Giấu anh vào nỗi nhớ chương 47

Vũ Linh 372

Tác giả : An Yên

Phía bên kia, Đinh Vũ Phong nghe Mạnh Kiên báo cáo tình hình thì thở phào nhẹ nhõm:

– Về căn cứ!

Mạnh Kiên vừa tháo bộ râu quai nón giả vừa tiến nhanh về phía chiếc Bugatti Divo dựng bên đường vừa nói:
– OK đại ca!
Tại Biệt thự PC – một biệt khu riêng mà Đinh Vũ Phong cùng bốn anh em thường họp mặt khi ra khỏi thành phố C. Anh đã bí mật xây dựng khu này, vậy mà Vũ Lan Nhi vẫn biết được . Tuy nhiên, cô ta chỉ mò ra địa chỉ chứ chưa bao giờ được bước vào dù hiện tại Lan Nhi đang ở Việt Nam. Cho nên, đây vẫn là một nơi bí mật của mấy anh em Vũ Phong. Đang suy nghĩ miên man, Vũ Phong nghe giọng nói mềm như nước của Nguyệt Cát:

– Phong, em…
Anh quay lại nhìn cô vừa từ phòng ngủ bên cạnh bước sang. Vương Nguyệt Cát đã thay bộ váy cưới bằng một chiếc váy màu trắng có điểm họa tiết hoa hồng rất trẻ trung. Đinh Vũ Phong nhìn cô với ánh mắt cưng chiều:
– Nguyệt Cát, em dậy rồi sao? Có phải muốn gọi cho bố mẹ không?
Nguyệt Cát gật đầu:
– Phong, em không muốn vì hạnh phúc của riêng mình khiến mọi người khó xử, em có thể…

Vũ Phong bật cười:
– Trông em kìa, như một đứa trẻ mắc lỗi vậy. Em cứ gọi đi, không sao đâu. Em cứ ʇ⚡︎ự nhiên vì đây là nhà em mà. Vả lại, anh nghĩ lúc này bố mẹ cũng hiểu cho bọn mình thôi. Em đừng lo lắng quá!
Nguyệt Cát chưa kịp nói gì thì thấy Mạnh Kiên chạy ào vào như một cơn gió, tгêภ người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ đạo màu vàng của pháp sư khiến Vũ Phong không nhịn được cười còn Nguyệt Cát tròn xoe mắt nhìn:
– Ơ, anh Mạnh Kiên, anh đi đâu về mà ăn mặc kì vậy ạ?

Mạnh Kiên nhìn Nguyệt Cát cười cười:
– À, anh đi casting vai phụ cho một bộ phim!
Nguyệt Cát trố mắt:
– Ơ, anh là vệ sĩ sao lại đi đóng phim ạ?
Mạnh Kiên xua tay:
– À, dạo này rảnh một chút, anh lại có ɱ.á.-ύ nghệ sĩ từ nhỏ nên tính nhập vai xem sao!

Vũ Phong cố tỏ ra nghiêm túc :
– Rồi đạo diễn có nhận cậu không?
Mạnh Kiên gật đầu:
– Dĩ nhiên, tôi là ai chứ! Này, lúc tôi nhập vai, vận công múa máy mà cứ lo bộ râu quai nón rơi mất thì ૮.ɦ.ế.ƭ dở. May, mọi việc tốt đẹp!
Nguyệt Cát tò mò:
– Thế…giờ anh Kiên tạm nghỉ việc để đi đóng phim sao ạ?
Mạnh Kiên cười:
– Có vài ba ρhâп cảnh thôi. Anh xin đóng một hôm là xong mà em. Vai phụ thôi!

Nguyệt Cát gật gật đầu. Cô cầm điện thoại đang định gọi cho bố mẹ thì nghe một giọng nữ vang lên:
– Tránh ra!

Phía ngoài, tiếng Quang Dũng nói nhanh :
– Không được, cô Lan Nhi đừng làm khó tôi. Đây là chỗ anh Phong nghỉ ngơi!
Vũ Lan Nhi vừa bước vào vừa nói:
– Nghỉ tôi cũng vào! Ai cản đường tôi đuổi việc hết!
Nói rồi cô ta cứ thế tiến vào. Quang Dũng chạy theo sau, tới cửa, khuôn mặt tỏ rõ sự bất đắc dĩ nói:
– Anh Phong, em không ngăn được!

Vũ Phong phẩy tay:
– Không sao, tôi biết rồi. Cậu đi làm việc đi!
Vũ Lan Nhi vừa nhìn thấy Vương Nguyệt Cát thì mặt đỏ phừng phừng lửa giận, cô ta quay sang Vũ Phong:
– Đinh Vũ Phong, sao anh dám đưa phụ nữ về đây?
Nguyệt Cát hơi khó hiểu trước thái độ của Lan Nhi rồi hỏi Vũ Phong:
– Phong, đây là…
Đinh Vũ Phong từ tốn đứng dậy, tay anh kéo Nguyệt Cát vào sát người mình rồi nói:
– Để anh giới thiệu, cô ấy là Vũ Lan Nhi, cô chủ của bọn anh, con gáι của Chủ tịch Tập đoàn Vĩnh Trường.

Anh hướng ánh mắt về phía Lan Nhi:
– Giới thiệu với cô chủ, đây là Vương Nguyệt Cát, vợ sắp cưới của tôi!
Hai bàn tay Vũ Lan Nhi nắm chặt thành quyền, cô ta chỉ hận không băm vằm được cô gáι xinh đẹp trước mặt, giọng tức tưởi:
– Phong, nhưng em yêu anh cơ mà!
Đinh Vũ Phong nhún vai:
– Đó là quyền của cô, tôi sao dám ép! Còn tôi yêu ai, cưới ai là quyền của tôi. Nguyên cái việc cô ʇ⚡︎ự tiện xông vào đây đã là bất lịch sự rồi!

Mạnh Kiên thấy không khí căng thẳng vội nói:
– Cô Lan Nhi, đây không phải công ty, đây là nhà riêng, mong cô giữ ʇ⚡︎ự trọng ạ!
Lan Nhi quắc mắt nhìn Mạnh Kiên:
– Im ngay! Không đến lượt anh lên tiếng!
Vũ Phong mặt lạnh tanh không cảm xúc, mấp máy môi:
– Kiên nói không sai, biệt thự này là nơi tôi thư giãn, người ngoài không được tùy tiện xông vào!
Vũ Lan Nhi nghiến răng:
– Anh bảo ai là người ngoài?

Vũ Phong không thèm liếc cô ta:
– Những người không họ hàng thân thích, không bạn bè tri kỉ, không trực tiếp liên quan đến tôi thì đều là người ngoài!
Vũ Lan Nhi chỉ vào Nguyệt Cát:
– Cô ta thì sao?
Vũ Phong nhìn Nguyệt Cát si mê, hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:
– Cô ấy là người phụ nữ của tôi, dĩ nhiên không phải người ngoài!
Nhìn một màn trước mắt, Vũ Lan Nhi tức đến l*иg lộn ruột gan. Cô ta đang nghiến răng nghiến lợi chưa biết làm sao thì nghe tiếng Quang Dũng phía ngoài vang lên:
– Chủ tịch!

Vậy là ông Vũ Lân cũng đã đến đây. Dĩ nhiên là Dũng không dám ngăn ông ta. Vũ Lân bước vào, quét ánh mắt một lượt rồi dừng lại tгêภ khuôn mặt của Nguyệt Cát. Vũ Phong và Mạnh Kiên cúi đầu:
– Chủ tịch!
Ông Vũ Lân khoát tay ý nói không cần đa lễ:
– Ta đi qua công ty mà không thấy cậu, nghe Lan Nhi nói cậu ở đây. Về thăm nhà sao? Cô gáι này là…
Vũ Phong mỉm cười:
– À, tôi về thành phố A nghỉ ngơi vài ngày. Đây là Nguyệt Cát, vợ sắp cưới của tôi!

Mắt Vũ Lân lóe lên vài tia ngạc nhiên rồi quay lại vẻ ban đầu:
– Ồ, vậy sao? Giờ tôi mới biết cậu đã có vị hôn thê!
Vũ Phong biết, chắc chắn Vũ Lân đã điều tra mọi thứ về anh và Nguyệt Cát. Chỉ là ông ta luôn tỏ ra không quan tâm, luôn thích diễn nên anh sẽ diễn cùng ông cho trọn vở kịch. Ngôi biệt thự và Công ty của anh ở thành phố C đều có thiết bị nghe trộm và camera theo dõi, vì thế việc anh tạo căn hầm bí mật sau xưởng sắt và xây biệt thự ở thành phố A cũng không có gì khó hiểu cả. Ông Vũ Lân lại tiếp lời:
– Nhưng nghề của cậu mà mang theo phụ nữ, tôi e là…
Vũ Phong mỉm cười:
– Chủ tịch yên tâm, tôi không để việc riêng ảnh hưởng đến công việc Tập đoàn và cũng không để việc của mình khiến cô ấy gặp пguγ Һιểм. Vả lại, tôi nghĩ chuyện này nên dừng lại ở đây. Vì khi bước vào con đường này, tôi đã có hai điều kiện chắc ông còn nhớ – một là tôi muốn sống như người bình thường, hai là tôi không muốn việc riêng tư bị soi mói.

Ông Vũ Lân gật đầu:
– Tôi vẫn nhớ rõ và luôn giữ lời hứa!
Vũ Lan Nhi dẫm chân bình bịch:
– Ba, con đã nói ba canh chừng anh ấy khi con qua Mỹ học cơ mà!
Ông Vũ Lân nhìn con gáι:
– Lan Nhi, con tính làm loạn sao? Ba chỉ trông chừng công việc, chứ chuyện riêng tư ba không kiểm soát cậu ấy. Con đừng làm hỏng việc!
Vũ Lan Nhi giọng nhõng nhẽo:
– Baaaa…

Ông Vũ Lân nghiêm mặt:
– Lan Nhi!
Con gáι ông vẫn nhăn nhó:
– Anh ta dám qua mặt ba, dám xây biệt thự riêng để đàn đúm ở thành phố A!
Vũ Phong mỉm cười thản nhiên:
– Cô chủ, đây là quê hương của tôi. Tôi muốn xây mười biệt thự cũng là quyền của Đinh Vũ Phong này!
Vũ Lan Nhi không biết đối đáp ra sao cho bõ tức liền chỉ bộ đồ đạo của pháp sư mà Mạnh Kiên lúc nãy cởi ra chưa kịp cất đi:
– Đấy ba xem, một vệ sĩ mà đóng giả pháp sư đi quậy đó ba!

Ông Vũ Lân nhíu mày:
– Chuyện gì đây’?
Vũ Lan Nhi cười mỉa mai chỉ vào Nguyệt Cát:
– Trưa nay là đám cưới của cô ta với một giáo viên cùng trường, vậy mà Đinh Vũ Phong dám đến ςư-ớ.ק dâu, Mạnh Kiên lại còn đóng giả pháp sư đến nhà chú rể hụt để múa may làm phép nữa!

Ông Vũ Lân cau mày khó chịu:
– Có chuyện đó sao? Các cậu tính diễn tuồng hả? Đường đường là những vệ sĩ cốt cάп của Tập đoàn Vĩnh Trường, làm vậy có đáng không? Vũ Phong, việc này ảnh hưởng đến danh dự của Tập đoàn, tôi cần một lời giải thích thỏa đáng!
Đinh Vũ Phong hai tay đút túi quần:
– Vâng, chuyện nhỏ thôi! Chỉ là tôi sợ khi nói ra, người mất mặt lại là cô chủ!
Ông Vũ Lân quay sang con gáι:
– Liên quan đến con sao?

Vũ Lan Nhi quát lên:
– Vũ Phong, đừng ăn nói hồ đồ!
Rồi cô ta quay sang ba mình:
– Ba, đến giờ này mà bà vẫn còn u mê để anh ta dắt mũi sao? Con mới ở Mỹ về mấy ngày thì làm được gì chứ?
Ông Vũ Lân nhìn Vũ Phong:
– Cậu cứ nói đi, nếu Lan Nhi sai, tôi sẽ phạt nó!
Vũ Phong lại kéo eo Nguyệt Cát lại sát mình, hôn lên trán cô như giữa chốn không người rồi nói với giọng cưng chiều:
– Em sang phòng gọi cho bố mẹ đi!
Nguyệt Cát lo lắng:
– Phong, có chuyện gì sao?
Đinh Vũ Phong lắc đầu:
– Không có chuyện gì cả. Anh giải quyết công việc một chút rồi sẽ ăn tối với em!

Nguyệt Cát cúi đầu chào mọi người rồi đi sang phòng bên cạnh. Khi bóng cô vừa khuất, Vũ Phong quay lại vẻ mặt lạnh tanh và đanh giọng:

– Cô Lan Nhi, giả mạo giấy tờ còn có thể đi tù, cô cho người giả thần giả thánh dễ bị nghiệp quật lắm đấy!

Vũ Lan Nhi mỉa mai:

– Anh có nhầm không? Anh đang ʇ⚡︎ự nói mình đấy à?

Vũ Phong hướng ánh mắt ra cửa:

– Dũng, đưa bà bói đó vào đây!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất