Lỡ một chuyến đò – Chương 11

Vũ Linh 258

TÁC GIẢ : TRANG BUBY ( HUYỀN CHI)

Bố cô ở viện được mấy ngày thì bác sĩ nói tình hình sức khỏe đang tốt dần, cũng không còn gì đáng ngại. Mấy ngày ông ở viện bà cũng không cho cô ở lâu vì lo sợ cô bầu bí. Tính đến hôm nay chồng cô đã đi tròn 10 ngày, mấy ngày này anh cũng thi thoảng mới gọi điện về hỏi thăm nên tình cảm vợ chồng cảm giác vô cùng xa cách. Nhà chồng cô thì bạc bẽo lắm, thông gia nằm viện như thế cũng không được câu hỏi thăm chứ đừng nói gì đến chơi. Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến bố mẹ chồng lại khiến cô ngượng chín cả mặt.

– Nhi ơi, muộn rồi ấy con đi về nghỉ ngơi sớm đi. Bố con sức khỏe ổn định rồi, ngày mai không cần tới đâu kẻo đi lại nhiều ảnh hưởng tới em bé. Mà trong viện có tốt gì đâu.

– Mẹ, hay là tối nay cho con ngủ lại đây với bố mẹ một hôm.

– Không, mẹ bảo con phải nghe. Dù sao cũng còn có em bé trong bụng nữa, con phải nghĩ cho con của con chứ.

– Dạ vâng. Mà mẹ này…( cô ngập ngừng hỏi)

– Ừ.

– Anh Huy từ hôm bố nằm viện tới nay, anh ấy có gọi điện cho mẹ không?

Bà nét mặt thoáng buồn đáp:

– Chắc nó bận con ạ.

Cô nghe vậy tủi thân lắm, bỗng dưng hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi ôm chầm lấy mẹ mình. Bà thấy thế liền dỗ dành.

– Sao thế? Sao lại khóc? Lớn rồi ai còn khóc vậy nữa.

– Chỉ là hôm nay con hơi buồn mẹ ạ.

– Trời ạ, chồng con nó không gọi vì chắc con nói chuyện hằng ngày với nó về Ьệпh tình của bố rồi nên nó yên tâm thôi. Chứ thằng Huy trước giờ nó cũng tốt tính mà.

Mãi lúc sau, cô mới trấn an lại được ϮιпҺ thần mà đứng thẳng. Bà thì cứ liên tục giục cô đi về nên cô cũng đành nghe theo lời bà. Vừa xoay người bước được một bước thì một giọng nói trầm ấm vang lên.

– Con chào bác ạ.

Cô ngây người nhìn Dũng đang đứng trước mặt mình, tгêภ tay anh ta còn có một giỏ trái cây nữa. Mẹ cô sau một hồi ngờ ngợ mới bật cười nói:

– Cậu là bạn của vợ chồng cái Nhi nhà tôi.

– Dạ vâng ạ.

Dũng liếc mắt nhìn cô, khoé môi nở ra nụ cười nhẹ nói:

– Cháu tới thăm bác trai, không biết bác trai khỏe chưa ạ?

– Cảm ơn cậu nhiều lắm, ông ấy khỏe hơn rồi. May hôm đó có cậu kịp thời đóng tiền viện giúp.

– Dạ cũng không có gì đâu ạ. Bác khỏe lại là cháu vui rồi.

– Ông ấy đang nằm bên trong, mời cậu vào trong chơi.

– Dạ vâng.

Trong lúc cô vẫn còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã kéo cô bước đi khiến cô không khỏi giật mình. Dũng ở chơi được tầm 20 phút thì xin phép ra về. Anh đi khỏi thì mẹ cô cũng giục cô về. Lúc bước ra tới cổng viện thì bất ngờ chiếc xe di chuyển tới trước mặt cô, cô nhận ra xe này, là chiếc siêu xe phiên bản giới hạn của Dũng. Người trong xe bước xuống đứng trước mặt cô nói:

– Cô lên xe đi, tôi đưa cô về.

Ban đầu cô cũng có chút chần chừ nhưng như vậy cũng tốt vì dù sao cô cũng cần nói chuyện với anh rõ ràng về khoản tiền viện phí của bố mẹ mình. Cô gật đầu đồng ý bước vào bên trong.

Chiếc xe chậm rãi đi trong màn đêm lạnh lẽo, ngập ngừng một hồi cô mới lên tiếng:

– Cảm ơn anh.

– Vì gì?

– Đã tới thăm bố tôi và còn cho tôi vay tiền đóng viện phí. Bữa giờ tôi không gặp anh, không biết hôm đó tôi thiếu anh bao nhiêu để tôi biết đường trả ạ.

– Cô có cần quá rạch ròi vậy không?

– Tất nhiên rồi, tiền nong phải rõ ràng chứ.

– Bạn bè giúp nhau không được à?

– Bạn bè? ( cô ngạc nhiên hỏi lại)

– Ừ, nếu không là bạn bè thì là gì?

Từng câu từng chữ anh nói hiện lên ý trêu chọc khiến cho ý tứ của cô lại bị lung tung. Anh liếc mắt nhìn cô bật cười đáp:

– Cô cũng không cần quá nghiêm túc vậy đâu.

– Tôi… tôi chỉ không muốn mắc nợ ai.

– Cô cũng không cần khẩn trương vậy làm gì, chúng ta còn nhiều cơ hội gặp nhau mà. 

– Anh không sợ tôi quỵt tiền của anh à?

– Tôi cũng đang mong cô nhận số tiền đó.

– Anh đúng là thừa tiền. Nhưng mà thừa tiền vậy nếu muốn làm từ thiện thì người nghèo khó hơn tôi nhiều lắm. Còn tôi đã có chồng tôi lo rồi.

– Cô có chắc chồng mình sẽ lo được cho cô?

Câu hỏi của anh làm cô cứng người trong chốc lát, nếu là ngày trước cô có thể ʇ⚡︎ự tin khoe với thế giới về người chồng của mình thì giờ đây mỗi khi nhắc đến anh lại khiến tâm trạng của cô chùn xuống, nói đúng hơn là thất vọng đã làm cô không đủ ʇ⚡︎ự tin như trước. Thấy cô im lặng, anh nói tiếp:

– Hạnh phúc là ʇ⚡︎ự tâm mình, nếu cảm thấy không hạnh phúc thì cũng không cần quá gồng mình. Đàn bà có thể không có chồng hoặc có thể bỏ chồng nhưng đừng bao giờ vì 2 chữ “ CÓ CHỒNG” mà cả đời phải bất hạnh.

Vô thức cô liếc mắt nhìn anh, cô chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông như anh có thể nói ra được những lời sâu sắc như vậy. Nghe xong, dù đang cố kìm nén nhưng cuối cùng cô vẫn phải rơi nước mắt vì tủi thân. Còn anh bị bộ dạng yếu đuối của cô làm cho nặng lòng. Anh từ từ rút trong túi áo ra chiếc khăn tay đưa cho cô.

– Cô cứ khóc thoải mái nếu cô muốn.

Suốt khoảng thời gian đó anh không hề nói một lời nào. Lúc gần tới nhà cô đã yêu cầu anh dừng xe lại cho mình ʇ⚡︎ự đi bộ về. Thực ra ở chòm xóm nhà cô cũng nhiều người lắm chuyện nên cô rất sợ họ đồn thổi linh ϮιпҺ. Chiếc xe dừng lại ven đường, bất ngờ anh lấy chiếc áo choàng của mình ở ghế sau khoác lên người cô rồi nói:

– Trời lạnh lắm, cô khoác thêm chiếc áo này vào.

Cô đẩy áo trả lại nhưng anh vẫn nhất quyết nói:

– Cô khoác thêm vào đi, cô không nghĩ cho mình thì cô cũng phải nghĩ tới con cô. Phụ nữ mang thai không thể đổ Ьệпh.

Cô nghe thấy những lời này, trong lòng nổi lên một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời. Không biết tại sao, những lời vừa rồi lại khiến cô mơ màng cảm động…

Cô không phản ứng lại nữa, lẳng lặng cầm túi ҳάch, khẽ nói:

– Tôi về đây. Anh đi cẩn thận.

Bước xuống đường rồi nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt kia đang dõi theo mình. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước thật nhanh về phía nhà.

Khi cô mở cửa bước vào trong nhà, cô liền đem áo khoác treo cẩn thận rồi đi thẳng lên phòng. Vừa bật đèn phòng lên thì bất ngờ một cái ôm thật chặt từ phía sau khiến tιм cô ᵭ.ậ..℘ loạn một hồi. Chồng cô vừa nói vừa phà theo hương thơm của ɾượu.

– Vợ ơi, anh về rồi. Anh nhớ vợ quá.

Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy mất ʇ⚡︎ự nhiên, chẳng thể nào hạnh phúc được như trước, cô hững hờ đáp:

– Anh về lâu chưa? Sao không nói với em?

– Anh muốn làm vợ bất ngờ mà cái thái độ của vợ sao vậy?

– Em không sao. Em hơi mệt thôi.

– Em vừa đi đâu về?

– Em từ Ьệпh viện về.

– À, anh quên bố đang nằm viện.

– Đúng rồi, bố vợ nằm viện nhưng con rể cũng quên mất không hỏi thăm.

– Em nói vậy ý gì? Từ hôm đó tới nay em biết anh bận thế nào rồi mà.

– Chẳng có ai bận tới mức không rảnh vài phút đâu anh ạ.

– Ý em là anh không có trách nhiệm?

Cô nhìn thái độ không biết áy náy của chồng lại còn tỏ vẻ trách ngược lại khiến cô thở dài đáp:

– Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Nói rồi cô bước đi, anh bất ngờ kéo tay cô lại quát.

– Chúng ta chưa nói xong.

– Em nghĩ chúng ta không nên nói chuyện lúc này. Khi nào anh tỉnh táo rồi nói.

– Vợ của anh hôm nay khó chịu với anh cơ đấy. Ra ngoài nhìn thấy trai đẹp rồi về chê chồng.

– Anh càng nói càng nói bậy đấy ạ.

– Nói bậy sao? Chứ không phải nói trúng tâm tư à?

Cô càng lúc càng cảm thấy lời nói của chồng mình vô cùng khó nghe, nhịn không được nữa cô nói:

-Tốt nhất là anh ℓêп gιườпg nghỉ ngơi đi. Nếu như anh không muốn chúng ta phải cãi nhau.

– Cô đe dọa anh đó à? Cô là vợ tôi mà lại dám đe dọa tôi.

– Buông tay em ra.

Không nói không rằng anh bế sốc cô lên đặt xuống giường. Cô ngồi dậy anh lại ấn người cô xuống.

– Buông em ra. Anh định làm gì?

– Làm những việc mà vợ chồng hay làm ấy. Chục ngày xa chồng cô không nhớ à, hay là cô có chỗ giải tỏa nên mệt rồi.

– Anh đúng là điên rồi Huy ạ.

– Tôi đang điên ấy… đang điên vì cưới phải ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à đê tiện như cô.

Nghe những lời này, cô thật sự không thể nghĩ tới, người chồng ôn nhu của mình mà hôm nay lại giống như một con quỷ lạnh lùng. Ánh mắt cô cũng lạnh lùng nhìn anh, rồi cô đưa taγ tάt bốp vào mặt anh rồi nói:

– Bố mẹ tôi nuôi tôi bao nhiêu năm, tôi không cho phép ai sỉ ทɦụ☪ tôi như vậy. Cái tát này tôi ᵭάпҺ cho anh tỉnh lại, cho anh hiểu rõ mình vừa nói cái gì.

Huy nhất thời ngây người, bàn tay từ từ buông khỏi người cô, suy nghĩ một hồi xong anh ta bước chân xuống giường, lặng lẽ rời khỏi. Cô nằm tгêภ giường, hai hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi, nơi ռ.ɠ-ự.ɕ giống như có một tảng đá đè nặng, cảm giác như sắp không thể thở nổi. Đặc biệt là trong tιм, không ngừng nổi lên hồi đau đớn….CÓ PHẢI, CÔ ĐÃ THẤT BẠI TRONG CUỘC HÔN NHÂN NÀY KHÔNG?

Sáng sớm hôm sau lúc cô tỉnh dậy liền cảm thấy khắp người rệu rạ đau nhức giống như vừa bị ai đó dần cho một trận. Đánh răng sửa mặt xong cô lại vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng rồi tranh thủ vào viện. Nhìn thấy xe của anh không có nhà nên cô nghĩ bụng anh cũng đi làm rồi. Chiếc áo khoác của Dũng cô vẫn treo ngay ngắn tгêภ giá treo đồ, cô thở dài mang theo nó tới Ьệпh viện luôn. Trước mắt không biết bao giờ gặp được anh ta mà trả lại nhưng ít ra không khiến chồng cô hiểu nhầm.

Lúc cô tới viện thì mẹ cô nói chồng cô cũng vừa ở đây rời khỏi. Thấy mắt cô vẫn còn sưng nhưng bà không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ gọi cô ra một góc nói vài câu.

– Vợ chồng nhà nào cũng có lúc xô bát xô đũa. Hôn nhân là một chặng đường dài không ngừng cố gắng. Chẳng ai sinh ra đã hợp nhau, chỉ vì tôn trọng và nhường nhịn lẫn nhau thì mới có thể chung sống dài lâu. Suy cho cùng phần lớn cũng là vì con cái. Mẹ không khuyên con bắt buộc phải chung sống với một người chồng không tốt vì cả một đời là rất dài. Nhưng mà nếu xét tổng thể thì chồng con cũng không đến nỗi tệ con ạ. Bởi vậy có gì vợ chồng từ từ bảo ban nhau.

– Dạ vâng.

– Hồi sáng lúc thằng Huy nó đến đây mẹ cũng thấy nó mệt mỏi lắm ấy.

– Dạ, mẹ cũng đừng lo nghĩ cho bọn con nhiều. Bọn con trưởng thành rồi, ʇ⚡︎ự biết mình cần phải làm gì mà mẹ.

– Ừ. Mẹ tin con gáι mẹ!

Một tuần sau thì bố cô cũng được xuất viện về nhà. Suốt từ hôm đó tới giờ cô mới qua lại nhà mẹ chồng mình, thực lòng là khi nghĩ tới cảnh tượng hôm đó cô cũng chẳng mở lòng được như trước. Nói là qua nhà bà nhưng cô chỉ lên phòng dọn dẹp đồ đạc của mình đúng 10 phút là đi. Bác giúp việc đã lên làm trở lại, vừa thấy cô bác liền hỏi.

– Nhi à, cháu qua chơi nhưng ông bà đi vắng hết rồi.

– Dạ không cô, cháu lên phòng lấy đồ của cháu rồi đi luôn.

Trưa đó lúc Nhung chuẩn bị tới đón cô đi siêu âm thì chồng cô bất ngờ trở về, anh vui mừng thông báo:

– Vợ ơi, anh đã thành công ký hợp đồng với sếp Dũng rồi. Anh sắp làm giám đốc chi nhánh rồi.

Từ hôm cãi nhau tới giờ, vợ chồng cô cũng ít nói chuyện với nhau, gần như là việc ai người đó làm, góc giường của ai người đó nằm. Thấy anh vui như vậy cô cũng chỉ biết cười nhạt nói:

– Vậy à? Em chúc mừng anh nhé.

– Anh đặt bữa trưa ở nhà hàng rồi. Lát vợ chồng mình sẽ đi ăn. Em đi thay đồ đi.

Cô chần chừ đắn đo rồi cũng gật đầu, vậy là đành đổi lịch hẹn với Nhung rời vào hôm khác.

Bữa trưa hôm đó, tuy không thoải mái như hồi trước nhưng cũng có thể là bữa ăn vui vẻ nhất với chồng cô trong suốt thời gian vừa qua. Trong lúc đang ăn thì bất ngờ anh nắm lấy tay cô rồi nói:

– Vợ, anh muốn nói chuyện này với em mấy hôm nay mà chưa có thời gian nói.

– Vâng, có gì anh nói đi.

– Đêm hôm đó, anh uống say quá nên không làm chủ được lời nói của mình. Anh xin lỗi em nhé, có thể bỏ qua cho anh và vợ chồng mình lại vui vẻ với nhau như trước được không?

– Thực ra lúc đó em cũng rất giận anh nhưng mà bây giờ em nghĩ đã nguôi ngoai rồi. Em chỉ hi vọng lần sau anh đừng uống say như vậy nữa, cố gắng làm chủ được suy nghĩ và lời nói của mình.

– Ừ anh hứa.

– Bữa giờ em cũng chưa có thời gian nói chuyện với anh về em và mẹ. Chắc mẹ đã nói cho anh rồi, tình hình của em và mẹ rất căng thẳng.

– Ừ mẹ cũng đã nói với anh. Tạm thời thì anh nghĩ hãy để mẹ bình tâm lại rồi hai mẹ con từ từ ngồi xuống nói chuyện với nhau. Anh tin mẹ cũng sớm nguôi giận thôi.

Cô khẽ gật đầu thở dài rồi cúi xuống ăn tiếp. Vợ chồng còn chưa dùng bữa xong thì chồng cô có điện thoại của mẹ chồng gọi đến báo về nhà gấp. Tưởng có chuyện gì nghiêm trọng hoá ra là một chuyện ngay cả tưởng tượng thôi cô cũng không dám nghĩ tới. Vừa bước chân tới cửa nhà thì cô thấy mẹ chồng cô với em dâu đã ngồi sẵn ở ghế sofa. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ chồng cô đã nói:

– Cô về đây rồi. Biết thân biết phận trả lại ngay cái lắc tay vàng 5 chỉ của con Phượng mà cô lấy trộm đi. Cái thứ gì của hồi môn của em dâu cũng không tha.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất