Hoa hồng có gai chương 12

Vũ Linh 415

Nghe Kiên báo cáo về việc xảy ra ngày hôm nay, Quang đăm chiêu suy nghĩ bởi Kiên mới ra trường cũng chưa có nhiều kinh nghiệm trong khi kẻ địch hết sức liều lĩnh, chợt nhớ có lần Kiên báo cáo khi hai người đóng giả một đôi tình nhân đến quán Karaoke Hoàng Tiến, tối hôm đó tên Tùng có đưa cho Ngân một tấm thẻ ra vào cửa, vậy tấm thẻ đó đang ở đâu? Cô ấy giữ hay là ai, Quang cho gọi Ngân đến gặp:

– Dạ, Chú cho gọi cháu? – Ngân rụt rè hỏi

– Gọi anh thôi cho dễ nói chuyện, chắc anh cũng hơn em và Kiên khoảng 10 tuổi…

– Dạ…

– Hôm tối ở quán Karaoke Hoàng Tiến, tên Tùng có đưa cho em một chiếc thẻ ra vào cổng, em còn giữ không? đưa cho anh…

– Dạ đây ạ, từ hôm đó đến giờ em vẫn mang theo mình…- Nói rồi cô mở giỏ ҳάch lấy tấm thẻ đưa cho Quang

Cầm tấm thẻ lên ngắm nghía rồi lật tới lật lui, sau đó Quang bỏ vào một túi nilon có khóa kéo, thấy vậy Ngân ngạc nhiên:

– Em thấy anh có vẻ quan tâm về tấm thẻ đó? May mà em chưa bỏ đi…

– Anh đang nghi thẻ bị gắn chip, nếu không tại sao hai tên kia lại biết em đi gặp cậu Vũ mà đến quán café?

– Đúng rồi, ngay em cũng chẳng biết…- Kiên nói thêm vào…

Bỗng Quang nhìn Ngân rồi nói:

– Anh nghe Kiên nói em rất giống mẹ đúng không?

– Dạ, em giống mẹ em, nhiều khi Ba em nói nhìn em lại nhớ đến mẹ hồi trẻ…

– Em có tấm hình nào của mẹ hồi trẻ không?

– Dạ có, đây là tấm hình chụp cả nhà hồi em mới một tuổi…- nói rồi Ngân đưa điện thoại cho anh Quang…

– Phải công nhận rất giống…- Quang cứ hết nhìn tấm hình lại nhìn sang Ngân, chợt anh nảy ra một ý tưởng mới…

– Tối mai chủ nhật, anh sẽ cho người cải trang em thành Thanh Hà rồi đi với anh…

– Đi đâu ạ? Nhỡ may…- Ngân tỏ vẻ lo sợ…

– Yên tâm, tối mai cho mình mượn bạn cậu một chút nhé haha…- quay sang Kiên đang ngơ ngác, anh cười…

Chính Kiên cũng tò mò nhưng nguyên tắc không được hỏi, anh cứ ao ước giá như anh Quang giao nhiệm vụ này cho anh thì tốt quá, nhưng Sếp đã bố trí như vậy thì anh chỉ biết chấp hành, trầm ngâm một hồi anh Quang hỏi tiếp:

– Mẹ em còn giữ cái áo dài ngày xưa không? như cái áo dài trong hình này, ngày xưa mẹ em tóc dài hơn tóc em, nhưng không lo…

– Ý anh là em mặc áo của mẹ?

– Đúng rồi, rất thông minh, theo như báo cáo thì tối mai ông Hoàng Tiến sẽ đến nhà hàng cùng một đám bạn, em sẽ hóa trang thành Hà đi cùng với anh, phải thể hiện hết sức tình cảm và thật xinh đẹp, bằng mọi cách em phải để cho ông ta nhìn thấy, anh sẽ quan sát xem thái độ của ông ta khi nhìn thấy em sẽ như thế nào? qua đó có thể khẳng định rằng Ϯộι ác ngày xưa đã gây ra cho mẹ em là cả hai cùng làm hay chỉ một mình bà Kiều?

– Em sợ lắm, nhỡ may ông ấy cho người bắt em thì sao? – cô lo sợ

– Bắt làm sao được, anh sẽ luôn bên cạnh để bảo vệ, người của mình trong vai nhân viên tiếp tân, bảo vệ,…đều có đủ

– Vậy em đóng vai nào? anh cho em đi với…- Kiên năn nỉ

– Cậu ở nhà trực, nhiều khi có mặt cậu lại hỏng việc…

– Dạ…- Miệng dạ chấp hành nhưng nhìn mặt của Kiên xụ xuống trông thật Ϯộι nghiệp…

Tối nay ông Tiến điện cho vợ sẽ về trễ vì có cuộc hẹn nhậu với mấy ông bạn vàng, chuẩn bị đầu thầu dự án mới, bà Kiều ngay lập tức điện cho ông Tùng:

– Tối nay mình gặp đi anh, có chuyện cần bàn nè…

– Ở đâu?

– Vẫn nhà nghỉ cũ…

– OK…

Hoàng Vũ thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó có vẻ bí mật nên anh lắng tai nghe, tiếng của người bên kia nói gì thì anh không hiểu được mà anh chỉ nghe được tiếng của mẹ hẹn ai đó đến nhà nghỉ, tại sao không bàn công việc ở quán café mà lại bàn ở nhà nghỉ? Vậy người đó là ai? Và bàn công việc gì? Có phải mẹ lại bày mưu tình kế để hãm hại Ngân không? mà tại sao mẹ lại hại cô ấy chứ? Hay mẹ thấy mình thích Ngân mà mẹ không đồng ý, khinh thường cô ấy nghèo nên cố tình hãm hại để cô ấy sợ mà bỏ mình? Không được, nếu đúng như thế thì chính vì mình nên cô ấy đang gặp пguγ Һιểм, Vũ đi ra ngoài liền gọi cho Ngân:

– Alo…Alo…

– Bạn gọi cho mình có việc gì không? – Ngân hỏi lại…

– Tối nay bạn đừng đi đâu nhé, Vũ sẽ tới nhà…

– Mình không có nhà, đi dự sinh nhật rồi, thôi nhé…- không chờ Vũ trả lời, Ngân cúp máy…

– Alo, Alo…

Vũ buông điện thoại xuống với vẻ bất lực, tại sao Ngân đang nói chuyện lại tắt máy? Hay điện thoại hết pin? Bây giờ Vũ phải làm sao? Biết Ngân đi sinh nhật bạn ở đâu mà tới chứ? Anh lo lắng đứng ngồi không yên hết đi ra lại đi vào, chợt thấy mẹ đang đi xuống, anh vội cất điện thoại giả bộ không nói gì…

– Tối nay mẹ có hẹn với người bạn, nên mẹ không ăn cơm nhà…

– Vậy Ba có về không mẹ?

– Ba gọi điện nói có hẹn với các bác nên cũng không về…

– Mẹ cho con đi với, chỉ mình con ở nhà buồn quá…

– Không được, mẹ hẹn bàn chuyện làm ăn, con cầm tiền rủ mấy đứa đi ăn cho vui…- nói rồi bà Kiều mở Ϧóþ đặt trước mặt Vũ một tập tiền rồi bước ra cửa…

Vũ cũng chẳng thèm bước ra xem mẹ đi đâu, cũng chẳng thèm cất tiền mặc kệ những đồng tiền rơi vãi tгêภ nền nhà, anh cứ nằm ở bộ ghế Sopha rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không biết…

Khi trời vừa tắt nắng, theo như chỉ đạo của anh Quang, Kiên đưa Ngân đến tiệm thẩm mỹ để trang điểm sao cho thật giống với người trong hình là mẹ cô, nhìn bàn tay điêu luyện của nhân viên thẩm mỹ làm cô vô cùng ngạc nhiên, chẳng mấy chốc cô không nhận ra bản thân mình nữa, và trong gương đã xuất hiện một người giống y hệt mẹ làm cô ҳúc ᵭộпg…

– Em đẹp quá…- Kiên xuýt xoa…

– Đó là mẹ em chứ có phải em đâu hihi…

– Em còn đẹp hơn mẹ ngày xưa á, tiếc rằng anh không được đi…- Kiên nói giọng buồn

– Em cũng lo lắm, chỉ biết làm theo những gì Sếp Quang chỉ đạo thôi…

Đúng lúc này xe của Sếp Quang cũng vừa tới, Ngân trong vai Thanh Hà tha thướt trong tà áo dài xanh ngọc đi ra, sau khi cô bước vào xe thì Quang chạy đi ngay, Kiên nhìn theo với vẻ tiếc nuối, anh cũng muốn đi lắm nhưng vì mệnh lệnh nên phải chấp hành…

Tối nay ông Tiến vui lắm vì lâu lắm rồi ông mới gặp lại mấy người bạn thân từ hồi sinh viên, mọi người quyết định không say không về, khi ai nấy cũng đều ngà ngà say, bỗng ông Tuấn chỉ tay ra sảnh bên miệng gọi lớn:

– Thanh Hà…Thanh Hà ơi…

– Ông vừa nói gì? – Tất cả cùng bật dậy nhìn theo hướng tay của Ông Tuấn chỉ

Một người phụ nữ xinh đẹp rất giống Thanh Hà đang sánh bước bên cạnh một người đàn ông, Thanh Hà? Có phải Thanh Hà không? Ông Hoàng Tiến dụi mắt để nhìn cho rõ và khẳng định: Đúng nàng rồi…

– Còn đứng đó làm gì? Lại với nàng đi chứ?

– Giờ tôi có tư cách gì mà dám đến gần nàng? – ông Tiến ôm đầu đau khổ

– Thanh Hà mất tích đã lâu tại bờ biển, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Có bao giờ người giống người không?

– Để tôi thử lại gần gọi tên nàng xem sao, các ông theo dõi nhé, nếu nàng giật mình mà quay lại nhìn thì đúng là Thanh Hà rồi…

Ông Tuấn đứng dậy và bước sang sảnh bên cạnh, khi lại gần chỗ Ngân và anh Quang ngồi thì ông ta bỗng gọi: Thanh Hà ơi…
Như kịch bản đã soạn trước, Ngân quay lại hướng về phía tiếng gọi, hình như không thấy ai nên cô tiếp tục cùng với Sếp Quang ăn uống…

Tất cả những hình ảnh đó đã được ông Tiến và đám bạn chứng kiến, mọi người đều ngạc nhiên vì rõ ràng Thanh Hà còn sống, vậy bây giờ phải làm sao?

– Ông phải qùγ trước mặt nàng mà xin lỗi…- ông Tuấn lên tiếng

– Không được, phải bình tĩnh để điều tra xem trong thời gian qua nàng ở đâu? Người đàn ông bên cạnh là ai? Nàng còn sống tại sao lại không trở về? hay nàng mất trí? Vậy hũ tro và ϮҺι ϮҺể người phụ nữ vớt được ở biển là của ai? Theo tôi ông Tiến chưa nên xuất hiện vội mà hãy điều tra rõ ràng rồi mới tìm gặp nàng để tạ Ϯộι…- ông Tú góp ý…

– Tôi đáng ૮.ɦ.ế.ƭ quá, giờ tôi phải làm sao? – ông Tiến tỏ ra đau khổ…

Cả mấy người mải bàn tán, góp ý cho ông Tiến mà không để ý Thanh Hà cùng người đàn ông đã rời đi ʇ⚡︎ự lúc nào, mãi một lúc sau lại cũng chính ông Tuấn hốt hoảng la lên:

– Ơ Thanh Hà đi đâu rồi?

Cả bàn nháo nhào chạy ra ngoài nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng nàng đâu, mọi người lại quay sang trách ông Tuấn…

– Ông làm ăn kiểu gì thế hả? mỗi nhiệm vụ canh chừng nàng mà cũng không làm được…

– Này, tôi không phải thằng gác cổng, cũng không phải thằng để các ông sai vặt, đường đường là một giám đốc…- ông ta chưa dứt lời thì ông Tiến đã lên tiếng:

– Thôi thôi đừng cãi nhau nữa, tất cả là lỗi của tôi, các ông là bạn thì hãy nghĩ giúp xem bây giờ tôi phải làm sao?

Nhưng lúc này, tất cả mấy người đều đã xỉn rồi, còn ai minh mẫn để mà góp ý cho ông ta kia chứ, ông Tiến ôm đầu gục xuống bàn rồi chẳng thấy nói gì nữa…

Ra khỏi nhà hàng, Quang đưa Ngân về nhà, bởi điện thoại của anh gắn với sợi dây chuyền của bà Kiều đang phát tín hiệu, nhưng đang ngồi bên cạnh Ngân nên anh không muốn cho cô biết nhiều về kế hoạch hoạt động, từng lời nói của bà Kiều với tên Tùng rõ mồn một trong băng ghi âm mà anh rùng mình, qua sự việc và thái độ của tên Tiến tối nay và nội dung cuộc nói chuyện của bà Kiều, anh đã có thể khẳng định việc này bà Kiều và tên Tùng chính là kẻ chủ mưu…

Anh không về nhà mà đến cơ quan, phía trước công việc còn nặng nề, anh và đồng đội sẽ còn nhiều đêm mất ngủ, đêm nay thời tiết đã vào thu mà sao oi bức quá…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất