Gánh gạo nuôi chồng 3

Vũ Linh 88

Tác giả: Thạch Thảo

3. Khi Ngọc đầy tháng tuổi, cũng là lúc trời bắt đầu vào giữa hè, gió nồm Nam xen lẫn với gió Tây làm thời tiết thay đổi liên tục. Loan vừa cho con bú xong, đang tính làm một mẻ bánh thì thấy tiếng động ngoài cửa. Bà Tư í ới gọi vào trong:

“Loan ơi Loan, chồng con về rồi này.”

Loan khựng lại bất động, rồi vội vàng gài cúc áo để ra khỏi buồng. Chân bà Tư cứ líu ríu dắt theo con trai vào trong nhà, chưa để anh đứng vững đã bảo.

“Sao giờ mới về hả cái thằng này? Nếu không có cái Loan bảo cậu bận rộn tгêภ đấy quá là bà già này cho cậu cút luôn đấy nhé. Làm chồng làm bố kiểu gì mà quanh năm suốt tháng không chịu về thăm vợ con. Nhanh, vào đây, con bé bụ bẫm lắm. Làng xóm đều bảo á, nó giống mày như đúc đó. Mau đi vào thăm vợ, con gáι đi.”

Khi đón Định ở cửa, Loan nhận ra trong mắt Định sự hoang mang và tức giận. Anh nghiến răng hỏi cô:

“Chuyện này là thế nào?”

“Nói gì thế cái thằng này…” Bà Loan khó hiểu nhìn con trai.

Loan mỉm cười kéo tay Định: “Anh vào đây ngồi.” Kế đến quay sang mẹ chồng. “Mẹ ơi trời nắng quá. Mẹ sang nhà chú Năm, xin cho con ít lá vối hay quả sấu chua có được không ạ? Để con đưa Định đi xem cháu.”

Bà Tư “ờ ờ” cười tít mắt, phần vui vì con trai về nhà, phần mãn nguyện vì vợ chồng Loan đoàn tụ nên rảo bước rất nhanh. Khi trong phòng còn lại hai vợ chồng, Định mới hất tay vợ ra.

“Em nói rõ cho anh biết, mọi chuyện là như thế nào.”

“Em mới đẻ. Vừa tháng trước, con gáι. Do anh ở xa em không muốn anh suy nghĩ, định đợi anh về sẽ nói cho anh biết. Con cái là lộc của trời, nhà mình không quá thiếu thốn để nuôi một đứa bé. Nó là ɱ.á.-ύ mủ, là ϮhịϮ trong dạ của em, em không bỏ nó được.”

Định đi đi lại lại trong nhà, chợt vò đầu tức điên lên:

“Em có còn coi anh là chủ của ngôi nhà này nữa không hả? Nó là con em thì không phải con anh hay gì? Trời ơi!”

Trong mắt Loan hiện lên sự hoài nghi:

“Em giữ con đẻ con có phải là việc nghiêm trọng đến nỗi anh phải phát điên lên như thế hay không? Anh nhìn em đi, em đã hai mươi bảy tuổi rồi. Hai mươi bảy tuổi đó, đời người đàn bà có nhiêu năm. Coi như anh nghĩ em ích kỷ cũng được, em nhất định phải đẻ con bé ra.”

Định chống tay xuống bàn:

“Em ở trong cái đáy giếng này làm gì biết ngoài kia khốn khó như thế nào. Người ta tranh nhau từng mét đất, cấu xé nhau, dằn vặt nhau chỉ vì từng tí lợi nhỏ. Em hai bảy, nhưng anh mới có hai tư kia kìa, còn bao nhiêu tương lai ở phía trước. Giờ em bắt anh phải làm sao? Bỏ hết mọi thứ để về quê làm một người vô dụng bế bồng con sống hay gì? Em sinh nó ra trong hoàn cảnh này, em có nuôi nổi nó không?”

Loan nhìn chồng mình, hoài nghi người trước mặt là kẻ xa lạ giả mạo.

“Lúc khó khăn nhất nhà ta cũng đã vượt qua rồi mà. Giờ anh đã có việc, việc buôn bán của em cũng ổn định…” Cô vẫn cố thuyết phục, song Định lại gắt lên.

“Lúc nào em cũng thế. Lúc nào em muốn chứng minh cho thiên hạ biết em giỏi giang quán xuyến, em làm chủ gia đình phải lo tiền lo bạc nuôi chồng như thế nào. Em có nhìn thiên hạ họ nói anh như thế nào không? Nói anh là đứa ăn bám vợ. Anh không cố gắng hả? Anh không cố gắng giành từng đồng học bổng một để đỡ đần mẹ hả? vì em! Cả cái làng này nói em gánh gạo nuôi chồng, phủi hết công sức của anh. Em đã bao giờ đứng ra bênh vực anh chưa? Tất cả tiếng tốt do em hưởng. Giờ sao nữa. Em vượt cạn một mình, lặn lội nuôi con. Còn chồng em mất hút tгêภ thành phố ăn chơi hưởng lạc đúng không?”

Định thở hổn hển:

“Anh chán cái cảnh sống dựa vào cái bóng của em rồi. Đâu có ai biết anh ở tгêภ đó khổ sở thế nào, đâu ai cần biết.”

Loan vẫn đứng im một chỗ, Định nói nhiều quá, mỗi từ mỗi chữ như dao găm sắc bén ghim vào trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ cô. Đau. Đau tái mặt tái mũi. Cô đưa tay ôm ռ.ɠ-ự.ɕ, hỏi bằng giọng đứt quãng.

“Anh nghĩ em như vậy thật sao? Em giam cầm cuộc đời anh? Em đổ tiếng xấu cho anh?”

“Em nghĩ sao… Em chưa từng hỏi anh muốn làm gì, chỉ áp đặt anh…”

“Em chẳng bao giờ nghĩ như vậy cả. Anh muốn học, anh có thể rất xa, rời khỏi cái làng nghèo này. Anh đi bay thật xa rồi, nhưng anh không còn nhớ ngày ấy mình nói gì nữa.”

Định nhắm mắt, đưa chân ra khỏi cửa. Loan nhẹ nhàng khuyên:

“Anh đừng đi vội. Đi vào thăm đứa bé đi. Mẹ sắp về rồi, ít nhất… Anh ăn với bà một miếng cơm, đừng để bà suy nghĩ nhiều.”

Định quay ngoắt lại:

“Đó là mẹ anh! Không cần em phải giảng dạy cho anh biết làm thế nào để báo hiếu với mẹ mình.” Anh chỉ tay vào mặt vợ. Rồi lần trong túi quần âu, anh rút ra một xấp tiền, ném thẳng xuống đất.

“Từ giờ, anh sẽ trả lại cho hết tất cả những gì em đã cho anh. Sau này đừng bao giờ áp đặt anh nữa.”

Tiền giấy nhẹ tênh bị gió thổi làm lộn xộn hết cả lên, có đồng bay ra ngoài cửa, có đồng rơi tгêภ chân của Loan. Cô cúi người xuống, nhặt từng đồng một, sắp xếp cẩn thận và đặt trong tráp, khóa lại… Bà Tư đã về đến nhà, hỏi con trai sao lại đi gấp gáp thế.

Loan nghe tiếng chồng mình trả lời:

“Người ta gọi con đi gấp, con cũng không biết làm thế nào. Lần sau con về sẽ ở lâu hơn nhé mẹ.”

“Bố tiên sư, mày làm gì lắm việc đến nỗi nán lại với vợ con một ngày cũng không được thế? Nựng con chưa?”

“Con nựng rồi!”

“Ừ. Từ giờ làm bố rồi đấy nhé. Làm gì cũng phải cẩn thận cân nhắc. Mày ở lại đi, bắn tin cho sếp, nói vợ sắp sinh là người ta thông cảm cho mà.”

Thấy sắc mặt Định khó coi đến nơi rồi, Loan gọi với ra:

“Mẹ để anh ấy đi đi. Người ta gọi gắt lắm rồi. Có gì con gửi thư rồi mẹ muốn nói gì con viết cho.”

Bà Tư chép miệng tiếc nuối, song vẫn phải buông tay con trai ra. Người đàn ông bước ra cάпh cổng làm từ giậu mồng tơi, lũy tre làng chơi Ꮙ-út vây xóm làng ở xung quanh. Mảnh đất dung dưỡng chở che cho Loan bấy nhiêu năm nay hóa ra quá bé nhỏ tầm thường trong mắt Định, là cái l*иg giam giữ anh. Giống như tình thương của cô với người đàn ông ấy, rẻ mạt và rạch ròi quá thể.

Lần này Định đi rất lâu, có gửi thư từ vài lần về nhà, song đều đề tên thẳng cho mẹ. Trong thư, anh không nhắc nhiều đến vợ và con gáι, chỉ báo cáo tình hình làm việc ở tгêภ thành phố. Loan cũng giúp bà Tư gửi lời cho con trai, đến đoạn bà bảo cô viết gì cho riêng mình, Loan lại ngập ngừng, quyết định chẳng viết gì cả. Nhận ba lần thư từ Định, thì trời bắt đầu đổ rét. Cuối năm rồi, bé Ngọc đã được 6 tháng. Con bé khỏe khoắn và thông minh, đã biết bò. Nhưng bà Tư thì trở Ьệпh nặng. Ho sặc sụa, người lúc nào cũng rét run. Loan lo lắng. Bà lại khăng khăng đây là Ьệпh tuổi già, không phải làm khổ tụi trẻ.

Loan chẳng yên giấc, vì xóm làng cho đến người ở trạm xá cũng bảo sợ rằng ho lao. Ho lao. Chỉ cần nghe thấy hai từ đó thôi đã thấy rợn người, cả bà Tư đang húng hắng ho cũng nhịn cơn xuống, cho đến khi mặt đỏ gay rồi vỡ òa ra một trận ho khàn đặc. Bà xua tay đuổi hai mẹ con Loan ra ngoài:

“Mang nó ra đi. Lây đấy.”

Loan ôm theo con gáι về phòng, mở tráp tiền rồi đếm thật cẩn thận. Tiền tích góp bao năm của cô để ở đây, tính rằng sẽ xây nhà và để dành tiền cho Ngọc đi học. Bên cạnh là một xấp tiền được sếp ngay ngắn mới ϮιпҺ. Loan nhìn vào nó thật lâu, lòng rối như tơ vò. Cô thở dài, đóng lại tráp rồi mang theo một số tiền lớn.

Bà Tư giãy nảy lên như đỉa phải vôi khi nghe con dâu muốn đưa mình lên thành phố khám Ьệпh. Bà khua tay từ chối:

“Mẹ mày già rồi sống được bao nhiêu năm nữa mà tốn tiền tốn của của tụi bay. Thôi con, đến nhà ông lang trung bốc ít tђยốς là được rồi.”

“Sao làm thế được hả mẹ?”

Loan dựng mẹ chồng dậy, mặc kệ bà phản đối hay hờn dỗi. Một bên địu con, một bên đỡ bà Tư, đi nhờ xe của chú Năm, mẹ con bà cháu cùng lên thành phố. Bệnh viện tгêภ thành phố lớn hơn rất nhiều so với trạm xá xã, hay Ьệпh viện tuyến huyện. Vậy mà người đến khám nườm nượp, để chiếm được chỗ quá khó khăn. Đến khi nhập viện được rồi thì phòng Ьệпh quá chật hẹp, người ngồi vạ vật la liệt khắp các hành lang. Tính Loan chịu được khổ, nhưng bé Ngọc còn quá nhỏ. Bà Tư lấy tay che cơn ho;

“Mẹ đã bảo mầy rồi cơ mà. Bà già này đâu sống được bao lâu nữa.”

“Mẹ còn nói thế con giận nữa đó. Bà phải sống thật lâu để nhìn cháu nó lớn lên, lấy chồng nữa chứ. Nếu cháu nó bị ЬắϮ пα̣t, bà còn phải giúp con bảo vệ con bé nữa cơ. Mẹ nghe con, tiền bạc kiếm lại được, không đáng là bao nhiêu.”

Mắt người mẹ mờ đục, bà ừ ừ đáp lại:

“Cũng phải ha. Phải nhìn cái Ngọc biết đi, biết gọi bà, đi học, lấy chồng. Thằng nào phải tốt phước lắm mới lấy được con bé.”

Dỗ được mẹ chồng rồi, Loan cũng yên tâm hơn. Cô nhờ bác sĩ để ý tình trạng của bà, rồi mang theo Ngọc vào khu trung tâm. Bệnh viện nhiều mầm Ьệпh, mà cô còn phải chăm mẹ ốm, nên mặc dù không muốn nhờ vả, Loan vẫn phải tìm đến Định. Căn nhà Định thuê trông khang trang nhiều hơn so với lúc mới chân ướt chân ráo đến đây. Chắc hẳn anh đã cơi nới sửa sang lên thêm. Loan tra chìa khóa vào ổ, nhưng không mở được cửa.

Anh đã thay chìa khóa.

Bàn tay Loan sờ vào chiếc khóa lạnh tanh mà mướt mồ hôi. Gió bấc thổi vào da ϮhịϮ cô cứ rin rít rin rít, hai mẹ con đứng ʇ⚡︎ựa lưng vào một góc tường tránh rét. Đúng lúc ấy, cô nghe tiếng xe vang lên dưới nhà. Chiếc ô tô hầm hố mà chỉ có những nhà siêu giàu mới được đi đỗ ở trước cổng. Định bước xuống từ xe, cô gáι ngồi ở hàng ghế sau mở cửa, cười thật tươi với anh. Loan vội vàng ngồi thụp xuống sau chậu cây kim tiền, bụm miệng thật chặt khi thấy chồng cô đặt lên trán cô gáι kia một nụ hôn. Cô gáι bẽn lẽn đóng cửa xe, rồi chiếc xe lao Ꮙ-út về phía trước, để lại Định với khuôn mặt vô cảm đang bước về phía cửa nhà.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất