Mặt trời sau giông bão – Chương 30

Vũ Linh 273

Tác giả: An Yên

Xe vừa lăn bánh, Nhi nhăn nhó:

– Dừng xe! Dừng xe!

Minh Nhật hσảпg hốϮ phanh xe lại:

– Sao thế? Em quên cái gì hả?

Nhi tháo dây an toàn:

– Không đi nữa! Tôi xuống!

Thấy điệu bộ của cô có vẻ sốt sắng, Nhật giữ tay cô:

– Này, em sao thế ? Tuệ Nhi, em làm sao?

Nhi trừng mắt nhìn Nhật, tiện tay gạt anh ra:

– Đừng chạm vào tôi! Anh bảo ʇ⚡︎ự nguyện đưa tôi đi, chở tôi về, vậy mà mới chờ một chút đã càm ràm chờ lâu, tôi không cần nữa! Tôi ʇ⚡︎ự bắt xe về!

Minh Nhật nghe xong thì đơ mất mấy giây rồi phì cười:

– Trời ạ! Không phải, anh chờ em cả đời còn được nữa là mấy tiếng. Hâm à? Thắt dây an toàn lại đi!

Nhi đặt tay lên cửa, tư thế chuẩn bị mở cửa xe:

– Thả ra, tôi hâm đấy, hâm mới ngồi xe của anh đến giờ này. Tôi biết mà, cái thế giới người giàu này ngoài mẹ chồng tôi ra chả có ai ʇ⚡︎ử tế cả!

Minh Nhật lắc đầu chịu thua:

– Nhi, nghe anh nói đã!

Nhưng Tuệ Nhi vẫn một mực đòi đi ra. Đến nước này, Nhật bèn kéo nhẹ cô lại và lướt nhẹ môi mình nên môi cô. Giây phút đó, Tuệ Nhi cứng đờ cả người ra. Cái người này làm gì kỳ cục thế không biết? Ban nãy tỏ ra cộc cằn, bảo chờ mình đi lâu, giờ lại chạm vào người mình là sao? Còn chạm môi nữa, là ý gì đây? Nhi vội vàng đẩy Minh Nhật ra:

– Này, ai cho phép anh chạm vào tôi? Đừng tưởng có tiền rồi muốn làm gì thì làm nhé!

Minh Nhật giữ tay cô:

– Này, em còn làm loạn nữa thì chưa biết chuyện gì xảy ra đâu nhé! Ngồi yên nào!

Nhi cũng bực bội:

– Mắc mớ gì tôi phải ngồi yên? Anh tưởng có tiền rồi muốn đụng ai thì đụng à? Anh muốn mấy kiểu gáι dễ dãi đó thì đến mấy đường dây g.á.i g.ọ.i nhá, tôi không có nhu cầu, nghe chưa?

Thấy cô lớn tiếng, anh nghiêm giọng :

– Em có để cho tôi nói không?

Nhi im bặt. Đúng là đồ ăn hại mà, láo nháo một trận cho đã đời rồi ʇ⚡︎ự nhiên người ta nghiêm mặt cũng nhũn cả lòng gan. Minh Nhật thấy cô Im lặng thì từ tốn nói:

– Tôi thắc mắc em đi lâu vì Hoàng Tuấn là một kẻ đã làm khổ em. Vậy thì em ngồi lâu làm gì? Mà nói thật ra …có lẽ vì ….tôi thương em nên hơi ích kỷ, tôi xin lỗi!

Thương? Là sao? Thương yêu hay thương hại đấy? Nhi thấy lão này ế lâu quá hay sao mà ăn nói khó hiểu ghê. Cô thở dài:

– Người giàu lắm chữ nói khó hiểu quá, thương gì mà thương? Thôi được rồi, anh cứ đi đi! Tôi không xuống nữa. Nhưng tôi sẽ trả tiền xăng cho anh, vậy cho thoải mái!

Minh Nhật nghe thấy thế đành im lặng lái xe. Bởi anh hiểu, nếu còn đôi co, Nhi lại đòi xuống xe thì mệt lắm. Thấy anh lặng im không nói năng gì, Nhi cũng ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng lặng lẽ nhìn cây cối hai bên đường. Khoang xe duy trì một không gian trầm lắng đến mức chỉ nghe tiếng thở của cả hai. Thực ra, Nhi nghĩ cô và anh cũng chẳng thân quen gì, chỉ biết nhau do công việc thôi. Thế nên giờ cũng chẳng có gì nói với nhau. Sắp về đến làng nghề truyền thống, Minh Nhật dừng xe trước một nhà hàng với những món ăn dân tộc. Đây cũng là một điểm dừng của những kẻ có tiền dù thuộc vùng ngoại thành. Anh quay sang cô:

– Em xuống ăn tối đi, rồi tôi chở em về!

Bỗng nhiên thấy anh im lặng, thái độ không như lúc sáng nên Nhi không dám cãi, ngoan ngoãn đi theo anh. Vào đến nơi, Nhật chọn một bàn phía góc yên tĩnh và gọi mấy món ăn bổ dưỡng. Bỗng nhiên Nhi lại thấy ân hận. Có phải cô đã cư xử thái quá không? Có lẽ anh ta sợ cô bị làm sao, lo lắng nên nói thế thôi chứ anh ta giàu thế này, tiếc gì mấy đồng tiền xăng? Anh ta là người kinh doanh, đã ҳάc định đưa cô đi thì chắc chắn cũng sắp xếp được công việc rồi. Cuối cùng, cô nói:

– Anh Minh Nhật…

Nhật chỉ khẽ ” ừ ” một tiếng. Nhi hít một hơi sâu rồi nói:

– Tôi xin lỗi vì đã lớn tiếng với anh, chỉ vì cách anh nói… khiến tôi hiểu lầm. Cảm ơn anh đã đưa tôi đi, giờ ăn xong, anh cho tôi gửi tiền xăng rồi anh cứ về cho kịp, tôi ʇ⚡︎ự đi bộ về xưởng được, đi bộ cũng tốt mà!

Nhật không nhìn cô, mắt chú tâm gắp đồ ăn cho cô:

– Tôi đã nói em từ đầu là mọi chuyện tôi làm cho em đều miễn phí. Vả lại, đi đến nơi, về đến chốn. Tôi không quen làm việc dở dang…

Chắc là người ta giận Nhi rồi, trông mặt nghiêm lắm luôn. Nhi buông đũa, đan tay vào nhau:

– Xin lỗi… tôi cũng xin lỗi rồi. Nếu anh có giận thì bỏ qua cho tôi, sau này tôi không dám phiền anh nữa đâu. Mà tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi, chẳng có cơ hội gặp anh nữa, nên anh không phải lo, anh sẽ không phải nhìn thấy tôi, đỡ ngứa mắt!

Nhật vẫn trưng ra bộ mặt không cảm xúc. Anh nói:

– Không giận, không cần xin lỗi, em ăn đi kẻo con đói!

Thấy anh ta cứ như thế, Nhi chợt tủi thân rồi bật khóc:

– Anh làm sao thế? Anh nói bình thường như lúc sáng được không? Thà anh cứ quát tôi còn hơn, anh như thế này tôi khó chịu lắm!

Nhật vội rút giấy thấm nước mắt cho cô, trong đáy mắt anh lóe lên những tia thương xót rồi nói:

– Đừng khóc, người ta lại tưởng tôi ЬắϮ пα̣t em đấy! Tôi có giận đâu!

Nhi nức nở:

– Không giận mà không nói năng gì à?

Nhật cười:

– Em nói hết phần rồi làm sao tôi nói được nữa? Giờ này em đừng nhắc đến chuyện rời khỏi đây được không, tôi không muốn nghĩ tới điều đó!

Nhi đang khóc cũng bật cười:

– Nếu anh thấy tôi nói nhiều thì phải bảo tôi im cho anh nói chứ?

Nhật liếc cô:

– Thôi, tôi không tranh nói với phụ nữ. Em ăn đi!

Cô ngoan ngoãn ăn nhưng tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút. Hai người lại trò chuyện cùng nhau, kể về những dự định trong tương lai.

Minh Nhật chở Nhi về tới xưởng cũng đã bảy giờ tối. Cô vừa bước xuống xe đã thấy Khắc Duy nhanh chân bước ra:

– Hai người đi đâu về vậy?

Rồi anh quay sang Nhi:

– Tuệ Nhi, sáng nay có người đến làm loạn sao? Em có sao không? Sao không gọi cho anh?

Nhi phì cười trước điệu bộ sốt sắng của Duy:

– Sếp hỏi nhiều thế sao em trả lời kịp? Việc sáng nay, em và anh Nhật cùng mọi người giải quyết xong rồi. Em xuống thành phố có việc riêng và đi nhờ xe của anh Nhật thôi.

Sếp Duy gật đầu, ánh mắt lóe lên những tia phức tạp:

– Ừ, anh chuẩn bị đi công tác mấy ngày nên ghé qua xem em thế nào, mới nghe mấy cô nhân viên ở phòng trưng bày sản phẩm báo lại ban nãy.

Nhi lắc đầu:

– Em không sao đâu ạ. Chúc sếp có chuyến công tác thuận lợi, em vào trước nhé!

Rồi cô quay sang Minh Nhật:

– Rất cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, tạm biệt anh!

Nói rồi, cô rảo bước đi về phía phòng trực, để lại hai anh chàng đẹp trai chưng hửng chưa kịp nói câu nào. Duy nhìn sang Nhật:

– Cậu chớp thời cơ nhanh thật đấy! Mà Nhi đi đâu vậy?

Minh Nhật nói qua tình hình cho Khắc Duy. Anh nghe xong thì nói:

– Ừ, thế cho khỏe, thằng đó làm khổ Nhi nhiều quá. Cảm ơn cậu đã giúp nhân viên của tôi!

Minh Nhật bật cười:

– Chúng ta ….cạnh tranh công bằng nhé!

Duy hiểu ý Nhật nên ra dấu ” OK”:

– Tình yêu không thể gượng ép, cứ để nó ʇ⚡︎ự nhiên đi!

Hai người trao đổi một chút rồi Minh Nhật chở Khắc Duy ra sân bay ở thành phố F. Mười giờ rưỡi, máy bay sẽ cất cάпh. Anh nghĩ hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra với Tuệ Nhi nên không vào chào cô lần nữa.

Tuệ Nhi biết hai người đó đã rời đi. Mà thực ra, nghĩ đến giây phút chạm môi lúc chiều, cô thấy mình thật khó đối diện với Minh Nhật. Thế nên, cứ chui trong phòng cho an toàn. Nhi uống sữa bầu rồi ngồi nghỉ một lát trước khi đi ngủ sớm, chuẩn bị ngày mai làm việc. Thế nhưng, vừa ngồi xuống ghế, Nhi nhận được chuông báo tin nhắn của điện thoại. Cô với lấy máy – là tin nhắn Zalo. Cô kinh ngạc khi thấy một loạt bức ảnh của mình và Minh Nhật được ai đó gửi vào máy. Đó là một tài khoản Zalo lạ nhưng những hình ảnh thì chân thực và sắc nét như được chụp ở cự ly gần. Cảnh anh bước ra cùng cô, mở cửa xe cho cô rồi chờ cô vào và đóng cửa, cả biển số xe và gương mặt của hai người được chụp rất rõ.

Tuệ Nhi run run khi đọc xong chữ ” Chưa ly hôn chồng mà cặp kè với trai lạ, chờ bằng chứng cụ thể nhé”. Kẻ này chỉ chụp được cảnh cô và anh lúc đi chứ không theo xuống tận thành phố vì chỉ có những thành ở cơ sở mây tre đan thôi. Thật ra Nhi chẳng sợ mang tiếng, không chỉ vì Hoàng Tuấn đã ký đơn ly hôn mà bởi cô chẳng làm gì sai mà phải sợ. Cô và Minh Nhật chỉ là giúp đỡ nhau lúc khó khăn thôi. Nhưng cô thì sao cũng đượ૮.ɦ.ế.ƭ mang tiếng với Khắc Duy giờ lại đến lượt Minh Nhật. Cô chẳng sao nhưng anh Nhật không đáng bị vướng bận vào cô, anh ấy cũng như sếp Duy là người tốt, tiền đồ rộng mở lại chưa lập gia đình, cô chỉ sợ những điều này ảnh hưởng đến anh ấy. Thế nên, lòng Nhi nặng trĩu. Cô không biết làm sao cả. Có lẽ cô nên đi khỏi đây. Những lúc như thế này, cô chỉ biết gọi điện tâm sự với Thùy. Cô bạn bắt máy ngay sau khi nghe tiếng Nhi gọi:

– Sao thế Nhi?

Nghe tiếng bạn thân, Nhi khẽ thở dài rồi kể mọi chuyện. Thùy nghe xong rồi nói:

– Mày nói đúng, anh ấy tốt như thế, giờ để người ta bị liên lụy cũng ngại. Mà sao tao thấy hai người đó giúp mày không phải vì tình cảm sếp với nhân viên đâu, như kiểu họ để ý mày ấy!

Nhi cười khổ:

– Mày hâm à? Người ta đường đường là những ông Sếp lớn lại đẹp trai, tốt tính mắc gì họ phải để ý một đứa như tao, chả có gì trong tay mà còn ôm một bụng bầu, vừa đổ vỡ hôn nhân, ai dám?

Thùy nhẹ nhàng:

– Ơ đó là những điều số phận ràng buộc mày, chứ bản thân mày có muốn đâu. Mày xinh xẻo, tốt bụng, thông minh, chỉ có những kẻ mắt có vấn đề mới không mê, tao là con gáι mà còn mê cơ mà!

Cứ nói chuyện với Thùy, Nhi lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô nói:

– Thôi, không đùa nữa! Tao định sáng mai sẽ đi sớm. Vì sếp Duy đi công tác, công việc ở đây tạm ổn rồi, những việc còn lại tao sẽ gửi mail cho sếp sau. Chỉ có tao đi khỏi đây thì hai người đó mới khỏi liên lụy.

Thùy thở dài, thương cô bạn hồng nhan:

– Mày định đi đâu? Bụng dạ thế kia, gần tám tháng rồi chứ có ít đâu! Hay về nhà mẹ đẻ đi, sinh nở xong xuôi rồi tính, chứ ông Tráng chả trông chờ được gì đâu. Về đây có gì tao còn chạy đi chạy lại nữa.

Nhi gật đầu:

– Ừ, chắc tạm thời như thế, bố mẹ tao cũng chẳng ưa gì cảnh này đâu, nhưng tao cũng phải chịu khó. Ít nhất không phải chịu cảnh thuê trọ, sẽ tiết kiệm được cho con, còn hơn một tháng nữa, phải chịu khó chứ không ở nhà lâu dài được đâu.

Thùy cũng thống nhất như vậy rồi động viên Nhi nghỉ ngơi. Cô tắt máy, dọn dẹp mấy đồ dùng cần thiết cho vào vali. Mấy ngày ở phòng này, đồ của cô vẫn ở trong vali, Nhi chỉ đưa một vài đồ dùng cá nhân ra thôi. Vì thế, cũng chẳng cần thời gian sửa soạn. Những việc cần làm luôn được Nhi soạn sẵn trong máy, nhưng cô định bụng đi khỏi đây mới gửi cho sếp, để cô đỡ áy náy nếu anh gặng hỏi. Chuẩn bị xong xuôi, Nhi định ℓêп gιườпg nghỉ ngơi, sáng mai sẽ đi sớm thì nghe tiếng gõ cửa. Chín giờ tối rồi, ai đến thế nhỉ? Chắc là bác bảo vệ có việc gì chăng? Cô nói vọng ra:

– Bác Sáu ạ?

Nghe tiếng ” ừ ” nho nhỏ, Nhi vội mở cửa. Thế nhưng, khi cửa bật mở, người đứng trước mặt khiến cô ૮.ɦ.ế.ƭ sững..

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất