Tác giả: An Yên
Cà Chua cảm nhận được sự hốt hoảng của Lan nên bồi thêm một câu:
– Mày làm gì mà nói to thế? Mày cứ làm như mày mới dùng h.à.n.g c.ấ.m tối qua không bằng ý!
Lan nói:
– Không, tao có làm sao đâu, chẳng qua là tao hơi ngạc nhiên khi nghe thông tin đó thôi. Biết quán Bar S bị Ϯố cάσ thì tao đã chẳng dính dáng gì rồi! Chứ tao có biết c.h.ấ.t c.ấ.m là cái gì đâu!
Cà Chua đưa mắt nhìn những người ngồi trước mặt mình. Cô thấy ai cũng chăm chú dõi theo cuộc điện thoại của cô và Lan. Cà Chua lại tiếp tục:.
– Thì bởi tao thấy mày nói xin vào Hoàng Gia, mà anh Khiêm đang gặp rắc rối như thế nên mới thông báo cho mày. Hóa ra mày cũng biết sợ nhỉ? Tao mới nói vậy mà định bỏ của chạy lấy người rồi!
Lan cười gượng:
– Thì tao cũng có vai vế gì đâu, dây vào mấy cái đó lỡ có vấn đề gì thì biết bấu víu vào đâu?
Cà Chua nói:
– Chứ không phải mày định sẽ quyến rũ được anh Khiêm hả? Tao là bạn mày nên kể cho mày nghe thôi, chứ những việc như thế này anh Khiêm giải quyết phút mốt ấy mà, không khéo đến chiều là xong!
Lan trố mắt:
– Là sao? Ý mày là …anh ấy biết ai đã dùng chất đó trong quán bar rồi hả?
Cà Chua gật đầu:
– Ừ, dĩ nhiên rồi, với anh ấy thì điều đó quá đơn giản. Anh ấy rất siêu đẳng trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Camera lớn nhỏ được lắp không thiếu một xó tỉnh nào trong quán bar, Cao Thị cung cấp camera thì mày cũng hiểu nó sắc nét cỡ nào rồi đấy!
Lan càng nghe càng hoảng:
– Vậy… vậy… anh ấy có nói với mày ai là người chơi ch.ấ.t c.ấ.m không? Mà người đó sẽ bị xử phạt như thế nào?
Cà Chua cười nhẹ:
– À, anh ấy biết rồi, có nói với tao là người mới quen!
Lan nghe đến đó thì run lẩy bẩy:
– Thế… thế… trai hay là gáι hả mày?
Cà Chua tỏ ra ngạc nhiên:
– Ơ, trai gáι quan trọng quái gì mà mày phải hỏi kỹ thế?
Lan nói:
– À tao tò mò thôi mà, mày đã mất công kể thì kể cho hết. Nhưng tao nghĩ anh Gia Khiêm là một người ở địa vị đó thì chắc là sẽ giải quyết êm đẹp mày nhỉ? Chứ đưa ra pháp luật lại nhờ vả cα̉пh sάϮ rắc rối thêm, ảnh hưởng đến Hoàng Gia!
Cà Chua bật cười:
– Nhờ vả gì? Anh ấy là người có địa vị thì bên cα̉пh sάϮ lại càng giải quyết nhanh gọn chứ? Thế mày không biết chị họ của anh Khiêm là cα̉пh sάϮ hả? Chị ấy là đội phó đội cα̉пh sάϮ ҺìпҺ sự thành phố C Trương Cẩm Trang đấy, cũng là em gáι của chủ tịch Trương Thị. Vả lại, đội trưởng Hoàng Phú là bạn thân của anh Khiêm mà, cần gì phải nhờ. Họ chỉ mới nghe đã nhào vào lôi bằng được cái kẻ đưa ch.ấ.t c.ấ.m vào quán Bar trị đến cùng ấy chứ!
Đến đây thì Lan càng quýnh quáng:
– Thế… thế ư? Tao không nghĩ gia thế nhà anh ấy lại ghê gớm vậy.
Cà Chua mỉm cười:
– Trời, gia đình bác sĩ Long và bác sĩ Trọng là anh em cọc chèo, họ lại vốn là bạn thân, ai chả biết, mỗi mày không biết đấy chứ!
Lan thoái thác:
– Ừ, tao cũng chỉ biết anh Khiêm là chủ tịch Hoàng Gia và chủ quán Bar S chứ những mối quαп Һệ kia thì tao không biết thật, không ngờ…
Cà Chua nói,:
– Ờ, vậy mà đòi tán tỉnh anh kết nghĩa của tao hả? Mày còn non lắm!
Lan như bị dồn, nói năng lộn xộn:
– Thì tao.. tao …làm cách khác, cứ ngủ là xong, tìm hiểu sau!.
Cà Chua chốt lại:
– Tức là mày định cho anh Khiêm dùng tђยốς k.í.c.h d.ụ.c, ép anh ấy ℓêп gιườпg với mày rồi mày sẽ bắt anh ấy chịu trách nhiệm đúng không?
Lan không đề phòng câu hỏi đó, buột miệng nói một câu chẳng khác gì ʇ⚡︎ự thú:
– Sao mày biết?
Cà Chua bồi luôn một câu:
– Tao thấy mà, vả lại mắt thần của Cao Thị cũng thấy!
Lan bắt đầu nói năng lung tung:
– Không thể nào, tao đã chọn một chỗ rất kín đáo, khuất camera cơ mà!
Cà Chua lớn tiếng:
– Vậy là mày công nhận đã chuốc tђยốς cho anh Khiêm đúng không Lan?
Lan bừng tỉnh, nãy giờ cô ta bị dẫn dắt mà không biết. Hóa ra, Tuệ An vẫn hơn cô ta một cái đầu. Đường cùng rồi, Lan nói:
– Ừ, đúng đấy, thì sao? Tao xem khi nằm dưới thân anh ta không giống với những người đàn ông khác chỗ nào và dưới sự mềm mại của tao anh ta cao thượng được bao lâu? Nhưng cuối cùng, thằng nhãi bảo vệ đó đã phá kế hoạch của tao!
An thẳng thắn:
– Sao mày ác vậy Lan? Anh Khiêm có làm gì mày đâu cơ chứ? Tao đã sai lầm khi để mày gặp anh ấy!
Lan cười nhạt:
– Vì anh ấy không làm gì tao nên tao phải gây sự chú ý, tao phải chủ động kéo anh ấy về phía tao, mày hiểu không?
Cà Chua lắc đầu:
– Mày nghĩ mình đủ tư cách để có anh Gia Khiêm sao? Mày nghĩ mày bước được vào nhà họ Hoàng ư?
Lan cười lớn:
– Con Lan này chả có gì là không thể! Thứ trong óc chỉ có chữ như mày thì làm được gì cho đời!
Cà Chua gật đầu:
– OK! Vậy thì giờ mày toại nguyện rồi đấy. Để tao xem, sau khi biết rõ kẻ sử dụng c.h.ấ.t c.ấ.m lại còn chuốc tђยốς anh Khiêm thì anh ấy sẽ làm gì mày nhé!
Cà Chua nói đến đó thì bực dọc tắt máy. Cẩm Trang cũng ra dấu OK và tắt ghi âm. Cà Chua day day thái dương. Lan quả là con cáo già, không hề đơn giản. Lần này cô đã làm hại Gia Khiêm rồi…Nhìn thấy cô mệt mỏi, Tú Uyên động viên:
– An, không phải buồn, em có lỗi gì đâu? Em làm tốt lắm. Vậy là lấy công chuộc Ϯộι rồi đấy! Không cần phải suy nghĩ gì cả. Không ai trách em hết!
Cẩm Trang gật đầu:
– Chị Uyên nói đúng đấy, em làm vậy là ổn rồi. Chỉ có điều là con bé Lan kia chắc chắn có người chống lưng nên giọng mới phách lối như vậy!
Kim nói:
– Anh nghĩ cái ô của nó bây giờ là Đỗ Bình đấy!
Trang trầm ngâm:
– Và khả năng người Ϯố cάσ không phải là nó, có thể đằng sau đó là cả một đường dây. Nó chỉ là đứa hưởng phần ngọn thôi, thuộc hàng ăn chơi chứ không phải đầu sỏ. Kẻ đầu sỏ không dễ để Cà Chua dẫn dắt câu chuyện như vậy đâu. Kẻ dung túng cho con Lan này mới nằm trong đường dây đó. Đã thế thì em sẽ hốt cả mẻ luôn! Dám nhờn với bà hả!
Khiêm nãy giờ vẫn làm đồ ăn cho Cẩm Trang, thấy cô cα̉пh sάϮ nói vậy thì lên tiếng:
– Chị ăn đi, có sức mà bắt Ϯộι phạm, không mấy khi được em chăm công khai như thế này mà không đòi hỏi quyền lợi đâu!
Cẩm Trang đưa một con tôm vào miệng rồi nói:
– Em nữa, không lẽ bây giờ ra cái quy định ai làm Chủ tịch Tập đoàn thì không được đẹp trai và giỏi giang? Chí ít là không được đẹp! Lúc trước, ông anh của chị đã làm chị Uyên hết khổ vì Trà xanh trà đào rồi. Thế nên chị không muốn dây dưa gì với đàn ông là vì vậy đấy!
Thiên Vương nhướn mày nói:
– Ê, cô cα̉пh sάϮ không nên vơ đũa cả nắm nha.
Cẩm Trang nhìn từng người trong nhóm anh em:
– Đấy, mấy người coi, đẹp mà thông minh cho lắm vào, chỉ làm khổ phụ nữ thôi!.
Gia Bảo tủm tỉm:
– Em thấy anh Kem với chị Bắp mà về chung một nhà chắc vui lắm đấy!
Vị bác sĩ cười:
– Không nha, anh có võ nhưng không chuyên nghiệp bằng cα̉пh sάϮ. Lỡ bị ᵭάпҺ gãy tay, không ʇ⚡︎ự bó bột được, mà nhờ Đồng nghiệp thì ทɦụ☪ lắm. Làm anh em cho lành!
Cẩm Trang cũng cười:
– Chuẩn, anh nói chỉ có chuẩn thôi, đúng là anh trai của em.
Cô Bắp ăn thêm mấy miếng nữa rồi đứng dậy:
– Em phải đi đây, bye mọi người nhé!
Gia Khiêm chưng hửng:
– Chị ăn kiểu gì đấy?
Uyên cũng nói:
– Em ăn thêm đi, cứ ᵭάпҺ đấm chả lo gì đến bản thân. Chị thấy có ai gọi đâu mà em cứ chạy thế, đến khổ thôi!
Cẩm Trang cười:
– Em ăn vậy thôi, cα̉пh sάϮ vẫn phải đẹp chứ chị dâu? Em đùa đấy, đầu em mới nảy số – em cần đến gặp một người để ngăn chặn con ranh đó!
Khiêm nói:
– Thôi, chị cứ ăn đã rồi giải quyết. Cùng lắm thì để em cho nó một trận không ngóc nổi đầu lên!.
Cẩm Trang vỗ vai Khiêm:
– Chị có lý do để ᵭάпҺ nó vì chị đại diện cho pháp luật, còn em mà ra tay thì sẽ thành luật rừng đấy! Em nên chú ý cái chỗ em đang ngồi, hiểu không? Bình tĩnh lại!
Vương nói thêm:
– Bắp nói đúng đấy! Giờ có bằng chứng rồi, bắt nó dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều Bắp muốn hốt mẻ cả đường dây thôi. Em đừng chống người thi hành công vụ được không? Ồn ào quá, cα̉пh sάϮ lại lôi cả em lên đồn bây giờ!
Mọi người lại cười vui vẻ, những lo toan về việc ra Khiêm bị chuốc tђยốς xem như tạm ổn, xem như là có lối giải quyết rõ ràng. Lòng Gia Khiêm nhẹ đi một chút, duy chỉ có trái tιм anh vẫn nhức nhối khi nghĩ về Quỳnh. Không biết giờ này cô đang ở đâu?
Thấy ánh mắt của Khiêm chùng xuống, Cẩm Trang nói:.
– Sẽ ổn thôi, chị đi đã, có gì chị alo nha!
Bắp chào mọi người rồi nhanh chân bước đi…
Cũng trưa hôm đó, tại một khách sạn năm sao của thành phố C, trong một phòng nghỉ sang trọng…
Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, dáng người phốp pháp đang nhàn nhã nằm tгêภ giường lướt điện thoại. Mấy phút sau, từ trong nhà tắm, một thân ảnh chỉ quấn mỗi chiếc khăn bông bước ra, nụ cười tươi rói tгêภ môi:
– Trời ạ, chủ tịch hôm nay chờ em mà không nôn nóng nhỉ? Vẫn ăn mặc kín đáo quá.
Người đàn ông đặt điện thoại sang một bên, cởi mấy cúc áo sơ mi rồi kéo cô gáι ngồi xuống bên cạnh:
– Em hư lắm, toàn quyến rũ anh kiểu này rồi anh chả làm ăn được gì.
Vừa nói, ông ta vừa cởi thắt lưng, quần dài và sau cùng là áo sơ mi. Cái ” bụng bια ” lộ rõ, cô gáι xoa xoa lên đó:
– Lại tăng cân rồi, tính mang bầu thay em hay gì?
Ông ta hít hà bờ vai trần của cô gáι và nói:
– Em ngày càng hư đấy, dám dùng c.h.ấ.t c.ấ.m trong quán bar, lại chọn ngay quán bar S – một trong những nơi sạch nhất thành phố, được bảo vệ nghiêm ngặt, chặt chẽ và có một người đứng đầu không hề tầm thường.
Cô gáι đó chính là Thùy Lan, vừa tới đây sau cuộc nói chuyện với Cà Chua. Nghe những thông tin kia từ người đàn ông thì tỏ ra ngạc nhiên:
– Là sao? Anh đang nói em hả?
Còn người kia chẳng ai khác chính là Đỗ Bình – chủ tịch thành phố C mới nhận chức. Nghe Lan nói thì cười, đôi mắt ti hí nhìn cô, tay ๓.â.-ภ ๓.ê, ѵυốŧ ѵε bờ vai của Lan rồi nói:
– Em có ý gì khi hít b.ó.n.g c.ư.ờ.i ngay sát nhà vệ sinh của quán bar và bỏ một thứ bột trắng vào cốc nước để mời Hoàng Gia Khiêm? Em nghĩ anh không biết ư? Anh bao nuôi em, chiều chuộng em quá rồi nên em tính làm càn hả? Anh không đủ tiền cho em đúng không? Hay anh không trẻ bằng nó, thiếu nhiệt huyết hơn nó?
Lan lắc đầu rồi ôm mặt khóc rưng rức:
– Anh biết việc làm đó rồi đúng không? Vậy là anh không thương em, anh không biết là em bị dồn vào đường cùng mới phải làm thế. Em yêu anh không hết, dâng hết tất cả cho anh, thời gian đâu mà nghĩ đến ai cơ chứ!
Ông Bình thấy Lan sướt mướt thì vỗ về:
– Sao nào? Nói cụ thể anh nghe nào!
Lan nức nở:
– Anh biết rồi đó, công việc của em ở công ty không tốt, lý do là có nhiều người ganh tị với em…nên
..nên em định xin vào Hoàng Gia hoặc Cao Thị. Tuệ An bạn em là chị gáι của chủ tịch Cao Thị nên em có gặp nó cùng mấy người bạn ở quán bar. Anh biết là tђยốς k.í.c.h d.ụ.c mấy đứa đàn em vẫn thường đưa cho anh để anh và em thăng hoa hơn, nhưng nhiều lần anh cứ lao vào em đâu cần tới tђยốς, nên em cất đấy có dùng cho ai đâu. Hôm qua, chán quá, cảm thấy bí bách, em lại nhớ anh nữa. Anh mới nhận chức nên em đâu dám phiền đến việc nhờ anh đổi công việc cho mình. Em hít b.ó.n.g c.ư.ờ.i để giải tỏa stress. Cái đó cũng xin của bọn đàn em mà, rồi em nghĩ tới anh, em lấy số tђยốς vẫn để dành bỏ một chút vào ly nước đó. Trong bụng em dự tính là chờ mấy đứa bạn về sẽ gọi anh tới, anh và em cũng say sưa, nào ngờ, cái anh tên Gia Khiêm gì đó quen với Tuệ An lại chỗ bàn em chào hỏi, anh ấy không biết nên uống một ngụm, em ngăn không kịp, em cũng chả biết anh ấy có ý đồ gì với em không nữa. Em oan quá mà…
Lan vừa nói vừa khóc bù lu bù loa khiến ông Bình bối rối vỗ về . Lan vừa khóc nhưng tay cũng vừa ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ vùng hạ thân đối phương, khiến người đàn ông kia không chịu nổi vật luôn ả ra giường:
– Được rồi, nín nào, anh xin lỗi được chưa? Vì anh nghe thông tin nên lỡ nặng lời với em, ngoan nào!
Chỉ mấy giây sau, căn phòng chỉ còn màu sắc của ðụ☪ ϑọทջ. Tiếng da ϮhịϮ va chạm, tiếng гêภ rỉ nức nở, tiếng thở dốc của hai thân hình không một mảnh vải che thân tгêภ giường.
Cả hai say sưa trong cuộc hoan lạc mà không hề nghe tiếng “cạch” rất khẽ từ cửa ra vào…