Khắc tên vào tim em – Chương 38

Vũ Linh 250

Tác giả: An Yên

Giọng Cà Chua vui vẻ:

– Được ư? Hôm nay anh rảnh ạ?

Gia Khiêm gật đầu:
– Ừ, chủ nhật mà, mấy giờ vậy em?
Cà Chua nói:
– Vậy ba giờ rưỡi anh nhé! Lâu rồi anh em mình không trò chuyện nhỉ?
Gia Khiêm chấp thuận:
– Được, gặp ở đâu vậy Cà Chua?

Cô gáι nói giọng trong veo:
– À, hay chúng ta đến cà phê Summer nhé!
Gia Khiêm lên tiếng:
– OK em. Cảm ơn em đã chọn quán của anh!
Cà Chua nói:
– Em luôn ủng hộ anh mà, vả lại quán đó cũng có phần trang trí của em nên em cũng muốn tới xem ạ!
Gia Khiêm ” ừ ” một tiếng rồi tạm biệt Cà Chua. Anh thấy trong khi mình nói chuyện điện thoại thì Quỳnh đã vào rửa mặt trong nhà tắm nên cũng rảo bước đi vào. Khiêm lấy một chiếc khăn mặt thật mềm đưa cho cô lau. Quỳnh cười:
– Em ʇ⚡︎ự làm được mà!

Khiêm cũng rửa mặt rồi nói:
– Nhưng anh thích làm đấy! Xong chưa, xuống nhà ăn nhẹ buổi chiều rồi thay đồ đi với anh!
Quỳnh trố mắt:
– Em chưa đói, mà đi đâu hả anh?
Gia Khiêm búng mũi cô:
– Ăn nhẹ chút súp thôi. Anh thấy em không khỏe, xa anh hai ngày mà gầy tong teo rồi nên nhờ Ꮙ-ú năm hầm súp, cả anh vào Ꮙ-ú cũng ăn mà, bồi dưỡng sức khỏe để yêu em!

Quỳnh gật gật:
– Em hiểu rồi, nhưng anh bảo em đi đâu cơ?
Khiêm nhướn mày:
– Ban nãy em cũng nghe rồi còn gì, đi uống cà phê với anh!
Quỳnh lắc đầu:
– Thôi, anh hẹn với Cà Chua thì anh đi đi, em đi theo làm gì? Con bé cũng sẽ không thích khi thấy em đâu!
Khiêm nói:
– Anh thích là được chứ cần gì nó thích? Em nói hay thật, đi nào!
Khiêm kéo tay Quỳnh, nhưng cô chợt nhớ ra một chuyện nên rụt tay lại:
– À em quên. Anh Gia Khiêm, nhưng sáng nay em hoảng quá nên không đem theo đồ trang điểm, không lẽ lần đầu tiên gặp Cà Chua, em lại để mặt mộc thế này đi ra ngoài sao?

Gia Khiêm mỉm cười nói:
– Lại đây!
Anh đưa Quỳnh lại tủ quần áo, mở cửa lấy ra một bộ váy rất xinh đẹp đưa cho cô. Sau đó, anh kéo ngăn cuối, trong đó có cả một bộ đồ trang điểm còn nguyên tem, rồi anh quay sang Quỳnh:
– Mỹ phẩm của Trương Thị đảm bảo chưa nào? Với anh thì em để thế nào cũng đẹp hết. Nhưng anh mua vì anh nghĩ em thích thôi, giờ có cơ hội dùng rồi đấy!

Quỳnh ngẩn tò te:
– Nhưng anh có biết da em thuộc loại nào đâu mà mua nhiều thế?
Khiêm cười:
– Thì mua kiểu trung tính an toàn nhất, yên tâm chưa? Có vấn đề gì cứ kéo chủ tịch Trương Thị là Trương Bá Tùng ra mà kiện!
Quỳnh phì cười:
– Em cũng dùng mỹ phẩm của Trương Thị mà, hôm tết chị Uyên tặng em một số món đấy! Chivas, anh giống ông Bụt ghê, cứ thiếu cái gì là anh cho hiện ra ngay!
Chivas âu yếm nhìn cô:
– Anh không muốn làm ông Bụt, chỉ muốn làm chồng của Dạ Quỳnh thôi, đi xuống ăn nào!
Cả hai vui vẻ bước xuống tầng dưới. Vú Năm đang xem tivi thấy Gia Khiêm nắm tay Quỳnh xuống thì nói:.
– À, súp được rồi đấy Khiêm!
Quỳnh lên tiếng:
– Để con múc ra chúng ta cùng ăn với nhé Ꮙ-ú!
Bà Năm vẫy tay cô:
– Không, con lại đây, để Gia Khiêm nó làm, mấy khi nó rảnh!

Khiêm ghé tai cô:
– Em lại ngồi chơi đi, để anh làm cho!
Thực sự, lần này thấy Cà Chua gọi, Quỳnh không còn khó chịu nữa. Một phần vì cách trả lời của Gia Khiêm rất dứt khoát và có phần hời hợt, thể hiện thái độ. Một phần nữa là sau hai ngày vừa qua, Quỳnh hiểu rõ một điều rằng những buồn bực của mình không giải quyết được vấn đề gì, mà còn khiến cả hai thêm mệt mỏi. Cuộc sống là hữu hạn, thay vì chất vấn nhau, tra hỏi nhau, nghi kỵ nhau thì hãy dành thời gian đó để yêu thương nhau nhiều hơn. Thời gian có thể là dòng chảy không ngừng, nhưng sử dụng nó thế nào cho có ý nghĩa lại là việc của con người. Vì thế, dù Gia Khiêm có nói Quỳnh đi cùng anh hay không thì cô đã nghĩ thông thoáng rồi. Quan trọng là ở anh, một khi anh không muốn cũng chẳng thể ép được, chứ nhìn anh mệt mỏi, Quỳnh không chịu nổi. Hai ngày vừa qua, cô đã lãng phí thời gian mất rồi…
Đang miên man suy nghĩ, Quỳnh nghe Khiêm nói:
– Nô tì mời hai quý bà vào ăn súp ạ!
Vú Năm quay sang Quỳnh:
– Đấy, con không phải lăn tăn suy nghĩ. Thằng này nó ngoan lắm, vào ăn thôi con!

Có lẽ Quỳnh chưa thấy ở đâu có những người giúp việc như gia đình cô Linh và cô Thư. Người giúp việc và chủ cứ như những người bạn. Trước giờ hai cô vẫn ghé qua tiệm hoa của Quỳnh mua hoa tặng người giúp việc trong ngày lễ và con cái các cô cũng đối đãi với những bà Ꮙ-ú như người mẹ thứ hai. Quỳnh nghĩ một phần chính là nhờ cách đối xử đó mà gia đình các cô có những người giúp việc trung thành tới hàng chục năm, nuôi con họ như con đẻ của mình.
Quỳnh đưa muỗng súp lên miệng thổi thổi và ăn. Vú Năm nhìn cô chăm chú rồi hỏi:
– Ngon không con? Ngon không?
Quỳnh gật đầu lia lịa:
– Dạ ngon ạ, Ꮙ-ú nấu tuyệt cú mèo!

Bà Ꮙ-ú giục:
– Vậy thì ăn nhiều vào, có sức mà sinh em bé!
Gia Khiêm phì cười:
– Vú lại bắt đầu rồi đấy!
Bà Ꮙ-ú liếc anh:
– Sao nữa? Với cậu là phải giục liên tục, giục không ngừng nghỉ nhé!

Quỳnh cười:
– Rồi rồi, con sẽ ăn cho béo ú. Lúc đó, anh Khiêm chê con mập, không thương con nữa thì Ꮙ-ú ʇ⚡︎ự chịu trách nhiệm nuôi con suốt đời nhé!
Bà Ꮙ-ú lườm Gia Khiêm:
– Nó dám chê con á?
Khiêm xua tay:
– Dạ không ạ. Quỳnh mập thì con ôm càng thích, con lại phải đội ơn Ꮙ-ú ấy chứ!
Bà Ꮙ-ú lại liếc anh:
– Đàn ông không giữ lời thì làm Cún nha con!

Khiêm bật cười:
– OK luôn Ꮙ-ú yêu ạ!
Bà Ꮙ-ú nói:
– Từ bé đến giờ, con chưa bao giờ nói dối Ꮙ-ú. Nên giờ cũng đừng để Ꮙ-ú buồn đấy!
Gia Khiêm ôm lấy vai Ꮙ-ú Năm:
– Con biết mà Ꮙ-ú! Vú yên tâm đi!

Bà Ꮙ-ú hỏi Quỳnh:
– Rồi chiều nay ngày nghỉ, nó có đưa con đi chơi đâu không? Đi đâu thì tối cũng về đây, Ꮙ-ú nấu cho mà ăn, nghe chưa?
Quỳnh cười:
– Dạ, anh ấy nói sẽ đưa con đi dạo một lát ạ!
Dĩ nhiên là phụ huynh đều không hề biết hai ngày qua cô và anh đã xảy ra chuyện liên quan đến Cà Chua nên Quỳnh cứ trả lời như vậy. Vú Năm mỉm cười liếc sang Gia Khiêm:
– Ừ, cũng biết điều đấy. Vậy để Ꮙ-ú dọn cho, lo đi đi!

Quỳnh lắc đầu:
– Không ạ, chỉ là đi chơi mà Ꮙ-ú, có mấy cái bát, con rửa một loáng là xong, Ꮙ-ú ra xem tivi đi ạ!
Nói mãi cô cũng không chịu nên Ꮙ-ú Năm lại ra xem tivi. Còn anh chủ tịch cứ loay hoay xung quanh bà chủ tiệm hoa dù chỉ có ba cái bát và ba cái thìa. Xong xuôi, anh và cô cùng lên lầu thay đồ chuẩn bị đến quán cà phê như đã hẹn với Cà Chua. Quỳnh mặc xong bộ váy Gia Khiêm chọn liền tấm tắc:
– Anh chọn đồ giỏi thật, vừa như in luôn. Em bảo này, trước đây anh có hay mua đồ cho con gáι không mà mua sành sỏi thế?
Gia Khiêm đang đứng trước gương cài đốt mấy chiếc cúc áo sơ mi liền gật đầu:
– Ừ, đúng rồi!
Quỳnh ngạc nhiên, cô véo hông anh:
– Anh nói gì cơ? Mua cho cô nào?

Khiêm tủm tỉm:
– Cho mẹ và ChiPu!
Quỳnh mỉm cười, thoải mái ôm ngang hông anh từ đằng sau:
– Em đùa đấy, kể cả anh có trải qua một vài mối tình cũng là điều dễ hiểu mà.
Khiêm quay lại ôm cô:
– Anh mà có một vài mối tình thì mẹ em đã không bắt đi xem mắt rồi. Em biết không, anh chỉ cần ôm em là biết size đồ của em đấy! Lại đây!

Quỳnh lại bước theo Khiêm vào gần tủ đồ. Cô thấy ở đây có một cάпh cửa màu trắng trông rất ϮιпҺ xảo. Anh kéo nhẹ cάпh cửa đó, Quỳnh ngạc nhiên vì trong này còn có một căn phòng khác bằng nửa phòng của anh. Phòng này chỉ đặt một bộ bàn ghế và gương trang điểm cùng một tủ đựng đầy sách. Thấy Quỳnh trố mắt nhìn, Khiêm nói:
– Trước đây, căn phòng này anh dùng để tài liệu và anh cũng thường chui vào đây đọc sách cho yên tĩnh. Nhưng từ ngày được Dạ Quỳnh nhận lời yêu, anh đã đặt thêm bàn trang điểm ở đây cho em. Em yên tâm đi, anh lắp đèn nhỏ xung quanh gương và có cái đèn lớn, đủ ánh sáng để em trang điểm. Còn chỗ kia anh sẽ đặt thêm tủ quần áo và tủ giày cho em.
Thực sự, Quỳnh không ngờ Gia Khiêm đã làm nhiều điều cho mình như thế. Cô ҳúc ᵭộпg đến mức thấy sống mũi cay cay. Cô nói:
– Gia Khiêm, anh nghĩ cho em nhiều quá.

Khiêm phì cười:
– Trời ạ, vợ tôi mít ướt vậy ư? Chuyện nhỏ thôi mà, không được khóc, nếu khóc thì trang điểm sao được?
Cô chả biết làm sao đành ôm chầm lấy Khiêm, áp mặt vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ vững chãi, nghe những nhịp tιм trầm ổn của anh:
– Em ôm một cái nhé!
Khiêm cười:
– Ừ, cho ôm thêm nhiều cái đấy!

Mấy giây sau, Quỳnh vội vàng nói:
– Em quên mất, anh chờ em chuẩn bị một chút thôi. Nãy giờ ҳúc ᵭộпg mà quên mất anh hẹn Cà Chua ba giờ rưỡi ở quán cà phê.
Cô nhìn sang đồng hồ và nói:
– C.h.ế.t rồi, ba giờ năm phút rồi!
Gia Khiêm vuốt vuốt tóc cô:
– Ngốc ạ, từ đây đến quán có một chút mà, không sao đâu, em cứ từ từ, bình tĩnh!.
Dạ Quỳnh trang điểm nhẹ nhàng rồi cùng Khiêm di chuyển đến quán Summer. Dĩ nhiên là lần này Gia Khiêm không cho bà chủ tiệm hoa lái xe nữa.
Cả hai đến quán cà phê cũng vừa vặn ba giờ ba mươi phút chiều. Khi hai người bước vào, đã thấy Cà Chua đang nhìn ngắm những l*иg đèn trong quán do chính cô thiết kế để trang trí. Gia Khiêm gọi:

– Cà Chua, em đến lâu chưa?
Cà Chua nghe giọng Gia Khiêm thì vui vẻ ngoảnh lại. Tuy nhiên, nụ cười tгêภ môi cô tắt phụt đi khi thấy người con gáι đứng cạnh anh. Dĩ nhiên là Cà Chua biết Quỳnh bởi Dạ Quỳnh quá nổi tiếng với chuỗi cửa hàng hoa. Còn Quỳnh thì giờ mới gặp Cà Chua lần đầu tiên. Quỳnh rất nhanh ý nhận ra sự thay đổi tгêภ khuôn mặt cô bé nhưng vẫn vui vẻ cười và chào Cà Chua. Khiêm nói với Quỳnh:
– Vợ à, đây là Tuệ An, tên thường gọi là Cà Chua, con của chú Minh Nhật mà anh từng nói với em đấy!
Rồi anh quay sang Cà Chua:
– Đây là Dạ Quỳnh, vợ sắp cưới của anh!

Hai cô gáι xinh đẹp chào nhau. Gia Khiêm cười:
– Nào, giờ cảm ơn anh bằng gì nào? Vào phòng trong mình nói chuyện nhỉ? Ngoài này ngày nghỉ khách đông nên hơi ồn!
Cà Chua khẽ ” dạ ” rồi cũng Gia Khiêm và Quỳnh vào phòng VIP số một. Vừa yên vị, cô đã nói:
– Khϊếp, chị Quỳnh quản anh Chivas ghê quá, chỉ là đi uống cà phê với em thôi mà cũng cần giám sát sao?
Đúng là kiểu suy nghĩ trẻ con thật. Nhưng Quỳnh chưa kịp nói gì thì Gia Khiêm đã lên tiếng:
– Chị ấy không quản anh. Thật ra thì chẳng có ai quản được anh cả, mà đây là anh quản chị ấy. Một người vợ xinh đẹp, lại giỏi giang như thế này, nếu không lo quản sớm thì xểnh cái làm mất ngay đấy!

Khiêm vừa nói lại vừa âu yếm nhìn Quỳnh, còn tiện tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô như chốn không người nữa. Quỳnh bối rối gạt tay anh:
– Cái anh này, đang ở quán cà phê đấy!
Khiêm cười:
– Thì sao chứ? Với anh, em ở đâu cũng giống như ở phòng của chúng ta thôi!
Cà Chua tỏ ra ngạc nhiên:
– Hình như hai người chưa đính hôn hay đăng ký kết hôn, vậy mà đã sống chung rồi sao?

Gia Khiêm lại bật cười:
– Em đang ở thời đại nào vậy? Giờ không những bọn anh yêu nhau, mà hai bên gia đình đều vun xới tình cảm, thúc giục bọn anh sống chung để sớm sinh em bé cơ mà? Nhưng vợ anh bướng lắm, đòi cưới rồi mới chịu sống chung cơ, cho nên anh muốn cưới ngay lập tức luôn!
Quỳnh biết Khiêm nói như vậy để Cà Chua không chê Quỳnh dễ dãi và có vẻ như lời nói của chủ tịch Hoàng Gua đã đi đúng đích. Cà Chua mỉm cười:
– Chúc mừng tình yêu của anh chị. Chị Quỳnh giữ anh Khiêm thật chặt nhé, người nhà anh ấy giờ hiếm lắm ạ!
Quỳnh nói:
– À, chị không có thời gian quản đâu, cái gì bị kìm kẹp quá chặt đều muốn bứt ra để tìm ʇ⚡︎ự do. Đến đồ cổ quý hiếm thế người ta còn trưng bày ra để mọi người chiêm ngưỡng. Chị cũng phải để tất cả thấy rằng chị có một tấm chồng xứng đáng chứ!
Đồ uống được đưa ra, Khiêm lại lo chăm Quỳnh. Cà Chua nói:

– Thực sự em rất cảm ơn anh Gia Khiêm đã luôn bên cạnh, chia sẻ cùng em từ trước đến nay, nhất là những lúc em ốm đau hay khó khăn, kể cả khi anh đi du học ở nước ngoài nhưng vẫn quan tâm em. Em chỉ muốn nói vậy thôi ạ!

Gia Khiêm cũng gật đầu:

– OK, chấp nhận lời cảm ơn nha và dù anh cưới vợ nhưng em vẫn như cô em gáι của anh. Giờ có thêm chị Quỳnh nữa, nếu em cần giúp đỡ, nếu trong phạm vi cho phép, anh chị sẽ giúp đỡ em!

Quỳnh để ý ánh mắt của Cà Chua nhìn Gia Khiêm có chút buồn, có chút tiếc nuối nhưng tuyệt nhiên không có trách cứ. Quỳnh hiểu cách nói chuyện của Gia Khiêm, bởi thật ra Cà Chua cũng chưa bao giờ mở miệng nói lời yêu anh nên anh không thể nói câu từ chối. Nhưng cách chối từ khéo léo nhất trước những hành vi có thể vượt qua giới hạn của người khác, chính là khẳng định hạnh phúc mà mình đang nắm giữ, để đối phương ʇ⚡︎ự ý rút lui. Người đàn ông của Dạ Quỳnh đã chọn cách xử trí thông minh đó…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất