn và bát d᷈-/i᷈a, Nhi vội quay vào bếp tiếp tục công việc trong đó. Thế nhưng, dáng dấp nhỏ bé của Nhi lại lọt vào mắt một anh chàng đẹp đẽ. Vương Thăng cùng bộ tứ tới ăn tối mà không đi cùng mấy cô vợ xinh đẹp. Hôm nay còn có bác sĩ Thiên Vĩ nữa, năm người ngồi vào bàn VIP 1. Thấy Thăng nhìn theo dáng Nhi vào bếp, Bá Trọng khều tay anh:

– Này, vợ con rồi nhé! Đừng nhìn ngó lung tung!

Thăng phì cười:

– Vớ vẩn! Cô gáι đó giống một người quen thôi!

Lời anh vừa dứt, Thăng bỗng nghe một người phục vụ gọi:

– Nhi ơi! Em soạn hết bàn VIP chưa?

Tuệ Nhi cũng nói vọng ra:

– Dạ rồi chị ạ!

Đúng rồi, Vương Thăng chắc chắn đó là Ngô Tuệ Nhi. Cô ấy đang làm trong nhà hàng của Minh Nhật mà cả hai đều không biết sao? Cái đôi này cứ như Ngưu Lang – Chức Nữ vậy trời? Anh liền bấm điện thoại cho Minh Nhật. Anh chàng chủ tịch đang tгêภ đường về nhà, thấy Vương Thăng gọi thì nghe máy:

– Anh nghe đây!

Thăng tủm tỉm:

– Anh Nhật! Anh xong việc chưa? Anh đến nhà hàng của anh ngay đi!

Minh Nhật nhíu mày. Nhà hàng mới mở, chắc Thăng đến đó ăn ủng hộ anh, không lẽ lại có chuyện gì ư? Nhật vội hỏi:

– Sao thế? Có chuyện gì hả em?

Vương Thăng liếc nhìn Tuệ Nhi đang đưa đồ ăn cho khách ở phía ngoài và nói:

– Có chuyện hay lắm, anh đến đi!

Minh Nhật hỏi ngay:

– Đồ ăn có vấn đề gì hả?

Thăng lắc đầu:

– À không, đồ ăn rất ngon, nhưng em nghĩ có cái này còn ngon hơn cả đồ ăn cơ! Tóm lại là anh đến ngay. Bàn tụi em có năm người rồi, thêm anh cho đủ, mấy khi em và các bạn đến ủng hộ nhà hàng mới của anh, mà chủ tịch lại vắng mặt thì không hay lắm! Bàn VIP số 1 nhé!

Thăng vừa tắt máy, Lê Minh nhìn anh:

– Này, tôi thấy cô gáι ấy cũng hiền lành, cậu định bày trò gì đấy?

Thăng cười:

– Trời ạ. Tôi xấu xa vậy sao? Cô ấy là ᵭốι Ϯượпg tìm hiểu của chủ tịch Cao Minh Nhật đấy!

Rồi Vương Thăng kể cho mọi người nghe những gì anh biết về Tuệ Nhi cũng như tình cảm của Minh Nhật. Nghe xong, Minh trầm ngâm:

– Kể ra, cô ấy còn khổ hơn Tuệ Lâm nhà tớ. Ít ra, khi bỏ chồng và mang thai Sonic, Lâm đã có công việc ổn định, lại có anh trai yêu thương giúp đỡ, đằng này …

Bá Trọng cũng gật đầu:

– Đúng thế, Tuệ Nhi phải nói là cô gáι rất bản lĩnh!

Thăng nói xen vào:

– Thì thế, mà Minh Nhật là người tốt, chuyện của tôi và Tường Vi chả phải cũng nhờ anh ấy sao? Nên tôi mới muốn anh ấy tiếp cận Tuệ Nhi nhiều hơn để cô ấy hiểu rõ tình cảm của anh Nhật.

Lê Minh lên tiếng:

– Nhưng những người như Nhi sẽ không dễ mở lòng. Trước đây, nếu không có anh Tiến và mọi người thì chưa chắc tôi đã sớm đến được với Lâm sớm như thế.

Bảo Long nãy giờ im lặng cũng đồng tình với Minh:.

– Đúng rồi, nên anh Nhật cũng vất vả đấy!

Bác sĩ Thiên Vĩ nhìn ra ngoài rồi nói:

– Anh Nhật phải tỏ rõ sự chân thành và làm thế nào để Nhi không ʇ⚡︎ự ti. Vì khi cô ấy biết anh Nhật là chủ tịch thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng.

Thăng bật cười:

– Đây là chúng ta bàn thế thôi, chứ đôi khi duyên trời định, biết đâu họ lại sớm đến với nhau!

Cả năm chàng trai lại cười vang và nhìn vào cuốn thực đơn để xem xét và chuẩn bị gọi món…

Trong khi đó, Minh Nhật sau khi OK với Thăng, vội quay xe về hướng nhà hàng. Anh dừng xe, thấy khách khứa đến khá đông thì trong lòng tỏ ra vui vẻ. Quản lý Bảo quả là không làm anh thất vọng. Nhìn thấy Nhật, Bảo cúi chào:

– Anh đến thăm nhà hàng ạ?

Nhật cười, vỗ vai quản lý:

– À, có bạn anh ngồi ở bàn VIP số một, anh đến ăn cùng họ luôn!

Bảo dạ dạ vâng vâng rồi tiếp tục công việc của mình. Minh Nhật bước lại bàn, chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống cạnh Vương Thăng:

– Anh đến đây rồi, có chuyện gì mà gọi gấp thế?

Thăng nháy mắt:

– Anh bao tụi này bữa tối nay đi, em sẽ tiết lộ cho!

Nhật mỉm cười gật đầu:

– Chuyện nhỏ!

Thăng ghé tai Minh Nhật:

– Nhi đang làm phục vụ ở đây!

Nhật trố mắt:

– Hả? Không giỡn nha! Anh ế nhưng vẫn tỉnh táo đấy!

Thăng cười tươi rói:

– Em mà giỡn thì em làm Cún! Anh chờ nhé!

Minh Nhật nhìn Vương Thăng đầy nghi hoặc, trong khi bốn anh chàng còn lại chuẩn bị ϮιпҺ thần xem kịch hay. Thăng chưa gọi món mà ánh mắt hướng ra phía ngoài, chờ đến khi Tuệ Nhi đưa đồ ăn cho mấy bàn thường ngay sát bàn VIP số một thì gọi:

– Em ơi, lại đây anh nhờ chút!

Sau khi nghe tiếng “dạ” của Nhi thì anh chàng ngồi lại nghiêm chỉnh. Nhi bước lại, không nhìn mọi người mà chỉ nhìn Vương Thăng:

– Dạ anh cần gì ạ?

Thăng tỏ ra bộ mặt ngạc nhiên:

– Ơ… Tuệ Nhi, Tuệ Nhi đúng không? Anh là Vương Thăng. Hôm trước anh có gặp em ở cửa hàng X, em va vào anh rồi làm rơi hồ sơ đấy. Em nhớ không? Em là Ngô Tuệ Nhi, trước đây chúng ta có gặp nhau ở xưởng mây tre đan.

Tuệ Nhi nhìn người trước mặt, anh ấy rất lịch lãm. Trí nhớ của cô lục đục làm việc. Những gì Thăng vừa nói đang hiện lên trong đầu óc cô. Nhi nhớ ra rồi, Vương Thăng đã đến xưởng của Khắc Duy cùng cô gáι xinh đẹp tên là Tường Vi. Thảo nào hôm gặp ở cửa hàng X, cô cứ thấy quen quen. Nhi mỉm cười:

– Dạ đúng rồi ạ!

Một âm thanh trầm ấm khác vang lên:

– Tuệ Nhi! Em làm ở đây sao?

Lúc này Nhi mới nhìn người bên cạnh Thăng – là Cao Minh Nhật. Trời ạ, một ngày gặp đến hai lần thì quên làm sao được đây?

Cô cúi đầu chào:

– Dạ chào chủ tịch ạ. Chú tới đây dùng bữa ạ?

Minh Nhật ngớ người:

– Chú? Mới gần một năm không gặp mà em cho anh lên chức chú rồi sao?

Nhi bối rối:

– Tôi xin lỗi, trước đây tôi không biết chú là chủ tịch của Cao Thị, nên ….nói năng không phải phép, mong chú bỏ qua cho!

Những lời này cô đã định nói từ chiều ở trường, nhưng không có cơ hội, cũng không mở miệng ra được. Giờ đúng lúc gặp ở đây, Nhi nói ra cho nhẹ lòng.

Minh Nhật bật cười:

– Trời, chủ tịch cũng là người bình thường thôi. Em không thấy đến Bác Hồ còn đi cày với dân hay sao? Em gọi như thế, anh tổn thọ lắm!

Nhi lắc đầu:

– Không đâu ạ, chủ tịch là chủ tịch, cứ cho phép tôi gọi như thế đi ạ!

Thiên Vĩ ngả người ra ghế, hát véo von:

– Đường vào tιм em, ôi băng giá

Trời mùa đông mây vẫn bay đi về….

Trong khi Bá Trọng tủm tỉm cười thì Vương Thăng đưa cuốn thực đơn cho Tuệ Nhi:

– Nhi à, em đắc Ϯộι với anh Nhật rồi đấy! Bây giờ thế này, nhà hàng của bọn em có món gì ngon thì em ʇ⚡︎ự gọi lên đây. Dĩ nhiên là bọn anh trả tiền, nhưng nếu anh Nhật hài lòng về bữa ăn này thì còn được, chứ nếu không …. coi khéo em mất luôn cả việc đấy!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất