Không thể quên anh – Chương 14

Vũ Linh 209

Tác giả: An Yên

Chín giờ tối, Cẩm Trang về tới nhà. Nhớ lời Cảnh Khang dặn lúc tối nên cô cầm điện thoại lên định nhắn tin cho anh. Nhưng rồi Trang lại thấy phiền Cảnh Khang. Dù rằng anh ấy đã cứu mình mấy lần, cô và anh quả như có một thứ nhân duyên nào đó, tuy nhiên, Trang vẫn không hiểu người ta nói vậy là thật lòng mong muốn cô nhắn tin hay chỉ là lời nói xã sao thôi nhỉ? Cẩm Trang lại đặt điện thoại xuống bàn rồi đi rửa mặt. Vừa ra khỏi nhà tắm, cô thấy máy báo đến tin nhắn của Cảnh Khang:

– Cẩm Trang, cô đã về tới nhà chưa?

Trang mỉm cười, tay ấn tгêภ những phím chữ:

– Tôi về rồi ạ. Cảm ơn anh đã quan tâm. Anh vẫn đang làm việc ư?

Cảnh Khang cũng trả lời rất nhanh:
– Ừ, tôi đang xem giấy tờ sổ sách thôi. Quán Bar dạo này cũng ổn định rồi, thực sự công của cô rất lớn đấy!
Cẩm Trang trả lời:
– Trời, có gì đâu! Quán Bar phát triển là do các anh kinh doanh đàng hoàng, ʇ⚡︎ử tế nên người ta sẽ ʇ⚡︎ự tìm đến thôi. Còn tôi chỉ làm cho cái điều đó trở nên minh bạch hơn thôi mà!

Cảnh Khang lại thấy hào hứng với cuộc trò chuyện này:
– Thì đấy! Nếu không có cô làm rõ mọi chuyện, minh oan cho chúng tôi và đưa hình ảnh quán Bar chúng tôi lên các phương tiện thông tin đại chúng thì Bar Hi Vọng đâu được như thế này. Lần sau, nhất định tôi sẽ mời cô dùng một bữa cơm, hy vọng lúc đó cô không bận và sẽ không từ chối!
Cẩm Trang ôm cả điện thoại ℓêп gιườпg và nhắn tin:
– Vâng ạ. Hôm nay tôi đã có ý định về nhà từ trước nên không nhận lời mời của anh được. À, anh Cảnh Khang đã lập gia đình chưa nhỉ?
Bỗng nhiên thấy Cẩm Trang hỏi vậy, Cảnh Khang nhất thời chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói và không biết trả lời thế nào. Anh nghĩ chẳng hay ý của Trang là muốn nhắc khéo chuyện anh đã lớn tuổi, đừng nhắn tin những câu vớ vẩn hay đây chỉ là lời hỏi thăm xã sao thôi. Nhưng Khang vẫn thành thật trả lời:

– Chưa đâu. Người như tôi chắc ế suốt đời, bởi suốt ngày tôi cắm đầu vào công việc, ai thèm yêu tôi cơ chứ!
Đọc tin nhắn của anh, Cẩm Trang lại tần ngần. Nếu như anh ấy có gia đình, có bố mẹ thì cô sẽ nói rằng “ anh chưa muốn lập gia đình nhưng chắc chắn bố mẹ anh mong muốn anh yên bề gia thất”. Tuy nhiên, Cảnh Khang lại xuất thân là trẻ mồ côi, cho nên Cẩm Trang sẽ chọn một lối nói khác không gây tổn thương cho anh. Cuối cùng, cô nhắn:
– Tôi cũng nghĩ anh chưa có gia đình nên giờ này mới nói chuyện với tôi được chứ. Thực ra, tập trung vào sự nghiệp cũng đâu sai. Tôi cũng có khác gì anh đâu, hóa ra quan điểm của anh giống tôi thật đấy. Tôi cũng nghĩ mình suốt ngày phá án, truy tìm Ϯộι phạm, suốt ngày đ.á.nh đấm thế này chắc chẳng có người đàn ông nào dám yêu tôi, rồi gia đình người ta sẽ sợ tôi ᵭάпҺ cả con họ thì sao?

Cảnh Khang bật cười:
– Vậy thì cô nên kết hôn với những người có võ đi! Sẽ chẳng bố mẹ nào sợ con trai họ bị ЬắϮ пα̣t cả!.
Trang nói:
– Rồi định biến gia đình thành võ đài hay gì?
Cảnh Khang cười một mình trong phòng trước những câu thoại của Cẩm Trang:
– Tôi nghĩ người có võ thật sự sẽ có ϮιпҺ thần thượng võ. Cô đừng lo như thế.
Trang vừa lắc đầu vừa nhắn:
– Chưa chắc đâu anh ạ. Tôi thấy nhiều người dùng võ để làm những việc ô uế cả nền võ thuật đấy thôi!
Cảnh Khang trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Cẩm Trang này, giờ cô có tiện nghe điện thoại không? Tôi gọi nhé!
Trang đang ngồi tгêภ giường. Bình thường, cô thường đọc sách trước giờ ngủ. Hôm nay, nhắn tin với Cảnh Khang thấy cuốn hút nên cô muốn lười biếng một hôm. Cẩm Trang gật đầu nhắn:” Ok!”
Ngay lập tức, máy cô báo cuộc gọi đến của Cảnh Khang. Trang cũng không hiểu vì sao mình lại thấy vui vẻ, ấm áp và không ngại ngần khi nói chuyện với người đàn ông này, dù thời gian gặp gỡ không quá nhiều. Cô bắt máy:
– Alo, tôi nghe đây!
Cảnh Khang mỉm cười:
– Cô Cảnh sát có ngủ muộn giống tôi không? Vì nhắn tin đôi khi không nói hết ý nên tôi muốn gọi, không phiền cho cô chứ?
Cẩm Trang trả lời anh:
– Nếu phiền thì tôi có để cho anh gọi không?

Ừ nhỉ, Cảnh Khang có lúc ngốc thật. Nếu cô ấy không muốn nói chuyện thì chỉ cần bảo “ tôi đang bận” hoặc “ Tôi đang không tiện nghe máy” là xong. Có lẽ cuộc sống ʇ⚡︎ự lập sớm khiến anh luôn nhìn nhận mọi thứ ở nhiều chiều, thành ra đôi khi lại lo sợ vẩn vơ. Anh nói:
– Cảm ơn cô đã trò chuyện cùng tôi!
Cẩm Trang cười:
– Anh là ân nhân của tôi cơ mà. Với lại, không mấy khi tôi có thời gian trò chuyện đâu. Cuộc sống của tôi, ngoài những giây phút bên gia đình là những tháng ngày mò tìm manh mối vụ án hay đi ᵭάпҺ án, nhiều lúc thấy cuộc sống tẻ nhạt quá.
Cảnh Khang lắc đầu:
– Không, cô nhầm rồi! Cô đem lại hạnh phúc và bình yên cho bao nhiêu người, cô phải ʇ⚡︎ự hào bởi cuộc sống của mình đem lại nhiều ý nghĩa cho cộng đồng chứ.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Cẩm Trang nói:

– Tôi biết, nhưng nhiều người nghĩ đó chỉ là lý thuyết thôi. Có những lúc, tôi chỉ mong có một ngày thậm chí một buổi thôi cũng được đi la cà phố xá cho thư thái đầu óc.
Khang hỏi:
– Vậy… giờ cô có nhã hứng không? Tôi sẽ đi cùng cô!
Cẩm Trang thấy đây cũng là đề nghị hay. Lúc nãy, cô cũng định đi dạo nhưng nghĩ cảnh lang thang một mình lại buồn. Cảnh Khang cũng chưa ràng buộc gì, đi cùng với anh ấy chắc chả sao đâu nhỉ? Nhưng rồi cô vẫn hỏi lại cho chắc chắn:
– Anh không bận sao? Anh bảo tối thường tập trung làm việc, sao bây giờ lại có hứng đi chơi vậy?
Cảnh Khang cười nhẹ:
– Công việc cũng có lúc cần nghỉ ngơi chứ! Tôi muốn dành thời gian đó cho cô, được không? Nhưng tôi chỉ sợ bố mẹ cô không cho cô đi giờ này thôi!

Cẩm Trang lại cười:
– Bố mẹ tôi ấy à, hai người mới càm ràm tôi về việc ngoài giờ làm việc chỉ ru rú ở nhà. Bây giờ biết tôi định đi chơi, chắc hai người sẽ nhảy cẫng lên đấy. Bố mẹ tôi chỉ muốn tống khứ tôi cho nhanh ấy chứ! Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu nhỉ?
Cảnh Khang trầm ngâm một chút rồi nói:
– Mà thôi!
Câu nói của anh chưa dứt, cảm xúc hụt hẫng đã dâng lên trong lòng Cẩm trang. Cảm giác ấy ʇ⚡︎ựa như một đứa trẻ háo hức được nhận quà rồi bỗng nhiên người lớn lại không tặng nữa. Cô nói:
– Anh bận hả? Vậy thì hôm khác đi!
Cảnh Khang lắc đầu:
– Tôi có bận cái gì đâu. Với cô, tôi luôn rảnh mà! Ý tôi là cô không phải đi xe đâu. Nhà cô ở chỗ nào tôi sẽ đến đón!

Cẩm Trang chợt thẹn thùng:
– Thôi! Anh mà đến, lỡ bố mẹ tôi nhìn thấy lại trêu tôi cho mà xem. Anh cứ nhắn địa chỉ đi, tôi lái xe đến!
Cảnh Khang nói:.
– Cô cứ nói địa chỉ. Mặt tôi có tem bảo hành mà!
Cẩm Trang cũng sợ giờ này lấy xe ra ồn ào nên cũng gật đầu:
– OK. Tôi sẽ chờ anh ở gần ngã tư đường X nhé.
Cảnh Khang cũng “ OK “ rồi tạm biệt Cẩm Trang. Anh bước ra ngoài, nhịp sống của quán Bar ồn ào, ngày cuối tuần càng tấp nập. Văn Bình thấy Khang đi ra ngoài bèn hỏi:

– Anh Khang! Anh đi đâu vậy ạ?
Cảnh Khang nhíu mày:
– Ồ, từ bao giờ tôi phải báo cáo những việc như vậy với các chú nhỉ?
Văn Bình cười:
– Vì bình thường, giờ này anh đâu ra ngoài ạ, nên em tưởng có chuyện gì!
Cảnh Khang một tay đút túi quần, một tay vỗ vỗ vào Văn Bình:

– Không có chuyện gì đâu. Chú chẳng bảo muốn anh sớm có vợ còn gì? Muốn vậy phải để tôi có thời gian ra ngoài chứ!
Văn Bình nháy mắt:
– Dạ được. Cái đó thì rất hoan nghênh. Tạm Biệt đại ca, anh đi vui vẻ nhé. Nhớ giữ liên lạc với em nha!
Cuộc sống sớm bon chen đã khiến khả năng ʇ⚡︎ự vệ và sự lo lắng cho đồng đội luôn sẵn có. Những câu dành cho nhau như vậy được nói ra mỗi ngày nhưng chẳng bao giờ là thừa.

Trong khi đó, Cẩm Trang vẫn chọn áo phông, quần jean, bên ngoài khoác áo mỏng. Cô quen phong cách đó nên rất ít khi mặc váy, trừ những buổi lễ long trọng mà thôi. Bình thường, cô mặc như thế này thấy thoải mái hơn.
Vừa thấy con gáι yêu bước xuống cầu thang với quần áo chỉnh tề, vợ chồng Ông Trọng bà Linh đang xem phim vội hỏi:
– Đội có việc gì sao Bắp?
Cẩm Trang hơi đỏ mặt như người làm việc lén lút bị phát hiện:

– Dạ không ạ! Con xin phép đi dạo đêm với bạn một chút được không ạ?
Bà Linh nhíu mày:
– Bạn nào thế hả con?
Ông Trọng xua xua tay:
– Được, được, chứ bạn nào không quan trọng. Điều quan trọng là con gọi người đó một tiếng “ bạn”, tức là đáng tin rồi. Con cứ đi chơi cho thoải mái, đừng qua đêm ở nhà bạn là được vì ngôi nhà này luôn rộng cửa chờ con.

Bố Trọng là vậy, luôn luôn thấu hiểu con theo một cách rất đàn ông. Còn mẹ Linh cũng hiểu con nhưng phụ nữ mà, mẹ hay lo lắng lắm.
Cẩm Trang vui vẻ xỏ giày thể thao và tung tăng bước ra đường. Cách ngã tư một quãng, cô đã thấy Cảnh Khang đứng cạnh chiếc xe của anh chờ cô. Trang bước lại:
– Anh chờ lâu chưa?
Khang cười:
– Tôi chờ cô cả đời cũng được mà!

Trang nói:

– Mồm mép của anh cũng khϊếp nhỉ?

Cảnh Khang mở cửa cho Trang lên xe rồi vui vẻ ngồi sang ghế lái. Cẩm Trang đúng tác phong cα̉пh sάϮ, cài dây an toàn trước khi anh khởi động xe tránh tình huống khó xử. Chiếc xe từ từ lăn bánh, hai trái tιм trong xe đang ấm dần lên.

Ở một góc khác, trong ngôi biệt thự tràn ngập hương hoa hồng gần đó, có một đôi mắt từng trải dõi theo cô con gáι yêu quý. Người bố cũng bất giác mỉm cười…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất