Tác giả: An Yên
Cũng trong buổi tối hôm đó, tại ngôi biệt thự sang trọng mà ấm cúng của mình, Bá Tùng kể cho Tú Uyên nghe câu chuyện trưa nay. Vừa nghe xong, cô vợ của anh tròn xoe mắt:
– Anh nói thật hả chồng?
Tùng cười:
– Anh có nói dối vợ bao giờ đâu!
Uyên tủm tỉm:
– Vậy em phải trêu chị Quỳnh một chuyến mới được!
Bá Tùng can ngăn cô vợ bướng bỉnh khi thấy cô với lấy điện thoại định gọi cho Quỳnh:
– Thôi nha, chuyện chưa đâu vào đâu, em sẽ làm Quỳnh ngại đấy! Cứ để mọi chuyện ʇ⚡︎ự nhiên đi!
Uyên suy nghĩ một lát rồi nói:
– Cũng đúng nhỉ? Vì họ đã yêu nhau đâu! Nếu họ mà thành một cặp thì đẹp biết mấy!
Tùng vuốt vuốt lưng vợ:
– Anh cũng mong thế, cả hai đều là người tốt, nhưng vấn đề là họ có hòa hợp được hay không?
Uyên nói:
– Vâng! Không phải cứ tốt là thành một đôi được, như anh và em lúc đầu cũng ghét nhau đấy thôi, nhưng đến khi tìm được điểm chung thì ʇ⚡︎ự thấy không thể thiếu nhau.
Bá Tùng đưa ánh mắt cưng chiều nhìn vợ:
– Vậy giờ vợ còn ghét anh không?
Uyên rất ʇ⚡︎ự nhiên sà vào lòng chồng:
– N.g.u gì mà ghét!
Rồi cô nói:
– À, hay là tối nay mình về nhà bố mẹ chơi đi anh!
Bá Tùng ra dấu ” OK ” rồi nói:
– Em thích là được!
Uyên cười:
– Để em qua tiệm hoa mua giỏ hoa tặng mẹ, tiện thể xem thái độ chị Quỳnh thế nào!
Tùng nhéo mũi vợ:
– Đấy, cuối cùng là vẫn muốn gặp Quỳnh đúng không?
Uyên cười tít mắt, cả hai vui vẻ rời khỏi nhà. Tới tiệm hoa, Tú Uyên vừa bước vào, Quỳnh đã cười:
– Chào bà chủ tịch!
Uyên ríu rít:
– Dẹp nha! Em chỉ là Tú Uyên bình thường thôi!
Cô vừa chọn hoa vừa nói:
– À, chị Quỳnh này, cái vụ xem mắt lần trước bố mẹ chị còn nói gì nữa không? Hai người đã liên lạc lại với chị chưa?
Quỳnh liếc thấy Bá Tùng thong thả đi phía sau Uyên nên nói:
– Thôi, hôm sau nói đi! Có điều bất ngờ đấy!
Uyên vờ như chưa biết chuyện gì, tỏ ra ngạc nhiên:
– Vậy sao chị? Em hóng quá! Nhớ kể nha! Ngày mai nha!
Quỳnh cười:
– Ừ, có gì chị alo, đừng có sốc đấy!
Uyên ghé tai chị:
– OK, yên tâm đi! Mạng em lớn lắm!
Câu nói đùa của Uyên khiến Quỳnh bất giác nghĩ tới những gì cô bé phải chịu trước khi có một cuộc sống an nhiên như bây giờ bên cạnh Bá Tùng. Nghĩ lại những ngày đó, Quỳnh vẫn ngậm ngùi xót xa…
Sáng hôm sau…
Gia Khiêm một thân Tây lịch lãm bước đến địa điểm diễn ra buổi ᵭấu thầu. Mục tiêu ᵭấu thầu là một công trình lớn của thành phố C – một dịp để Hoàng Gia khẳng định vị thế và cũng chính anh khẳng định vai trò lãnh đạo của mình. Không giống những lần khác đi cùng trợ lý Trần Kim, hôm nay Khiêm đến đây với một số người trong hội đồng quản trị. Lục Gia và Hoàng Gia là hai bộ hồ sơ đang được cân nhắc để lựa chọn cho gói thầu lớn lần này. Vừa bước vào sảnh của địa điểm ᵭấu thầu, Lục Văn Vinh nhìn Gia Khiêm với ánh mắt chán ghét. Một người chinh chiến lâu năm tгêภ thương trường như ông ta lại phải đối đầu với một thằng nhãi ranh như thế này sao? Nhưng với bộ mặt hồ hởi của một tâm địa cáo già, lão Lục mỉm cười:
– Chào anh bạn tuổi trẻ tài cao! Quả là không uổng công ông Hoàng Thông giao Hoàng Gia lại cho cậu, vào tới ʋòпg này đâu có dễ!
Hoàng Gia Khiêm cũng lịch sự cúi chào:
– Cảm ơn ông Lục đã có lời chào trước, xin lỗi vì đông người, ông lại hơi thấp nên hậu bối không quan sát kỹ để tới chào tiền bối, lại để ông chen chân lại đây chào trước. Cũng rất biết ơn cảm tình ông dành cho tôi, Gia Khiêm tôi rất lấy làm vinh dự khi được ông để mắt tới.
Lão Lục có dáng người thấp lùn lại béo ục ịch, nghe câu nói của Gia Khiêm, biết là người trước mặt mỉa mai mình, lão tức bầm gan nhưng vẫn phải nín thính để giữ thể diện, đằng nào lão cũng là bậc cha chú. Gia Khiêm vốn là cái gai trong mắt mà lão muốn nhổ thật nhanh. Vì vậy, đây là dịp lão Lục cho Hoàng Gia Khiêm biết thế nào là độ cay của ” gừng già “. Lục Văn Vinh đưa ánh mắt nhìn một lượt rồi nói:
– Chà, cậu trợ lý Trần Kim nay không đi với chủ tịch sao? Hay là hai người có khúc mắc gì rồi?
Gia Khiêm tay đút túi quần, hơi khom lưng nhìn lão Lục:
– Ông nói gì cơ? Tôi nghe không rõ! Xin lỗi, phom người của tôi hơi cao, phải cúi xuống mới nghe được. ông nói gì tới anh Kim ư?
Lão Lục nắm chặt hai tay nói:
– Hoàng Gia Khiêm! Đúng là loại ngựa non háu đá, hôm trước buổi ᵭấu thầu, trợ lý Kim bị bắt vì âm mưu ti.ê.u d.i.ệ.t Chủ tịch để c.ư.ớ.p cổ phần, đẹp mắt cho Hoàng Gia!
Lão Lục nói lớn nên không ít nhân vật ở đó nghe thấy. Gia Khiêm cười ha hả:
– Ồ, phóng viên săn tin còn chưa biết, sao ông rõ sự tình nội bộ của chúng tôi quá vậy? Hay là ông xui anh Kim phản tôi? Nhưng mọi người thấy đấy, thứ nhất tôi vẫn đường hoàng đứng ở đây, chả hề hấn gì cả. Thứ hai, nếu anh Kim t.i.ê.u d.i.ệ.t được tôi thì cổ phần của tôi cũng không đến tay anh ấy đâu, Hoàng Gia chúng tôi thiếu người thừa kế ư? Sao ông lớn tuổi rồi mà suy nghĩ chậm và non vậy?
Lục Văn Vinh tức bầm gan, nghiến răng nói:
– Hoàng Gia Khiêm, hỗn xược! Là cậu ʇ⚡︎ự suy diễn lại còn nói người khác non à?
Khiêm cười:
– Ông không mớm ra thì tôi đâu diễn được!
Lão Lục ” hừ” một tiếng rồi đi vào, buông lại một câu:
– Chuẩn bị nhận kết đắng đi! Hoàng Gia lần này thảm bại là chắc chắn!
Hoàng Gia Khiêm không đáp, cao cao tại thượng bước vào trong khu vực chờ công bố kết quả. Sau một thời gian hội ý, đại diện hai nhà thầu vào nghe kết quả cuối cùng. Người cầm trịch nói rõ:
– Cả hai tập đoàn đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Đây là một công trình lớn nên chúng tôi cần cân nhắc kỹ lưỡng. Quyết định này không có ý hạ về bên nào mà dựa vào những tiêu chí đề ra của công trình, vì thế…
Ông ta định nói tiếp thì một người mặc cảnh phục bước vào:
– Xin lỗi, tôi có việc gấp nên đường đột tới đây!
Người đang phát biểu nói:
– Vâng, đồng chí đến đây có việc gì chăng?
Người mặc cảnh phục bước hẳn vào trong, đưa tấm thẻ ngành ra rồi dõng dạc nói:
– Tôi xin ʇ⚡︎ự giới thiệu, tôi là Trương Cẩm Trang, đến từ phòng cα̉пh sάϮ ҺìпҺ sự của Cảnh sát thành phố C. Tôi đến đây để trình bày về một vấn đề liên quan đến ông Lục Văn Vinh. Ông ấy có liên quan tới một vụ việc thuê người s.á.t h.ạ.i ông Hoàng Gia Khiêm vào đêm ngày …tháng… năm… . Camera an ninh đã ghi lại cảnh một người lao thẳng xe và ông Gia Khiêm, hòng tước đ.o.ạ.t tính m.ạ.n.g của ông ấy nhưng bất thành, do có một người đi đường đã nhìn thấy và đẩy ngã ông Gia Khiêm. Kẻ đi xe mô tô sau đó bị bắt nhờ ông Khiêm đây thân thủ linh hoạt đã khiến hắn ngã ra đường.
Người cầm trịch buổi ᵭấu thầu ngạc nhiên:
– Vậy sao? Thương trường của Việt Nam không thể tồn tại những nhân tố bẩn như vậy!
Lục Văn Vinh ᵭ.ậ..℘ bàn đứng dậy:
– Hỗn láo! Thứ nhất, chỉ dựa vào camera an ninh quay cảnh một tên nào đó lao xe vào chủ tịch Hoàng Gia mà dám đổ hết Ϯộι lỗi lên đầu tôi là vô căn cứ, tôi sẽ kiện các người về Ϯộι ʋu ҟҺốпg. Thứ hai, nếu tôi thuê người như lời cô cα̉пh sάϮ nói thì với mục đích gì? Chẳng lẽ để Hoàng Gia Khiêm không đến buổi ᵭấu thầu được ư? Thứ ba, cô Trương Cẩm Trang đây là một cα̉пh sάϮ trẻ tài ba có tiếng, đã phá rất nhiều vụ án nghiêm trọng nhưng đồng thời cũng là chị họ của Hoàng Gia Khiêm. Phải chăng họ ʇ⚡︎ự biết Hoàng Gia sẽ thua cuộc nên cố tình dàn dựng ra vụ tai пα̣п, rồi đổ vấy cho tôi, ҳúc ρhα̣m danh dự của tôi?
Cô cα̉пh sάϮ Bắp mỉm cười nói:
– Xin lỗi ông Lục, tôi không bao giờ để tình cảm cá nhân xen vào công việc, tôi xin chịu trách nhiệm về những lời mình vừa nói. Tôi không thể vì tình cảm riêng mà để ảnh hưởng đến sự nghiệp gây dựng lâu nay cùng hoài bão đem lại sự bình yên cho nhân dân được. Tất cả những gì tôi nói đều có căn cứ!
Lục Văn Vinh vắt chéo chân, ngửa mặt lên trần nhà nói:
– ” Nói có sách, mách có chứng “, đừng đem chuyện này ra đùa, tôi sẽ kiện đến cùng, không để các người yên thân đâu. Trứng mà đòi khôn hơn vịt sao?
Trương Cẩm Trang khẳng khái:
– Tôi xin lấy danh dự cá nhân của tôi ra để đảm bảo và tôi có bằng chứng cho những gì mình vừa nói!
Nói xong, cô Bắp đi lại màn hình phía sau người cầm trịch và chỉ mấy giây sau, hình ảnh về gã áo đen cùng những lời khai tối qua của hắn hiện lên trước mặt mọi người. Lục Văn Vinh tái mét mặt, lắp bắp:
– Không… không thể nào…. rõ ràng mấy ngày trước chính nó đã khai mọi chuyện là do Trần Kim, trợ lý của Gia Khiêm gây ra cơ mà? Cảnh sát đã bắt Trần Kim rồi còn gì?
Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên:
– Ông thính tai ϮιпҺ mắt quá! Ngồi ở tập đoàn Lục Gia mà vẫn biết được kết quả hỏi cung của cα̉пh sάϮ, vẫn biết tôi bị bắt ư? Chẳng hay ông có tay trong? Hay ông nhột hả?
Lão lục quay lại. Trợ lý Trần Kim một thân tây lịch lãm bước vào phòng và ngồi xuống cạnh Gia Khiêm:
– Xin lỗi chủ tịch, tôi tới muộn!
Gia Khiêm mỉm cười:
– Không sao, anh xuất hiện đúng lúc mà!
Ông Lục vẫn chưa hết sửng sốt:
– Chả phải mày.. mày… đã bị bắt sao?
Hoàng Gia Kiên cười lớn:
– Bị bắt? Trợ lý của tôi một lòng một dạ trung thành với Hoàng Gia, đem lại bao nhiêu điều tốt đẹp cho Tập đoàn, cũng là một công dân tốt của xã hội, hà cớ gì mà bị bắt? Ông nuốt không trôi rồi đổ thừa cho người ta, giờ lại còn già mồm. Đừng để cái miệng vượt quá số tuổi của ông đấy!
Lục Văn Vinh ngồi phịch xuống ghế, trân trân nhìn mọi người. Vị cầm trịch buổi ᵭấu thầu nói:
– Cảm ơn đồng chí cα̉пh sάϮ đã cho chúng tôi biết sự thật. Thương trường Việt Nam không thể tồn tại những kẻ như thế. Nhưng thực ra, trước khi những Ϯộι ác của ông Lục Văn Vinh được vạch trần thì chúng tôi đã quyết định chọn Hoàng Gia, bởi tập đoàn này có nguồn vốn vững vàng, nguyên liệu đảm bảo và giá cả phải chăng, nhân công có kỹ thuật tốt. Chỉ là Lục Gia lúc này đã trở thành con sâu làm rầu nồi canh, thật đáng buồn!
Lục Văn Vinh ᵭ.ậ..℘ bàn:
– Bọn nhãi ranh! Mới nứt mắt mà đã dám qua mặt tao à? Rõ ràng kết quả chưa công bố!
Vị cầm trịch đưa chiếc phong bì giơ lên và nói:
– Phong bì vẫn được niêm phong. Kết quả đã có sẵn chứ tôi không ʇ⚡︎ự biên ʇ⚡︎ự diễn đâu. Chúng tôi cũng chưa hề sửa kết quả, chẳng qua điều tôi vừa nói là kết quả của cuộc họp, còn kết quả được ghi bằng giấy thì ở đây, mời mọi người xem!
Chiếc phong bì được mở. Những thành viên trong Hội đồng quản trị của cả hai Tập đoàn hôm nay đi theo hai chủ tịch đều lần lượt được xem và khẳng định lời vừa nói của người cầm trịch. Lục Văn Vinh ngồi thất thần trước thất bại thảm hại. Cẩm Trang bước lại, đưa ra một tờ giấy:
– Tôi xin đọc lệnh bắt ông Lục Văn Vinh!