Giấu anh vào nỗi nhớ chương 34

Vũ Linh 340

Tác giả : An Yên

Vì bị bố thu điện thoại nên Nguyệt Cát không thể nhắn tin cho Vũ Phong rằng cô đã về tới thành phố A. Cũng may cô đã xóa hết tất cả tin nhắn của cô và anh. Nghĩ đến Vũ Phong, Nguyệt Cát lại rơi nước mắt. Khóc chán chê, cô ngủ thϊếp đi. Trong giấc mơ, Nguyệt Cát vẫn nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Đinh Vũ Phong dõi theo bánh tàu lăn và những giọt nước lại vô thức rơi ra từ khóe mắt xinh đẹp.

Còn Vũ Phong, anh cứ cầm khư khư chiếc điện thoại, nghĩ rằng nếu không có gì trục trặc thì giờ này Nguyệt Cát đã về tới thành phố A. Nhưng vì không thấy cô nhắn tin nên anh chỉ biết im lặng đợi chờ. Trong đầu óc Vũ Phong lo lắng bao điều tồi tệ. Không biết cô có bị rầy la không? Có bị mắng nhiều không? Vũ Phong hiểu rằng dù gì thì bố mẹ cô vẫn luôn thương yêu cô con gáι duy nhất nên chẳng làm gì quá với cô đâu nhưng chắc chắn hai bác sẽ mất niềm tin ở cô. Anh biết hồ sơ của cô chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là bố cô biết Nguyệt Cát tới gặp anh nên mới bắt cô về đột ngột như thế. Anh đã nhắn một loạt tin rồi lại xóa đi vì lo rằng bố mẹ sẽ kiểm soát điện thoại của cô, nếu nhận được tin của anh, biết đâu mọi việc lại thêm căng thẳng. Vì thế, cả đêm hôm ấy, Vũ Phong không tài nào ngủ được. Ánh mắt của Nguyệt Cát nhìn anh lúc cô chuẩn bị lên tàu cứ ám ảnh Vũ Phong mãi khiến lòng anh day dứt không thôi.

Vương Nguyệt Cát ra trường với tấm bằng loại giỏi. Tuy nhiên, lúc này bố mẹ cô đã về hưu cả, quy chế giáo dục lại có nhiều thay đổi trong việc tuyển giáo viên nên Nguyệt Cát không xin được đi dạy gần nhà mà cô dạy cách nhà mười lăm cây số, ở một vùng nông thôn. Ngày đầu tiên đến đây, Nguyệt Cát đã nhanh chóng làm quen với mọi người. Không khí thôn quê trong lành, con người thân thiện khiến tâm tình của cô cũng thoải mái hơn. Nguyệt Cát cũng chả phải tiểu thư cành vàng lá ngọc nên cô rất nhanh quen với cuộc sống tập thể.

Vì công việc mới, đi lại không phải quá xa nhưng là phụ nữ, nhiều hôm ở lại trường muộn, đi đêm hôm sợ пguγ Һιểм nên Nguyệt Cát quyết định ở lại khu tập thể nhà trường. Điều trùng hợp và cô bạn thân Mai Hương cũng xin vào được trường này nên cả hai cùng ở chung một gian tập thể, cuộc sống lại như thời sinh viên…

Dĩ nhiên là với nhan sắc của Nguyệt Cát, phòng tập thể của cô lại là điểm hẹn của nhiều anh giáo chưa vợ và nhiều anh chàng ở ngành nghề khác. Vậy nhưng, cô vẫn chẳng thể mở lòng với một ai. Nguyệt Cát không biết đến bao giờ cô mới gặp lại Đinh Vũ Phong nhưng chả ai thay thế được hình bóng anh trong trái tιм cô. Vì thế, nhiều hôm cô phải viện cớ mệt, thậm chí bảy giờ tối đã tắt đèn để mấy anh chàng kia khỏi phải vào ngồi tận khuya.

Một hôm, Mai Hương cười cười:

– Kiểu này tao thấy không ổn. Hai đứa chưa chồng mà cả tá chàng trai cứ đến tán tỉnh mày, tủi ghê! Chắc tao kiếm chỗ khác ở đây!

Nguyệt Cát nhăn mặt:

– Im ngay, tao cũng có muốn thế này đâu. Mày mà đi thì tao biết đối phó kiểu gì? Cùng lắm tao không ở tập thể nữa. Lâu nay cuối tuần tao mới về nhà, nhưng giờ chắc tao về luôn quá.

Mai Hương quay lại bộ mặt nghiêm túc:

– Vũ Phong vẫn liên lạc với mày chứ?

Lúc này Nguyệt Cát mới ngớ người ra. Lâu nay cô vẫn thắc mắc một điều. Cô có đổi số điện thoại bao nhiêu lần Vũ Phong đều biết, thậm chí những ai đến tán tỉnh cô anh cũng biết. Sau hai giây nghĩ nghệt mặt ra, Nguyệt Cát quay sang Mai Hương:

– Mày là gián điệp cho anh ấy?

Mai Hương cúi đầu:

– Xin lỗi mày, nhưng tao thấy hai người không đến được với nhau thì tiếc lắm. Theo tao nghĩ, Vũ Phong không phải người xấu đâu.

Nguyệt Cát im lặng một lát rồi thở dài:

– Nhưng những gì mọi người thấy thì anh ấy không còn là người tốt nữa. Lấy một người như thế, có bố mẹ nào cho phép chứ? Có ai muốn đẩy con mình vào chỗ пguγ Һιểм đâu. Bố mẹ đã vất vả vì tao nhiều quá rồi, giờ không nghe lời bố mẹ, tao thấy mình bất hiếu lắm. Nhưng bảo tao dừng yêu Vũ Phong thì cũng xem như tιм tao ૮.ɦ.ế.ƭ rồi.

Mai Hương cũng thở dài thườn thượt:

– Tao hiểu. Nên cứ thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên đi. Tao cũng vì thương cho tình yêu của hai người mà làm thế. Chứ nếu không phải Vũ Phong thì tao đâu dễ bị mua chuộc.

À, hóa ra có người nào đó mua chuộc cả bạn thân cô cơ đấy. Nguyệt Cát vỗ vỗ vai bạn và cười:

– Tao có trách mày đâu. Tao phải cảm ơn mày mới đúng.

Trong số những người đến tán tỉnh Nguyệt Cát có một thầy giáo trẻ rất hiền lành, giản dị – Đức Trí, trưởng tổ Toán của trường cô đang giảng dạy. Đức Trí mới ba mươi tuổi nhưng đã là một thạc sĩ, được làm tổ trưởng chuyên môn và đang được nhà trường cử đi học lớp quản lý để trong tương lai có thể trở thành hiệu phó. Khá cao ráo, hiền lành nhưng Đức Trí lại chưa có một mảnh tình vắt vai. Nhiều người bảo anh hiền quá rồi không biết cua gáι. Mỗi lần đến phòng của Nguyệt Cát, Đức Trí cũng chỉ từ tốn hỏi han cô chứ không nói luyên thuyên như mấy anh chàng kia. Chính vì thế mà thầy giáo này trở nên lạc lõng hẳn. Nhưng với Nguyệt Cát, cô luôn xem Đức Trí như một người anh bởi sự chững chạc và từ tốn đó. Trái tιм cô chắc đã bị Đinh Vũ Phong ᵭάпҺ cắp mất rồi nên Vương Nguyệt Cát chẳng thể để được ai vào mắt mình.

Thời gian cứ thế trôi đi, Vương Nguyệt Cát đã trở thành giáo viên thực thụ hơn hai tháng. Cuối tuần, cô thường về với bố mẹ. Bố cô cũng không nhắc gì tới Đinh Vũ Phong nữa, xem như ông xếp cái tên ấy vào đống hành lí cũ. Nguyệt Cát và Vũ Phong thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho nhau nhưng lần nào cô cũng thấy anh vội vã. Dường như anh đang chuẩn bị cho một việc gì đó. Nhiều lúc Nguyệt Cát cũng chẳng hiểu tình yêu của cô và anh rồi sẽ đi về đâu? Một thời gian như thế, Nguyệt Cát suy nghĩ và quyết định học cao học, vừa để nâng cao kiến thức, sau này sẽ được tăng lương hàng tháng, lại vừa có thời gian để vùi đầu vào công việc, xóa nhòa đi những xúc cảm không tên khi nghĩ về Vũ Phong. Nguyệt Cát xin phép nhà trường và ôn thi vào lớp cao học. Bố mẹ cũng ủng hộ cô, xem như đây là một sự thay đổi lớn của cô để vừa trau dồi chuyên môn vừa báo hiếu mẹ cha.

Nguyệt Cát lao vào ôn luyện và Đức Trí cũng cho cô nhiều kinh nghiệm trong việc thi cao học bởi anh đã trải qua việc này.

Dĩ nhiên, với một đầu óc nhanh nhẹn, thông minh, Vương Nguyệt Cát đã đỗ vào lớp cao học và chuẩn bị mọi thứ để về thành phố A học tập. Mỗi tuần cô chỉ lên lớp một số tiết nhất định, vì thế, cô chuyển về sống với bố mẹ.

Vào một tối thứ bảy, vừa ăn cơm xong, Nguyệt Cát nghe tiếng chuông cửa. Cô ngạc nhiên khi thấy Đức Trí đến nhà chơi:

– Ơ, anh Đức Trí, sao anh biết nhà em ạ?

Đức Trí cười hiền lành:

– Tổ trưởng mà không biết địa chỉ nhà của tổ viên thì làm được việc gì nữa. Anh cũng học ở thành phố A nhiều nên không xa lạ gì!

Nguyệt Cát mời Đức Trí vào nhà và cười:

– Hôm nay anh có việc qua thành phố A sao ạ?

Đức Trí nhìn cô:

– Cứ có việc anh mới được ghé thăm em sao?

Vừa lúc đó, bố mẹ Nguyệt Cát từ trong nhà bước ra. Đức Trí lễ phép chào hỏi và nói chuyện với hai vị phụ huynh. Bố mẹ cô nhìn qua cũng dễ nhận ra anh chàng tổ trưởng này có tình ý với con gáι mình. Cách ăn nói từ tốn nhẹ nhàng của anh có vẻ hợp với bố cô. Một lát sau, bố mẹ Nguyệt Cát kiếm cớ đi dạo để cô và Đức Trí ngồi trò chuyện. Anh đan hai tay vào nhau, bối rồi một thoáng rồi nói:

– Nguyệt Cát, anh…anh…không giỏi ăn nói lắm nhưng…

Nguyệt Cát không khó nhận ra ý của Đức Trí nhưng vẫn hỏi:

– Anh có việc gì ạ?

Đức Trí hít một hơi rồi nói:

– Anh cũng ba mươi tuổi rồi, cả nhà cứ giục cưới vợ mà chả biết yêu đương là gì. Giờ gặp em, anh nghĩ duyên mình đã đến. Anh không ăn nói ngọt ngào được như những người khác, anh biết em có rất nhiều người theo đuổi. Anh…em có thể cho anh cơ hội không Nguyệt Cát? Anh rất chân thành với em.

Nguyệt Cát cúi đầu im lặng. Một lúc sau, cô nhìn Đức Trí:

– Anh Đức Trí, em rất cảm ơn tình cảm anh dành cho em. Thật lòng em rất quý anh. Nhưng em còn trẻ, còn phải phấn đầu cho sự nghiệp. Em chưa nghĩ đến chuyện yêu đương ạ. Em nghĩ anh sẽ tìm được người phù hợp với mình. Anh là người tốt, nhưng thực sự em chỉ xem anh như một người anh trai ạ.

Ánh mắt Đức Trí lộ rõ vẻ thất vọng, giọng nói trở nên buồn bã:

– Anh biết, ngoài vấn đề chuyên môn, anh không giúp được gì cho em nhiều. Anh lại không giỏi tán tỉnh, anh…

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Em không quan trọng chuyện đó đâu ạ! Đôi khi chính những người bình dị mới chân thành. Đúng là người ta nói con gáι yêu bằng tai nhưng với em thì khác, em sẽ yêu bằng cả trái tιм và lí trí. Anh Đức Trí đừng nghĩ em chê anh không khéo ăn nói, anh là người rất tốt lại giỏi giang nữa, chỉ là duyên chưa tới thôi ah, anh đừng buồn!

Đức Trí ngồi chơi thêm một lát rồi xin phép ra về. Khi Nguyệt Cát đứng dậy chào anh, Đức Trí nói:

– Nguyệt Cát, cảm ơn em đã cho anh rõ ý của em. Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, hi vọng một ngày nào đó em chịu mở lòng mình để đón nhận anh!

Nguyệt Cát cúi đầu:

– Dạ, em không thể ép buộc được tình cảm nên mong anh hiểu và tôn trọng em ạ!

Từ hôm đó, Đức Trí vẫn tới nhà cô chơi vào thứ bảy hàng tuần nhưng không nhắc lại chuyện yêu đương nữa. Mỗi lần tới chơi, anh nói chuyện với bố mẹ cô nhiều hơn với cô.

Vào một buổi chiều, vừa đi học về, Nguyệt Cát ngạc nhiên khi thấy nhà cửa im ắng lạ thường. Hàng ngày, giờ này cô vẫn nghe tiếng bố mẹ nói cười vui vẻ trong căn bếp nhỏ, sao hôm nay lại thế nhỉ? Nguyệt Cát vội dựng xe và bước vào nhà. Cô với tay bật công tắc đèn phòng khách và giật mình thấy bố mẹ ngồi lặng im tгêภ ghế. Mắt mẹ đỏ hoe, còn bố cô vẻ mặt thất thần. Nguyệt Cát lo lắng:

– Bố mẹ, có chuyện gì vậy ạ? Sao sáu giờ rồi mà bố không bật đèn lại ngồi thế này ạ?

Bố cô im lặng. Mẹ Nguyệt Cát bỗng khóc nấc lên:

– Mất hết rồi con ơi…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất