Giấu anh vào nỗi nhớ chương 5

Vũ Linh 320

Tác giả : An Yên

Vũ Phong vốn là đứa bé lầm lì, ít khi khóc. Hồi bé, nhiều lần nghịch dại, dù ngã đau toạc gối, chảy ɱ.á.-ύ cũng chẳng bao giờ kêu ca. Mỗi lần mẹ cậu sát trùng vết thương cho con trai, bà còn xót hơn cả con. Thế nhưng, từ ngày bố mẹ quyết định li hôn, đã hai lần anh rơi nước mắt. Một lần ở Toà án trước sự run rẩy của người mẹ và lần này, cũng là vì mẹ. Đến giờ này cậu vẫn không hiểu người lớn quan niệm thế nào là hạnh phúc, cậu vẫn không thể hình dung một người như bố cậu lại có thể thay lòng đổi dạ. Tại sao họ không ngồi lại với nhau để giải quyết những khúc mắc, để gìn giữ hạnh phúc.

Tại sao họ chỉ nghĩ đến cái tôi cá nhân? Trong mọi mối quαп Һệ, nếu ai cũng đưa cái tôi lên tгêภ lợi ích chung thì tất cả sẽ tan nát hết. Bởi nếu như lòng tham không có đáy thì sự ích kỉ của con người cũng chẳng có giới hạn bao giờ. Mọi lời hứa hẹn, thề thốt rồi cũng thành bong bóng xà phòng nếu mỗi người không biết nhường nhịn, chia sẻ và hi sinh. Vũ Phong không biết người phụ nữ mà bố nói đến là ai và cô ta đến với ông vì tình hay vì tiền như những cô gáι trẻ muốn một bước lên mây để đạt được tiền tài danh vọng, Vũ Phong cũng không biết cô ta sẽ ở bên bố anh bao lâu nhưng ngay lúc này, cảm giác của anh là thất vọng và đổ vỡ.

Ngày hôm sau, Vũ Phong đến trường với tâm trạng khá mệt mỏi. Nghĩ tới việc sắp xa mẹ, xa mảnh đất từng gắn bó, xa mái trường dù mới kịp làm quen và xa cô bạn gáι dễ thương cùng lớn lên từ nhỏ mà tình cảm của cả hai mới chỉ là một bước ngoặt đầu đời…Rời xa tất cả bằng một trái tιм tổn thương và đổ vỡ. Mọi thứ với Vũ Phong dường như là không còn đường lui. Cậu thương người mẹ sống trong cô đơn, trong nỗi oán giận người chồng phụ bạc, phải xa đứa con duy nhất. Cậu thương Nguyệt Cát – cô bạn gáι giỏi giang luôn lo lắng cho mình. Nhưng rồi cậu không có quyền quyết định. Tất cả mọi thứ cho tới ngày hôm nay Vũ Phong đều không muốn và cũng chẳng thể thay đổi.

Giờ ra chơi, Nguyệt Cát thấy cậu ngồi trầm ngâm thì dường như đoán được Vũ Phong đang có tâm trạng nên cô cũng không đi ra ngoài mà quyết định ngồi lại hỏi chuyện anh:

– Cậu ổn không?

Vũ Phong thở dài một tiếng rồi nói:

– Bố và tôi sẽ chuyển tới thành phố C.

Nguyệt Cát há hốc miệng:

– Hả? Đi xa thế á? Bao giờ đi?

Vũ Phong lắc đầu:

– Tôi không biết nữa!

Nguyệt Cát thắc mắc:

– Nhưng sao lại phải đi? Chẳng phải đã không còn ở chung nhà nữa, còn tới thành phố khác mới vừa lòng sao?

Vũ Phong cúi đầu nói ra cái điều mà cậu cho rằng đáng xấu hổ vô cùng:

– Bố tôi.. đến đó…sống với cô ta…

Lần này, Vương Nguyệt Cát đứng hình mất mấy giây, lát sau mới lắp bắp:

– Ý…cậu…cậu nói…là.. bác Đinh Long…

Vũ Phong gật đầu ҳάc nhận:

– Ừ, là mẹ tôi đúng. Dẫu bố tôi có đưa ra hàng ngàn lí do thì cuối cùng cũng không thể phủ nhận một điều rằng ông đã phản bội mẹ tôi!

Nguyệt Cát cảm giác lòng mình cũng hụt hẫng theo từng câu nói của Vũ Phong. Thảo nào, có một lần cô đã đọc được ở đâu đó rằng: khi còn bé, ai cũng muốn trở thành người lớn. Nhưng khi thực sự đã là người trưởng thành, họ lại mong trở về lúc bé thơ. Trẻ em nhiều ước vọng nhưng lại vô tư, hồn nhiên, chỉ biết ăn, ngủ và học hành, chả phải lo nghĩ gì đến cơm áo gạo tiền. Thế giới tình cảm của những đứa trẻ cũng chỉ nằm trong ʋòпg quay bố mẹ – anh chị em – bạn bè và thầy cô giáo.

Những giận dỗi vô cớ rồi sẽ nhanh được xóa nhòa đi như dấu chân tгêภ cát gặp một cơn sóng vỗ bờ mà thôi. Và những đứa trẻ luôn đặt ra câu hỏi ” bao giờ mình lớn?”. Lớn để ʇ⚡︎ự quyết định những điều trong cuộc sống, để được lựa chọn một công việc, một chuyến du lịch… Nhưng khi thực sự lớn lên rồi, đối mặt với biết bao mối quαп Һệ, những áp lực từ gia đình, công việc, người ta lại ước giá mà mình còn thơ bé, được bố mẹ bao bọc và chở che.

Những trải nghiệm vốn là ước mơ thời thơ bé giờ đây trở thành những thử thách buộc con người phải đối mặt và tìm cách vượt qua. Mệt mỏi hay chán chường cũng không thể khiến chúng ta chùn bước. Thế giới người lớn thật phức tạp mà những cάпh cửa, những ngã rẽ khiến những người như Vũ Phong, như Nguyệt Cát không thể lường trước được.
Nguyệt Cát nhìn sang Vũ Phong:

– Vậy…cậu phải đi…

Vũ Phong gật đầu:

– Ừ, thà tôi đi, thà tôi đối mặt hàng ngày với kẻ đã phá hoại gia đình mình, còn hơn để mẹ tôi chứng kiến họ bên nhau. Đi cũng tốt, mẹ tôi sẽ đỡ tổn thương, dù tôi biết, bà sẽ không quên được nỗi đau này!

Nguyệt Cát khẽ chạm vào tay Vũ Phong:

– Tớ sẽ đến chơi với bác Thúy Hằng!

Vũ Phong gật đầu:

– Ừ, tôi cũng đang định nhờ cậu việc đó.

Tiếng trống trường vang lên. Tiết Toán của cô Như Hoa bắt đầu. Ai nấy lại tập trung vào bài giảng.

Một tuần sau…

Cầm kết quả thi học kì tгêภ tay, Vũ Phong vui vẻ về khu chung cư. Cậu lại đứng thứ hai sau Vương Nguyệt Cát, đó cũng là điều đương nhiên vì cô gáι ấy quá xuất sắc.

Vừa bước vào cửa, Vũ Phong đã thấy mấy chiếc vali được đặt gọn gàng ở gian khách. Bố anh đang lặng lẽ ngồi hút tђยốς tгêภ ghế sofa. Cả tuần nay cậu vẫn gọi cho mẹ nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc tới việc chuyển nhà hay người phụ nữ của bố. Vũ Phong không muốn khoét sâu vào nỗi đau của mẹ. Cậu cũng không nghĩ mọi việc lại nhanh đến thế vì công việc của bố có phải chuyển là đi ngay được đâu. Tuy nhiên, nhìn những gì trước mắt thì Vũ Phong hiểu ngày đó đã đến thật rồi:

– Bố, chúng ta sắp đi sao ạ?

Ông Đinh Long gật đầu:

– Ừ, chiều nay chúng ta sẽ ra sân bay!

Vũ Phong nặng nề bước lại ghế sofa:

– Sao bố không nói sớm để con tới chào mẹ ạ?

Ông Đinh Long trầm ngâm một lát rồi nói:

– Cuối buổi chiều chúng ta mới đi. Ăn cơm trưa xong con vẫn có thể tới chào mẹ mà!

Vũ Phong tò mò:

– Công ty của bố cũng chuyển rồi sao? Còn thủ tục chuyển trường cho con nữa ạ?

Ông Đinh Long đan hai tay vào nhau:

– Mọi thứ đã xong cả rồi. Vì hôm nay con mới nhận kết quả thi học kì nên bố đợi tới bây giờ chứ nếu không thì đã đi từ mấy ngày trước. Công ty của bố là công ty gia đình nên chuyển cũng đơn giản. Học bạ của con cũng đã được hoàn tất từ hôm trước và chuyển qua trường mới rồi!

Hóa ra Vũ Phong là người sau cùng biết mọi thứ. Cậu cảm thấy mình giống một con rối bị xoay vần trong những mối quαп Һệ phức tạp của người lớn. Tất cả mọi thứ đã được sắp đặt và cậu không có quyền lựa chọn.

Ăn trưa xong, Vũ Phong quay về nhà cũ chào mẹ. Ngôi biệt thự vẫn sang trọng và đẹp đẽ nhưng im lìm hẳn dưới những bóng cây cổ thụ. Vũ Phong trò chuyện với mẹ và chỉ nói với bà Chu Thúy Hằng về việc sẽ chuyển đi chứ không hề nhắc tới người người phụ nữ đã chen chân vào gia đình cậu. Nhưng với sự ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ của một người mẹ, một người vợ, của người đàn bà từng tổn thương lại khiến mẹ anh nở một nụ cười chua chát:

– Vậy là giờ họ đã công khai với nhau, con không phải giấu diếm mẹ. Những ngày qua, mẹ đã suy nghĩ và hiểu ra rằng : lấy nhau là cái duyên nhưng có đi được đến cuối con đường đời với nhau hay không là cái phận. Định mệnh đã để mẹ gặp và lựa chọn bố của con, nhưng giờ duyên hay phận cũng không còn nữa, giải thoát là cách tốt nhất thôi. Hà cớ gì phải níu kéo khi tình cảm đã cạn khô. Chỉ mong cô ta biết điều và không làm đảo lộn việc học tập của con là được. Mẹ ổn!

Nghe những lời mẹ tỏ bày, Vũ Phong vừa ngạc nhiên lại vừa thương xót. Anh ngỡ ngàng bởi mẹ đã chấp nhận mọi thứ khá nhanh chóng, không còn day dứt nhiều nữa, có vẻ tĩnh tâm hơn. Nhưng cũng chính vì thế mà anh thấy thương mẹ, thương cho những hi sinh vì gia đình của mẹ. Vậy cũng tốt, Vũ Phong sẽ đỡ áy này khi nói dối mẹ.

Tạm biệt mẹ, Vũ Phong liền họi và hẹn Nguyệt Cát ra công viên

Cô bạn vừa nghe anh báo tin thì nước mắt ngắn dài tuôn lã chã:

– Sao giờ cậu mới nói?

Những ngón tay đẹp đẽ của Vũ Phong nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của cô. Ánh mắt ôn nhu nhìn thân hình bé nhỏ đang run lên từng hồi trong tiếng nấc, anh nói khẽ:

– Tôi cũng vừa mới biết xong mà. Ăn xong tôi tới chào mẹ rồi gọi cậu ngay đấy thôi. Ngày nào tôi cũng gọi video cho cậu, được chưa? Nín đi, khóc nhè xấu lắm đấy!

Nguyệt Cát biết Vũ Phong cũng chẳng vui vẻ gì, lòng anh còn nặng trĩu hơn cả cô. Thế nhưng, mọi thứ diễn ra nhanh quá, bất ngờ quá nên cô chẳng biết làm gì ngoài việc khóc nức nở. Vẫn biết ngày này sẽ đến nhưng giờ đây lại chẳng muốn nó diễn ra chút nào. Vũ Phong nhẹ nhàng kéo gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mình. Một tay ôm cô, một tay anh khẽ vuốt mái tóc cô và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa bao thâm tình. Giọng Vũ Phong khàn khàn:

– Tớ sẽ về thăm cậu!

Trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ấm, Nguyệt Cát gật đầu:

– Tớ sẽ tới thăm bác Thúy Hằng!

Lần đầu tiên cô không đẩy anh ra bởi Nguyệt Cát hiểu chẳng biết bao giờ có lại cảm giác ấm áp dễ chịu này. Trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ấy, cô thấy mình bình yên hơn. Rồi đây, không biết cái tình cảm học trò trong sáng này sẽ đi về đâu giữa dòng đời xô bồ tấp nập, sẽ ra sao khi họ đang trưởng thành và một mai sẽ trở thành người lớn. Thế nhưng, giờ phút này, cô và anh, những cô cậu học trò mười sáu tuổi đang phải chấp nhận những gì mà người lớn sắp đặt sẵn cho mình dù lòng không muốn. Phải chăng, ngày mai, một trang đời khác, mới mẻ hơn sẽ mở ra…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất