Giấu anh vào nỗi nhớ chương 2

Vũ Linh 420

Tác giả : An Yên.

Vũ Phong chán nản đi lên phòng tắm rửa. Bữa cơm tối hôm đó vẫn diễn ra nhưng chả ai nói với nhau câu gì. Những món ăn ngon lành bỗng trở nên đắng chát. Vũ Phong nhìn mâm cơm rồi uể oải nói:

– Con hơi mệt nên xin phép lên phòng ạ!

Rồi trước ánh mắt mệt mỏi của bố mẹ, anh nặng nhọc bước lên cầu thang. Ngồi vào bàn học, vậy mà con chữ cứ nhảy múa trước mắt. Vũ Phong day day thái dương để cố tập trung nhưng những câu đối thoại lúc chiều cứ lởn vởn trong đầu anh. Không tài nào tập trung nổi, Vũ Phong cầm điện thoại lên, hình ảnh Nguyệt Cát cười xinh tươi tгêภ hình nền khiến anh đỡ căng thẳng. Vũ Phong vội vào facebook nhắn tin cho cô:

– Nguyệt Cát, cậu đang làm gì đấy?

Hơn mười phút sau, tin nhắn đó mới được đọc và hồi âm:

– Tất nhiên là tớ đang học. Cậu làm xong bài chưa mà nhắn tin vậy?

Vũ Phong thở dài một tiếng. Cậu đã học được cái gì đâu mà xong. Nhưng không muốn Nguyệt Cát biết được những gì mình đang chịu đựng nên cậu nhanh chóng trả lời:

– Xong lâu rồi, đồ rùa bò! Thủ khoa kiểu gì mà từng ấy cũng không xong?

Nói rồi anh nhắn thêm vài ba tin vừa trêu chọc vừa động viên cô và tắt máy. Dù đầu óc rối bời nhưng nếu anh buông xuôi việc học tập thì không khí trong gia đình càng tệ hại và lòng tin của Nguyệt Cát với anh cũng đổ vỡ theo.

Những ngày sau đó, Vũ Phong vẫn tỏ ra bình thản khi đến lớp, cố gắng tập trung để theo kịp tiến độ học của trường Chuyên. Chỉ khi về tới nhà, nhìn gương mặt gượng gạo và thái độ lặng thinh của bố mẹ, Vũ Phong mới đối diện với nỗi cô đơn chán chường của chính mình. Nhưng anh tuyệt nhiên không nói gì với Nguyệt Cát bởi anh chẳng muốn ᵭάпҺ mất nụ cười trong veo tгêภ môi cô. Chỉ có điều, tâm tình của Vũ Phong trở nên nặng nề khi phải một mình đối mặt với cái ngày tệ hại lúc gia đình kiểu mẫu này chia lìa, tan đàn xẻ nghé.

Hôm đó, cả hai vừa ra khỏi cổng trường được một quãng, đang rẽ vào lối nhỏ để về nhà Nguyệt Cát thì bỗng bị chặn lại bởi một đám học sinh cùng trường. Họ chẳng phải ςư-ớ.ק giật gì mà là năm chàng trai trông khá bảnh bao và đều mặc đồng phục trường Chuyên. Năm chiếc xe đạp điện đứng thành một hàng ngang đường . Vì đã gần mười hai giờ trưa nên đoạn này vắng vẻ lắm, giờ này nhà nào cũng ngồi vào mâm cơm rồi. Vì lớp Nguyệt Cát có một chuyên đề thảo luận nên về muộn nhất trường.

Thấy các chàng trai đứng một hàng chắn trước mặt, Vũ Phong và Nguyệt Cát vội phanh xe lại. Trong khi Nguyệt Cát đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Vũ Phong hất hàm hỏi:

– Các cậu đứng kiểu gì vậy? Tránh đường cho người khác còn đi chứ!

Một chàng trai khá cao đứng ở giữa vội bước xuống, cầm bó hoa hồng nhung to đùng tiến lại phía Nguyệt Cát:

– Vương Nguyệt Cát, anh là Gia Minh, học lớp mười một chuyên Lý. Anh đợi em nãy giờ để tỏ tình với em đấy! Làm người yêu anh nhé!

Ồ, hóa ra nam sinh chuyên Khoa học ʇ⚡︎ự nhiên có kiểu tỏ tình thẳng thắn vô cùng. Nguyệt Cát há hốc miệng trước kiểu tỏ tình kì lạ ấy. Cái anh chàng này tuy chưa gặp nhưng tên anh ta thì cô biết. Vì cả tuần nay cô đều thấy thư của anh ta để dưới ngăn bàn mình nhưng Nguyệt Cát không hề đáp lại. Hôm nay anh ta lại dám chặn đường cô để tỏ tình ư? Rõ ràng học sinh không dám làm mấy trò này ở trường rồi, nhất là trường Chuyên lại càng không. Tuy nhiên, hành động của Gia Minh khiến Nguyệt Cát ngán ngẩm. Anh ta có ngoại hình khá bảnh bao, ra vẻ là con nhà giàu. Vương Nguyệt Cát lại không có cảm tình với những gã công ʇ⚡︎ử bột này, nhưng cũng khá bất ngờ với những gì đang diễn ra. Sau một giây ngỡ ngàng, cô mỉm cười:

– Cảm ơn tình cảm của anh nhưng em xin lỗi, em chưa nghĩ đến chuyện yêu đương bây giờ ạ!

Gia Minh bật cười:

– Cô nào mới vào lớp mười cũng nói như em hết. Được, anh sẽ chờ!

Gia Minh nổi tiếng là một gã đào hoa. Nguyệt Cát đã nghe cái danh ấy từ những anh chị khóa tгêภ. Câu nói vừa rồi của anh ta lại càng khẳng định điều đó. Rõ ràng, anh ta đã tỏ tình với không ít cô gáι mới chân ướt chân ráo vào trường như cô – một lịch sử tình trường quả là không tệ. Nguyệt Cát cười nhẹ:

– Dạ, đó là quyền của anh thôi! Còn giờ phiền anh và mọi người tránh đường để chúng em đi!.

Gia Minh liếc nhìn Vũ Phong:

– Anh ta là ai mà suốt ngày đi cùng em vậy?

Nguyệt Cát chưa kịp nói gì thì đã thấy Gia Minh lãnh ngay một cú đấm từ Vũ Phong cùng một giọng gằn vang lên:

– Biến ngay trước khi tôi cho cả lũ các anh nhập viện!

Nguyệt Cát vội kéo Vũ Phong ra trước khi anh định lao vào đấm tiếp:

– Vũ Phong, thôi đi! Về thôi, trưa rồi!

Gia Minh đứng dậy, phủi bụi tгêภ quần áo, lau vệt ɱ.á.-ύ rỉ ra nơi khóe miệng và nhếch môi:

– Mày là thằng nào mà dám ᵭάпҺ tao? Mày có biết tao là ai không?

Bốn người bạn của anh ta cũng xuống khỏi xe. Nguyệt Cát biết Vũ Phong dư sức ᵭάпҺ cả năm người kia vì cậu ta từng vô địch giải Karatedo cấp quận và còn có thể tiến xa hơn tгêภ con đường võ thuật nhưng lại không thích thi thố nữa. Vũ Phong từng nói học võ chỉ để bảo vệ bản thân và Nguyệt Cát. Vì thế, trước khi họ lao vào nhau, cô đã vội đứng ở giữa hai phe:

– Các anh làm gì đấy? Học sinh trường chuyên mà cư xử thiếu văn minh như những kẻ côn đồ thế hả? Tôi không đồng ý làm bạn gáι của anh, phiền anh đi đi!

Gia Minh nhìn cô:

– Nguyệt Cát, em tránh ra để anh dạy cho thằng nhãi này một bài học!

Vũ Phong trợn mắt:

– Anh không đủ tư cách dạy tôi!

Nguyệt Cát vội quay sang Vũ Phong kéo anh lại xe điện:

– Đi về! Cậu không về thì đừng nhìn mặt tôi nữa!

Vũ Phong hậm hực:

– Được, hôm nay tôi tha cho các anh. Nếu có lần sau, đừng có mơ!

Rồi anh lách qua mấy người kia và cùng Nguyệt Cát về nhà. Đến cổng nhà cô, Vũ Phong vẫn chưa hết bực dọc:

– Cậu thích nó rồi đúng không?

Nguyệt Cát ngỡ ngàng:

– Vũ Phong, cậu điên rồi hả? Cậu không thấy tôi từ chối anh ta sao?

Vũ Phong nhíu mày:

– Vậy sao cậu không nói rõ rằng cậu đã có bạn trai rồi?

Nguyệt Cát lắc đầu:

– Điều đó có quan trọng bằng lời từ chối không? Cậu làm sao vậy hả?

Vũ Phong hậm hực:

– Tôi chả làm sao cả, tôi không thích mập mờ trong tình cảm, thế thôi!

Nguyệt Cát ngán ngẩm:

– Có gì mập mờ đâu? Chúng ta đã giao ước là không cng khai tình cảm lúc này còn gì? Bản thân tớ cũng không làm gì có lỗi với cậu cả!

Vũ Phong nhăn mặt khó chịu:

– Đáng lẽ cậu phải để tôi ᵭάпҺ nó một trận tơi bời cho chừa cái thói đó đi! Tưởng giàu rồi muốn làm gì thì làm à? Mỗi nhà nó có tiền hả?

Nguyệt Cát nghiêm mặt:

– Vũ Phong, cậu làm sao đấy? Cậu nên nhớ học sinh ᵭάпҺ nhau sẽ ảnh hưởng đến cả nhà trường, huống hồ là trường chuyên. Vả lại, nếu lỡ xảy ra cơ sự gì, họ kéo đến cả nhà cậu ăn vạ thì sao? Cậu nói, cậu làm thế cậu có nghĩ đến hệ lụy không?

Vũ Phong mỉa mai:

– Tôi hiểu rồi. Cậu bị cái vẻ hào nhoáng của nó làm lung lay tình cảm rồi đúng không? Nhà tôi cũng đâu kém gì, việc quái gì phải sợ nó?

Nguyệt Cát ngán ngẩm trước kiểu lí sự cùn của Đinh Vũ Phong nên thở dài một cái rồi nói:

– Cậu muốn hiểu sao thì tùy. Tôi không nói chuyện với cậu nữa!

Cô nói xong thì mở cổng đi vào nhà. Vũ Phong hừ lạnh một tiếng rồi phóng xe về. Thực ra, Nguyệt Cát không hiểu nổi vì sao một Vũ Phong ít nói, luôn tỏ ra điềm đamh nhẹ nhàng nay lại nóng nảy đến thế. Cậu ấy ghen tuông chăng? Cả hai đều chưa trưởng thành và với cô, tình yêu học trò luôn trong sáng, bình yên. Cô không muốn làm to chuyện nhưng dường như Vũ Phong không nhìn ra thành ý đó. Có lẽ nên cho cậu ấy thời gian suy nghĩ.

Còn Đinh Vũ Phong, những áp lực từ gia đình khiến cậu trở nên thâm trầm hẳn. Nếu lúc trước, có thể Vũ Phong sẽ không đến mức động tay động chân, nhưng chả hiểu sao, lúc đó cậu lại không kiềm chế được. Một chúy ghen tuông, một chút ích kỉ, một chúy tủi hờn vì chịu đựng khiến cậu trở nên lầm lì.

Mấy ngày tiếp sau đó, Nguyệt Cát và Vũ Phong không hề nói chuyện với nhau. Hai người ngồi cùng bàn mà như kẻ xa lạ. Sáng sáng, Vũ Phong tới gọi Nguyệt Cát đi học thì đều trong cảnh cô đã đi từ trước đó. Tới lớp, mặt Nguyệt Cát không chút biểu cảm khiến Vũ Phong càng khó chịu. Ra về, cô luôn chen ra trước và biến vào đám đông nhanh chóng. Ba ngày liền, Đinh Vũ Phong bắt đầu lơ mơ và khó tập trung với những con số, con chữ.

Giờ ra chơi hôm đó, Vũ Phong bần thần ngồi suy nghĩ. Có lẽ những áp lực của gia đình khiến anh đã cư xử hơi quá đáng. Nguyệt Cát nói đúng, cả hai đã nói đây là một mối quαп Һệ trong sáng, không được ảnh hưởng tới học tập. Cô ấy đã thẳng thừng từ chối tên kia, lại không muốn anh ᵭάпҺ nhau sẽ khiến cả bản thân, gia đình và nhà trường bị bẽ mặt. Là Nguyệt Cát nghĩ cho anh, nhưng cái ích kỉ cùng những buồn bực khi ngày nào cũng nhìn bố mẹ lạnh nhạt với nhau nên anh đã làm tổn thương cô. Nguyệt Cát vẫn chăm chú học tập, còn anh lại lơ tơ mơ, bị trách giận là phải rồi.

Tiết toán. Là môn chuyên nên chương trình của lớp Toán luôn được nâng cao hơn. Các kiến thức trong sách giáo khoa hầu hết được học sinh đọc và tìm hiểu kĩ ở nhà nên giáo viên chỉ giảng qua và đi vào chuyên sâu. Cả giờ ra chơi, Vũ Phong đã suy nghĩ kĩ về mọi chuyện nên ϮιпҺ thần có khá hơn một chút. Anh vội viết một mẩu giấy nhỏ đẩy về phía Nguyệt Cát:

– Tan học đợi tôi một chút được không?

Nguyệt Cát liếc nhìn tờ giấy rồi vội vò lại và cất vào cặp kẻo cô giáo hoặc các bạn thấy sẽ không hay. Cô ngước nhìn lên bảng và không trả lời Vũ Phong. Đúng lúc đó, tiếng cô giáo vang lên:

– Đinh Vũ Phong! Em lên bảng giải bài tập số tám sách nâng cao!

Vũ Phong giật mình. Tối qua anh chưa ngó đến Sách giáo khoa, nói gì tới sách nâng cao. Toang thật rồi! Tuy nhiên, sau một giây bất ngờ, Vũ Phong vẫn bình thản đứng dậy, cầm sách đi lên bảng, vừa đi vừa liếc vào phần lí thuyết đã được vắn tắt đầu bài và tranh thủ nhìn đề.

Tất nhiên là với chỉ số IQ một trăm sau mươi, Đinh Vũ Phong cũng giải xong bài tập đó. Tuy nhiên, cậu vừa về chỗ, giọng cô giáo nghiêm khắc:

– Vũ Phong, mấy hôm nay em làm sao thế?

Vũ Phong ngơ ngác:

– Dạ, thưa cô, em vẫn bình thường ạ!

Giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu:

– Bài toán này có thể giải bằng cách khác nhanh và đơn giản, ngắn gọn hơn nhiều. Quan trọng là em dư sức làm theo cách giản đơn ấy nếu chuẩn bị bài. Cuối buổi em ở lại gặp cô!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất