Giấu anh vào nỗi nhớ chương 38

Vũ Linh 244

Tác giả : An Yên

Một hôm, Đinh Vũ Phong đang ngồi tгêภ bàn làm việc với một đống giấy tờ sổ sách thì nghe tiếng gõ cửa:

– Kiên, vào đi!

Mạnh Kiên vào, cúi đầu:

– Anh Phong!

Vũ Phong ngước nhìn người anh em:

– Đã bảo không cần cúi đầu, là anh em, đa lễ làm gì!

Mạnh Kiên bật cười:
– Em quen rồi!
Vũ Phong cũng cười:
– Có những thói quen cần phải bỏ đi! Cậu gặp tôi có chuyện gì sao?
Mạnh Kiên có vẻ bối rối:
– À…thì…

Vũ Phong cau mày:
– Có việc gì mà cậu lúng túng vậy? Nói đi, bọn Thạch giở trò gì sao?
Mạnh Kiên lắc đầu:
– Dạ không, việc riêng thôi ạ!
Vũ Phong nhíu đôi mày rậm rồi nháy mắt với Mạnh Kiên:
– Việc gia đình nhà cậu sao?

Hiểu được tín hiệu, Mạnh Kiên gật đầu:
– Vâng!
Vũ Phong đứng bật dậy, với lấy áo khoác và nói:
– Nếu không quan trọng thì để tối ăn cơm rồi nói luôn, giờ công việc quan trọng hơn. Cùng xuống kho sắt với tôi để kiểm tra đã!
Mạnh Kiên hiểu ý nên gật đầu đi theo Vũ Phong. Hai người ra khỏi phòng và đi xuống bãi sắt thép phía sau tòa nhà. Cả hai đi qua kho chứa sắt, tiến đến một cάпh cửa lớn. Anh cẩn thận nhìn trước sau rồi mở cάпh cửa ra. Phía sau đó, nhìn qua chỉ là một bãi đất hoang vu nhưng Đinh Vũ Phong lại di di đôi giày lên một khuôn đất, rồi anh cúi xuống, gạt lớp đất cát phía tгêภ, để lộ ra một tấm sắt dày. Vũ Phong nhấc nó lên và phía dưới lộ ra một đường hầm. Cả hai cẩn thận bước xuống cầu thang. Cả một căn phòng rộng dưới lòng đất hiện ra, có cả mấy ngách chia ra những khu nhỏ hơn nữa. Vũ Phong bật hệ thống chiếu sáng, ngồi vào chiếc bàn tròn giữa phòng lớn rồi nói:

– Rồi, cậu nói đi!
Mạnh Kiên hít một hơi rồi nói:
– Là việc của Nguyệt Cát! Bố mẹ cô ấy dính vào buôn bán đất đai và bị một người bạn lừa mất một tỷ. Họ vay nặng lãi nên suýt mất nhà!
Vũ Phong ngạc nhiên:
– Hả? Bố mẹ cô ấy đều là giáo viên về hưu, ăn ở hiền lành, tính tính thật thà chất phác, sao lại dính đến bất động sản?

Mạnh Kiên gật đầu:
– Lúc đầu họ định kiếm chút tiền xin việc cho Nguyệt Cát. Nhưng vài miếng đầu thấy được nên ham, không ngờ bị bạn lừa. Tưởng mất nhà rồi, không ngờ một thầy giáo dạy cùng trường với Nguyệt Cát đứng ra trả nợ giúp gia đình cô ấy. Vấn đề là…anh này theo đuổi Nguyệt Cát!
Vũ Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
– Thời gian vừa rồi tôi bận cho vụ giao hàng sắp tới nên ít liên lạc với cô ấy. Mà tôi hiểu tính Nguyệt Cát, cô ấy sẽ không bao giờ nói ra, cô ấy sợ tôi nhúng vào sẽ khiến bố mẹ buồn và tôi cũng khó xử. Một người như Nguyệt Cát, lắm anh theo đuổi cũng không có gì lạ cả. Vấn đề ở cô ấy thôi. Nhưng tôi nghĩ…

Mạnh Kiên gật đầu, giọng dò hỏi:
– Anh Phong, anh suy nghĩ giống em đúng không? Là có người đứng sau vụ này?
Vũ Phong đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn bức tường đối diện:
– Gia đình Nguyệt Cát xưa nay chả gây thù chuốc oán với ai cả, có chăng là vì cô ấy liên quan đến tôi! Vì điều này mà nhiều khi tôi không dám liên lạc với cô ấy, bởi tôi không muốn Nguyệt Cát trở thành điểm yếu của mình. Bạn bè của bố mẹ cô ấy cũng thường hiền lành ʇ⚡︎ử tế, không có kẻ lọc lừa, có chăng là do bị mua chuộc thôi!
Mạnh Kiên nhíu mày:
– Ý anh…người đứng sau là…Vũ Lan Nhi!

Vũ Phong gật đầu kiên định:
– Chắc chắn là cô ta. Vũ Lan Nhi đã cho một tên thám ʇ⚡︎ử theo dõi tôi. Hôm ở công viên với Nguyệt Cát, tôi đã định không đi, nhưng nghĩ cô ấy lặn lội đến đây mà không gặp thì Ϯộι nghiệp. Nguyệt Cát đã chịu thiệt thòi vì tôi quá nhiều rồi. Tôi định sau vụ này phải dạy cho Lan Nhi bài học nho nhỏ, nhưng không ngờ chưa kịp làm gì thì cô ta đã ra tay với gia đình Nguyệt Cát, cũng may cuối cùng đã ổn rồi.
Mạnh Kiên gằn giọng:
– Mẹ kiếp, đúng là cha nào con nấy, một con cáo thành ϮιпҺ đẻ ra một con hồ ly! Em tưởng chỉ làm vệ sĩ đơn thuần, biết bị kiểm soát kiểu này đã không thèm vào đây. Em đang chờ cái ngày cha con ông ta bị gô cổ cho đã mắt!

Vũ Phong chau mày :
– Đang ở dưới trướng ông ta đừng lắm lời!
Giọng Mạnh Kiên có phần bực tức:
– Nhưng Vũ Lân quá đáng, không tin anh em mình thì đừng giao việc, khi nào cũng trong tầm kiểm soát, bực mình. Lúc nào ông ta cũng tỏ ra mình ʇ⚡︎ử tế trong khi ôm một bồ dao găm trong bụng!
Vũ Phong bật cười:
– Trước đây cậu mạnh miệng thương trường là chiến trường cơ mà. Không có mánh khóe thì sao có thể trụ vững? Dù kinh doanh ở mảng nào, ngầm hay nổi cũng cần có một cái đầu lạnh!

Mạnh Kiên nhăn mặt:
– Cha con Vũ Lân đầu hay tιм đều lạnh như nhau! Con mụ Vũ Lan Nhi mà điên lên, em lo Nguyệt Cát khó yên ổn! Vả lại, anh quá bận rộn, lão thầy giáo kia vừa là ân nhân lại kè kè hàng ngày ở đó. Ông cha ta nói rồi, ” nhất cự li, nhì tốc độ” lão đó có cả đôi! Anh không dẹp rồi mất vợ như chơi!
Vũ Phong nén tiếng thở dài:
– Hiện tại chúng ta chưa làm gì được! Vũ Lân còn rất mạnh, lại là con cáo già. Còn Nguyệt Cát, tôi tin vào tình yêu của cô ấy. Chỉ là nếu bố mẹ ép cô ấy xa tôi, bên tình bên hiếu, sẽ khó xử cho cô ấy. Vũ Lan Nhi cũng sắp sang Mĩ rồi, đám tay chân của cô ta không đáng lo đâu!

Mạnh Kiên cũng gật đầu:
– Hiện nay có vẻ như cô ta tạm dừng để nghe ngóng nên Nguyệt Cát cũng tạm thời an toàn. Nhưng không biết điều này kéo dài được bao lâu!
Đinh Vũ Phong trầm ngâm nói:
– Thôi, cứ để thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên đi. Tôi biết, vì đại sự nên Vũ Lân chắc chắn sẽ tìm cách ghìm chân con ngựa hoang Vũ Lan Nhi. Cứ để cô ta theo dõi, chả làm được gì đâu!
Cả hai trò chuyện một lát rồi đi lên kho sắt ban nãy, giả vờ kiểm tra rồi quay lại phòng làm việc của Vũ Phong. Sở dĩ Đinh Vũ Phong bí mật thiết kế khu vực trong lòng đất bởi anh biết lâu nay không chỉ Lan Nhi theo dõi mình mà các thiết bị nghe trộm nhỏ xíu được Vũ Lân gắn khắp nơi trong phòng làm việc và cả ở biệt thự của Vũ Phong. Vì thế, anh phải giả vờ ᵭάпҺ tiếng để Mạnh Kiên cùng phối hợp mà không để lộ ra câu chuyện vừa rồi.
Trong khi đó, ở thành phố A, Nguyệt Cát cũng đang khó xử với Đức Trí khi anh luôn có những cử chỉ gần gũi và sự quan tâm đặc biệt tới gia đình cô.

Một hôm, Đức Trí tới nhà cô dùng cơm rồi xin phép trò chuyện với bố mẹ Nguyệt Cát:
– Thưa hai bác, con biết là hơi đường đột vì con quen em Nguyệt Cát và gia đình mình chưa phải là quá lâu. Nhưng con thật lòng có tình cảm với Nguyệt Cát. Con mong hai bác cho phép con được qua lại tìm hiểu Nguyệt Cát ạ!
Trong khi Nguyệt Cát đang ngỡ ngàng trước quyết định này của Đức Trí thì bố mẹ cô lại tỏ ra khá hài lòng. Bố cô mỉm cười:
– Ồ, đây là tin vui mà! Hai bác luôn tôn trọng tình cảm của tuổi trẻ, không áp đặt. Hai đứa cứ tìm hiểu kĩ!
Đức Trí rối rít cảm ơn hai bậc phụ huynh rồi nhìn sang Nguyệt Cát với ánh mắt âu yếm. Cô nói:
– Đức Trí, tại sao chuyện này anh không nói trước với em một câu? Anh biết em chưa thể…

Đức Trí vội ngắt lời cô:
– Nguyệt Cát, anh xin lỗi vì không nói trước với em. Nhưng tình cảm của anh chắc em hiểu…
Bố Nguyệt Cát nhìn con gáι:
– Nguyệt Cát, bố thấy thời gian qua dù là người ngoài cũng có thể nhìn ra tình cảm của Đức Trí đối với con. Việc nói ra chỉ là sớm hay muộn thôi!
Nguyệt Cát nhíu mày:
– Bố mẹ, yêu đương hay hôn nhân là chuyện riêng tư, con mong bố mẹ tôn trọng tình cảm và quyết định của con ạ! Con không thể tiến tới hôn nhân với một người mà con không yêu!

Bố cô cau mày:
– Trước đây bố mẹ cũng đâu yêu đương gì. Rồi lấy nhau về, sống với nhau rồi yêu thương nhau, đến giờ vẫn hạnh phúc đấy thôi! Vả lại Đức Trí có gì không tốt? Một người như cậu ấy ở thời đại giờ đâu dễ tìm. Lấy một người như thế, con phải thấy mình có phúc có phần chứ? Hay là con thích lấy cái loại bất hảo, trộm ςư-ớ.ק đầu đường xó chợ mới hài lòng?
Biết bố đang nói đến Đinh Vũ Phong, Nguyệt Cát khẳng định:
– Bố mẹ, con không nói anh Đức Trí là người xấu. Nhưng ʇ⚡︎ự bản thân con biết rõ tình cảm của mình. Xin bố mẹ đừng gò ép con, cứ để mọi chuyện ʇ⚡︎ự nhiên được không ạ?

Bố Nguyệt Cát đã bắt đầu lớn tiếng:

– Nguyệt Cát, bố mẹ sinh con ra còn không hiểu tính con sao? Nuôi con ăn học trưởng thành bằng từng này, giờ muốn con có một tấm chồng tốt là sai sao?

Nhìn màn đối thoại có vẻ căng thẳng, Đức Trí vội lên tiếng:

– Thưa hai bác, chắc em Nguyệt Cát hơi bất ngờ, cũng chỉ tại con đường đột quá ạ. Bác cứ để em ấy suy nghĩ, thời gian còn dài không sao đâu ạ!

Nguyệt Cát cảm thấy khóe mắt đã cay cay, mọi thứ diễn ra cô không thể cưỡng lại được và cũng khó thay đổi khi một mình cô chống lại cả một tấm chân tình của Đức Trí lẫn quan niệm khó lay chuyển của bố mẹ cô. Cô mệt mỏi xin phép lên phòng nghỉ. Đóng cάпh cửa lại, cô đối diện với bốn bức tường, lòng trống trải vô cùng. Đinh Vũ Phong, em mệt rồi, anh đang ở đâu???

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất