Giấu anh vào nỗi nhớ chương 11

Vũ Linh 201

Tác giả : An Yên

Cả hai vừa về đến biệt thự, ông Đinh Long ngạc nhiên:
– Phong, sao về muộn thế con? Ai đây vậy?
Tuân nhanh nhảu cúi chào:
– Dạ cháu chào hai bác ạ!
Vũ Phong nhìn sang Tuân:
– Đây là Tuân, bạn con mới quen ạ! Con muốn đưa cậu ấy về nhà mình ở cho vui ạ. Ngôi biệt thự này quá rộng với ba người mà bố!
Ông Đinh Long ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ đồ ᵭάпҺ giày tгêภ tay Tuân:
– Cháu…nhà ở đâu? Học trường nào? Sao lại định đến đây ở?
Trong khi Tuân ngần ngại chưa nói ra câu trả lời thì Vũ Phong nói luôn:
– Bạn ấy là trẻ mồ côi, ᵭάпҺ giày gần trường con. Tuân đã học hết lớp chín nhưng không có tiền học tiếp. Giờ con muốn bố nhận Tuân làm con nuôi và xin cho bạn ấy đi học ạ!
Ông Đinh Long nhìn khuôn mặt bầm tím của Tuân khẽ nhíu mày:
– Cháu bị làm sao thế này?

Tuân cúi mặt:
– Dạ.. cháu bị ᵭάпҺ ạ!
Ông Đinh Long tỏ vẻ khó chịu:
– Đánh nhau sao?
Vũ Phong lên tiếng:
– Không phải ᵭάпҺ nhau mà là Tuân bị người ta ᵭάпҺ ạ. Bọn du côn không cho cậu ấy ᵭάпҺ giày ở khu vực trường con nên ᵭάпҺ cậu ấy. Mà bố để cậu ấy vào nhà đã, con còn rửa vết thương cho cậu ấy nữa!

Ông Đinh Long gật đầu:
– Ừ, vào nhà đi, trưa rồi!
Vũ Phong đưa Tuân lên phòng mình, lấy một bộ quần áo cho cậu bạn:
– Đồ của tôi chắc cậu mặc vừa đấy! Ở đây có hai tủ, một tủ đồ cũ và một tủ mới. Cuối năm, tôi thường soạn những đồ cũ làm từ thiện. Căn bản bố mẹ cũng hay mua đồ cho tôi nên nói cũ nhưng thực ra chỉ mặc vài ba lần thôi. Cậu ưng mặc bên nào thì lấy, xếp riêng một tủ cho cậu!
Tuân nhìn hai tủ gỗ to đùng rồi chép miệng:
– Cậu nhà giàu dùng phí quá, tớ chỉ vài bộ thôi, giặt sạch vẫn thấy mới mà! Cứ để dành cho nhiều bạn mặc đồ rách!

Vũ Phong cười:
– Giờ cậu có thể dùng đồ thoải mái, cuộc sống của cậu sẽ thay đổi khi về đây sống. Đi tắm rồi xuống ăn cơm!
Sau khi tắm rửa, Vũ Phong giúp Tuân thoa tђยốς lên các vết bầm tím rồi xuống ngồi vào bàn ăn. Dù sáng giờ chưa ăn gì nhưng Tuân vẫn tỏ ra rụt rè, không dám vồ vập. Cậu luôn để ý thái độ của mỗi người trong bữa ăn nhưng hầu như chẳng ai nói với ai câu gì nên cậu cũng thấy lạ. Vì thông thường, bữa ăn của những gia đình trọn vẹn theo cậu nghĩ thường vui vẻ và ấm cúng lắm…

Ăn cơm trưa xong, trong lúc cô Như Hoa dọn dẹp thì bố Vũ Phong lên tiếng:
– Hai đứa ngồi xuống đây đã!
Vũ Phong và Tuân ngồi xuống ghế sofa, ông Đinh Long hắng giọng:
– Phong, con nói muốn để Tuân ở lại đây, con tìm hiểu kĩ chưa?

Vũ Phong gật đầu:
– Dạ rồi ạ!
Ông Đinh Long nhíu mày:
– Con mới gặp Tuân, biết người ta như thế nào mà đưa về đây? Con không nên dễ dàng tin người lạ như thế!
Có vẻ như ông Đinh Long không hề kiêng dè khi nói ra những điều đó trước mặt Tuân. Cậu cũng đủ ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ để nhận ra thái độ khinh thường của bố Vũ Phong nên vội lên tiếng:
– Dạ, cháu cảm ơn bác về bữa cơm ạ! Cháu chỉ định chơi với Phong một chút rồi về trại trẻ và không có ý định phiền gia đình bác đâu ạ!

Ông Đinh Long nhìn sang Tuân:
– Cháu thông cảm, bác là dân kinh doanh, mọi thứ không thể tin ngay từ cái nhìn đầu tiên hay nghe theo từ tiếng nói đầu tiên. Bác phải chứng thực rõ ràng. Ta chưa rõ cháu là người như thế nào nên không thể dễ dàng nhận cháu làm con nuôi được. Dòng họ Đinh này từ bao đời nay rất sạch sẽ. Vả lại, cháu nói không có ý định ở lại thì ta cũng mong cháu không lởn vởn quanh trường để lôi kéo Vũ Phong!
Tuân chưa kịp nói gì thì Vũ Phong nhếch miệng:
– Bố nói ai là người lạ ạ? Tuân là người bạn đích thực của con ở thành phố C này. Con chán cảnh sống trong cái vỏ bọc của công ʇ⚡︎ử bột lắm rồi. Cái bề ngoài của thế giới người giàu liệu có nói lên bản chất thật của họ không ạ bố? Hay họ đều là những diễn viên tài ba khoe mẽ trước thiên hạ báo chí thôi?

Ông Đinh Long vẫn cố ρhâп trần:
– Nhưng con vừa gặp Tuân đã vội quyết định như thế là không chấp nhận được. Cơ ngơi này rồi cũng là của con, một người làm kinh doanh cần có đầu óc tỉnh táo và cẩn trọng!
Vũ Phong mỉm cười:
– Chắc gì con đã đi theo nghiệp bố ạ! Bố nói con vội vàng đưa người lạ về nhà, còn bố thì sao ạ? Bố không chỉ cho người lạ một cuộc sống ấm no mà con đưa người đó từ thứ phi lên hẳn chính thất! So với những gì hai người đã làm thì đề nghị của con có gì quá đáng không trong khi Tuân đáng thương, ham học và cần một chỗ trú ngụ bình yên?
Ông Đinh Long đỏ mặt:
– Con…

Vũ Phong tiếp tục:
– Con nghĩ bố muốn đứng vững tгêภ thương trường thì trước hết trái tιм bố nên mở ra đón nhận những người như Tuân để tạo phước. Cái phước ấy sẽ xóa nhòa bớt đu những Ϯộι lỗi bố đã gieo rắc lên cuộc đời mẹ con con!
Tuân dù không hiểu rõ hai bố con Vũ Phong đang nói gì nhưng nhìn tình hình có vẻ căng thẳng, cậu quay sang giật giật tay áo Vũ Phong:
– Vũ Phong, thôi đi, tôi ở đó quen rồi, cũng tốt mà. Không sao đâu!
Vũ Phong nhìn sang Tuân:
– Chả phải đi đâu cả. Tôi ở đây cũng khác gì trẻ mồ côi đâu!
Tuân ngạc nhiên:
– Cậu không được nói như thế! Cậu có nhà cửa, có bố mẹ đàng hoàng. Bố cậu nói đúng đấy, dù gì tôi và cậu cũng vừa mới quen nhau, cậu không nên hấp tấp. Với lại, trẻ mồ côi không phải ai cũng tốt, dù các mẹ dạy chúng tôi không làm việc xấu nhưng không phải ai cũng nghe theo!
Vũ Phong kiên định:
– Tôi tin vào con mắt nhìn người của mình. Cậu không phải người xấu! Với lại, tôi có bố mẹ nhưng cô ta không phải mẹ tôi. Đó cũng là người lạ bố tôi dắt về nên cậu không phải so đo gì cả.
Cô Như Hoa nãy giờ im lặng, nghe Vũ Phong nói thì khuôn mặt chỉ biết cúi gằm xuống, không dám cất tiếng. Ông Đinh Long thấy Vũ Phong khăng khăng đến lì lợm thì thở dài rồi nói:
– Hai đứa lên nghỉ trưa đi, chiều Phong còn đi học. Tối về tính tiếp!
Vũ Phong biết bố anh đang trì hoãn để tìm cách khác nên nhì thẳng bố:
– Vừa hay chiều nay con được nghỉ, chúng ta đến trại trẻ mồ côi làm thủ tục luôn thôi ạ!

Ông Đinh Long nhướn mày nhìn con trai:
– Con đang ép bố đấy à?
Vũ Phong hai tay đút túi quần, ngả người ra sofa:
– Việc gì con phải ép ạ? Con chỉ nói lên nguyện vọng, quyết định vẫn là ở bố chứ ạ. Nhưng con nghĩ một người có đầu óc tỉnh táo và cẩn trọng như bố cũng đủ thông minh để biết việc gì nên làm. Nếu bố không đồng ý, con cũng chẳng thiếu cách để thực hiện đâu ạ!
Ông Đinh Long nhíu mày:
– Con định làm gì?
Vũ Phong nhìn bố:
– Tiền mẹ gửi hàng tháng để nuôi con, con sẽ cho Tuân đóng tiền học. Con còn có tài khoản ngân hàng đúng không ạ? Dù con chưa đủ mười tám tuổi nên tài khoản vẫn mang tên bố nhưng đó là tiền của con. Thực ra, con là người không thích dựa dẫm nên cũng chẳng có ý định chạm vào số tiền đó. Nhưng nếu bố vì nguyện vọng cá nhân của mình mà chà đạp cả một cuộc hôn nhân mười lăm năm, phá nát cả một đang yên ấm thì con cũng không ngần ngại thực hiện những điều mình muốn đâu ạ!
Ông Đinh Long lặng người suy nghĩ. Con trai ông thực sự đã lớn, quả quyết nói ra những điều nó nghĩ. Đinh Vũ Phong cũng như ông trước đây, dám nghĩ dám làm. Chỉ là khi đi đến dốc nửa đời người, ông như ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ và trầm tư hơn trước cuộc đời, không xông pha vào thử thách nhiều như lúc còn trẻ tuổi. Nghe những gì Vũ Phong nói, ông như nhìn thấy một Đinh Long hăng hái, xông xáo và nhiệt huyết ngày xưa ẩn hiện trong từng câu từ của con. Và có vẻ như cậu bé mười sáu tuổi Đinh Vũ Phong còn gan góc hơn cả Đinh Long của ngày xưa. Không gì có thể lay chuyển được cậu, sẵn sàng đối mặt, sẵn sàng xông pha và sẵn sàng chịu trách nhiệm.

Chiều hôm đó, bố con Vũ Phong đến trại trẻ mồ côi làm thủ tục nhận Tuân làm con nuôi. Dù mới đến thành phố C nhưng ông Đinh Long là một doanh nhân thành đạt có tiếng nên mọi chuyện diễn ra đơn giản và suôn sẻ. Ông Đinh Long xin cho Tuân vào học một trường cấp ba bình thường gần trường chuyên của Vũ Phong vì cậu mới có bằng trung học cơ sở và không qua thi cử. Vậy là, từ nay, cuộc đời Đinh Vũ Phong có thêm một người anh trai nuôi – Đinh Trọng Tuân…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất