Lỡ một chuyến đò – Chương 5

Vũ Linh 354

Sáng sớm hôm sau cô vừa bước chân vào phòng giao ban thì đã thấy mọi người bàn tán rầm rộ chuyện Ьệпh nhân Hoàng Anh Dũng đã xuất viện. Nghe đâu anh ta đi ra nước ngoài chữa trị. Cô có chút sững sờ, lại nhớ tới món mì xào đêm hôm trước cùng người đàn ông ấy, ʇ⚡︎ự nhiên cô thấy lòng mình hẫng nhẹ một cái giống như mất mát thứ gì đó mà chẳng thể nói lên lời. Cô chẳng giám suy nghĩ nhiều, ʇ⚡︎ự trách bản thân đã có những giây phút lơ đãng tới một chuyện vốn chẳng quan trọng với mình.

Lúc đi qua căn phòng mà anh ta hay nằm, vô thức cô dừng chân lại, chiếc giường giờ này đã trống không, cô khẽ thở dài. Khi xoay người đi tiếp thì cô thấy chị phó khoa đứng trước mặt mình nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc. Vốn định đi thẳng nhưng mà chị phó khoa đã lên tiếng trước:

– Nhi, chị hỏi mày cái này chút.

– Dạ vâng chị.

– Mày với anh Dũng quen biết nhau từ trước à?

– Bệnh nhân Hoàng Anh Dũng đấy á chị?

– Ừ.

– Dạ không, em có quen biết gì anh ta đâu.

– Sao anh ta luôn chỉ định mày là điều dưỡng.

– Cái đó em không biết chị ạ.

– Chị tưởng mày quen.

– Không có đâu chị, anh ta cũng chỉ là Ьệпh nhân bình thường thôi chị. Mà có chuyện gì không chị?

– Không có gì, chị tưởng mày quen thì cho chị xin số điện thoại. Nếu không thì thôi, mày đi làm việc tiếp đi.

– Dạ vâng.

Từ đó giờ đây là lần đầu tiên cô thấy chị phó khoa ăn nói ʇ⚡︎ử tế và nhẹ nhàng với cô. Nói rồi cô bước thật nhanh về phía trước, Nhung thấy thế liền hỏi:

– Bà nói chuyện gì với chị phó khoa thế?

– À không có gì đâu. Chuyện linh ϮιпҺ ấy mà.

– Tôi tưởng bà ấy làm khó bà nữa.

– Không có đâu. Chỉ là hỏi tôi có quen Ьệпh nhân Hoàng Anh Dũng không thôi.

– Úi giời, hỏi xem có quen không để tìm thông tin chứ gì. Chắc bà này lại mê ông đó rồi. Mà ông đó đẹp thật, không mê hơi phí.

– Đẹp cũng có mài ra ăn được đâu.

– Người ta giàu lắm má ơi, con nhà tài phiệt đó, của cải ăn tám đời chưa hết. Nghe đâu còn trẻ nhưng mà đã là tổng giám đốc công ty lớn, sở hữu bao nhiêu là siêu xe luôn á.

– Bà kiếm thông tin đâu ra vậy?

– Thì tгêภ báo viết vậy. Mà báo cũng chỉ biết một phần gia thế nhà họ thôi.

– Thế hử? Nhưng mà cũng chẳng liên quan tới mình haha.

– Bà này, nói với bà như nước đổ đầu vịt.

– Thôi làm việc đi.

Chiều hôm đó vợ chồng cô có hẹn với bác sĩ khoa sản, nghe đâu bác sĩ này tay nghề giỏi lắm, là do Nhung giới thiệu. Cô xin anh trưởng khoa cho cô về sớm 1 giờ đồng hồ, cũng khó khăn nhưng vì biết hoàn cảnh của cô nên anh cũng chấp thuận. Chồng cô đón cô ở cổng Ьệпh viện rồi lái xe thẳng tới phòng khám.

Bác sĩ cho anh đi làm vài xét nghiệm, còn cô thì bác sĩ hỏi thăm nhiều hơn.

– Chu kỳ kinh nguyệt dạo gần đây của em thế nào?

– Dạ từ thời con gáι chu kỳ của em đã rất đều, nhưng khoảng 5 tháng nay có bị lên ngày bác sĩ ạ.

– Lên cụ thể bao nhiêu ngày hả em?

– Em lên khoảng một tuần, nhưng cũng có tháng thì tận 2 tháng mới có một lần ấy chị.

– Tháng trước bị ngày bao nhiêu em?

– Dạ mồng 4 chị ạ.

– Ồ thế nay là 20, thời kỳ rụng trứng đây mà.

– Dạ vâng.

Bác sĩ gật đầu rồi kêu cô nằm lên bàn siêu âm. Sau một hồi thì bác sĩ nói:

– Niêm mạc ʇ⚡︎ử cung em bình thường, cũng không có ᴅịcҺ ứ đọng. Có điều buồng trứng chị lại thấy không có trứng nào trội cả, với không có trứng nào sắp rụng em ạ.

– Dạ vâng. Vậy phải làm sao ạ?

– Em có suy nghĩ nhiều không?

– Em….

-Em càng suy nghĩ nhiều càng bị stress, tâm trạng mong con quá sẽ càng khó em ạ. Ngoài tђยốς thang đầy đủ thì tâm trạng cũng cũng quan trọng lắm em.

– Dạ vâng. Tụi em vẫn đang cố gắng mỗi ngày.

– Tôi kê tђยốς uống cho em, đợi lát nữa có kết quả của chồng thì tôi kê tђยốς cho chồng sau. Nếu 3 tháng sau vợ chồng em vẫn chưa có tin vui thì tôi khuyên hai vợ chồng nên làm IVF. Tới lúc đó tôi sẽ tư vấn chuyên sâu hơn.

– Dạ vâng, em biết rồi ạ. Em cảm ơn bác sĩ.

Rời khỏi phòng khám thì anh lái xe đưa thẳng cô tới một nhà hàng khá là sang trọng. Vừa nhìn thấy anh, nhân viên hình như đã quen mặt anh, chạy ra tiếp đón khá nhiệt tình.

– Anh Huy, chị này là.. ?

– Vợ anh em ạ.

Cô phục vụ tươi cười chào cô rồi tấm tắc khen ngợi:

– Anh Huy có vợ xinh thế này mà cứ giấu.

Anh mỉm cười dịu dàng hỏi cô:

– Vợ, em ăn gì?

– Em hả, gì cũng được anh ạ.

Anh gật đầu nói với phục vụ.

– Vậy cứ cho anh như mọi khi.

– Anh hình như là khách quen ở đây?

Cô ngập ngừng hỏi, anh cũng thẳng thắn gật đầu, nét mặt không một chút bối rối.

– Anh hay đi ăn với đối tác ở đây mà.

Cô liếc mắt nhìn không gian nhà hàng, rồi nhìn những bàn ăn kế bên, nơi này rất hợp cho những cặp đôi thì phải.

– Nơi này đẹp quá anh nhỉ. Ngay cả bầu không khí cũng tạo ra khung cảnh lãng mạn.

– Ừ, thường đi với những đối tác nữ thì anh hay tới đây, phụ nữ mà vợ, ai chẳng thích lãng mạn. Nhưng vợ yên tâm nhé, công việc là công việc.

Lời nói của anh chắc như đinh đóng cột, thái độ của anh cũng biết sức bình tĩnh. Nếu một người đàn ông làm gì sai trái chắc chắn sẽ chẳng thể nào thẳng thắn như vậy, hoặc ít ra họ cũng phải lúng túng lấp £.¡.ế.ლ. Cô khẽ thở phào, xem ra người suy nghĩ vớ vẩn nhất vẫn là mình.

Anh rót ɾượu vang cho cô rồi còn ʇ⚡︎ự tay cắt bò bít tết sau đó đưa một chút lên miệng cô. Cô xấu hổ nhìn xung quanh, từ tốn nhai rồi chậm rãi nói:

– Em ʇ⚡︎ự làm được mà. Ở đây đang đông người lắm anh.

– Em xấu hổ à? Mình là vợ chồng mà.

-Anh cứ để em làm dần cho quen.

– Mà em này…

– Vâng anh.

– Em suy nghĩ sao về việc chúng ta sẽ nhận thêm một đứa con nuôi.

Cô khựng người dừng động tác nhìn anh. Chẳng phải trước kia cô đã từng nói với anh về vấn đề này nhưng lúc đó anh đã gạt phắt đi cơ mà. Thấy cô sững sờ, anh lại nói tiếp:

– Anh đang nghĩ hay là trước mắt mình cứ xin lấy một đứa con nuôi rồi tính tới chuyện sinh con đẻ cái sau. Một người bạn ở công ty của anh có nói nhiều cặp vợ chồng số phải xin con nuôi mới có con ruột ấy em.

– Em đã từng đề nghị vấn đề này với anh 2 năm trước nhưng lúc đó anh không đồng ý mà.

– Bây giờ anh đã nghĩ khác rồi. Anh cứ tưởng mối quαп Һệ của em với mẹ rất tốt đẹp, khi đó anh nghĩ hay là chúng ta cứ sống như vậy tới già. Nhưng Nhi à, nếu như chúng ta không có con thì anh sợ mẹ sẽ làm tổn thương em ấy. Mẹ sẽ không chấp nhận đâu em.

– Vậy tóm lại là anh sợ phải lựa chọn giữa em và mẹ anh đúng không?

– Nhi, anh không có ý đó.

– Đứa bé được sinh ra xuất phát từ tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ chứ không phải để làm một người hoá giải mối quαп Һệ vốn dĩ sẽ chẳng thể nào tốt đẹp anh ạ.

Anh khẽ nhíu mày nhìn cô, khuôn mặt thoáng khó chịu hỏi lại.

– Ý em là mối quαп Һệ của em và mẹ sẽ không thể nào tiến triển được hả?

– Em đã cố gắng, thậm chí không ngừng cố gắng trong suốt 4 năm nay, nhưng anh hiểu tính mẹ anh mà, có những chuyện em nghĩ anh không nói không phải là anh không biết. Chẳng qua mẹ anh đã quá tuyệt vời trong mắt anh nên anh chẳng thể nào chấp nhận được sự thật về bà.

– Nhi, hôm nay em nói hơi quá rồi đấy. Anh sẽ tạm thời không nói chuyện với em thêm nữa kẻo chúng ta lại cãi nhau to ngay tại đây.

Dứt lời anh đứng dậy thanh toán rồi nói lát cô bắt taxi về sau.

Cô thẫn thờ nhìn theo bóng dáng anh khuất dần, cô cố gắng không để nước mắt mình tuôn rơi, cô không sai nên cô không cho phép mình khóc.

Chồng rời khỏi quán một lúc rồi thì cô mới cúi xuống ăn nốt phần bò bít tết còn lại, cố gắng dùng sự điềm đạm bên ngoài xoá đi nỗi đau đớn trong tιм. Cô ngồi không biết bao nhiêu lâu mới đứng dậy ra ngoài bắt taxi, tâm trạng không tốt nên cô càng không muốn về nhà. Cô gọi cho Nhung, những lúc buồn tủi hay cô đơn, may vẫn còn có nó bên cạnh.

– Ê, cafe nguội hết rồi ấy. Bà gọi tôi ra đây để nhìn bà im lặng à?

– Haizzz ( cô thở dài)

– Lại thở dài, hôm nay sao ʇ⚡︎ự nhiên tâm trạng lại nặng nề thế? Cãi nhau với chồng à?

Cô gật đầu,Nhung tròn xoe mắt hỏi lại.

– Cãi nhau với chồng thật á?

– Ừ, chút chuyện nhỏ thôi nhưng mà nhận ra được sự thật đau lòng.

– Sự thật gì?

– Có thế nào đi nữa thì xét cho cùng mình cũng chỉ là người dưng.

– Lại ăn nói tầm bậy tầm bạ. Ông Huy yêu bà thế cơ mà.

– Ờ thì tình yêu sẽ đậm sâu nếu như em làm hài lòng mẹ anh. Kiểu vậy đó.

Nhung khó hiểu nhìn cô, cô lắc đầu cười nhạt.

– Bà biết mẹ chồng tôi quái thai cỡ nào rồi đúng không? Tôi cũng đã cố gắng làm tất cả những gì mình có thể để làm hài lòng bà ấy. Nhưng mọi cố gắng của tôi chỉ trở về con số 0.

-Bà cố gắng thế nào tôi biết chứ, nói thật chứ cho tôi sống với mẹ chồng bà chắc không được dăm bữa nửa tháng.

– Bao lâu nay tôi nhẫn nhịn bà ấy vì muốn gia đình êm ấm với cũng vì ông Huy, tôi thương ông ấy thật lòng. Nhưng mà có lẽ tôi sai rồi…

– Thế ông Huy bảo sao?

-Cũng kiểu không muốn tôi với mẹ ổng bất hoà, nhưng lỗi này đâu phải lỗi của tôi.

– Haizz tôi chả biết khuyên bà sao nữa, nhưng nếu cảm thấy cố gắng được thì cố gắng, không cố gắng được nữa thì kệ mẹ đi.

Cô bật cười nhìn Nhung rồi nói lại:

– Ừ hay là cứ kệ mẹ đi nhỉ. Nghĩ nhiều mệt người ghê.

– Phải, kệ mẹ đi. Haha.

Tối đó 8 giờ cô mới về nhà, vừa bước chân tới cửa thì cô thấy anh đang quét dọn nhà cửa. Nhưng mà từ hôm đó tới hôm sau cũng chẳng ai nói chuyện với ai, chẳng ai chịu mở lời trước. Lúc đi ngủ cũng vậy, mỗi người một góc giường, ai ngủ trước thì ngủ.

Tình trạng cứ như vậy kéo dài tới ngày thứ 5, hôm đó khoa cô có buổi đi liên hoan chúc mừng sinh nhật anh trưởng khoa. Cô về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một chiếc váy màu trắng rất xinh, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng thôi là nhìn cô đã xinh như người mẫu diễn viên rồi ấy. Cô thông báo với anh một câu rồi hững hờ cầm chiếc túi ҳάch bước đi. Anh ở trong nhà dõi theo bước chân vợ mình, thở dài khó chịu.

Bữa tiệc kết thúc, Nhung lái xe đưa cô về nhà đã là 9g30p tối. Bên trong nhà, có hai đôi mắt dõi theo bước chân của cô chính là mẹ chồng và chồng. Trong nhất thời, cô cứng đờ người khi không biết hôm nay sao giờ này mẹ chồng mình lại ở đây, còn ánh mắt kia nữa, là ý gì?

– Thưa mẹ, mẹ vừa qua chơi ạ.

– Chị ngồi xuống đây tôi nói chuyện.

– Dạ vâng.

Cô từ từ ngồi xuống, chưa kịp nóng chỗ thì bà đã đặt chiếc điện thoại của cô lên bàn. Đúng rồi, tối nay đi vội quá nên cô cũng quên không cầm theo điện thoại, nhưng việc đó thì có liên quan gì đâu chứ.

Huy nói:

– Em đi chơi để quên điện thoại ở nhà đấy.

– Vâng, em biết mà.

– Em có điều gì muốn nói với anh không?

Cô nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Mẹ chồng cô lên tiếng:

– Đến cái nước này thì nói thẳng toẹt ra đi, còn ʋòпg vo làm gì nữa.

– Con cũng không thích ʋòпg vo, có gì mẹ nói cho con biết mới ạ.

– Chị giỏi lắm, đã không sinh con sinh cháu được cho nhà tôi đã đành, bây giờ lại còn ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ cơ đấy.

Nghe bà nói mà cả người cô cứng đờ, gì chứ? Ngoại tình á? Ôi trời ơi bà vừa nói gì thế?

– Mẹ, con biết mẹ không thích con nhưng con không cho phép mẹ nói sai sự thật về con đâu ạ.

– Úi giời ơi con ơi, con sáng mắt ra chưa, nó nói không cho phép mẹ nói sai về nói đấy. Nó đi chơi để điện thoại ở nhà rồi trai nó gọi về tận nhà. Chắc tối nay chúng nó có hẹn hú hí gì cùng nhau chứ liên hoan cái nông nỗi gì.

– Mẹ, tại sao mẹ lại có thể nói được những lời như vậy nhỉ? Các cụ bảo ăn liều thì được chứ đừng nói liều mẹ ạ.

Đến lúc này thì chồng cô ᵭ.ậ..℘ bàn mạnh một cái thật lớn, anh đỏ mắt nhìn cô.

– Ai cho phép em nói mẹ như vậy hả Nhi? Xin lỗi mẹ ngay.

– Em không sai em sẽ không xin lỗi. Mọi người kêu em ngồi xuống đây nói chuyện, nhưng đầu đuôi câu chuyện chưa rõ mà đã dán cho em cái Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Vô lý thì nó vô lý vừa thôi chứ.

– Vậy em thử kiểm tra điện thoại em xem. Là ai gọi đến.

Advertisement

Cô cầm điện thoại lên nhìn vào nhật ký cuộc gọi, là một số lạ không được lưu tên, lại còn là số tứ quý.

– Số này em không biết, em không quen người ta.

– Không biết? Không biết mà người ta lại biết em.

– Em làm sao biết được.

– Nhi, nếu như em đã trót làm gì có lỗi với anh thì em cứ nói thẳng, anh sẽ cố gắng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Anh vừa dứt lời thì mẹ chồng cô sồn sồn lên nói:

– Trời ạ, con ngốc vừa thôi Huy, loại đàn bà như vậy không xứng với con.

– Mẹ, chỉ là một số lạ gọi đến mà mẹ đã ʋu ҟҺốпg cho con ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, như vậy có công bằng với con không ạ?

– Chị có biết đầu dây bên kia nói gì không? Người ta gọi chị là “ Cô nữ điều dưỡng xinh đẹp, cô có khỏe không”. Đừng nói với tôi cô không phải là điều dưỡng nhé.

– Như vậy mà mẹ đã nói con ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ ạ?

– Nghe giọng nói là tôi biết chị và người đó thân thiết lắm. Cái giọng gì mà vừa trầm ấm vừa ngọt ngào, chỉ có tình nhân mới nói với nhau vậy thôi.

– Con thực sự không biết anh ta là ai, nhưng nếu mẹ không tin con thì để con gọi lại.

Nói rồi cô bấm máy, đầu dây bên kia liên tục đổ chuông nhưng định mệnh lại không ai bắt máy. Mẹ chồng cô thấy thế được cớ nói:

– Đấy con thấy chưa Huy, chắc chắn có bàn với nhau từ trước nên giờ làm gì dám bắt máy.

Bà càng nói càng khiến cô uất ức, mẹ chồng cô thì cô biết thừa tính, nhưng còn chồng cô kìa, vô lý như vậy nhưng anh vẫn tin mẹ anh sao? Rốt cuộc, anh có yêu thương cô thật lòng không vậy?

Lúc anh định lên tiếng nói gì đó thì điện thoại cô đổ chuông, là số vừa nãy gọi lại. Cô bấm nghe máy, mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.

– Xin hỏi ai vừa gọi vào số của tôi vậy?

– Cô An Nhi phải không?( Giọng người phụ nữ)

– Dạ vâng ạ.

– À chồng tôi từng là Ьệпh nhân điều trị khoa của cô, tôi gọi tới cảm ơn cô thời gian qua đã nhiệt tình hỗ trợ Ьệпh tình của chồng tôi nhé. Sáng nay xuất viện vội quá quên không chạy qua cảm ơn cô được.

– À dạ vâng ạ. Không có gì chị ạ.

– Chúc cô điều dưỡng xinh đẹp luôn trẻ khỏe nhé.

– Dạ vâng, cảm ơn chị nhiều.

Tắt điện thoại cô liếc mắt nhìn hai người, mẹ chồng cô có chút bối rối không nói lên lời. Anh thấy vậy nói mẹ vài câu.

– Đấy mẹ, chưa gì mẹ đã nói con cô ấy ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ.

– Thì mẹ biết đâu được. Giọng nói đó nếu con nghe máy cũng thấy nghi ngờ ấy. Gọi tên được rồi lại còn cô điều dưỡng xinh đẹp.

Cô thấy thế đứng dậy lên tiếng:

– Con xin phép!

– Đấy anh xem, thái độ của nó kìa.

Cô mặc kệ cứ bước đi, anh nói nhỏ:

– Kìa mẹ, thực ra vợ con cô ấy cũng rất tốt, mẹ cũng không nên ác cảm với cô ấy như vậy.

– Mẹ lo cho anh bị cắm sừng mới như vậy thôi. Chứ dù sao người ta cũng nói “ Trai trường lái, gáι trường y” đấy.

– Con biết rồi. Nhưng dù sao lấy nhau mấy năm nay con cũng hiểu tính cô ấy mà. Mẹ đừng lo cho con, để cho cô ấy thoải mái tâm lý còn sinh cháu cho mẹ chứ.

– Gớm, nếu không đẻ được thì mẹ lấy vợ khác cho anh ấy. Hôm trước mẹ gặp cái Lê, nghe vẻ con bé vẫn còn luyến anh đấy.

– Mẹ !

– Được rồi mẹ không nói nữa. Muộn rồi mẹ về đây, con cũng nghỉ sớm đi.

– Dạ vâng. Mẹ về cẩn thận.

*******
Cũng ở thời điểm đó tại một nơi khác. Người đàn ông thân mặc âu phục cao cấp dựa lưng vào chiếc ghế sofa, ánh mắt nhìn xa xăm. Người phụ nữ trẻ kính cẩn nói:

– Thưa cậu, điện thoại của cậu đây.

– Cô đã bảo theo những gì tôi nói chưa?

– Dạ rồi ạ.

– Được rồi, cô ra ngoài đi.

Cô gáι vừa ra ngoài thì một người khác bước vào, anh ta tươi cười hỏi:

– Sao thế? Vẫn lưu luyến cô điều dưỡng xinh đẹp kìa à?

– Cậu nghĩ tôi bận tâm tới cô ta á?

– Không bận tâm mà lại cho người điều tra số?

– Tôi chỉ đang làm thiện tích phước thôi, cố gắng giúp cô ta thoát khỏi vũng bùn lầy.

– Thôi đi ông tướng ạ, lâu nay cậu đào hoa tôi biết, nhưng người ta là gáι có chồng rồi đó. Đừng khiến người ta trở nên bất hạnh!

– Tôi lại nghĩ cô ta nên cảm ơn trời đất vì mình là người may mắn.

– Bố ông tướng, đi viện cũng tia gáι. Em Ly ừn hay Vi sừn của ông mấy ngày qua đang l*иg lộn đi tìm ông ấy.

Anh cười nhạt nhìn chằm chằm ly ɾượu vang đang sóng sánh theo chuyển động của tay, ánh mắt thâm thuý ʇ⚡︎ựa như có thể nhìn thấu mọi thứ….!!!!

Advertisement
Chuyên mục: Blog

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất