Tác giả : An Yên.
Ông Đinh Long bỗng khựng người lại. Người phụ nữ này đến cái tên ông còn chưa biết nhưng sự yếu đuối của cô ấy chẳng hiểu sao khiến ông thuơng xót. Tuy nhiên, dù gì ông cũng là người đã có gia đình, dù cái tổ ấm đó có đôi ba vết rạn nứt nhưng ông vẫn là trụ cột. Ông bần thần mất mấy giây rồi quay lại nhìn người phụ nữ:
– Tôi…
Cô Như Hoa ngẩng mặt lên nhìn ông. Rồi đôi mắt chờ đợi bỗng chuyển thành một nụ cười nhạt thếch:
– Tôi đùa đấy, anh về đi kẻo chị nhà lo lắng!
Thoáng bối rối qua đi, ông Đinh Long hít một hơi rồi nói:
– Gọi tôi là Đinh Long!
Cô Như Hoa gật đầu:
– Tên của anh được ghi tгêภ tấm danh thϊếp hôm anh đưa cho tôi rồi mà! Tôi là Như Hoa!
Ông Đinh Long bước đến ngồi đối diện với cô Như Hoa:
– Vâng, cô Như Hoa, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi! Nhưng tôi thiết nghĩ, khi tình cảm vợ chồng đã không còn, duyên nợ đã hết thì cũng không nên níu kéo. Cô còn trẻ, còn nhiều cơ hội có thể tìm được một người tốt hơn anh ta. Cô đừng ʇ⚡︎ự dằn vặt mình, đừng ħàɲħ ħạ mình. Cô cứ coi như bị giật mất một món đồ đi!
Ông Đinh Long an ủi người phụ nữ đó mà cảm giác như đang nói với chính mình vậy. Cô Như Hoa mắt ngấn lệ:
– Cảm ơn anh. Anh thật hạnh phúc khi có được một tổ ấm đích thực, tìm được người phù hợp với mình!
Ông Đinh Long thở dài:
– Tôi cũng không biết vợ chồng tôi có phù hợp hay không nữa. Cuộc sống thay đổi hình như khiến mỗi chúng ta cũng đổi thay theo thì phải.
Cô Như Hoa có vẻ ngạc nhiên:
– Hôm gặp ở Ьệпh viện, tôi thấy vợ chồng anh rất tình cảm mà!
Ông Đinh Long cười buồn:
– Ừ, ai cũng thấy thế cả, nhưng đó chỉ là vỏ bọc. Không phải chúng tôi hết thương nhau mà có những điều khiến chúng tôi không ăn nhập trong cuộc sống, không đồng điệu trong hôn nhân!
Và thế là, cả buổi tối hôm đó, hai người ngồi nói chuyện với nhau. Điện thoại của ông Đinh Long để trong xe nên cả bà Thúy Hằng và Vũ Phong gọi ông đều không biết. Đến khi cuộc trò chuyện tới hồi vãn thì đã chín giờ đêm rồi. Cô Như Hoa giật mình:
– Xin lỗi, tôi làm mất thời gian của anh!
Ông Đinh Long mỉm cười;
– Không sao. Lâu lắm rồi tôi mới tìm được người tâm đầu ý hợp như thế!
Rồi ông chợt nhớ ra lúc chiều tới giờ cả hai mới chỉ uống bια nên vội lên tiếng:
– Tôi cũng làm mất bữa tối của cô, giờ tôi chở cô đi ăn khuya để bù nhé!
Cô Như Hoa ngạc nhiên:
– Anh không sợ về muộn chị ấy sẽ cằn nhằn sao?
Ông Đinh Long lắc đầu:
– Công việc của tôi đi tối ngày, về muộn quen rồi, không sao đâu! Ngày nào cô ấy chả cằn nhằn.
Thế là tối hôm ấy, mười giờ đêm ông Đinh Long mới về đến nhà với một tâm trạng khá thoải mái như vừa trút đi một phần gánh nặng. Cũng từ đó, hai người thường tâm sự với nhau, xem nhau như tri kỉ…
Khi Vũ Phong đỗ vào trường Chuyên của Tỉnh, trong buổi họp phụ huynh đầu năm, ông Đinh Long ngạc nhiên khi biết cô Như Hoa chính là giáo viên chủ nhiệm của con mình. Từ ngỡ ngàng rồi ông lại thấy may mắn vì không chỉ con ông được học một giáo viên kinh nghiệm mà ông cũng không quá ngại khi gặp gỡ tri kỉ trong mối quαп Һệ phụ huynh và giáo viên.
Hai người cứ nghĩ mãi là bạn tâm giao, sẽ già đi cùng nhau mà không hề nghĩ rằng sự đồng cảm của họ đã không đơn thuần là tình bạn mà đã bước sang một nấc thang cao hơn thế. Họ vô tình xích lại gần nhau khiến một người phụ nữ khác tổn thương và một gia đình đang là kiểu mẫu thành ra tan nát.
Có một lần, cô Như Hoa bị ốm và không thể đến trường, ông Đinh Long sốt sắng phóng xe đến nhà cô. Ông thấy lo lắng thực sự và dường như đã lâu lắm rồi bố Vũ Phong mới cảm nhận được rằng mình không thể kiềm chế cảm xúc. Khi ông đang chăm sóc và an ủi cô Như Hoa thì bỗng vang lên tiếng chuông cửa. Nghĩ là người quen của cô nên ông không ngần ngại ngồi từ phòng khách bấm điều khiển cổng. Thế nhưng, một phút sau, ông ngỡ ngàng khi thấy người bước vào không ai khác chính là vợ ông – bà Chu Thúy Hằng:
– Anh bất ngờ quá phải không?
Cô Như Hoa run đến tái mặt:
– Chị…bác sĩ…tôi…
Bà Thúy Hằng nhìn người đàn ông trước mặt, người mà bà đã yêu đến si mê, đã hi sinh rất nhiều để cùng ông xây dựng tổ ấm. Nhưng giờ đây, ông đang chăm sóc một ngườ phụ nữ rất ân cần tỉ mỉ, chỉ tiếc một điều …đó không phải là bà. Cả tháng nay, khi thám ʇ⚡︎ử gửi về những bức ảnh, bà đã sốc và không tin vào những gì mình thấy. Dù bà đa nghi, nhưng khi nhìn thấy những tấm hình họ vui vẻ uống cà phê, ông ôm eo cô ấy đi dạo chơi, đi ăn uống…
Trong khi mẹ con bà lại đang ở nhà chờ cơm. Bà thực sự đau đớn. Có hỏi ông cũng sẽ chẳng bao giờ nhận nên hôm nay bà quyết định đi theo thám ʇ⚡︎ử để ” mục sở thị” mọi chuyện. Nhưng khi nhìn thấy rồi, lòng bà lại càng đau đớn hơn. Cố tỏ ra bình tĩnh, bà hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào người đàn ông đã đầu gối tay ấp hơn mười lăm năm qua:
– Bao lâu rồi?
Ông Đinh Long sau một giây ngỡ ngàng thì cúi đầu:
– Thúy Hằng, chúng ta về nhà nói chuyện!
Bà Thúy Hằng lắc đầu:
– Còn chuyện để nói sao? Hay anh sợ tôi làm tổn thương cô ấy? Hai người cùng đi ăn uống, cùng đi chơi bời có nghĩ đến gia đình không, có nghĩ đến danh dự không? Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của Vũ Phong đấy, liệu nó sẽ ra sao khi biết được chuyện này?
Cô Như Hoa run rẩy:
– Chị…em xin lỗi…thực sự…em và anh Đinh Long chưa đi đến đâu cả, chỉ là tâm sự trò chuyện thôi!
Mẹ Vũ Phong nhếch miệng cười:
– Chỉ mới ăn uống, đi chơi, chỉ mới chăm sóc nhau, tỉ tê với nhau thôi đúng không? Vậy chưa đủ sao? Hay phải chờ tôi nhìn thấy hai người ℓêп gιườпg với nhau mới thỏa?
Cô Như Hoa xua tay:
– Không chị ơi, em và anh ấy chưa hề có chuyện đó!
Bà Thúy Hằng lúc này đã mất bình tĩnh, bà chỉ thẳng vào mặt cô Như Hoa:
– Cô là giáo viên trường chuyên đấy, cô từng đổ vỡ trong hôn nhân, từng bị tổn thương trong tình cảm, tại sao cô có thể chà đạp lên danh dự của bản thân và của cả gia đình tôi? Tại sao cô lại làm như thế?
Ông Đinh Long vội giữ tay vợ:
– Chúng ta về thôi, để anh đưa em về!
Bà Thúy Hằng giật tay mình ra khỏi chồng:
– Không, hôm nay phải nói hết ở đây, ba mặt một lời. Một là hai người chấm dứt, hai là chúng ta chia tay, anh chọn đi!
Cô Như Hoa vội nhìn ông Đinh Long:
– Anh về với gia đình mình đi! Xin anh đấy, em không muốn làm người thứ ba!
Ông Đinh Long suy nghĩ một lát rồi nói:
– Thúy Hằng, em vào nhà ngồi nói chuyện đi, đừng đứng ở ngoài sân mãi thế!
Bà Thúy Hằng lắc đầu:
– Anh sợ cô ta mất mặt ư? Thế anh có nghĩ đến cảnh gia đình mình sẽ li tán vì cô ta không? Lúc đó, bao nhiêu lời ngợi ca bấy lâu nay đều thành sương khói hết đấy, anh biết không?
Ông Đinh Long bình tĩnh nói:
– Thúy Hằng, em tỉnh táo lại đi. Bấy lâu nay anh và em hiểu hơn ai hết đó chỉ là vỏ bọc hạnh phúc. Em suốt ngày theo dõi, cằn nhằn anh. Công việc kinh doanh đã mệt mỏi căng thẳng rồi, nhà là nơi anh cần nghỉ ngơi thoải mái chứ không phải phòng hỏi cung, em hiểu không?
Bà Thúy Hằng cười phá lên:
– Vâng, thế những gì em chất vấn là sai sao? Những gì em đang thấy là gì hả anh? Anh giải thích dùm em đi, anh không ăn vụng sao phải lo chùi mép? Em và anh đã có mười lăm năm bên nhau, còn cô ta cho anh yên ổn sau một năm hò hẹn sao?
Ông Đinh Long ρhâп trần:
– Vấn để là em không tin tưởng anh, em ʇ⚡︎ự đẩy chúng ta ra xa nhau. Anh không phủ nhận những gì chúng ta đã từng có, nhưng ở thời điểm hiện tại, em ngày càng làm anh thấy mệt mỏi.
Bà Thúy Hằng gật đầu:
– Được, hai người đã lật bài thì tôi cũng không giữ làm gì nữa. Ngày Vũ Phong đỗ vào trường Chuyên cũng là ngày tôi nhận được hình ảnh hai người đi ăn, đi chơi cùng nhau. Lúc đó, tôi không biết cô ta sẽ là giáo viên chủ nhiệm của Vũ Phong nhưng tôi đã không muốn tiếp tục mối quαп Һệ với anh nữa. Anh cũng bảo muốn li dị. Nhưng sau khi tôi biết đó là giáo viên của con, tôi nghĩ hai người sẽ ʇ⚡︎ự ý thức mà dừng lại.
Nhưng đã hai tuần học trôi qua, có vẻ như tình cảm của cả hai càng thắm thiết và không dứt ra được. Thế thì tôi để hai người toại nguyện bởi một khi lòng chung thủy không còn thì cũng không thể tồn tại tình yêu.
Bà nói rồi quay đầu lên xe ra về. Bà đau. Rất đau. Nhưng một Phó giám đốc Ьệпh viện, là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước người phụ nữ đã bước vào đời ông sau mình…
Cũng từ ngày đó, không khí trong gia đình Vũ Phong ngày càng căng thẳng. Nếu không có sự động viên của Nguyệt Cát thì chắc rằng Vũ Phong rất khó tập trung học tập. Và rồi, khi dây đàn đã đứt, mọi sợi tơ hạnh phúc không còn níu kéo được nữa, gia đình Vũ Phong li tán.
Cô Như Hoa đã nhiều lần nói ông Đinh Long dừng lại dù bản thân cô ấy thấy mình thực sự đã sa ngã, thực sự lún quá sâu vào mối quαп Һệ này. Nhưng cô hiểu hơn ai hết cảm giác phụ bạc và giờ mình lại trở thành người thứ ba . Nhưng lần nào bố của Vũ Phong cũng thuyết phục cô rằng nên sống thật với tình cảm của mình. Chính sự yếu đuối của cô, chính sự lụy tình của cô đã đẩy mọi chuyện ngày càng xa mà đến bản thân cô cũng không kiểm soát được.
Và giờ đây, cô Như Hoa đích thực đã trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình, kẻ bị người đời phỉ nhổ. Giờ đây, dù được sống cạnh ông, vẫn ngày ngày tâm sự cùng ông, nhưng lòng cô chẳng thể yên ổn được. Những lời nói của Vũ Phong không sai, những lời ấy cứ lửng lơ vang vọng trong đầu cô không dứt, luôn nhắc nhở rằng cô là kẻ Ϯộι đồ…
Đúng lúc ấy, cô nghe có tiếng mở cửa. Ông Đinh Long bước vào, thấy bàn ăn đã nguội lạnh, cô Như Hoa ngồi bó gối thẫn thờ tгêภ ghế, ông lo lắng:
– Như Hoa, em làm sao vậy? Sao chưa ăn cơm? Anh bảo đừng đợi anh cơ mà?
Trong đêm tối, tiếng cô Như Hoa nấc lên:
– Đinh Long, em sai rồi, chúng ta thật sự sai rồi…