Kiếp này ta yêu nhau – Chương 11

Vũ Linh 468

TÁC GIẢ: QUỲNH CHÂU

Hoàng Hải đang cùng đàn em bàn công việc thì nhận được được thoại của cô Bảy báo mẹ bị ốm nên nghe xong anh liền bỏ hết công việc để lái xe về nhà. Tгêภ đường về, anh ghé mua trái cây cho mẹ.

Vừa về đến cổng nhà đang đợi cô Bảy ra mở cửa thì anh nhận được cuộc gọi của Thắng nói thủ tục mua nhà của Trà đã xong hết rồi, tiền cũng giao đủ cho ba mẹ Trà. Anh nói Thắng nhớ giấu kín đừng để ai biết rồi tắt máy. Nhiều lúc anh nghĩ, không hiểu sao mình lại làm như vậy luôn, chắc dạo này tâm tính anh thay đổi rồi quá. Tầm 5 phút sau thì cô Bảy ra mở cửa, anh chào cô rồi nhanh chóng lái xe vào nhà. Mở cửa cầm theo túi trái cây khi nãy đi vào nhà thì không thấy mẹ đâu hết, anh nghĩ mẹ tгêภ phòng nên nhanh chóng đi lên gõ cửa phòng rồi chờ.

Bà Thảo ở trong phòng nghe tiếng gõ cửa thì đoán ngay là Hoàng Hải về vì khi sáng bà có nhờ cô Bảy gọi báo bà bị ốm. Bà vội giả vờ ho ho vài tiếng, làm khuôn mặt mình mệt mỏi sau đó đi lại mở cửa thì đúng là Hoàng Hải rồi. Bà trong lòng mừng lắm nhưng lỡ đóng kịch nên bà giả vờ ho tiếp còn Hoàng Hải thấy mẹ mình như thế thì hết sức lo lắng, anh nhanh chóng dìu mẹ lại giường ngồi xuống rồi hỏi:

– Mẹ ốm sao vậy, đã đi bác sĩ chưa để con đưa mẹ đi khám xem sao nhé.

– Mẹ không sao đâu, chắc cảm bình thường thôi. Bây giờ mà có đứa cháu ẵm bồng thì vui biết mấy.

Hoàng Hải nghe mẹ nhắc đến chuyện muốn có cháu ẵm bồng thì trong lòng cũng áy náy. Lâu nay ba mẹ luôn muốn anh lập gia đình, sinh cháu cho hai người nhưng khổ nỗi con tιм anh lại chẳng rung động được ai, lúc trước anh cũng có rung động với Mai Phương nhưng cô ấy lại phản bội anh khiến cho anh không còn tin yêu được ai nữa. Bây giờ anh có rung động trước Thu Trà nhưng anh cũng chưa ҳάc định được tình cảm đó nên anh chưa nói cho mẹ biết. Anh xoa xoa bàn tay đã nhăn nheo của mẹ rồi nói:

– Dạ, rồi từ từ mẹ sẽ có cháu để ẵm thôi, con hứa sẽ lấy vợ sinh cháu cho mẹ ẵm mỏi tay luôn nha.

– Có thật không đó, mẹ nghe mẹ mừng lắm. Con chịu lấy vợ rồi à, mẹ có một bà bạn có đứa con gáι vừa đi du học về xinh gáι lắm tên là Mỹ Linh. Con bé chưa có người yêu mà con cũng vậy hay là mẹ hẹn mẹ con con bé đi ăn cơm cho hai đứa gặp mặt nha.

– Thôi không cần đâu mẹ, con bận lắm không có thời gian đâu.

– Nhưng mẹ lỡ hẹn mất rồi, bây giờ cũng gần trưa rồi hay con đi ăn cùng mẹ luôn đi.

Hoàng Hải nghe mẹ nói vậy cũng không nỡ từ chối nên liền gật đầu đồng ý. Bà Thảo thấy con trai đồng ý thì liền vui mừng nói:

– Vậy con xuống nhà chờ mẹ thay quần áo rồi chúng ta đi nhé.

– Dạ, vậy con xuống nhà trước nhé. Mẹ thay đồ đi rồi xuống con chở đi.

Sau khi Hoàng Hải đi xuống nhà thì bà Thảo lấy điện thoại ra gọi cho bà Vy là mẹ của Mỹ Linh mời mẹ con họ đi ăn cơm. Nhận được lời đồng ý của bà Vy thì bà Thảo liền nói địa điểm là nhà hàng Cơm Quê rồi tắt máy thay quần áo đi xuống nhà, xong cùng Hoàng Hải đi tới nhà hàng. Sau một hồi lái xe thì cũng tới nơi, bà Thảo đi xuống vào đặt bàn trước còn Hoàng Hải đi đậu xe. Trong lúc chờ mẹ con Mỹ Linh tới thì bà Thảo nói:

– Lát nữa con nhớ niềm nở với con bé đấy nhé chứ đừng giở thói cộc cằn làm nó sợ nghe chưa.

– Con biết rồi, mẹ làm như con trai mẹ cộc cằn lắm vậy á, mẹ cứ yên tâm con ra đời lăn lộn cũng biết cách cư xử mà.

Bà Thảo nghe con nói thì mỉm cười hài lòng.

– Mà con muốn nói một tin mà nghe xong mẹ sẽ vui mừng cho xem.

– Tin tốt gì mà con muốn nói là gì vậy.

-Sau hôm con về nhà con suy nghĩ kỹ rồi sắp tới con sẽ về công ty nhà mình làm. Mấy năm qua con không nghe lời ba mẹ mà ʇ⚡︎ự ý đi ra ngoài làm khiến ba mẹ buồn phiền nhiều rồi. Giờ con nghe theo lời ba về công ty làm.

Bà Thảo nghe Hoàng Hải nói sẽ về công ty làm thì hết sức vui mừng, như không tin lắm bà liền hỏi lại :

– Con nói có thật không đó, ba con mà nghe được chắc sẽ mừng lắm đó.

– Con nói thật mà, con sẽ bàn giao công việc hiện tại cho đứa em thân cận của con quản lý. Chắc vào tuần sau con sẽ về nhà.

Bà Thảo định cất tiếng thì chuông điện thoại vang lên, bà mở máy ra thì thấy bà Vy gọi. Vội nhấn nghe thì bà Vy nói đã đến hỏi bà đang ngồi ở đâu, bà Vy đang tìm mẹ con bà, bà chỉ chỗ cho họ rồi tắt máy. Tầm 5 phút sau thì hai mẹ con bà Vy cũng đi tới, Hoàng Hải thấy hai mẹ con bà Vy thì lên tiếng chào đồng thời đứng dậy kéo ghế ra cho mẹ con bà Vy ngồi. Sau khi họ ổn định chỗ ngồi thì bà Thảo nói:

– Giới thiệu với Vy, đây là Hoàng Hải con trai của Thảo, năm nay đã 27 tuổi. Còn đây là Mỹ Linh con gáι của bác Vy mà mẹ nói con đó.

Hoàng Hải lúc nãy cũng chào rồi nhưng giờ nghe mẹ nói thì nhìn hai mẹ con bà Vy mỉm cười rồi lên tiếng chào lần nữa:

– Dạ con chào bác ạ, anh chào em nha.

Bà Vy thấy Hoàng Hải lễ phép, ăn nói có duyên thì hết sức vừa ý, thấy con gáι mình e thẹn cứ cúi mặt xuống bà liền nói:

– Mỹ Linh, anh Hải chào con đó sao không ngẩng mặt lên chào anh đi.

Lúc này Mỹ Linh mới từ từ ngẩng mặt lên miệng thỏ thẻ nói:

– Dạ, em chào anh ạ, rất vui khi được gặp anh.

Sau màn chào hỏi thì bà Thảo bắt đầu gọi món, ở đây là nhà hàng “Cơm Quê” cho nên các món ăn đều rất dân dã và ngon. Trong bữa ăn, bà Vy và bà Thảo luôn gán ghép Mỹ Linh và Hoàng Hải. Hoàng Hải nghe nhưng cũng mặc kệ vì tâm trí anh bây giờ chỉ luôn nghĩ đến Thu Trà. Còn Mỹ Linh nghe thì rất thích, nhìn vẻ đẹp trai của Hoàng Hải là cô ta đã mê mẩn rồi. Nhưng vì không muốn làm mất điểm trước mặt bà Thảo nên cô ta đành giả vờ e thẹn ngại ngùng. Tới khi ăn xong, đột nhiên bà Vy nói:

– Hải này, lát nữa con đưa em Mỹ Linh về nhà giùm bác được không, bác muốn đi uống nước tâm sự với mẹ con một lát.

Hoàng Hải nghe vậy định từ chối vì anh còn phải về nói chuyện với Thắng nhưng chưa kịp nói thì mẹ anh đã lên tiếng:

– Được chứ, cứ để Hoàng Hải đưa Mỹ Linh về đi còn tôi và bà đi uống nước tâm sự.

Nói xong là hai người đứng dậy nắm tay đi luôn, lúc này chỉ còn mỗi Hoàng Hải và Mỹ Linh ngồi ở lại. Mỹ Linh nhận thấy Hoàng Hải không có ý định đưa cô ta về thì liền nói:

– Anh Hải có đưa em về được không ạ, nếu không thì để em bắt taxi về cũng được.

– À, mẹ em đã nhờ như vậy thì thôi để anh đưa em về. Em xuống trước đi, anh đi thanh toán rồi xuống sau.

– Dạ vậy em xuống trước chờ anh nhé.

Hoàng Hải không trả lời mà chỉ gật đầu sau đó đi thanh toán, Mỹ Linh cũng đi xuống. Thanh toán xong, Hoàng Hải đi xuống lấy xe rồi lái tới chỗ Mỹ Linh để đưa cô ta về. Tгêภ đường về, Mỹ Linh muốn xin số điện thoại của Hoàng Hải để làm quen nhưng chưa tìm được lý do chính đáng nên không dám nói. Suy nghĩ tầm 2 phút thì cũng nghĩ ra nên cô ta liền nói:

– Anh Hải này, anh… anh có thể cho em xin số điện thoại được không, để hôm nào em mời anh đi uống cafe cảm ơn anh vì hôm nay đã đưa em về.

Hoàng Hải đang lái xe nghe Mỹ Linh nói vậy thì không cần suy nghĩ mà liền từ chối ngay, anh nói:

– Không cần đâu, cũng tiện đường nên anh đưa em về thôi.

Mỹ Linh nghe vậy có chút thất vọng, nhưng cô ta không bỏ cuộc, cố năn nỉ một hồi thì cũng lấy được số điện thoại của Hoàng Hải. Cô ta vội lưu vào danh bạ, vừa hay cũng về đến nhà. Hoàng Hải dừng xe lại nói:

– Tới nhà em rồi đấy.

– Dạ, em vào nhà đây. Cảm ơn anh nhé.

Hoàng Hải gật đầu chờ Mỹ Linh xuống thì lái xe đi luôn. Mỹ Linh đứng nhìn mà trầm trồ không ngờ Hoàng Hải lại thuộc kiểu người vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, đúng gu của cô ta thích. Vì trời khá nắng nên Mỹ Linh cũng nhanh chóng đi vào nhà. Một lát sau thì bà Vy cũng về, bà đi lên phòng tìm Mỹ Linh. Gõ cửa một hồi thì Mỹ Linh cũng ra mở cửa, bà Vy nhanh chóng đi vào hỏi:

– Con thấy cậu ta thế nào, chứ mẹ là mẹ ưng lắm đấy. Vừa cao ráo, đẹp trai con nhà giàu nữa rất xứng với con gáι của mẹ.

Mỹ Linh nghe mẹ nhắc đến Hoàng Hải thì ʇ⚡︎ự dưng ngại ngùng đến đỏ mặt, cô ta e thẹn nói:

– Dạ con cũng thích anh ấy lắm nhưng con thấy anh ấy không thích con thì phải. Lúc nãy tгêภ xe con năn nỉ mãi anh ấy mới cho con số điện thoại đó.

– Cái gì cũng phải từ từ chứ con, mà con định đi làm ở đâu chưa. Lúc nãy mẹ có tâm sự với bác Thảo, mẹ có nói con đang tìm việc bác Thảo nói con đến công ty bác làm đi. Sắp tới Hoàng Hải cũng về công ty làm, hai đứa lại có thời gian tìm hiểu nhau.

– Thật không mẹ, vậy con phải đi làm hồ sơ xin vào mới được.

– Không cần làm hồ sơ đâu con, bác Thảo nói để bác nói bác trai một tiếng là được à.

– Con muốn vào đó bằng thực lực của mình cơ, mẹ kệ con đi.

Bà Vy cạn lời với Mỹ Linh nên liền nói:

– Ừ, con muốn làm gì thì làm. Mà mẹ về phòng đây ngủ một tí đây.

– Dạ, mẹ về đi.

Sau khi bà Vy ra khỏi phòng, Mỹ Linh đóng cửa rồi cũng nằm ngủ luôn.
……

Hoàng Hải về đến nhà mình thì gọi Thắng cùng lên phòng mình vì có chuyện quan trọng muốn nói. Thắng dạ rồi nhanh chóng đi theo sau Hoàng Hải lên phòng, vừa ngồi xuống thì Hoàng Hải nói:

– Thắng này, sắp tới anh sẽ về công ty làm việc phụ ba anh cho nên công việc ở đây anh sẽ để mày quản lý được không.

Thắng nghe xong hết sức ngạc nhiên, vì Thắng nhớ lúc trước ba anh có nói gì anh cũng không chịu về mà bây giờ sao lại nói như vậy. Thắng ngầm suy nghĩ có lẽ vì Thu Trà rồi, nên liền nói:

– Có phải vì Thu Trà nên anh muốn từ bỏ công việc này mà về công ty làm không.

Hoàng Hải lấy tay xoa xoa hai bên vầng thái dương khuôn mặt tỏ vẻ mệt mỏi thấy rõ rồi nói:

– Cũng một phần thôi, anh không muốn sau này lỡ như anh và cô ấy thành đôi thì cô ấy sẽ không bị mọi người dị nghị vì yêu một thằng cho vay nặng lãi như anh. Còn một phần nữa là do ba anh cũng sắp đến tuổi về hưu rồi, anh không thể mãi lông bông như vậy được.

– Em hiểu rồi, nếu vậy thì em sẽ quản lý công việc ở đây giúp anh.

– Ừ, anh cảm ơn nhé. Mày theo anh mấy năm nay anh xem mày như là em trai của anh vậy, nên anh rất tin tưởng mày. Đừng làm anh thất vọng nha, thôi ra ngoài làm việc đi.

Thắng gật đầu rồi đi ra ngoài còn Hoàng Hải thì ngồi nhìn cát ở chiếc đồng hồ cát tгêภ bàn chảy xuống thì trầm ngâm suy nghĩ.
…..
Ngày hôm sau, vì đã xin nghỉ nên Thu Trà ở nhà không đi làm, cô ngủ dậy sau đó ra ăn sáng cùng ba mẹ. Trong lúc ăn, ba cô nói:

– Tiền trả nợ đã đủ rồi, bây giờ ăn xong con cùng ba đến trả cho người ta nhé.

– Dạ, con biết rồi ạ.

– Mà con đã tìm được phòng trọ để ở chưa.

– Dạ, con tìm được rồi ba. Con qua ở cùng cái Trang làm cùng với con á.

– Khu đó ở có an ninh không con, thân con gáι phải lo cho mình nha con.

– Dạ con biết rồi, mà ba mẹ ăn đi không bún nguội hết không ngon đó.

Ông Kiệt nghe vậy cũng bớt lo, vì sợ cô ở một mình sẽ buồn. Ông khẽ thở dài, sau đó thì cũng nhanh chóng ăn cho xong bữa. Sau khi ăn xong, Thu Trà về phòng lấy điện thoại gọi cho Hoàng Hải, gọi 2 lần mà không thấy bắt máy nên cô đi ra nói ba là chiều hãy đi. Nhưng vừa bước ra khỏi cάпh cửa thì điện thoại hiện lên cuộc gọi của Hoàng Hải, cô vội nhấn nghe nói:

– Alo, hôm nay anh có bận gì không, tôi cùng ba tôi đến trả nợ cho anh.

Hoàng Hải có thói quen tập thể dục vào buổi sáng nên anh không cầm theo điện thoại bên mình đến khi cầm điện thoại thì anh thấy cuộc gọi nhỡ của Thu Trà, anh mỉm cười gọi lại. Khi nghe Thu Trà nói muốn đến trả nợ thì anh liền nói:

– Hôm nay anh rảnh mà em ở nhà đi, anh sẽ tới nhà em lấy. Chân cẳng còn đau thế kia mà đi kiểu gì.

– Nay lần đầu tiên tôi gặp chủ nợ kỳ lạ như anh đó, tôi thấy người ta cҺửι con nợ như hát hay vậy đó mà anh sao tốt quá vậy. Hay là anh có âm mưu gì đúng không.

Nghe Thu Trà nói vậy, Hoàng Hải bật cười không nghĩ cô lại có trí tưởng tượng phong phú đến như vậy. Anh cười xong thì nói:

– Em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, anh tốt bụng như thế thì con nợ mới chịu trả nợ đúng không. Còn anh tốt với em vì em là trường hợp ngoại lệ.

Thu Trà nghe không hiểu gì cả định hỏi nhưng thôi, anh ta đã muốn đến đây lấy vậy thì cô cho ʇ⚡︎ự đến. Cô không chần chừ nữa mà nói ngay:

– Vậy thì anh đến đi, tôi ở nhà chờ. Hẹn lát nữa gặp anh.

Nói xong Thu Trà tắt máy đi ra ngoài nói với ba là lát nữa chủ nợ họ sẽ tới nhà mình lấy, cô và ba không cần tới nhà họ đâu. Ba cô gật đầu rồi đi ra phía sau hái nốt đám rau phụ mẹ cô đi bán. Còn cô thì vào trong nhà quét dọn nhà cửa.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất