Khắc tên vào tim em – Chương 9

Vũ Linh 371

Tác giả: An Yên

Vú Năm thấy thái độ của bà chủ hơi lạ nên cười:

– Vâng, bạn của cậu Gia Khiêm ăn sáng cùng cậu ấy thì có gì lạ đâu ạ? Hai bà cứ vào đi đã. Tôi nói là bạn chứ thực ra cũng người quen với gia đình mình cả mà.

Biết là con trai nhiều bạn, lại chơi thân với hội con của các soái ca nên bà Thư nghĩ trong lòng có lẽ một trong số mấy người đó thôi. Chắc là tối qua gặp nhau ở quán Bar rồi về đây ngủ, hoặc sáng ngày ra tới rồi ngồi ăn luôn. Thế nhưng chẳng hiểu sao bà lại thấy hồi hộp…

Hai người vừa bước vào, bà Ꮙ-ú nói:

– Cậu Khiêm, bữa ăn sáng lại vui hơn rồi, bà chủ tới đấy! Có cả bạn bà Thư nữa. Mọi người ăn cùng luôn nhé, cháo tôi nấu nhiều mà.
Gia Khiêm nghe thấy thế vội đứng dậy để chào mẹ. Bà Thư cùng bạn cũng vừa đặt chân tới phòng ăn. Khiêm cúi chào:
– Chào mẹ! Cháu chào cô ạ!
Nhưng điều anh bất ngờ là Dạ Quỳnh cũng cất tiếng:
– Cháu chào cô. Ơ, mẹ?
Khiêm ngơ ngác nhìn Quỳnh và tâm trạng của cô cũng không có gì khá khẩm hơn. Anh nhíu mày:
– Mẹ ư?
Còn hai người phụ nữ sang trọng lại cùng thốt lên:
– Quỳnh?

Rồi lại tới lượt hai bà nhìn nhau chẳng khác gì đôi trẻ trước mặt cả. Họ cùng lên tiếng:
– Thế này nghĩa là sao?
Sau mấy chục giây ngỡ ngàng đến sửng sốt của cả bốn người, bà Thư là người lấy lại bình tĩnh trước và nói:
– Bích Thu, bạn biết Quỳnh ư?
Bà Bích Thu lúc này mới rời mắt khỏi Quỳnh và nói:
– Đó …đó….là con gáι của tớ mà!
Bà Thư trố mắt, hết nhìn bạn lại nhìn Quỳnh rồi nhìn Gia Khiêm. Có lẽ vì Quỳnh pha lẫn cả nét đẹp của bố và mẹ nên bình thường bà không nhận ra, giờ nhìn kỹ mới thấy. Miệng bà trở nên ngắc ngứ:
– Hả? Nghĩa là…nghĩa là….là Quỳnh ….Quỳnh là con gáι của cậu á?
Bà Thu cũng lắp bắp:
– Còn….đây ….đây là con trai của bạn ư?

Bà Đan Thư gật gật đầu lia lịa, rồi như hiểu ra, bà cười:
– Á à, anh chị đã để ý nhau đến mức ngồi chễm chệ ăn sáng cùng nhau rồi, vậy mà còn để hai cái thân già này lo lắng. Anh thì bảo chị không tới gặp mặt, chị lại nói gặp người không hợp. Vậy hai đứa tính để hai cái thân già này sốc đến tăng vọt huyết áp mới hả dạ hay sao?
Gia Khiêm vẫn nghệt mặt ra, mãi mới nói:
– Mẹ nói gì ….con không hiểu!
Bà Thư lấy lại vẻ hoạt ngôn vốn có:
– Chứ mẹ hỏi anh, hôm đi xem mắt tại quán Summer, anh bảo ᵭốι Ϯượпg đó không đến, sao giờ bé Quỳnh lại ở đây?

Khiêm ρhâп bua:
– Trời ạ, tối qua Quỳnh dự sinh nhật bạn ở quán Bar của con. Lúc đó, con ghé qua kiểm tra doanh thu thì thấy cô ấy say quá không thể ʇ⚡︎ự về được nên đưa Quỳnh về đây. Quỳnh ngủ ở phòng dành cho khách, có Ꮙ-ú Năm làm chứng, con có hiểu mẹ nói gì đâu ạ?
Bà Thư đưa cặp mắt sắc sảo nhìn con trai. Khi không thấy tia giả dối nào, bà vẫn nói giọng bán tín bán nghi:
– Anh nói cũng hay đấy, sắp xếp sự việc hợp lý đấy. Nhưng tôi vẫn thấy sai sai, bạn bình thường sao anh lại nhiệt tình thế?
Gia Khiêm kéo hai chiếc ghế ra rồi nói:
– Mời mẹ và cô ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân rồi con thưa chuyện ạ!
Khi hai vị phụ huynh chễm chệ ngồi, ánh mắt chờ đợi hướng về Khiêm, anh mới cất tiếng:
– Chả là cách đây mấy ngày, con cả đi bộ cả nghe điện thoại, do bất cẩn suýt bị xe lao vào, may lúc đó Quỳnh đi ngang qua và báo hiệu cho con nên con mới an toàn. Con biết ơn cô ấy, giúp đỡ Quỳnh khi cô ấy uống say thì có gì là sai đâu ạ? Vả lại bố mẹ vẫn dạy con luôn giúp đỡ người khó khăn dù quen biết hay không còn gì?

Bà Thư gật gù:
– Về lý thuyết thì hợp lý, nhưng một người như anh, được huấn luyện võ nghệ, sự nhạy bén của mọi giác quan có thừa, sao lại bất cẩn thế nhỉ?
Dù Gia Khiêm đã kể vụ việc vừa rồi theo hướng đơn giản đi, nhưng vẫn không qua mắt được người mẹ ϮιпҺ tế của mình. Cuối cùng, anh nói:
– Thế con nói sao thì mẹ mới tin? Dù được huấn luyện cũng có lúc sai lầm chứ mẹ?
Tới lúc này, bà Bích Thu mới lên tiếng:
– Còn Quỳnh, sao con lại uống say bí tỉ thế? Con đi dự sinh nhật ai? Trước giờ con có biết uống đâu?
Quỳnh cúi mặt, cô xấu hổ khi gặp bà Đan Thư ở đây, lại cả mẹ mình nữa:
– Dạ, con đi sinh nhật bạn thời đại học ạ. Vì con không uống được ɾượu nên mới say đó mẹ! Thực ra con định không đi, nhưng từ ngày bố mẹ giận, con cũng buồn nên mới đi….

Mẹ cô lại chất vấn:
– Chứ sao con bảo người con gặp không đứng đắn, giờ lại như thế này? Gia Khiêm có gì không đứng đắn? Hai đứa đang định giấu chúng tôi đến bao giờ?
Quỳnh lúc này mới nhớ ra sự việc nên nói:
– Không phải, người ngồi ở bàn số chín hôm đó không phải anh Gia Khiêm, mà đó là một người tên Thành. Trông anh ta cũng bảnh bao nhưng cợt nhả, sỗ sàng lắm ạ!
Gia Khiêm cau mày lại:
– Thành ư?
Trí nhớ của anh bắt đầu lục đục hoạt động. Mấy chục giây sau, Gia Khiêm vỡ lẽ, ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Đó là anh Vương Thành!
Quỳnh gật gật:
– Đúng ạ, tên Thành mà!

Bà Thư ngạc nhiên:
– Sao Vương Thành lại có mặt ở đó?
Khiêm gãi đầu gãi tai:
– Dạ, thì anh ấy biết con bị bắt đi xem mắt. Con bảo con nhìn phụ nữ không rành nên anh ấy đến xem ra sao. Lúc đầu, ý định là anh Thành ngồi xa bàn số chín để quan sát, cũng để ᵭốι Ϯượпg của con ʇ⚡︎ự nhiên, nhưng vì chưa tới giờ nên anh Thành lại bàn đó ngồi, trêu đùa mấy cô nhân viên của con, chắc Quỳnh lúc ấy thấy nên hiểu nhầm…

Quỳnh gật đầu:
– Đúng rồi, vì tôi đến sớm hơn một chút.
Khiêm bật cười:
– Anh Thành không như cô nghĩ đâu. Cái miệng anh ấy như thế chứ là người rất tốt bụng, nhiệt tình. Nhân viên trong quán quen anh ấy nên anh Thành mới dám trêu chứ. Đúng giờ, tôi ra ngồi mãi không thấy cô đến nên nghĩ chắc cô cũng chẳng thích màn xem mắt này và quên luôn chuyện đó!

Bà Thu mỉm cười, lòng nhẹ nhõm:
– Thì ra là hiểu nhầm, thảo nào con bé Quỳnh lại khăng khăng không chịu xin lỗi, không chịu gặp mặt lần nữa, vì bé Quỳnh rất ưa sự lễ phép, thấy thế nó sợ và khó chịu là đúng!

Bà Đan Thư cũng cười:
– Cái gì mà anh anh tôi tôi thế kia, nghe xa cách quá! Ờ, vậy thì được rồi đấy, hai năm rõ mười rồi nhé. Hiểu nhầm chấm dứt, hai đứa ʇ⚡︎ự do tìm hiểu yêu đương nhé! Bữa sáng vui vẻ, hai bà già đi đây, vui quá!
Khiêm ngơ ngác:
– Mẹ, Ꮙ-ú Năm đã chuẩn bị cháo rồi. Hai người ngồi ăn sáng đi ạ. Với lại, chúng con thực sự không nghĩ tới sự trùng hợp đó luôn, nên giờ mẹ nói thế bất ngờ quá, Quỳnh sẽ ngại đấy!
Bà Thư liếc con:
– Khϊếp, chưa gì đã lo con bé ngại rồi. Vậy anh làm cho nó hết ngại đi! Đó là việc của anh mà?

Bà nhìn sang bạn mình:
– Âu hai đứa nó gặp nhau cũng là cái duyên. Ai chứ Quỳnh thì gia đình chúng tôi biết lâu rồi. Ngày trước tôi hay tới mua hoa tươi và các bữa tiệc của gia đình cũng như tập đoàn chúng tôi đều do bé Quỳnh trang trí. Tôi mến con bé lắm, nhưng thằng con tôi nó lại không nhìn thấy vẻ dễ thương của Quỳnh, giờ là dịp để chúng dung hòa nhỉ?
Bà Thu dĩ nhiên là sung sướиɠ gật đầu, nghĩ đến một viễn cảnh sáng rực rỡ cho gia đình mình. Tuy nhiên, thấy Khiêm nhiệt tình mời, hai bà vẫn ngồi xuống ăn cháo cùng mọi người. Ăn xong, bà Thư nói:
– Thôi thế nhỉ, mẹ đưa bà thông gia, ý lộn, cô Thu đi dạo một chút, hai đứa cứ tiếp tục nhé!
Khiêm ngẩn mặt ra:
– Tiếp tục cái gì hả mẹ? Giờ còn đi làm, Quỳnh thì chắc là về cửa hàng ạ.

Bà Thư lườm con:
– Mày ế là phải thôi con ạ, nghe mày nói mà mẹ rõ chán! Quan tâm tới người ta một chút không được à?
Khiêm còn chưa biết nói gì thì Dạ Quỳnh lên tiếng:
– Cô Thư à, thực ra bọn cháu trước giờ chỉ là quαп Һệ quen biết sơ sơ. Giờ mới hiểu rõ chuyện ra mắt, nên cô đừng nói như thế ạ. Anh Khiêm nói đúng, chúng cháu hiện tại chỉ là bạn bè thôi ạ!

Bà Thu lên tiếng:
– Quỳnh à, bố mẹ chỉ có một mình con. Hôm đó mẹ cũng nặng lời vì nghĩ là con không đi mà nói dối, chứ mẹ không biết chuyện xảy ra như vậy. Bố mẹ chỉ mong con lấy được người tốt. Mấy tuần con không về, bố mẹ cũng buồn lắm chứ. Hôm nay, thực ra, mẹ tới thành phố C một chuyến, trước là gặp dì Đan Thư hỏi một chút công việc, rồi sau đó định qua thăm con. Mẹ giận thì nói vậy chứ mẹ bỏ con sao được? Mà cô cũng bướng quá cơ, mẹ nói thế là không thèm về, không liên lạc gì luôn. Còn chuyện hai đứa, mẹ cũng nghĩ rồi. Giờ hai con cứ quen biết, thành đôi được thì tốt, không thì làm bạn, mẹ không trách nữa, được không?

Quỳnh cười tươi:
– Mẹ không giận con nữa sao?
Bà Thu lắc đầu. Cô ôm lấy mẹ, cảm thấy sự thiếu hụt trong lòng đang được lấp đầy…
Bà Đan Thư nháy mắt với Gia Khiêm:
– Anh liều liệu đấy, không ʇ⚡︎ử tế thì tôi cho ra rìa luôn!
Khiêm nhăn nhó:
– Trời, mẹ ép duyên con đấy à?

Bà Thu dàn hòa:
– Thôi thôi, cứ để hai đứa ʇ⚡︎ự nhiên đi bà bạn, ta đi nhỉ?
Bà Đan Thư vui vẻ cùng bạn mình rời khỏi nhà Gia Khiêm. Lúc này anh mới nhìn Quỳnh ái ngại:
– Xin lỗi cô nhé, mẹ tôi cứ nói thế chứ không phải ép buộc gì đâu!
Bỗng nhiên Quỳnh thấy người đàn ông trước mặt cũng ʇ⚡︎ử tế phết. Gia Khiêm lạnh lùng mà đáng ghét trước đây có vẻ như đang mất dần đi. Quỳnh nói:
– À, tôi hiểu mà, không sao đâu! Thôi, một lần nữa cảm ơn anh vì sự việc hôm qua, tôi khỏe rồi, giờ tôi dọn dẹp và xin phép về đây ạ!
Cô còn quay sang Ꮙ-ú:

– Con cùng Ꮙ-ú dọn dẹp rồi sẽ về!
Bà Ꮙ-ú nãy giờ tủm tỉm cười, vội nói:
– Không sao, cô cứ về đi, còn nhiều dịp lắm, lo gì!
Quỳnh lễ phép chào bà Ꮙ-ú, bởi cô thấy cũng đã quá giờ đi kiểm tra các cửa hàng. Gia Khiêm nhìn theo bóng cô rồi mở điện thoại, vào đoạn chat của ” nhóm anh em “, nhắn một tin ngắn gọn:
– Trưa nay họp Tổ tư vấn gấp!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất