Khắc tên vào tim em – Chương 6

Vũ Linh 318

Tác giả: An Yên

Tập đoàn Hoàng Gia…

Gia Khiêm ngồi ở tầng cao nhất của tòa nhà, tay quay quay chiếc bút, đăm chiêu nhìn khoảng không trước mặt. Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Khiêm nói vọng ra:
– Mời vào!

Trợ lý Trần Kim bước vào. Đây là một người cực kì thân tín của chú Lê Minh – bạn thân của bố Long, được chú Minh cử đến giúp đỡ Gia Khiêm khi anh tiếp quản Hoàng Gia và chú cũng lập Công ty lớn cho anh Gia Bảo. Kim hơn Gia Khiêm chín tuổi. Nhìn thấy vị trợ lý thân thiết, Gia Khiêm cười:

– Anh Kim, có tin gì chưa ạ?
Kim gật đầu:
– Rồi, thưa chủ tịch!
Khiêm ngả người ra ghế:
– Thôi anh ơi. Em đã dặn khi chỉ có mình em và anh thì đừng gọi em là chủ tịch này nọ. Em ngại lắm!
Kim gật đầu:
– Vì điều anh sắp nói ra rất quan trọng!
Khiêm cau mày:
– Nó khai rồi hả anh?
Trần Kim kéo chiếc ghế đối diện với Gia Khiêm và nói:
– Thưa chủ tịch, nó khai rồi ạ. Người đứng đằng sau tất cả… qua lời khai của nó… chính là…

Khiêm hỏi dồn:
– Nói nhanh đi anh! Nó khai ra ai hả anh? Thấy anh cứ loanh quanh, em nóng ruột lắm!
Kim cười ha hả:
– Vậy chủ tịch đoán là ai?
Gia Khiêm sốt cả ruột:
– Trời ạ, lại còn bắt em đoán nữa.
Kim vắt chéo chân, ngồi thoải mái rồi ung dung nói:
– Nó khai …người đứng sau tất cả… là tôi!
Ánh mắt Gia Khiêm mở to hết cỡ, không phải vì sửng sốt mà như để nhìn rõ xem người trợ lý đắc lực của mình nói đúng hay không. Chẳng nhìn thấy tia giả dối nào trong mắt Kim, Khiêm cười phá lên:
– Ồ, quả là thú vị. Trí tưởng tượng của gã đó tốt đấy!
Kim cũng cười:
– Chủ tịch có tin không?
Gia Khiêm không trả lời mà hỏi lại trợ lý:
– Anh có gan không?
Trần Kim ngả lưng ra ghế một cách thoải mái rồi nói:
– Lá gan thì tôi có, nhưng việc đó thì tôi không dám làm haha!
Khiêm nhìn Trần Kim:
– Anh cứ thử làm một lần, cho biết cảm giác h.ã.m hại Hoàng Gia Khiêm sẽ có kết cục thế nào!
Kim lắc đầu:
– Thôi, có những cảm giác không nên thử, chủ tịch ạ. Mà nãy giờ tôi nói chân thành thế mà cậu không tin sao?
Khiêm nhìn lên trần nhà:
– Em tin chứ!
Rồi anh nhìn vào cặp mắt đang ngạc nhiên của Kim:
– Em tin rằng tên đó khai như thế và cũng tin rằng anh không làm điều đó, không phải vì anh là người của chú Lê Minh đâu, mà bởi linh tính của em cho biết anh là một trợ lý tuyệt vời!

Kim gật đầu:
– Cảm ơn chủ tịch đã tin tưởng tôi, nhưng giờ thì…
Khiêm nhìn sâu vào mắt người trợ lý để tìm một điểm hòa hợp. Cả hai im lặng không nói, tới hơn một phút sau thì cùng bật cười. Khiêm nói:
– Sao, anh có suy nghĩ giống em không? Anh lỡ nằm trong lời khai của nó rồi thì …cứ để như vậy luôn đi!
Kim nhếch miệng:
– Tôi sẵn sàng hy sinh vì Hoàng Gia, chỉ là mang tiếng thôi mà, có gì đâu mà căng!
Khiêm cười lớn:
– Được. Em tin kẻ đó sẽ sớm lộ diện khi cái thông tin trợ lý của Hoàng Gia Khiêm phản bội, thuê người ร.á.-ζ ђ.ạ.-เ chủ tịch. Nhưng anh đừng nói gì với bố mẹ em và chú Minh nhé, mất công em lại ngồi nghe giảng đạo đức!
Kim cũng cười:
– OK, chắc chắn rồi!
Sau đó, vị trợ lý xin phép đi làm công việc của mình. Gia Khiêm lẩm bẩm:
– Lão Lục à, ông nghĩ gừng càng già càng cay hay sao? Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy gừng non cũng có cái giá của nó!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Khiêm bấm điện thoại và đưa lên tai. Khi đầu bên kia nhận tín hiệu, Khiêm nói:
– Anh Vương, tình hình Quỳnh thế nào rồi ạ? Cô ấy xuất viện chưa anh?

Anh Thiên Vương mỉm cười:
– Gì thế? Tối quá hai người còn cãi nhau chem chẻm, nay lại nhớ rồi à?
Gia Khiêm ngả người ra ghế:
– Nhớ nhung gì đâu anh. Em và cô ta nhìn nhau còn không muốn thì nhớ nhung gì chứ? Em hỏi thăm vì dù sao cô ấy cũng do em mà phải vào viện.
Bác sĩ Vương gật đầu:
– Ừ, nói vậy nghe cũng có thiện chí đấy. Nhìn chung, sức khỏe Quỳnh khá ổn, chỉ bị thiếu ɱ.á.-ύ, suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể thôi!
Khiêm nói:
– Vậy nhờ anh kê đơn tђยốς tốt cho cô ấy, dù sao em cũng phải có trách nhiệm. Tiền tђยốς em sẽ gửi cho Quỳnh, dù vấn đề thiếu ɱ.á.-ύ thì không liên quan đến vụ việc tối qua đâu anh nhỉ?
Vương nói:
– Ừ, đúng rồi! Cái này là do chế độ ăn uống, sinh hoạt của Quỳnh. Cũng có người thiếu ɱ.á.-ύ bẩm sinh. Nhưng Quỳnh thì anh nghĩ chắc do bận rộn, công việc nhiều quá rồi ăn uống không đủ chất thôi.
Gia Khiêm dạ dạ vâng vâng rồi cảm ơn sự giúp đỡ của bác sĩ Thiên Vương và tắt máy. Anh đang định xử lý đống giấy tờ tгêภ bàn thì thấy cuộc gọi đến từ cα̉пh sάϮ Phú:
– Dạ em nghe đây ạ!

Chất giọng ấm áp của vị cα̉пh sάϮ vang lên:
– Gia Khiêm, chắc trợ lý đã nói chuyện với em rồi chứ! Sáng nay, anh định gọi cho em nhưng sau đó anh lại gọi cho Kim luôn. Anh biết Kim từ lâu rồi, từ trước khi cậu ấy về đầu quân cho Hoàng Gia và anh không tin Kim là người như thế, chưa kể là Hoàng Gia đối xử với cậu ấy không tệ. Thế nên, anh gọi thẳng cho Kim xem phản ứng thế nào và anh nghĩ đây là ý đồ của kẻ đứng sau vụ việc, muốn chia rẽ em và Kim. Em có nghi ngờ ai không?
Cảnh sát Phú quen biết với không ít những người có ɱ.á.-ύ mặt trong thành phố C. Hoàng Phú là một đệ ʇ⚡︎ử đắc lực của viên cα̉пh sάϮ lẫy lừng ở thành phố C trước kia – Đinh Vũ Phong. Ông Phong là thần tượng của rất nhiều thế hệ cα̉пh sάϮ thành phố, trong đó có Phú. Với những gì học hỏi được từ vị cα̉пh sάϮ tiền bối tài ba ấy, Phú luôn trau dồi những kỹ năng của mình trong việc phá án khiến đồng nghiệp nể phục thực sự. Việc lần này những tưởng là một vụ tai пα̣п giao thông bình thường, nhưng Phú sớm nhìn ra âm mưu đằng sau khi xem lại camera. Nhận thấy Hoàng Gia Khiêm cũng rất hiểu diễn biến vụ việc là được dàn xếp, Phú đã thẳng thắn nói chuyện với Gia Khiêm và trợ lý Kim, vì anh không tin Kim lại làm ra việc đó. Khiêm nghe Phú hỏi thì gật đầu:
– Dạ, em biết nó có ý định lao vào em từ lúc đi tгêภ đường anh ạ, vì không có gã đi.ê.n nào đang chờ đèn đỏ lại lấn sang làn đường bên cạnh và lao với tốc độ như vậy. Em nghĩ là người của lão Lục!

Phú nhíu mày:
– Lục Văn Vinh? Vì sao?
Gia Khiêm nói ra như suy nghĩ của mình:
– Em chỉ phỏng đoán thôi ạ. Tập đoàn Hoàng Gia và Lục Gia đang chuẩn bị tham gia một vụ ᵭấu thầu rất lớn. Nhưng bên em lại có nguồn nguyên liệu tốt, giá cả phải chăng hơn, nắm chắc phần thắng nên lão Lục mới có âm mưu khiến em bị thương hoặc không còn tгêภ cõi đời nữa, để Hoàng Gia buộc phải dừng lại. Đó là suy nghĩ của em thôi ạ. Em chưa có bằng chứng, nhưng việc gã đó khai với cα̉пh sάϮ là anh Kim đứng đằng sau mọi chuyện lại khiến em càng nghĩ chính là lão Lục.
Phú gật gù:
– Em nói có lý, nhưng đúng là chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể. Để anh thay đổi chiến thuật với nó. Còn Kim, em tính sao?
Gia Khiêm cười:
– Nó nói anh Kim đứng đằng sau… vậy thì ….các anh cứ xem như đó là sự thật đi. Khi nó biết rằng em đã mắc bẫy, nó sẽ dễ lộ hơn!
Phú cười lớn:
– Quả là không hổ danh chủ tịch Hoàng Gia! Tốt lắm! Vậy thì anh mượn trợ lý của em mấy tiếng đồng hồ nhé!
Gia Khiêm ” OK ” rồi vui vẻ chào Phú và tắt máy. Trong khi đó, Kim được triệu tập đến trụ sở cα̉пh sάϮ. Sau khi trình bày với cα̉пh sάϮ Phú, Kim được đưa đến phòng hỏi cung. Thấy gã áo đen cũng đang ngồi đó, Kim giữ khuôn mặt thản nhiên và ngồi xuống cạnh hắn. Vị cα̉пh sάϮ hỏi gã kia:
– Anh có biết ai đây không?
Gã đó trân trân nhìn Kim rồi lắc đầu một cách cẩn trọng:
– Không ạ!
Cảnh sát Phú bật cười:
– Anh khai rằng trợ lý Kim là người đã thuê anh lái xe lao vào chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia. Vậy anh ta thuê anh bằng cách nào?
Hắn cúi đầu một lát như để tính toán lời nói sao cho hợp lý rồi ngẩng lên nói:
– Anh ta chỉ gọi điện thoại chứ không gặp. Anh ta bảo cứ đâm trúng Hoàng Gia Khiêm là được.
Kim ngồi nghe kẻ đó nói mà bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên. Hắn ta tiếp tục kể:
– Tôi chỉ nghe lệnh, khi nhận được một nửa số tiền thì thực hiện thôi, nửa còn lại sau khi thực hiện xong, ông ta sẽ chuyển tiếp!

Phú cười nhạt:
– Rồi giờ anh tính sao khi không hoàn thành nhiệm vụ? Anh nghĩ anh ta để yên cho anh ư?
Gã áo đen nhếch miệng:
– Thì tôi gây tai пα̣п, tôi bị bắt đúng không? Tiền mới chuyển được một nửa, xem như đó là chi phí tôi ngồi tù. Các anh cứ cho tôi ngồi tù đi, tên Kim kia chẳng tìm tôi bịt đầu mối đâu mà lo! Hoàng Gia Khiêm cũng không làm sao, đâu biết là bị phản bội!
Trần Kim bực bội đứng dậy, túm lấy cổ áo gã kia:
– Thằng m.ấ.t d.ạ.y. Tao là Kim đây! Tao thuê mày hồi nào? Bằng chứng đâu? Tiền chuyển khoản đâu? Tên chủ tài khoản chuyển tiền cho mày là gì? Nói!
Mặt gã kia biến sắc tái mét. Cảnh sát Phú giữ tay Kim lại và nói:
– Bình tĩnh nào! Đây là phòng hỏi cung đấy!
Kim bực dọc ngồi xuống. Gã kia trông thất thần, gương mặt tỏ rõ sự Һσα̉пg ℓσα̣п. Phú bước về chỗ ngồi và nói:
– Những gì anh khai có vẻ rất trùng khớp, nhưng yếu tố hợp lý cũng rất thấp. Có vẻ lời khai này đã được tập dượt từ trước. Ai bảo anh ngồi tù là sẽ ổn? Những kẻ thuê anh không khó để có cách tiêu d.i.ệ.t anh bịt đầu mối. Thế nên, hãy thành khẩn khai báo để được bảo vệ, được khoan hồng, được pháp luật bảo vệ. Hãy suy nghĩ cho kỹ đi!
Rồi Phú ra hiệu cho hai đồng chí khác:
– Đưa hắn về phòng tạm gia!.
Hai cα̉пh sάϮ giải gã kia đi rồi, Phú nhìn sang Kim:
– Cần bình tĩnh hơn, cậu làm thế nó lại càng khó khai!

Kim vẫn chưa hết bực bội:
– Nhưng tôi tức quá, anh thông cảm!
Phú vỗ vai Kim:
– Được rồi, còn có cơ hội, tôi thấy hắn lung lay rồi đó, về đi! Nhưng cậu hạn chế xuất hiện nơi đông người, tốt nhất là cậu nên ở nhà. Xem như cậu được tại ngoại dưới sự giám sát của chính quyền địa phương.
Kim gật đầu:
– Tôi hiểu, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi!

Anh chàng trợ lý nói xong thì đeo khẩu trang, sụp chiếc mũ đen che kín mặt rồi ra bắt taxi về chứ ban nãy anh không đi xe riêng. Anh cũng nhắn tin nói tình hình với Gia Khiêm rồi đi thẳng về nhà riêng.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất