Khắc tên vào tim em – Chương 10

Vũ Linh 394

Tác giả: An Yên

Tin nhắn vừa được gửi, dù mới bảy giờ sáng nhưng các soái ca đã đổ bộ vào nhóm:

Bá Tùng:

– Vụ gì? Tư vấn về tình yêu, hôn nhân, gia đình hay cái thằng lao xe vào em?

Vương Thành:

– Nó khai gì rồi?

Gia Bảo:
– Anh Chivas ra mắt người yêu à? Họp ở đâu vậy anh? Có cần phóng viên, báo chí không để em lo?
Chỉ bác sĩ Thiên Vương là tận mãi ba mươi phút sau, ra khỏi phòng phẫu thuật mới nhắn tin:
– Chivas đâu rồi? Có thấy trả lời đâu!
Quả thật, anh chàng chủ tịch Hoàng Gia sau khi nhắn tin một câu rất ” trời ơi đất hỡi ” mang màu sắc như thông báo một cuộc họp cổ đông thì im hơi lặng tiếng luôn. Sau khi Thiên Vương nhắn tin như vậy, Vương Thành mới tiếp tục:
– Đúng đấy, chủ nhân cuộc họp mất tiêu rồi, yêu quá rồi mê lú luôn hả? Hay nó nhắn tin nhầm cho ai thế nhỉ? Không lẽ tập đoàn Hoàng Gia nay có thêm tổ tư vấn?

Cả tiếng sau, cả hội lại nhận tin nhắn của Gia Khiêm:
– Em không nhắn tin nhầm đâu! Sáng giờ em bận chuẩn bị tài liệu cho cuộc ᵭấu thầu vào ngày mai. Trưa nay họp ở nhà hàng A, phòng VIP số một, em đặt bàn rồi nha!
” Đặt bàn rồi ” có nghĩa là không ai được vắng mặt theo cách hiểu của Gia Khiêm. Cả hội lại nhao nhao, nóng ruột nhất vẫn là Vương Thành:
– Chú nói lẹ cho nhanh để anh em còn chuẩn bị phương án. Nêu cái nội dung để anh em đỡ đoán già đoán non có được không?
Im lặng. Cả đám lại bàn tán xôm tụ vài câu rồi nuốt đống hồi hộp vào trong, chờ tới trưa vậy. Mọi người quay lại với công việc thường ngày của mình.
Trưa hôm đó, tại phòng VIP số một của nhà hàng A…
Mọi người đến rất đúng giờ, Gia Khiêm vừa thấy các anh em thì vội vã mời ngồi. Vương Thành vừa ngồi xuống đã hắng giọng:
– Kính chào tất cả mọi người! Tôi là phóng viên ĂN ĐẰNG SÓNG NÓI ĐẰNG GIÓ của đài truyền hình ĂN CÓ NÓI KHÔNG xin được đưa một tin giật gân. Vào lúc hai mươi ba giờ mười lăm phút hôm qua, mọi người bắt gặp Chủ tịch Chivas ôm ấp một cô gáι trẻ, xinh đẹp, rồi sau đó dìu cô ấy lên xe của mình và về nhà của ông ta.
Trong lúc Gia Khiêm đang nghệt mặt ra vì tài săn tin của anh Thành thì Bá Tùng hỏi dồn dập:
– Thật hả anh Phóng viên? Quả là tin ҺσϮ! Cái này check camera sau đó lấy ảnh đăng lên Facebook thì phải nói quá OK, sẽ thu hút hàng triệu lượt like và hàng trăm triệu lượt chia sẻ!

Gia Bảo cười:
– Thật hả anh Khiêm? Em có chị dâu rồi hả? Chị ở đâu rồi? Sao hôm nay không ra mắt luôn?
Bác sĩ Vương tủm tỉm:
– Mọi người để Chivas trả lời đã nào, đến ăn uống hay đến hỏi cung thế?

Gia Khiêm nãy giờ ngán ngẩm trước màn hỏi bất chấp của mọi người, giờ nghe anh Kem nói mới mở miệng:
– Chỉ có anh Kem hiểu em thôi! Mọi người để em nói đã chứ, bảo nóng ruột muốn nghe mà thế thì sao em trả lời được? Vì chuyện tối qua mà sáng nay em bị mẹ mắng đấy!
Bá Tùng cười:
– Biết ngay mà, dì phát hiện em đưa cô nào về nhà mà không giới thiệu cho dì đúng không? Chứ nếu biết em có người yêu chắc phải ăn mừng chứ!.
Gia Khiêm lắc đầu:
– Không phải ạ, cô gáι hôm qua em đưa về là do cô ấy bị bạn chuốc say ở quán Bar của em. Vì vậy, em giúp cô ấy thoát khỏi gã kia và đưa về nhà em.

Vương Thành ᵭάпҺ tay đét vào đùi:
– Ái chà! Dính rồi! Không khéo cô ta mê cậu rồi dựng lên màn kịch đó cũng nên. Hoặc cũng có thể đây là duyên trời định?
Gia Khiêm ngả người ra ghế:
– Không phải, chưa hết đâu ạ. Đó lại chính là cô gáι mà lần trước em xem mắt hụt đấy!
Cả bọn đổ dồn ánh mắt vào Chivas:
– Hả? Cái gì? Sao em biết được?
Gia Khiêm nhìn lên trần nhà:
– Vẫn chưa hết ạ. Cô gáι đó… lại chính là Quỳnh chủ tiệm hoa tươi, chơi thân với chị Uyên đấy ạ, cũng chính là người đã cứu em mấy hôm trước và hễ gặp em là cãi nhau đấy!

Vương Thành nhanh nhảu:
– Cái gì? Anh load thông tin chưa kịp, tức là ᵭốι Ϯượпg xem mắt của em là Quỳnh đúng không? Thế hôm ấy con bé biết là em nên không tới à?
Gia Khiêm nhìn Thành:
– Cô ấy có đến, chuyện này lại liên quan đến độ ” nhây ” của anh đấy!
Rồi anh chậm rãi kể lại mọi chuyện, từ việc hiểu nhầm trong lần xem mất cho tới sự việc tối qua và sáng nay. Nghe xong, Vương Thành ngả người ra ghế, buông đúng một từ:
– CĂNG!

Thiên Vương từ tốn nói:
– Rồi tóm lại là em cần tư vấn cái gì?
Gia Khiêm nói:
– Giờ em phải làm sao đây ạ? Tự nhiên cứ cãi nhau xơi xơi còn dễ thở, bỗng nhiên nhận ra chuyện này thành ra lại khó xử.
Thiên Vương thong thả nhìn lên trần nhà:
Làm sao anh biết làm sao?
Làm sao anh biết thế nào thì hơn?
Gia Khiêm nhăn mặt:
– Trời ạ, nước sôi lửa bỏng mà anh còn làm thơ được nữa à?
Gia Bảo lên tiếng:
– Em thì nghĩ đơn giản thôi. Anh cứ để bình thường đi, nếu đến được thì tốt, không thì xem như bạn bè có gì đâu! Hai người cũng có thường xuyên phải gặp nhau đâu mà lo!

Gia Khiêm nói:
– Nhưng đó chỉ là lý thuyết thôi, chứ thực tế thì đâu dễ như vậy. Hai phụ huynh cứ đặt anh vào thế đã rồi nên…
Thành cười:
– Vậy thì q.u.ấ.t luôn thôi, tán đi!
Gia Khiêm lại cau có:
– Anh nói như đúng rồi ý, tán là tán thế nào? Em có biết gì vụ này đâu!
Cả bọn lại đồng loạt nhìn về phía Bá Tùng – người duy nhất đã lập gia đình trong hội. Thiên Vương nói:
– Tùng, ở đây chỉ mỗi em biết tán gáι thôi, em nói đi, Khiêm nó phải làm gì bây giờ? Sẵn tiện để tụi anh học luôn!
Tùng ngơ ngác:
– Ơ, tán gáι thì có gì phải học đâu ạ?
Thành bĩu môi:
– Chú đừng nói là trước kia bé Uyên ʇ⚡︎ự ngã vào lòng chú nhé. Ngã xe thì có chứ ngã lòng thì không đâu nha!
Tùng cười:
– Em có nói thế đâu, nhưng vấn đề là Chivas có thích Quỳnh hay không chứ? Nếu không có tình cảm thì tán tỉnh làm gì hả các anh?
Vương nhìn Khiêm:
– Tùng nói đúng đấy! Em có thích Quỳnh không?
Khiêm ái ngại nói:
– Em… không biết! Thích là như thế nào ạ?

Mọi người lại đổ dồn anh mắt vào Tùng. Anh nói:
– Thích là nhớ nhung người ta, không gặp thì muốn gặp bằng được, rồi tìm cách gần gũi người ta, đến gần thì tιм ᵭ.ậ..℘ mạnh hơn, bối rối hơn… đại loại là như thế! Mà em với Quỳnh thực ra mới chỉ bị đặt vào thế này sáng nay, chứ từ trước giờ có vậy đâu, nên đâu cảm nhận được thích hay không. Phải để một thời gian nữa xem sao đã, giờ cứ để bình thường vậy thôi!
Thiên Vương ngồi nghe rất chăm chú rồi nói:
– Ừ, anh thấy Bá Tùng nói đúng và nói rõ rồi đấy. Giờ em cứ làm việc bình thường thế, có diễn biến mới ta lại bàn tiếp. Mà như anh từng nói, những cặp hay cãi nhau sau này dễ yêu thắm thiết lắm haha…
Cả bọn cùng cười. Vương Thành nói:
– Thôi, chuyện đó xem như tạm gác lại. Còn vụ kia sao rồi?
Gia Khiêm mỉm cười. Bỏ qua chuyện tán gáι, anh có vẻ ʇ⚡︎ự tin hơn:
– Chuyện kia thì nó khai rồi!
Thành sốt sắng:
– Ai?
Khiêm kể lại chuyện của trợ lý Kim. Nghe xong, Bá Tùng ᵭ.ậ..℘ bàn:
– M.ấ.t d.ạ.y thật, dám chia rẽ khối đoàn kết hả? Rồi ngày mai ᵭấu thầu đúng không?
Khiêm gật đầu:
– Dạ đúng, chị Bắp nói sẽ có cách khiến nó khai trước buổi ᵭấu thầu, xem có chính ҳάc là lão Lục hay không, nhưng chị ấy không được tham gia hỏi cung. Em cũng chưa biết chị ấy sẽ làm gì!

Tùng gật gù:
– Bé Bắp nó giỏi lắm. Em cứ tin vào nó đi!
Gia Khiêm ra dấu OK rồi nói:
– Vậy là tổ tư vấn đã làm việc rất tốt, bữa ăn này có hài lòng quý vị không ạ?
Cả bọn ha hả cười rồi tạm biệt nhau, tiếp tục công việc.

Tối hôm đó, đã khá khuya, tại phòng tạm giam…
Đồng chí trực trước cửa phòng bước vào nói với gã áo đen đang ngồi tгêภ sàn. Hắn nằm lim dim cả ngày, đêm đến lại ngồi thẫn thờ:
– Này, có người muốn gặp anh đấy. Đúng ra, theo quy định thì chưa được phép, nhưng đây là chỗ quen biết với sếp, nên chúng tôi cân nhắc lại. Tuy nhiên chỉ gặp năm phút thôi, tôi sẽ mở cửa để theo dõi!
Tên áo đen ngước đôi mắt đỏ quạch nhìn lên, môi mấp máy:
– Ai gặp tôi ?

Một tin thân hình cao lớn, đội mũ đen che kín mặt, giọng nói vang lên khiến hàng ria mép rung rung:
– Tôi!
Gã kia nhìn người trước mặt một lượt rồi nói:
– Anh là ai?
Kẻ đó ngồi xuống tấm phản và nói rất khẽ, chỉ đủ cho tên áo đen nghe thấy:
– Tao là người của lão Lục, tốt nhất là mày nên im miệng lại, nếu không mày biết hậu quả rồi đấy!
Khuôn mặt gã kia trở nên biến sắc, rồi quay lại vẻ bình thường ngay:
– Tôi…tôi không biết ai là lão Lục cả!
Người vừa đến liền nói:
– Đừng giả vờ nữa. Có mỗi việc đ.â.m Hoàng Gia Khiêm cũng làm không xong, muốn về chầu trời luôn không?
Vừa nói, người đó vừa đưa ra một gói bột nhỏ:
– Tao chỉ cần cho mày một chút cái này thì mày sẽ ngủ ngon lắm!

Gã áo đen lắc đầu nguầy nguậy:
– Không, xin tha cho tôi. Tôi không cố ý….
Giọng nói kia lại vang lên:
– Mày phải c.h.ế.t thì lão Lục mới an tâm!
Người đó vừa nói vừa đưa gói bột lên, chuẩn bị ϮιпҺ thần nhét vào miệng gã áo đen. Hành động nhanh nhạy đó khiến gã nghĩ đến đến những s.á.t th.ủ chuyên nghiệp. Gã ú ớ định kêu, người kia ghé sát mặt gã và nói:
– Nếu mày kêu, mày vẫn c.h.ế.t. Ban nãy mày nghe rồi đấy, tụi tao có quαп Һệ với sếp!
Gã đó bất lực, nói yếu ớt:
– Anh về nó với ông Lục là tôi chỉ sai một lần và sẽ không khai gì hết, sẽ không ai biết ông Lục sai tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Hoàng Gia Khiêm đâu. Tôi sẽ không khai, yên tâm đi! Nếu sai lời, lúc đó các ông ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tôi cũng chưa muộn!
Người cầm gói bột trợn mắt:
– Chắc không?

Gã áo đen lắp bắp:
– Chắc… chắc chắn!
Người kia đứng dậy và đe dọa một câu:
– Nhớ đấy!
Nói xong, người đó bước ra ngoài, gật đầu chào đồng chí trực ban rồi đi thẳng ra cổng. Ngồi vào xe ô tô riêng, người đó mới nhẹ nhàng tháo bộ ria mép, tháo mái tóc giả, gỡ chiếc camera nhỏ xíu bằng cúc áo và mỉm cười:
– Chivas, em thắng rồi!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất