Kiếp này ta yêu nhau – Chương 27

Vũ Linh 393

Hoàng Hải với quyết tâm không nương nhẹ với Mỹ Linh vì lần này cô ta đã đụng đến Thu Trà liền gọi điện thoại cho trợ lý của mình:

– Tôi thấy cô Mỹ Linh làm ở phòng kinh doanh có vẻ chỉ ngồi ở công ty mà không thấy đi gặp khách hàng. Cậu bảo trưởng phòng kinh doanh giao cho cô ta đi gặp khách hàng cũ và tìm khách hàng mới bắt đầu từ ngày mai nhé.

– Dạ, tôi e người mới chưa có kinh nghiệm và với tính cách cô Mỹ Linh mà đi gặp khách hàng sẽ làm mất khách hàng cũ của công ty luôn chứ đừng nói là kiếm khách hàng mới ạ.

– Mới thì phải cho cô ta gặp nhiều mới có kinh nghiệm được chứ, còn nếu cô ta làm mất khách hàng thì cho cô ta nghỉ luôn đi.

– Dạ, dạ tôi hiểu rồi Phó giám đốc.

Nói chuyện với trợ lý xong thì Hoàng Hải tắt máy rồi đi xuống nhà, anh thấy không khí hôm nay có chút hơi ngột ngạt vì câu chuyện buổi chiều anh và mẹ nói. Vì giận Hoàng Hải không nghe lời nên bà Thảo ở lì trong phòng không chịu xuống nhà ăn cơm. Ông Mạnh nói cô Bảy lên gọi thì lát sau cô xuống nói bà Thảo mệt nên không muốn ăn. Vậy là bữa cơm chỉ có ông Mạnh và Hoàng Hải ăn, do đã quá hiểu rõ tính mẹ mình nên Hoàng Hải cũng không thấy làm lạ. Sau khi ăn cơm xong, anh lên phòng thay quần áo rồi tới căn nhà ở quận 5 để hỏi thăm anh em rồi xem tình hình công việc của anh em bên đó thế nào. Sau khi hỏi han nói chuyện với anh em xong vẫn còn sớm thì anh lên phòng mình nằm chờ tới giờ Thu Trà đi làm về thì gọi điện thoại nói chuyện với cô rồi ngủ ở đây luôn.
….

Vẫn như mọi ngày, Thu Trà và Trang cùng chiếc xe quen thuộc chạy bon bon tгêภ đường về phòng trọ. Kể ra từ ngày ở với Trang, Thu Trà cảm thấy vui lắm mặc dù có hơi nhớ ba mẹ thật nhưng rồi cô cũng quen. Ngoài Trang ra còn có thêm Hoàng Hải quan tâm cô nữa mà, vừa nhắc xong là điện thoại cô báo có tin nhắn. Vì đang tгêภ đường nên cô chờ về tới phòng rồi mới mở ra xem thì thấy Hoàng Hải nhắn. Cô không trả lời mà gọi lại luôn, vừa tút một cái là giọng Hoàng Hải vang lên:

– Anh đây, em đi làm về chưa, hôm nay làm có mệt không em, mà em có muốn ăn gì không anh mua đem sang cho.

– Em mới vừa về, em cũng không mệt anh, để em suy nghĩ xem ăn gì đã… à em muốn ăn bún bò

– Vậy em chờ anh một lát nha, anh chạy đi mua mang sang cho em nha.

– Dạ, anh chạy xe cẩn thận nhé.

– Anh biết rồi

Nói xong Hoàng Hải tắt điện thoại, anh thay quần áo cho lịch sự rồi xuống nhà đi mua bún bò cho Thu Trà. Hỏi cô ăn gì để đi mua chủ yếu là cái cớ thôi còn anh muốn gặp cô mới là lý do. Vừa bước xuống nhà anh thấy Thắng đang bấm điện thoại nên anh không nói gì mà lướt qua luôn. Nhưng bị tiếng nói của Thắng gọi lại:

– Anh Hải, giờ khuya rồi mà anh còn đi đâu nữa đó. Đừng nói với em là đi gặp người yêu nha.

– Anh đi đâu kệ anh, mày hỏi nhiều anh ký đầu bây giờ, lo mà làm công việc đi.

Nói xong Hoàng Hải đi ra trước lấy xe chạy đi còn Thắng thì ngỡ ngàng, không nghĩ có ngày đại ca lại thế. Chạy tгêภ đường một lúc thì Hoàng Hải cũng thấy một quán bún bò còn mở, anh nhanh chóng đi vào mua. Rất may là vẫn còn, anh mua hai phần đặc biệt cho Thu Trà và bạn cô ấy. Mua xong anh liền quay ngược đường lại để đem đến cho Thu Trà, 20 phút sau thì cũng tới đầu hẻm. Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô anh đang đứng trước hẻm, cô ra anh đưa đồ ăn cho. Nhắn xong anh bỏ điện thoại vào túi ngồi tгêภ xe chờ.

Trong nhà lúc này Thu Trà đang tắm nên không biết Hoàng Hải nhắn tin, tới khi bước ra cầm điện thoại thì thấy anh nhắn đã hơn 10 phút nên cô liền ra mở cửa đi ra đầu hẻm luôn mà quên mất đầu xù tóc rối. Hoàng Hải đứng chờ một lúc thì cũng thấy Thu Trà ra, nhìn cô đầu tóc còn chưa kịp chải mà anh mắc cười. Thu Trà thấy Hoàng Hải nhìn cô cười mà không nói gì thì nói:

– Anh đợi em lâu không, sao nãy giờ anh cười miết vậy, bộ mặt em dính gì hả

Nói xong cô đi lại gương xe nhìn thì thấy mình không khác gì mụ phù thủy cả, đầu xù tóc rối thấy ghê. Cô ngại ngại, cúi mặt xuống không dám ngước lên nên Hoàng Hải cũng thôi cười rồi nói:

– Hôm nay người yêu của anh xinh đến lạ lùng làm anh vui quá nên cười thôi. Sao người yêu anh gặp anh lại ngại ngùng thế trông đáng yêu lắm. Đây anh mua 2 phần cho cả hai ăn đó, em mau vào ăn đi không nguội mất.

Thu Trà đưa tay nhận lấy, cô không nghĩ mình chỉ nói vu vơ vậy mà anh lại đi mua thật. Bất ngờ cô tiến lại gần Hoàng Hải, hôn nhẹ lên má anh rồi quay người chạy thẳng vào bên trong. Hoàng Hải thì hết sức ngạc nhiên vì có bao giờ Thu Trà chủ động hôn anh đâu, anh đưa tay lên má sờ vào chỗ Thu Trà vừa hôn mà mỉm cười rồi quay xe lại chạy về. Thu Trà vô đến phòng thì thở hồng hộc, Trang thấy Thu Trà như thế liền hỏi:

– Mày đi đâu về đấy mà thở như bị trộm dí vậy.

– Tao ra ngoài trước lấy đồ ăn anh Hải đem tới, ảnh mua bún bò nè. Mày vào lấy tô đi ra đây ăn.

Trang ngửi thấy mùi bún bò mà chảy nước miếng, cái bụng đang đói lại cồn cào. Trang liền đi vào lấy 2 cái tô ra, Thu Trà đưa Trang 1 phần còn cô phần kia. Cả hai đổ ra xong, hít lấy mùi thơm đang bốc lên của bún bò rồi hai người nhìn nhau không nói gì cúi xuống ăn. Sau khi ăn xong, Trang đi rửa tô còn cô thì lau dọn, bỏ rác. Xong xuôi cả hai leo ℓêп gιườпg nằm, cô thì lấy điện thoại ra nhắn cho Hoàng Hải là:

– Anh về nhà ngủ ngon nhé, cảm ơn anh vì đã lặn lội đêm khuya mua cho em ăn.

Nào ngờ vừa nhắn xong thì có tin nhắn trả lời lại ngay của Hoàng Hải do lúc này anh đã về tới nhà và đang đứng ở ban công phòng hóng gió, anh đọc tin nhắn rồi trả lời lại :

– Anh về đến nhà rồi, chỉ cần em muốn ăn thì anh sẽ mua chứ có gì đâu. Em ăn rồi ngủ cho khoẻ đi.

Thu Trà đọc thấy ấm lòng lắm nên tủm tỉm cười, anh lúc nào cũng quan tâm tới cô, luôn nghĩ cho cô chứ không như Minh Phong. Mà nhắc đến anh ta cô mới nhớ, cũng khá lâu rồi không thấy nhắn tin gì cho cô nữa, như vậy cũng biết điều chứ để cô chặn mãi thật mệt. Trang nằm xem youtube thấy Thu Trà cứ cười mãi nên hỏi:

– Mày cười suốt vậy, biết người cô đơn như tao tủi thân lắm không.

– Thôi xin lỗi mà, tao bảo mày mau kiếm người yêu đi không chịu cứ thích một mình còn gì.

– Tao nói vậy thôi chứ thật ra cũng muốn có người yêu lắm rồi, mày không nghe bài hát có câu “nhiều khi muốn một mình nhưng sợ cô đơn” sao.

– Để tao xem có ai hợp với mày tao giới thiệu cho còn bây giờ tắt đèn đi ngủ thôi.

Sau đó Trang ngồi dậy đi tắt đèn, cô cũng bỏ điện thoại qua một bên rồi ngủ.

….

Cứ thế thêm một tuần nữa trôi qua, hôm nay mọi người trong quán bàn để tổ chức sinh nhật cho anh Nam nên Thu Trà và Trang cũng tham gia. Mọi người cũng biết ngày sinh nhật của anh Nam cũng là ngày mẹ anh ấy mất cho nên cũng không muốn làm gì lớn cả chỉ đặt một chiếc bánh sinh nhật và đồ ăn về quán ăn mọi cùng ăn và chúc mừng sinh nhật anh thôi. Sau khi bàn bạc và ρhâп chia ai đặt bánh ai mua đồ ăn xong thì mọi người quay về làm việc.
…..

Hôm nay cũng là ngày giỗ lần thứ 29 của mẹ nên Nam từ sáng sớm đã ra khỏi nhà, anh chạy xe đến một cửa hàng bán hoa mua 2 bó hoa, hai phần trái cây để đem ra nghĩa trang mẹ thắp nhang một phần và đem một phần về nhà ba. Chạy một hồi thì cũng tới, gửi xe ở chỗ bác quản trang, anh cầm bông và trái cây đi vào trong. Vì mộ mẹ anh ngay phía mặt đường đi nên bước vào là thấy ngay, nhìn mộ mẹ xung quanh cây cỏ um tùm anh liền để trái cây và bông qua một bên rồi cúi xuống nhổ cỏ dọn dẹp. Tầm 30 phút thì cũng dọn dẹp xong, anh bắt đầu cắm bông vào bình rồi bỏ trái cây vào dĩa. Anh lấy ba nén nhang đốt rồi thắp cho mẹ, miệng anh lẩm bẩm vài câu. Thắp nhang xong anh ngồi xuống tâm sự với mẹ một năm qua cuộc sống của anh ra sao, anh nói nhiều lắm bởi vì cũng lâu rồi anh không có ai để tâm sự, anh chỉ có một mình mẹ thôi. Ngồi thêm tí nữa thì anh cũng đứng dậy chào tạm biệt mẹ rồi đi về nhà ba. Gần tới nhà, anh ghé siêu thị mua vài món để nấu thắp hương cho mẹ. Mấy năm gần đây mỗi lần đến ngày giỗ anh đều ʇ⚡︎ự đi mua đồ rồi nấu xong thắp hương cho mẹ. Sau khi mua xong thì anh chạy xe về, nhấn chuông chờ cô giúp việc ra mở cửa nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy cô đâu. Anh nhấn thêm thì thấy Mỹ Linh đi ra mở cửa, anh liền hỏi:

– Hôm nay em không phải đi làm sao mà ở nhà vậy.

Mỹ Linh thấy Nam tới thì mừng lắm, cô ta nhanh chóng mở cửa cho Nam vô rồi trả lời:

– Hôm nay là chủ nhật nên em được nghỉ, anh mau vào nhà đi không nắng.

Sau đó Nam ҳάch đồ đi vào để tгêภ bếp, ông Hoà tгêภ lầu đi xuống thấy Nam thì cũng mừng lắm vì nghĩ anh về chơi cho tới khi đi lại bếp. Ông nhìn tгêภ bàn bếp có hoa, trái cây đồ ăn thì mới chợt nhớ nay là giỗ mẹ Nam, ông trách mình thật là vô tâm. Nam cảm nhận có người đang nhìn mình thì quay lại thấy ông Hoà anh liền nói:

– Hôm nay là giỗ mẹ nên con muốn ʇ⚡︎ự tay chuẩn bị, ba không cần cảm thấy áy náy hay gì đâu.

Mỹ Linh đứng kế bên nghe thấy vậy liền lên tiếng:

– Anh Nam để em phụ anh cho nha.

– Không cần đâu, anh ʇ⚡︎ự làm được rồi. Em lên phòng đi.

Đúng lúc đó bà Vy cũng tгêภ phòng đi xuống, bà biết nay là giỗ mẹ Nam nhưng dặn cô giúp việc không được mua gì hết, cứ tỏ ra không biết gì là được. Vì bà ghét Nam và ghét cả người đàn bà đã ૮.ɦ.ế.ƭ kia cho nên bà không muốn ai nhắc đến họ trong căn nhà này. Nhìn ông Hoà và có Mỹ Linh đứng đấy, bà lại đóng vai người tốt đi xuống nói:

– Nam mới đến à con, con để đấy dì kêu cô giúp việc làm cho, con nghỉ ngơi đi.

– Con chào dì, một mình con làm được rồi không cần người khác làm đâu, con sợ bẩn đồ ăn của mẹ con lắm.

Bà Vy biết Nam nói móc mình nhưng có ông Hoà nên bà chỉ biết cắn răng nhịn chứ không dám nói lại. Bà hậm hực đi xuống kéo Mỹ Linh ra vườn đi dạo cho đỡ cơn tức. Ông Hoà có cuộc hẹn với khách hàng nên cũng lên phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài. Nam ở trong bếp nấu nướng xong hết thì anh bưng lên phòng thờ để cúng mẹ. Trong lúc chờ nhang tàn thì anh lấy điện thoại ra vào facebook xem thì anh thấy rất nhiều lời chúc mừng của mọi gửi đến. Anh nhấn like từng bài chứ không trả lời, bất ngờ cάпh cửa phòng thờ mở ra.

Nam ngước lên nhìn thì thấy Mỹ Linh, không biết con bé lên đây làm gì nên anh hỏi:

– Sao không ở dưới nhà đi, lên đây làm gì.

– Em lên ngồi cùng cho anh đỡ buồn, hôm nay sinh nhật anh, em chúc anh sinh nhật vui vẻ sớm đem chị dâu tới cho em nhé.

Nghe Mỹ Linh nói vậy Nam đột nhiên nghĩ đến Thu Trà, trong lòng lại dấy lên nỗi đau. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể xem Thu Trà như em gáι, có lẽ cả đời này anh cũng không thể nào chấp nhận coi Thu Trà là em gáι được. Mỹ Linh thấy Nam trầm ngâm suy nghĩ mà không trả lời lại mình thì cô ta liền nói tiếp:

– Anh sao vậy, đang suy nghĩ gì à sao em nói anh không trả lời.

– À, anh xấu thế này sự nghiệp chưa có gì thì ai mà dám yêu.

– Anh lại vậy rồi, mà lát nữa anh có về quán không cho em theo tới đó chơi với, ở nhà buồn quá.

– Ừ, vậy lát theo anh về quán đi.

Mỹ Linh thấy Nam đồng ý thì đi ra ngoài về phòng để chuẩn bị. Cả tuần nay cô ta phải đi ra ngoài để gặp khách hàng mà toàn những người khó chịu cô ta rất bực mình than phiền với trưởng phòng nhưng lại không được quan tâm vì sau vụ cô ta ở trong phòng phó giám đốc thì ai cũng biết bản chất của cô ta nên không giúp cô ta nữa với trưởng phòng cũng nói là ý của cấp tгêภ không can thiệp được. Cô ta lờ mờ đoán ra được người sếp chỉ đạo là ai nên tức lắm mà không làm gì được.

Hoàng Hải chắc vì bị mẹ anh nói nên mới tỏ thái độ với cô ta đây mà. Càng như vậy thì càng làm tính kiêu căng của cô ta trỗi dậy cô ta phải bằng mọi cách để có anh cho bằng được.

Cô ta về than phiền công việc với mẹ của cô ta thì bà Vy cũng xót con bảo hay nghỉ việc ở đấy về công ty nhà làm nhưng cô ta không chịu. Cô ta muốn tiếp cận Hoàng Hải nhiều hơn dù bây giờ phải đi ra ngoài gặp khách hàng nhưng không phải toàn bộ thời gian nên ngoài những lúc gặp khách hàng ra cô ta vẫn ở công ty và có thể thấy Hoàng Hải được dù cơ hội gặp rất ít. Bà Vy bảo để hôm nào bà gặp mẹ Hoàng Hải bà sẽ nhờ nói để cô không phải đi ra ngoài gặp khách hàng nữa. Cô ta nghe vậy cũng đồng ý.

Cô ta định hôm nay đi mua sắm để xả stress những ngày đi làm mà Nam đến nên cô ta nhớ ra hôm nay sinh nhật anh nên cô ta muốn đến quán anh chơi với cô ta nhớ người yêu Hoàng Hải làm ở quán anh Nam nên lóe lên một suy nghĩ trong đầu.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất