Giấu anh vào nỗi nhớ chương 30

Vũ Linh 334

Tác giả: An Yên

Lời lão Thạch vừa dứt, môi Vũ Phong cũng mấp máy:

– Ném lựu đạn!

Hiệu lệnh được đưa ra, năm quả lựu đạn khói cùng được ném về phe lão Thạch. Khói tung mù mịt che khuất tầm nhìn. Vũ Phong ngay lập tức lao lên chiếc xe chống đạn của mình, chĩa khẩu PHASR về phía lão Thạch. Khẩu súng này không gây ૮.ɦ.ế.ƭ người, nhưng tia laser cường độ thấp được bắn ra từ nó có thể khiến kẻ địch rơi vào tình trạng mù và mất phương hướng tạm thời. Một tia sáng chợt lóe lên, lão Thạch vội ôm mặt gào lớn:

– Trời ơi, ૮.ɦ.ế.ƭ tao rồi!

Trong làn khói mờ mịt của lựu đạn, bọn đàn em của lão Thạch nháo nhác vì không thấy gì để bắn, thậm chí chúng còn bắn vào nhau. Đã vậy, nghe tiếng kêu thất thanh của đại ca nên chúng càng Һσα̉пg ℓσα̣п. Chúng chỉ kịp nghe tiếng xe của Tập đoàn Vĩnh Trường lao Ꮙ-út đi vào màn đêm yên tĩnh.

Khi khói tan hết, bọn vệ sĩ của lão già kia mới chạy lại đỡ lấy đại ca của chúng:

– Đại ca!

Lão Thạch từ từ mở mắt. Sau mấy phút thất thần vì mất phương hướng, lão bắt đầu lờ mờ nhìn được mọi thứ xung quanh. Lão gằn giọng:

– Mẹ kiếp! Lũ chó đó thoát rồi!

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt mờ đục đang nheo lại của lão bỗng sáng rực lên khi thấy hai kiện hàng đựng vũ khí vẫn còn tгêภ bãi đất trống:

– Ha ha, chúng sợ đái ra quần nên bỏ của chạy lấy người rồi. Đinh Vũ Phong, mày còn non và xanh lắm nhãi ạ!

Bọn đàn em cũng mừng rỡ hò reo:

– Đại ca, vậy là ta đếch thèm ᵭάпҺ, nó ʇ⚡︎ự chạy!

Cả bọn vui mừng nhanh chóng khiêng hai kiện hàng vũ khí về Tập đoàn Thạch. Bằng lối cửa sau của tập đoàn, chiếc xe dừng lại trước một bức tường kiên cố. Lão Thạch bước xuống, một tay vẫn được bọc trong khăn nhưng nỗi vui sướиɠ khi lấy được lô vũ khí một cách nhẹ nhàng khiến lão quên đi đau đớn. Lão già đi lại giữa bức tường, nơi đó in hình một con mắt lớn. Lão Thạch liền ướm mắt trái của mình vào đó.

Bức tường từ từ tách ra làm đôi rồi dạt ra hai bên. Chiếc xe tải chầm chậm đi xuống một lối mòn sâu hun hút rồi dừng lại trước một cάпh cửa bằng thép hạng nặng. Lần này, lão Thạch dùng đến vân tay làm mật khẩu rồi xoay một cái, cάпh cửa nặng nề xịch mở. Một kho vũ khí khổng lồ mở ra. Đây là thế giới thật của Tập đoàn Thạch. Lão ra lệnh cho mọi người đỡ hai kiện hàng đựng vũ khí vừa chiếm được xuống:

– Khuân từ từ thôi!

Khi hai kiện hàng đã được đặt chắc chắn trong kho vũ khí của Thạch, lão ra lệnh cho tên đàn em:

– Mở ra đi!

Tên đó rút súng ngắm bắn nổ hai ổ khóa, nắp của hai kiện hàng bật tung ra. Liền sau đó là một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc cùng mấy ngọn lửa màu xanh lam lơ lửng như ma trơi khiến mọi người khϊếp đảm. Mấy tên đàn em bị cái mùi kia xộc vào khoang miệng vội bịt mũi lại lánh đi, lão Thạch suýt nôn ra sàn. Sau một giây định thần, lão cả ôm miệng cả nói:

– Mùi trứng thối, Hydro Sulfua!

Lúc này, khi mùi bay bớt đi, lão Thạch mới để ý có mấy lọ nhỏ màu gỗ giống màu của kiện hàng bay ra xung quanh khi nắp bật mở. Jack bỏ khí ᵭộc này vào vũ khí làm gì nhỉ? Lão vội lao lại xem thì thấy hai kiện hàng lớn tòan đất và đất. Lão dùng bàn tay lành lặn còn lại bới tung phía dưới lên, nhưng cũng chẳng có gì ngoài đất. Rõ ràng ban nãy, lão quan sát qua ống nhòm đã thấy hai đàn em của Vũ Phong kiểm tra hàng rất kĩ rồi cơ mà! Sau mấy giây nhăn trán suy nghĩ, lão gào lên:

– Khốn kiếp! Đinh Vũ Phong, mày dám chơi tao!

Trong lúc lão Thạch đang điên tiết vì vừa đưa về một đống đất cát lại bốc mùi hôi thối nồng nặc thì tại Tập đoàn Vĩnh Trường, đêm đã muộn mà ánh đèn trong phòng ông Vũ Lân vẫn sáng. Ngồi trước một màn hình cỡ đại, Chủ tịch Vũ Lân, trợ lý Lim cùng năm vệ sĩ thân cận vỗ đùi cười ha hả khi xem những gì đang diễn ra trong kho vũ khí của lão Thạch được gửi về từ một con chíp nhỏ như cúc áo mà Vũ Phong đã gắn lên hai kiện hàng.

Trịnh Hưng lên tiếng:

– Anh Phong quả là cao mưu, cho lão đó ngửi khói, ha ha!

Ông Vũ Lân nở nụ cười thỏa mãn:

– Vũ Phong, tốt lắm, tốt lắm!

Vũ Phong vẫn chăm chú ngồi quan sát màn hình trong khi mọi người tán dương mình. Anh để ý đến từng ngóc ngách trong kho vũ khí đó. Trợ lý Lim nhíu mày:

– Vũ Phong, cậu nhìn gì mà chăm chú vậy?

Đinh Vũ Phong nhướn cặp mày rậm:

– Tôi đang nghĩ cách lấy kho vũ khí về đây!

Vũ Lân ngạc nhiên:

– Cậu có ý định đó?

Vũ Phong liếc mắt sang chủ tịch:

– Tại sao không thưa Chủ tịch?

Ông Vũ Lân vỗ đùi ᵭάпҺ đét một cái:

– Giỏi ! Chưa biết cậu sẽ làm bằng cách nào nhưng suy nghĩ thế là giỏi? Ta quả là không nhìn nhầm cậu!

Mọi người đang nói cười rôm rả thì cửa phòng bật mở, một giọng phụ nữ vang lên:

– Anh Phong! Anh đây rồi!

Cả mấy người đàn ông cùng ngoảnh lại. Vũ Lan Nhi tươi cười bước vào trong bộ váy ร-є-אy ngắn cũn cỡn. Ông Vũ Lân bật cười:

– Con gáι, bao nhiêu người ngồi đây mà chào mỗi Vũ Phong sao?

Vũ Lan Nhi ôm cổ ông:

– Ba! Ba và bác Lim con đã chào lúc chiều rồi mà!

Ông Vũ Lân cười lớn:

– Con đi du học ở Mỹ rồi học được kiểu ăn nói đó à? Đang vui nên ba tha đấy!

Vũ Lan Nhi thơm chụt vào má ba cô rồi sấn lại gần Vũ Phong:

– Anh Phong! Em mới về đấy!

Bốn anh em của Vũ Phong không hẹn mà gặp cùng đưa mắt nhìn nhau theo kiểu” đại ca ơi, phen này thì anh ૮.ɦ.ế.ƭ chắc rồi”. Đinh Vũ Phong lúc này mới dời màn hình đang theo dõi và thờ ơ nhìn sang Lan Nhi:

– Cô chủ đã học xong rồi ư?

Lan Nhi dẫm chân bình bịch:

– Em đi bao lâu rồi anh cũng không nhớ sao? Em gọi điện thoại sao anh không nghe? Người ta nhớ anh mới về mà!

Vũ Phong hai chân vắt chéo , vẫn giọng điệu cũ:

– Cô chủ có vấn đề gì cần tôi sao? Xin lỗi, tôi bận nhiều việc nên không nghe máy được, huống hồ số máy lạ tôi lại càng không nghe. Nếu cô bị ai ЬắϮ пα̣t, những anh em khác cũng giải quyết được mà.

Vũ Lan Nhi nhõng nhẽo:

– Ai dám ЬắϮ пα̣t Vũ Lan Nhi này chứ. Đã bảo người ta nhớ anh mà!

Nhìn thấy ánh mắt của Vũ Phong, Trịnh Hưng vội lên tiếng:

– Anh Phong, tối nay chúng ta vẫn tập bắn súng đúng không ?

Vũ Phong làm bộ sực nhớ ra, vội buông hai chân xuống:

– Cậu không nhắc tôi quên khuấy đi mất. Nãy giờ bận vui trong chiến thắng, đi thôi!

Nhưng khi anh toan đứng dậy để chuồn đi thì bị Lan Nhi ấn dúi ngồi xuống:

– Còn ai bắn giỏi hơn anh nữa mà phải tập?

Vũ Phong lắc đầu:

– Tập luyện chẳng bao giờ là đủ cô Lan Nhi ạ. Đối thủ của chúng ta ngày càng ϮιпҺ vi!

Mạnh Kiên chen vào:

– Đúng đấy, anh em chúng tôi tập bất kì lúc nào, bất kể ngày hay đêm!

Vũ Lan Nhi nhìn Vũ Phong, tiện tay vuốt vuốt cặp mày của anh:

– Thương chưa. Thế thì chịu sao nổi? Để em xin ba bớt lịch tập cho anh nha!

Vũ Phong né bàn tay Lan Nhi:

– Cô chủ, đừng tùy tiện như vậy! Chúng tôi ʇ⚡︎ự luyện tập để dốc sức vì Tập đoàn, Chủ tịch không hề bắt ép !

Lan Nhi ngồi xuống cạnh Vũ Phong:

– Anh có biết anh quan trọng với em lắm không? Anh ốm thì em biết làm sao? Thế anh không định lấy vợ à?

Vũ Phong lại lắc đầu:

– Xin lỗi cô, tôi chưa nghĩ đến chuyện đó!

Lan Nhi nhăn mặt:

– Thế người ta phải chờ anh đến bao giờ?

Vũ Phong nhướn cặp mày rậm:

– Ơ, sao cô phải chờ tôi làm gì?

Nhìn tình hình có vẻ căng thẳng, Đình Dương vội nói:

– Chủ tịch, chúng ta có họp bàn kế hoạch các khu giải trí luôn không ạ?

Vũ Phong cũng chen vào:

– Đấy, cô chủ hỏi dồn dập làm tôi lại quên. Chủ tịch, chúng ta bàn kế hoạch bảo kê các quán bar, karaoke luôn đúng không? Vì ngày mai chúng tôi phải đi kí hợp đồng rồi, không còn thời gian nữa!

Ông Vũ Lân gật đầu nhìn sang con gáι:

– Ừ, Lan Nhi, con về để ba và mọi người bàn công việc!

Vũ Lan Nhi giận dỗi nện gót giày lộp cộp tгêภ sàn nhà, trước khi đi còn nhìn lại Vũ Phong:

– Phong, tha cho anh hôm nay đấy! Lần sau, em sẽ giúp anh hiểu phụ nữ đáng để mê đắm hơn súng đạn nhiều!

Cô ả nói xong còn gửi tới Vũ Phong một nụ hôn gió rồi mới õng ẹo đi ra trước tiếng thở phào nhẹ nhõm của mấy anh chàng điển trai.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất