Mặt trời sau giông bão – Chương 12

Vũ Linh 256

Tác giả: An Yên

Nhi sững sờ không nói nổi câu gì. Biết nói gì đây? Biết làm gì đây? Cô cứ trân trân nhìn tờ giấy. Rõ ràng đây là chữ của Tuấn. Anh ta có hai kiểu viết, một kiểu chữ nét thẳng nam tính và một kiểu chữ nét nghiêng rất giống con gáι. Chị thủ quỹ không biết chữ của Nhi, vì hồ sơ xin việc cô ᵭάпҺ máy cả, chỉ mỗi chữ ký thôi. Mà cái chữ ký của cô dễ tạo lắm, nhất là với người đã quen thuộc với cô như Tuấn. Lần trước nhận lương cũng chỉ ký thôi, có ghi tên đâu. Đặc biệt, khi có cả căn cước công dân của Nhi thì chị ấy tin cũng đúng thôi, có thể Tuấn đã lấy nó trong ví của cô khi Nhi đang ngủ.

Với một người lao động, tiền lương quan trọng lắm. Nó không chỉ là công sức làm lụng cả tháng trời mà còn là bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu dự định trước đó ” khi có lương mình sẽ…”. Với Nhi, tháng lương đầu là vừa học vừa làm, từ tháng lương thứ hai mới là công sức của cô trọn vẹn và tháng lương thứ ba này kết thúc thời gian thử việc của cô. Nhờ làm việc tích cực nên tháng này lương của cô nhiều hơn một chút vì được thưởng. Vậy mà cô không được cầm một xu nào, thậm chí không được nhìn nó. Cảm giác xót xa, tiếc nuối, hẫng hụt lẫn uất ức dồn nén khiến Nhi không biết làm thế nào cho đúng. Cô nhìn vào tờ giấy ủy quyền mà chị Nga đưa rồi giật mình bởi tiếng chị Nga cất lên:

– Nhi, em làm sao thế?

Cô nhanh nhẹn lắc đầu:

– Dạ không ạ, em thấy hơi chσáпg đầu thôi ạ!

Chị Nga lo lắng:

– Hay là em bị tụt huyết áp? Có bầu hay bị như thế lắm. Chị mang thai hai đứa cứ bị suốt.

Rồi chị kéo ghế và ấn Nhi ngồi xuống:

– Em ngồi đây để chị xem có gói trà gừng nào nữa không. Trước trong nhà bếp vẫn có gừng tươi nhưng nhiều khi không kịp giã để pha nữa nên chị mua sẵn trà gừng để khi nào có triệu chứng là uống ngay.

Chị Nga vừa nói vừa lục trong ngăn kéo, rồi chị mừng rỡ cầm ra một hộp trà gừng còn mấy gói:

– May quá, may chị mua loại còn dài hạn sử dụng. Em chờ chị một tí nhé! Chị pha xong ngay!

Nhi lắc đầu, xua tay:

– Dạ không cần đâu chị ạ. Em ngồi nghỉ một tí là đỡ ngay!

Chị Nga nhăn mặt:

– Không được, em cứ chủ quan rồi nhiều khi xoay xở không kịp đâu!

Chị ấy nói rồi vội chạy xuống khu vực nhà bếp. Ở cơ sở này có một gian bếp sạch sẽ, những người ở lại trực buổi trưa sẽ ʇ⚡︎ự nấu ăn. Chị Nga chạy nhanh đi pha trà gừng, nào hay biết Nhi không hề bị tụt huyết áp, mà cô đang chσáпg váng được hành động của chồng mình. Con người ở đây sống thật thà vậy đó, họ quan tâm nhau bằng hành động rất thật, họ không biết những mánh khóe của kẻ như Tuấn.

Chị Nga đi một lát rồi chạy lên phòng, chìa cốc trà gừng cho Nhi :

– Được rồi, em uống đi! Chị pha nước ấm thôi, không nóng đâu. Em có thai hơn bốn tháng rồi, uống gừng không sao đâu, mà cái này nó không đậm như gừng tươi, ngày trước chị cũng uống mà!

Nhi cầm cốc trà gừng và nhấp mấy ngụm, cảm nhận được cái ấm áp của tình người trong đó. Giờ cô không biết nói sao với chị Nga. Nếu im lặng thì lại sợ chuyện ” nhận giúp tiền lương” này tiếp diễn, nếu Nhi dặn chị ấy đừng cho Tuấn nhận lương thì lại sợ chị ấy nhìn ra sự vô lý, vợ chồng mà lại không tin tưởng nhau. Cô đang ρhâп vân thì thấy chị Nga ngập ngừng nói:

– Nhi này, có việc này … chị… không biết còn nên nói với em không?

Nhi nhíu mày, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn chị:

– Có vấn đề gì vậy chị? Em có sai sót gì không ạ?

Chị Nga lắc đầu:

– Không! Em học và làm rất nhanh, ai cũng khen cả. Nhưng…. đây là việc riêng. Chị thật tính, thấy em mới vào làm vài ba tháng nhưng cũng rất quý vì em ngoan lại thật thà, nhưng nếu chị nói ra có gì không phải, mong em đừng để bụng nhé!

Nhi cảm giác được những gì chị ấy muốn nói ra là rất quan trọng và chắc chắn không liên quan đến công việc. Cô nhìn chị Nga:

– Chị cứ nói đi ạ! Tính em không để bụng ai bao giờ. Người ta có thương thì mới nhắc nhở mình mà chị!

Chị Nga ngồi xuống cầm lấy tay Nhi:

– Việc hôm qua chồng em nhận lương đó, thấy cậu ấy nói nhà có việc. Lúc đó, chị định gọi cho em nhưng thấy chồng em trình bày có vẻ rất khẩn thiết, lại có đầy đủ giấy tờ nên chị đồng ý. Nhưng chị khuyên em này, phụ nữ mình lo toan trăm bề. Nếu hôm qua nhà em có việc gấp thì không nói đến nữa, chứ bình thường em không nên viết giấy ủy quyền như thế. Chị nói thật, đàn ông không phải ai cũng một lòng một dạ, người ta nói rồi, nếu yêu cũng đừng yêu hết mình, để nếu lỡ một ngày bị phản bội vẫn còn đường mà đi, để đến lúc ấy bản thân đừng quá đau đớn.

Những lời chị nói khiến Nhi tháo gỡ được nút thắt trong lòng mình. Hóa ra chị lo cho Nhi, có thể ban nãy chị nhìn ra thái độ của Nhi nhưng không tiện nói. Bằng con mắt của một người từng trải, chị Nga đang muốn tốt cho cô, chị nhìn ra sự băn khoăn của cô. Nhi gật đầu:

– Dạ em cảm ơn chị, sẽ không có lần sau đâu ạ. Hôm qua do em có việc gấp mà không thể chạy ra đây. Chị nói đúng, không nên đặt niềm tin tuyệt đối chị nhỉ?

Chị Nga thở phào một tiếng, cảm nhận rằng Nhi hiểu những gì chị đang nói:

– Vậy là em hiểu ý chị đúng không? Không phải là chị khuyên em đừng tin chồng, là chồng của mình, là người mình chọn, là cha của con mình mà, phải tin chứ! Nhưng thời đại giờ, chị đọc thấy nhiều chuyện xảy đến bất ngờ lắm . Có những cặp đôi có vẻ êm ấm lắm, nhưng thực ra bên trong lại đồ bể tùm lum, ” ông ăn chả, bà ăn nem” đủ kiểu rồi. Chị đã chứng kiến nhiều cặp vợ chồng như thế. Với lại, chị mới gặp chồng em vài lần đưa em đi làm, nhìn cũng lịch sự. Nhưng đàn ông thành đạt thời này có hai kiểu. Một là, họ thành công và họ hiểu được sự hi sinh của vợ mà trân quý hạnh phúc gia đình. Hai là, họ là những kẻ tham phú phụ bần. Khi có tiền, có quyền thì quên hết gia đình, vợ con.

Chị Nga nói chuyện đời mà Nhi nghe cứ như chính chuyện của mình vậy. Nhưng Nhi không dám thổ lộ cùng chị, vì cô cũng chưa biết chị là người như thế nào. Những gì sâu kín, Nhi chỉ tâm sự cùng với Thùy – cô bạn thân thiết từ nhỏ mà thôi. Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội để Tuấn không thể “nẫng” tiền lương của cô được nữa. Nhi mạnh dạn nói:

– Chị ơi, hay là từ nay, đến tháng nhận lương, chị cho em nhận trước hai ngày được không ạ? Nghe chị nói, em nhận ra được nhiều điều. Vợ chồng em làm việc xa nhau, không biết đường nào mà lần. Nhiều khi anh ấy bảo cần gấp vài ba triệu, em cũng không biết nói sao!

Chị Nga cười:

– Không cần thiết đâu. Em nói vậy chị hiểu rồi, em sợ chồng lại ʇ⚡︎ự mạo danh viết giấy ủy quyền để nhận lương đúng không? Chị biết có trường hợp đó mà. Còn căn cước công dân thì vợ chồng mà, nếu lấy đi trong một buổi cũng không khó. Từ nay, chị sẽ nhờ sếp đưa ra quy định, tiền lương không được nhận thay, phải do chính chủ nhận. Mặt khác, tháng tới đây chị sẽ hướng dẫn bà con sử dụng rút tiền bằng thẻ ATM. Tiền lương sẽ chuyển thẳng vào đó, không lo mất mát, cứ lương về thì điện thoại em sẽ báo tin.

Nhi cười rạng rỡ:

– Đúng vậy đó chị. Ở thành phố F, người ta toàn trả lương vào thẻ chứ giờ này ai nhận trực tiếp thế này nữa đâu ạ!

Chị Nga cũng cười:

– Thì thế để lát chị nói với sếp Duy. Hôm nay sếp có đến cơ sở ta.

Nhi ra dấu OK rồi xin phép đi làm việc. Thấy cô bước ra khỏi phòng thủ quỹ, mấy chị làm ở xưởng đan xúm lại hỏi:

– Sao rồi Nhi, em tụt huyết áp đã đỡ chưa?

– Hay em xin nghỉ đi!

Các chị cứ hỏi dồn dập khiến Nhi ngớ người ra. Một lát sau, cô mới hiểu hết những gì đang nghe. Chắc là ban nãy chị Nga đi pha trà gừng cho cô, lối tới nhà bếp đi qua xưởng đan nên mọi người biết. Cô nói:

– Em đỡ rồi ạ! Khỏe re rồi các chị ơi! Giờ em làm việc bình thường, không lo gì cả!

Một chị sờ trán Nhi rồi nói:

– Khỏe thì làm, mệt thì nghỉ em ạ, phải lo cho con nữa!

Nhi đặt nhẹ tay lên bụng, cảm nhận được tình mẫu ʇ⚡︎ử thiêng liêng dâng trong lòng mình. Con à, lương tháng này mẹ định cất một nửa cho con, nhưng hết sạch rồi. Mẹ sẽ cố gắng khỏe mạnh và làm việc chăm chỉ, để tháng sau lại được thưởng, sẽ để dành cho con nhiều hơn nhé!

Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi gạt mọi chuyện và tiếp tục làm việc. Cô không được tức giận, không được suy nghĩ căng thẳng quá nhiều, vì mọi cảm xúc bây giờ không còn là sự chịu đựng của bản thân Nhi mà còn của một mầm sống đang lớn lên trong cô nữa…

Chiều hôm ấy, Nhi tan làm, cô định về nhà sẽ hỏi Tuấn cho ra lẽ. Dù đã có cách ngăn chặn việc làm của Tuấn, nhưng cô vẫn muốn nói thẳng thắn với anh ta. Thế nhưng, Nhi vừa về đến cổng đã trông thấy mấy gã xăm trổ đầy mình đứng chặn ngang đường:

– Cô đi đâu?

Nhi ngơ ngác chỉ vào phía trong nhà:

– Tôi … tôi sống trong nhà này mà!

Rồi một tên khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ để lộ hình xăm là chiếc kiếm khủng khϊếp:

– Vậy cô là thế nào với thằng Tuấn?

Nhi lấy lại bình tĩnh và nói:

– Tôi là vợ của anh Tuấn!

Gã đó ” à ” lên một tiếng rồi gật gật đầu:

– Ra vậy. Là thế này, chồng cô ☪.á đ..ọ bóng đá, nợ chúng tôi hai trăm triệu, hẹn hai ngày trả nhưng đến nay đã một tháng rồi. Cứ tưởng con trai giám đốc lò gạch thì giữ lời hứa chứ, ai dè là như thế này. Hôm nay chúng tôi đến đây ᵭòι пợ mà chờ mãi vẫn không thấy thằng Tuấn đâu!

Vậy là Tuấn chưa về. Nhi nhẹ nhàng nói:

– Tôi cũng vừa về, còn chưa vào nhà sao biết anh Tuấn về hay chưa mà trả lời các anh?

Gã đó tránh sang một bên cho Nhi đi vào. Nhi lách qua người rồi đi vào nhà. Cô thấy bà Tâm và ông Tráng đang ngồi trong phòng khách. Bố chồng cô liên tục xoa xoa hai bên thái dương, còn mẹ chồng chỉ nhìn vào mảng hư không trước mặt. Có lẽ sự thất vọng quá lớn, khiến bà không còn từ nào để nói về con trai mình. Bao nhiêu tình yêu thương, sự dạy dỗ đổi lại là thế này đây, lần trước nó ς.ờ .๒.ạ.ς, gáι gú khiến nhà cửa cũng đi theo kiếp đỏ đen. Công ty cũng bị ảnh hưởng, từ thành phố về quê sống. Giờ nó lại ☪.á đ..ọ bóng đá. Trước đây, xem những vụ ☪.á đ..ọ khiến mất nhà mất cửa, gia đình lγ tάn, bà thấy khinh miệt những kẻ đó. Nào ngờ một ngày, trường hợp đó lại rơi vào chính nhà bà. Mệt mỏi, bất lực, bà nén tiếng thở dài, nỗi đau của người mẹ có con ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ khiến bà không thể cất lời. Nhi cúi đầu chào:

– Con chào bố mẹ!

Nghe tiếng chào của Nhi, vợ chồng ông Tráng gật đầu. Bố chồng Nhi cầm điện thoại bấm gọi, phía bên kia cô nghe tiếng Tuấn trong mớ âm thanh hỗn độn tгêภ phố:

– Con về đến nhà đây rồi, bố gọi gì mà lắm thế!

Chỉ năm phút sau, Nhi thấy một chiếc xe ôm dừng ngoài cổng. Tuấn vừa bước xuống, thấy mấy gã côn đồ thì mặt tái mét. Những kẻ này trông rất gớm ghiếc, không giống hội anh Sáu trước đây. Tuấn vội qùγ xuống trước cổng. Bất ngờ, trong phòng khách, bà Tâm bỗng ngã ra ghế bất tỉnh…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất