Giấu anh vào nỗi nhớ chương 35

Vũ Linh 298

Tác giả : An Yên

Nguyệt Cát vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô trân trân nhìn bố mẹ rồi lắp bắp:

– Mẹ…mẹ…nói gì cơ ạ? Mất gì ạ mẹ?

Mẹ cô lúc này mới nhìn sang chồng rồi nói:

– Mất nhà cửa, mất của cải, mất hết rồi!

Nguyệt Cát lắc đầu, lay lay tay mẹ:

– Con không hiểu gì cả, mẹ nói rõ đi ạ! Sao bỗng nhiên nhà của mình lại bị mất ạ?

Mẹ Nguyệt Cát dời ánh mắt sang cô, bà lấy lại bình tĩnh và nói:

– Bố con nghỉ hưu mấy năm nay rồi, ở nhà cũng nhàn, lương hưu của giáo viên thì ba cọc ba đồng, con còn học hành nên bố theo người ta đi buôn bán đất đai. Thời gian đầu làm cò đất thấy có tiền nên ham. Mấy tháng trước, có một người bạn của bố nói mua mấy miếng đất ở ngoại ô giá rẻ rồi sẽ lãi to. Ông ấy làm nghề này lâu rồi nên bố con tin lắm. Số tiền bấy lâu nay có được bố mẹ trích một phần xin việc cho con, nghĩ kiếm nốt vụ này để làm của hồi môn cho con sau này lấy chồng. Vì thế, số tiền còn lại sau khi lo công việc cho con và cả sổ đỏ căn nhà này cầm cố cả để dồn vào mấy mảnh đất ở ngoại thành. Nào ngờ giờ thành phố mở rộng nên vùng đó nằm trong quy hoạch của thành phố, bán ai mua nữa. Bố mẹ bị lừa con ạ!

Nguyệt Cát nghe không sót một chữ, cô như không tin vào tai mình. Bố mẹ cô xưa giờ có biết gì đến buôn bán đâu cơ chứ, sao giờ lại ra nông nỗi này? Cô nói:

– Mẹ ơi, thế cái bác kia cũng dồn tiền vào hả mẹ? Sao mẹ lại nói bị lừa? Ai lừa ạ mẹ?

Mẹ cô lắc đầu:

– Chính ông bạn ấy đã lừa bố con. Lúc đầu bố mẹ thắc mắc sao ông ấy biết món mồi béo bở như vậy mà lại không hùn vào cùng. Nhưng ông ta bảo bởi vì thương bố con một đời lương thiện, con lại còn học hành nhiều, cần chi tiêu nhiều nên nhường cho mình. Nào ngờ, tiền đưa cho người ta chưa được bao lâu, nay mất trắng. Gọi cho ông bạn kia thì máy thuê bao, kiếm chủ đất cũng chẳng còn. Họ là một duộc với nhau cả. Giờ nhà mình mất cả rồi con ạ!

Nguyệt Cát bần thần cả người. Bố mẹ cô xưa nay ăn ở hiền lành, thật thà, có biết gì đến đất cát, bán buôn đâu. Có lẽ hai người lo chuyện xin việc cho cô, muốn tương lai cô khấm khá nên mới nghe người ta làm những việc như vậy. Càng nghĩ Nguyệt Cát càng thương bố mẹ mình. Cô không thể trách hai người được bởi tất cả những gì bố mẹ làm cũng là vì cô. Con người ta thật khó tránh khỏi những cám dỗ vật chất. Buôn bán bất động sản chẳng khác gì ᵭάпҺ bạc cả, bởi thị trường đất đai thay đổi hàng ngày và còn bấp bênh khi thành phố có chính sách quy hoạch nữa. Những người làm nghề này phải có kiến thức và nắm bắt được những đổi thay của thời cuộc. Mà bố mẹ cô xưa đến giờ chỉ là những giáo viên chất phác, hiền lành, làm sao chạy đua theo được. Những giọt nước mắt lúc này cũng lăn dài tгêภ khuôn mặt xinh đẹp:

– Bố mẹ, đất đai đâu dễ làm. Tiền xin việc không có thì vay rồi từ từ trả. Sao bố mẹ lại làm như thế mà không nói với con ạ? Thôi, giờ sự đã rồi, bố mẹ bình tĩnh đi ạ. Khi nào thì đến hạn trả tiền ạ? Con sẽ đi dạy thêm buổi tối, sẽ vay mượn xem sao ạ!

Mẹ cô lắc đầu:

– Nhiều lắm con ạ. Vì cần gấp nên bố mẹ không vay ngân hàng mà vay nóng của mấy người cầm đồ. Cũng là ông bạn kia chỉ cho bố mẹ chứ những lần trước, bố mẹ chỉ vay của ông bà nội ngoại mỗi bên một ít, thường chỉ mua một miếng, khi bán được thì trả lại, còn lời lãi bao nhiêu gửi tiết kiệm cho con. Nhưng lần này mua đến mấy miếng lận, lại vay của những người cầm đồ, lãi mẹ đẻ lãi con, không trả chúng nó đến dỡ nhà đấy con ạ!

Nguyệt Cát nghe như sét ᵭάпҺ ngang tai. Cùng là con người, lại là bạn bè sao bác kia ác với bố cô vậy? Nãy giờ ông ngồi lặng thinh, thỉnh thoảng lại thở dài thườn thượt, Nguyệt Cát hiểu ông đang ʇ⚡︎ự dằn vặt mình. Nhưng đời nào cô trách bố mình, bởi cô biết ông làm mọi thứ đều vì cô, vì cái gia đình này, giờ biết tính sao đây? Giọng mẹ cô lại vang lên:

– Bố mẹ tính cầm cố hai tháng . Trong thời gian đó, tiền lương hưu trả lãi, khi bán được đất rồi thì trả gốc là xong. Nào ngờ…

Khổ thân bố mẹ cô, có ai vay của bọn đó mà tới hai tháng chứ! Người ta vay nóng chỉ vài ngày, cùng lắm là một tuần. Bố mẹ cô chưa hình dung kiểu vay nặng lãi đó ác nghiệt thế nào. Nguyệt Cát lau nước mắt và nói:

– Bố mẹ, giờ có khóc cũng đâu giải quyết được gì. Chúng ta thử vay họ hàng rồi trả bớt gốc xem sao. Con cũng sẽ vay bạn bè. Giờ để con đi nấu cơm ạ!

Bố cô lắc đầu:

– Mấy ngày nay bố đi vay khắp nơi cũng chỉ được một góc của số tiền đó thôi. Tiền tỷ chứ có phải tiền ngàn tiền đồng đâu con!

Vay tiền tỷ của bọn nặng lãi ư? Đầu Nguyệt Cát rối như tơ vò. Nhưng rồi cô hít một hơi rồi nói:

– Thôi, giờ để con đi nấu cơm đã. Cả nhà mình ăn đã rồi tính. Nếu bố mẹ ốm ra đấy rồi lại không suy tính được gì.

Nói rồi cô đứng dậy đi nấu cơm tối. Bữa ăn hôm ấy gượng gạo, mọi thứ mùi vị đều trở nên đắng chát, không còn tiếng nói cười, tiếng trò chuyện như hàng ngày nữa. Nguyệt Cát cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cũng nuốt không nổi. Cô không nghĩ đến một ngày gia đình mình lại có nguy cơ ra đường như thế này. Mọi thứ ập xuống khiến cô nhất thời ngơ ngác không biết làm sao.

Mấy ngày sau đó, Nguyệt Cát tâm sự mọi chuyện với Mai Hương và có hỏi vay tiền cô bạn thân. Mai Hương cũng chỉ gom góp được một chút tiền sau mấy tháng đi làm bèn đưa cả cho Nguyệt Cát, rồi cũng giúp cô vay mượn khắp nơi . Nhưng với những giáo viên trẻ, tất cả cũng chỉ như muối bỏ biển thôi. Nguyệt Cát không dám nói với Đinh Vũ Phong bởi cô không muốn tình yêu lại liên quan đến tiền bạc. Vả lại, nếu anh có khả năng giúp được gia đình cô thì bố mẹ cô cũng không bao giờ chấp nhận. Dù cô có giữ bí mật đi chăng nữa, bố mẹ cũng sẽ chẳng tin việc cô vay mượn được số tiền ấy. Vì thế, cách tốt nhất là cô ʇ⚡︎ự thân vận động vậy.

Vay mượn khắp nơi, gia đình cô mới gom được ba trăm triệu, chưa nổi một phần ba số tiền gốc. Bố mẹ cô như già hẳn đi, bố cô bạc cả tóc vì bao đêm thức trắng. Nhìn hai người, Nguyệt Cát xót xa vô cùng mà đành bất lực. Cô và bố mẹ trả trước ba trăm triệu tiền gốc cho bọn cầm đồ và cúi đầu nghe lời ” nhắc nhở” của chúng rằng sắp tới thời hạn thanh toán cả gốc lẫn lãi. Lòng Nguyệt Cát rối bời, nhiều lúc lên lớp cô như người mất hồn. Mai Hương phải dạy thay cô nhiều tiết tгêภ trường bởi Nguyệt Cát không tài nào tập trung nổi.

Một hôm, cả nhà cô vừa ăn cơm tối xong thì điện thoại bố cô vang lên. Bố Nguyệt Cát nhìn số điện thoại tгêภ màn hình rồi run run bấm nghe:

– A lô, tôi nghe!

Vì loa điện thoại khá to nên Nguyệt Cát nghe rõ mồn một:

– Bác Vương, hạn cuối bác trả tiền là ngày mai. Chúng tôi đã gia hạn thêm ba ngày cho gia đình bác rồi đấy. Nếu hết ngày mai không đủ tiền thì bác biết hậu quả rồi chứ?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất