Duyên Mỏng Như Tơ – Chương 29

Vũ Linh 314

Cậu Khánh tìm mãi thì thấy Xuân từ ngoài vườn đi vào, trời lạnh mà cô chỉ mặc phong phanh chiếc áo mỏng, cậu nhíu mày.

– Không ở trong phòng cho ấm mà ra đây chịu lạnh hả?

– Em đi hóng gió.

– Tôi đến chịu với em, đưa hai tay đây.

Xuân không hiểu cậu định làm gì, cô đưa hai bàn tay bị lạnh đến ửng đỏ ra, cậu Khánh nắm lấy cho vào túi áo của mình.

– Như vậy ấm hơn.

Trong tιм Xuân như có một dòng nước ấm chảy qua, cô nhìn người đàn ông đang mỉm cười đối diện. Cậu Khánh cười lên rất đẹp, trong con ngươi đen thẳm chỉ chứa đựng duy nhất một bóng hình cô. Ở khoảng cách gần như vậy Xuân có thể ngửi được mùi hương nam tính nhàn nhạt tгêภ người cậu. Một người đàn ông như cậu Khánh liệu có yêu ai đó thật lòng không, hay cậu cũng giống như anh trai mình. Xuân vừa mông lung lại vừa mong đợi, má đã dặn cô không được động lòng với cậu, nhưng cứ cái đà này Xuân sợ mình sắp làm trái lời má rồi.

– Đi ngủ thôi!

– Em… Em đang tới tháng.

– Tôi biết rồi, em yên tâm ngủ đi. Vài ngày tôi chờ được mà.

Cậu Khánh nắm tay Xuân đi vào nhà, cậu biết Xuân vẫn còn ngại nên không ép buộc cô. Chỉ là một người đàn ông chưa nếm trải mùi vị tình yêu như cậu hơi khó chịu một tí. Đêm nào cũng ôm vợ ngủ mà chẳng dám hó hé gì, ai bảo vợ cậu đẹp như thế nên chỉ được ngắm thôi.

Bà Lý vừa nói hôm trước hôm sau đã đưa một cô gáι về nhà. Xuân thấy bất ngờ vì vợ mới của cậu Hai chính là cô gáι đến vay tiền hôm qua. Họ vẫn không thoát khỏi sự sắp đặt của bà Lý, số phận dù muốn cũng không thay đổi được. Bà Lý ngồi gác chân lên ghế, ung dung dặn dò con dâu mới.

– Cô chuyển qua phòng thằng Hai ở, hằng ngày xuống bếp phụ nấu cơm, giặt giũ. Hôm nào bên kho thóc thiếu người thì qua đó phụ, nghe rõ rồi chứ.

– Dạ rõ thưa bà.

– Ừ, mau làm việc đi.

Trà nhanh nhẹn đi làm những việc bà Lý vừa giao, cô gáι mười sáu tuổi thạo việc chân tay đồng án, xuất thân nghèo khổ nên bà Lý không xem trọng. Miễn sinh được một đứa con trai thì coi như làm tròn bổn phận. Xuân ngạc nhiên khi thấy Trà lom khom chẻ củi sau vườn, cùng là phụ nữ với nhau cùng gả chung một nhà nhưng số phận hẩm hiu quá.

– Ai bảo em làm những việc này?

– Bà chủ ạ.

– Thôi em vào nhà nghỉ đi, để đó thanh niên họ làm.

Trà lau mồ hôi tгêภ trán mỉm cười.

– Không sao đâu mợ, em làm quen rồi.

Xuân hỏi ra mới biết bà Lý đến nhà đòi lại thửa ruộng cho nhà Trà thuê. Quyết tuyệt đường sống của gia đình họ, Trà vì thương mẹ thương em nên mới nhắm mắt đưa chân gả cho cậu Hai Phúc. Xuân muốn mở lời nhắc nhở Trà nên cảnh giác với Quyên, cô chưa kịp nói đã thấy cô ta õng ẹo xuất hiện.

– Ôi mợ Xuân cũng có mặt ở đây à, mợ thấy vợ cậu Hai đẹp chứ?

– Mợ ấy vừa đẹp lại vừa giỏi em rất quý.

– Tôi thì thấy thua xa mợ Xuyến đó chứ, đúng là đời bạc bẽo quá.

Quyên nhắc đến Xuyến với thái độ châm biếm trước mặt Xuân khiến cô khó chịu. Biết ngay đã trúng ý, cô ta cố tình khiêu khích tiếp.

– Mợ Xuyến ấy hả, từ việc nhà cho đến việc quản lý thu chi kho thóc mợ đều một mình làm hết. Cậu Hai đỡ phải cực hơn bây giờ, nhiều lúc thấy mợ Xuyến còn khổ hơn cả mấy đứa người làm.

– Chị ấy đối xử với cậu Hai tốt như vậy đáng lý phải được hạnh phúc chiều chuộng cả đời. Lòng người thật khó đoán, đôi khi những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.

Quyên nghe xong chột dạ đôi mắt liếc ngang liếc dọc. Cô ta lảng tránh sang chuyện khác rồi bỏ đi mất. Đến hôm nay Xuân mới biết chị cô từng trải qua những ngày làm dâu như vậy. Có lần chị Xuyến về nhà, bàn tay trắng nõn bỗng trở nên chai sần, Xuân hỏi thì chị bảo do dị ứng. Chị Xuyến còn trẻ nhưng lại hay đau nhức, cứ như mấy người già, má cô còn trêu chị ấy cưới chồng giàu nên vất vả. Thì ra bên trong sự bóng bẫy là những tủi ทɦụ☪ chị cô phải gánh chịu, một người chồng thâm hiểm, một người mẹ chồng cay nghiệt, còn cả dây mơ rễ má bên ngoài của chồng. Đúng là lận đận đủ đường, hi sinh của một người vợ đổi lấy hạnh phúc cho kẻ không xứng gọi là chồng. Xuân nhìn sang Trà vẫn hậm hực dốc sức chẻ củi, cô gáι nhỏ liệu có đủ sức để chèo lái cuộc đời mình sang hướng khác. Xuân hứa với lòng sẽ giúp đỡ cô gáι này.

Cậu Hai dường như không thèm đoái hoài gì đến Trà, chẳng hỏi han lấy một câu. Địa vị của Trà không khác người ở là mấy, ăn cơm xong bà Lý sai cô đi rửa chén, dọn bàn. Cậu Khánh thấy Xuân nhíu mày, biết cô thương người, không muốn nhìn thấy ai bị ức hϊếp nên cậu lên tiếng thay cho vợ.

– Bộ nhà này thiếu người làm sao?

– Con Trà xuất thân thấp kém chứ có cao sang lắm đâu, má giao việc cho nó làm là phải rồi.

– Dù sao mợ ấy cũng được gả cho anh hai, má đừng đối xử bất công như vậy nữa.

Cậu Hai lúc này mới lên tiếng.

– Ngày mai má thôi bắt Trà phải làm việc này việc nọ đi, kẻo người khác nói ra nói vào không hay.

Xuân chỉ muốn lật bộ mặt giả dối của cậu Hai trước tất cả mọi người. Anh ta sắm vai quá đạt, đến mức em ruột mình cũng qua mặt được. Nửa đêm căn nhà bị tiếng la hét thất thanh của một người phụ nữ ᵭάпҺ thức. Xuân còn tưởng gặp ác mộng cô giật mình ôm chặt cậu Khánh.

– Tiếng ai thế cậu?

– Hình như từ phòng anh hai.

Xuân vội bật dậy có khi nào Trà xảy ra chuyện gì rồi không, cô muốn đến xem thử. Cậu Khánh lấy áo khoác cho Xuân mặc vào rồi cùng cô ra ngoài. Chưa tới nơi đã nghe tiếng mắng nhiếc của bà Lý và Quyên.

– Con khốn, sao mày dám ra tay với cậu Hai hả?

– Đúng là cái thứ thấp kém mà.

Cậu Hai ngồi dựa vào giường, đầu anh ta đang chảy ɱ.á.-ύ còn Trà thì bị xô ngã dưới đất. Bà Lý hằn học sai người làm kéo Trà ra sân, cậu Khánh và Xuân đến kịp lúc cản lại.

– Má định làm gì?

– Con không thấy nó ᵭάпҺ thằng Hai chảy ɱ.á.-ύ thế kia hả, má phải dạy cho nó một bài học. Đứa nào xen vào má lôi ra chịu trận với nó.

Câu nói này bà Lý dành để cảnh cáo Xuân, xem ra đêm nay cô không thể cứu Trà được rồi. Chẳng hiểu sao cô ấy lại mất bình tĩnh như vậy, dù Xuân có đứng ra nói giúp Trà cũng chẳng nghĩa lý gì. Quyên sốt sắng tìm cách cầm ɱ.á.-ύ cho cậu Hai, anh ta đang rất tức giận, có vẻ vết thương ở đầu khá nặng. Một đêm nhà bà Lý không ngủ, thầy tђยốς được mời đến để chữa trị cho cậu Hai. Còn Trà thì bị ᵭάпҺ chỉ còn nửa cái ๓.ạ.ภ .ﻮ. Bà Lý không cho bất kì ai giúp đỡ Trà, mặc kệ cô gáι đáng thương nằm thoi thóp. Xuân thấy nhói lòng, cô năn nỉ cậu Khánh.

– Cứu cô ấy nhé cậu, Trà chỉ mới mười sáu tuổi thôi chưa suy nghĩ chín chắn nên mới hành động như vậy.

– Tôi sẽ vì em mà giúp cô ấy một lần.

– Em cảm ơn cậu.

Có cậu Khánh ra mặt nên Trà mới được cứu chữa, vết thương cả tháng mới dần hồi phục. Kể từ hôm đó Trà chuyển sang ở chung phòng với con Mận, chính thức trở thành người làm của nhà bà Lý.

Cậu Khánh nửa tháng lên tỉnh một lần, đi có vài ngày mà cậu cứ ngỡ mấy tuần, làm gì cũng nhớ vợ. Nghĩ đến cảm giác được ôm Xuân trong ռ.ɠ-ự.ɕ cậu liền thấy lâng lâng.

– Cậu Ba.

– Sao thế?

– Đồ cậu dặn đã có rồi thưa cậu.

– Đưa tôi xem thử.

Người làm đưa chiếc hộp màu hồng cho cậu Khánh, bên trong là một sợi dây chuyền vàng, viên đá nằm ở giữa lấp lánh như sao tгêภ trời. Cậu đặt người ta làm theo yêu cầu để tặng Xuân, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất tгêภ đời dành tặng cho cô. Hôm nay cậu Khánh tranh thủ về sớm, buổi chiều cậu cùng Xuân về nhà ba má vợ. Lần đầu đến nhà Xuân với tư cách là con rể cậu không biết mua quà gì để biếu, suy nghĩ một hồi liền thứ gì cũng mua, chất đầy cả xe.

Xuân về nhà ba ngày, trước khi đi cô dặn dò con Mận và Trà nên cẩn thận, đừng gây chuyện chọc giận ai trong nhà. Cô sợ nhất là Trà, tuy thật thà nhưng suy nghĩ chưa thấu đáo. Giống như vụ cậu Hai hôm trước, theo lời Trà kể đêm đó cậu Hai đột nhiên lao tới ôm hôn Trà tới tấp, nó hoảng quá nên mới lấy cái lọ hoa ᵭ.ậ..℘ vào đầu cậu. Kết quả thế nào Trà cũng đã biết, nó không dám động tới cậu Hai dù chỉ một cọng tóc. Thoát khỏi cái mác vợ của cậu Hai Trà mừng lắm, thà làm người ở sướиɠ hơn.

– Mợ yên tâm có em ở đây sẽ trông chừng nó, con Trà ngó vậy thôi chứ cũng nhanh trí lắm.

– Ừ, vậy mợ đi đây.

Quyên nhìn Xuân với hai đứa người ở thân thiết giống như chị em mà ngứa mắt. Cô ta vui mừng vì sự ngu ngốc của Trà, nhờ đó mà cậu Hai trở về như trước, chỉ thuộc về mình cô ta. Đợi Xuân đi rồi Quyên mới ló mặt, cô ta ném hai cái rổ xuống đất.

– Tụi bay ra sau vớt bèo đi, khi nào vớt hết mới được về.

– Dạ.

Con Mận nhặt hai cái rổ lên, nó ghé vào tai Trà nói nhỏ.

– Mày ghét mợ Quyên không?

– Tao chưa để bụng ghét ai bao giờ.

– Mày ngu thế, cô ta hại ૮.ɦ.ế.ƭ chị gáι của mợ Xuân đó. Chẳng lẽ mày không muốn giúp mợ ấy.

Trà khựng người vì kinh ngạc, nó quý mợ Xuân lắm nhờ mợ mà cái ๓.ạ.ภ .ﻮ quèn này của nó mới giữ được. Con Mận chậm rãi mở mang đầu óc cho Trà, nó kể hết những việc làm xấu xa của Quyên. Còn đem cả chuyện cô ta cắm sừng cậu Khánh kể luôn. Trà không ngờ một người phụ nữ giàu có cao ngạo như Quyên lại nham hiểm đến vậy. Nếu có cơ hội, nó muốn giúp mợ Xuân đối phó với cô ta. Con Mận làm việc nhanh nhẹn, có thêm Trà nhiệt tình nên hai đứa làm gì cũng xong sớm. Bà Lý thấy hai đứa nó được việc nên rất ưng bụng, giao việc ngày càng nhiều.

Xuân nhìn ra phía sau xe, cô không biết cậu Khánh đem theo thứ gì mà chất đầy cả ghế, bèn hiếu kì hỏi.

– Cậu mang gì nhiều thế?

– Tôi quên hỏi em ba má thích gì, sẵn tiện tгêภ tỉnh về nên mua mỗi thứ một ít. Có tђยốς bổ với trà bánh.

– Cậu mua nhiều vậy định biếu cả làng luôn à.

– Phải thể hiện tí chứ, tôi vẫn còn sợ má lắm có gì em nói đỡ với nhé.

Cậu Khánh sợ bà Hiên thật, nhất là cái hôm sang nhà hỏi cưới Xuân mà bị bà đuổi về. Dường như sự nghiêm khắc của bà đã khiến cậu cảm thấy khó gần. Xuân thấy cậu Khánh Ϯộι Ϯộι thế nào ấy, không nỡ trêu chọc. Gần đến nhà cô bèn bỏ nhỏ cho cậu vài chiêu lấy lòng. Xuân vừa về đã thấy con Nụ chạy ra đón, nó hớn hở như lâu lắm mới gặp.

– Vợ chồng cô Xuân về rồi, em nhớ cô lắm. Ngày nào cũng hỏi anh Lương xem cô có nhắn khi nào về không.

– Cô cưới chồng chưa đầy một tháng mà xem em kìa.

– Không phải mình em thôi đâu, ông bà cũng đang mong cô đó.

Con Mận không phát ra tiếng động, người nó muốn tìm là Xuân. Nó đổ lỗi cho cô vì đã lừa nó để cậu Khánh tới cứu. Nếu không phải do vợ chồng cậu thì chân nó đã không bị tật, mặt cũng không xấu xí thế này. Nó đang mon men tới gần phòng Xuân thì nghe giọng Xuyến.

– Ai đấy? Cô vào đây là gì?

– Tránh ra.

Xuyến chụp bả vai con Mận lại, cô nhíu mày. Nó hoảng quá nên đẩy cô ra định chạy, chân nó không được linh hoạt như trước nên chạy ra tới cửa bị Xuyến kéo lại.

– Mận? Cô là Mận đúng không?

Dù nó thay đổi cỡ nào nhưng nghe giọng nói Xuyến vẫn nhận ra. Người từng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mình sao lại không nhớ được chứ. Con Mận bật cười khanh khách.

– Mợ Xuyến vẫn còn sống đúng là kì tích, còn nhận ra tôi nữa cơ đấy.

– Cô thành ra bộ dạng như vậy còn muốn hại người khác sao?

– Cô biết tôi thành ra như vậy là vì ai không,
chính tay đứa em gáι thông minh của cô làm hết đấy.

– Cô đừng đổ lỗi cho người khác, bản thân làm sai nên nhận hậu quả thôi.

Xuyến nói đúng nhưng với một người không hiểu lý lẽ như nó thì chỉ như nước đổ đầu vịt. Con Mận giằng tay Xuyến ra khỏi người, ánh mắt hung dữ chống trả sự níu kéo của cô. Từ phía sau Nghĩa đã xuất hiện, nãy giờ anh ta để cho Xuyến nói hết ý mới ra tay. Không ngờ con Mận cũng có ngày này, nó trở tay không kịp la hét khắp nhà.

– Bỏ tao ra…

Vợ chồng ông Thân và Xuân không biết chuyện gì vội ra xem thử. Xuân trố mắt nhìn Nghĩa đang trói ai đó, cô càng kinh ngạc hơn khi đó là con Mận.

– Tao phải ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tất cả… Bỏ ra.

Nghĩa đem miếng vải nhét vào miệng nó cho khỏi ồn ào rồi nhìn Xuyến gật đầu.

– Mọi thứ đã kết thúc rồi từ giờ cô và gia đình có thể yên tâm.

– Sao anh biết cô ta sẽ đến đây?

– Hôm trước cậu Hai bị cô ta đâm tôi đoán người tiếp theo không ai khác ngoài chị em cô. Do đó tôi và cậu Khánh đã tính toán trước.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất