Chỉ yêu mình em – Chương 6

Vũ Linh 207

Tác giả : An Yên

Hôm sau, Khang Viễn lại bận cả ngày đến công ty Viễn An để tìm hiểu mô hình kinh doanh mới của mẹ, phục vụ cho chuỗi cửa hàng bên Pháp của cậu. Bận rộn cả ngày nhưng Khang Viễn vẫn không quên hôm.nay là sinh nhật lần thứ mười sáu của Quỳnh Chi. Anh đã về ba ngày mà chưa gặp được cô, cô cũng chưa hề biết. Anh muốn dành cho cô một điều bất ngờ.

Bảy giờ tối, Khang Viễn ăn vận chỉn chu với áo sơ mi màu xám, quần âu đen, giày đen rồi ghé qua tiệm trang sức, anh mua một sợi dây chuyền có gắn một bông hồng có đính kim cương rất đẹp đẽ mà không quá phô trương. Sau khi nhờ nhân viên gói món quà cẩn thận, Khang Viễn lái xe đến tiệm hoa nhà Quỳnh Chi bởi thông thường giờ này cô vẫn còn ở đấy.

Khi xe còn cách tiệm hoa một quãng ngắn, Khang Viễn chợt nhìn thấy chiếc Exciter của Kiến Khôi đang đứng ngay trước cửa hàng hoa. Khang Viễn vội dừng xe quan sát. Một lát sau, anh thấy Quỳnh Chi trong bộ váy xòe trắng ϮιпҺ khôi, mái tóc dài xõa ngang lưng đi ra. Trông em xinh xắn như một thiên thần vậy. Quỳnh Chi cười và nói với Kiến Khôi, cậu em kết nghĩa của Khang Viễn đội mũ bảo hiểm cho cô rồi cả lên xe phóng đi.

Khang Viễn đơ mất mấy giây, sau đó như một gã khờ đi theo. Khang Viễn không hiểu nổi cảm giác lúc này của mình là gì – một chút hụt hẫng, một chút tiếc nuối, một chút bực dọc… Anh đã chờ đợi ngày hôm nay, chờ đợi giây phút này để nói lời yêu cô, để đeo chiếc dây chuyền vào chiếc cổ trắng ngần của cô, để trao cho cô nụ hôn đầu đời như minh chứng của tình yêu….

Kiến Khôi cũng yêu Quỳnh Chi ư? Cậu em kết nghĩa đã từng khen Quỳnh Chi vừa đáng yêu lại vừa học giỏi nhưng chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với Khang Viễn.

Cảm giác khó chịu bủa vây, Khang Viễn đi đến quán bar ” WAIT” lúc nào không hay. Đây là quán bar của ba Minh Hoàng và chú Kiến Văn rất nổi tiếng. Anh thấy Kiến Khôi cất xe rồi cùng Quỳnh Chi đi vào. Khang Viễn cũng như người say, đi theo họ.

Anh chọn một góc khuất để ngồi và gọi một chai Whisky. Màu nâu hổ phách óng ánh, vị cay nồng của rươu quyện cùng mùi gỗ thơm khiến Khang Viễn thấy đỡ khó chịu. Lúc đầu, anh nhấm nháp, dần dần anh tu từng cốc. Bởi đằng kia, một sân khấu hoành tráng với dòng chữ ” HAPPY BIRTHDAY QUỲNH CHI” to tướng được Kiến Khôi tạo dựng nên ᵭ.ậ..℘ vào mắt Khang Viễn. Anh thấy một số bạn của Kiến Khôi và Quỳnh Chi đến dự, mọi người đang rất vui vẻ. Khang Viễn vẫn ngồi trầm ngâm một góc nhìn cô. Quỳnh Chi đã thực sự trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Khang Viễn ngây ngốc nhìn đôi mắt to tròn trong veo, nụ cười thánh thiện của cô. Quỳnh Chi rất đẹp, phải chăng nỗi nhớ nhung trong anh đã khiến cô thêm tỏa sáng hay bởi ánh đèn sân khấu lung linh làm cô thêm rạng rỡ. Khang Viễn nhìn Quỳnh Chi không chán mắt, cô gáι đã ở trong trái tιм anh mấy năm nay, miệng anh lẩm bẩm cho chỉ mình anh nghe: ” Chúc mừng sinh nhật Quỳnh Chi, cô gáι anh yêu!”

Vậy mà Khang Viễn không dám lại gần, những gì trong tưởng tượng dường như đã vụn vỡ. Anh thấy mình thật kém cỏi, cô gần anh trong gang tấc, sao anh thấy xa xôi thế này? Nếu người đứng dưới kia không phải là người em kết nghĩa Kiến Khôi, phải chăng anh đã chạy ngay đến và nói với cô: ” Quỳnh Chi, anh đã về rồi!”. Nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Quỳnh Chi, ánh mắt si mê của Kiến Khôi, anh lại cứ ngồi lặng lẽ uống ɾượu. Tình yêu không nhân nhượng, nhưng anh sợ rằng.. cô đã quên mất anh…

Khoảnh khắc cô cắt chiếc bánh sinh nhật ba tầng được thiết kế ϮιпҺ xảo, khoảnh khắc Kiến Khôi tặng cho cô bó hoa hồng đỏ thắm, Khang Viễn thấy tιм mình quặn đau. Bốn năm đợi chờ cô trưởng thành, hai năm nơi xứ người không về thăm nhà, không dám đối mặt trực tiếp với cô, anh cứ nghĩ mình sẽ ổn. Nhưng giờ đây, anh thấy mình không ổn chút nào. Khang Viễn không uống ɾượu bằng ly nữa mà bằng chai. Hương ɾượu xộc thẳng vào cuống họng và xông lên đại пα̃σ khiến anh bắt đầu chếnh chσáпg. Bồi bàn vội lại nhắc nhở:

– Cậu Khang Viễn, hôm nay cậu uống quá nhiều rồi, cậu nên về đi!

Khang Viễn ngà ngà say, nhưng trái tιм vẫn co rút dữ dội:

– Để tôi uống, tối nay tôi ngủ lại đây!

Anh vẫn nhìn sang sân khấu bên kia được che khuất bởi một tấm mành mỏng. Kiến Khôi đang đứng tгêภ sân khấu, nhìn Quỳnh Chi:

– Quỳnh Chi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Tớ tổ chức bữa tiệc sinh nhật này để chúc mừng bông hoa xinh đẹp của lớp chúng ta thêm một tuổi mới. Liệu từ nay, tớ có thể theo đuổi cậu được không?

Đúng lúc ấy, các bạn phía dưới đồng thanh:

– Đồng ý đi! Đồng ý đi!

Vì Quỳnh Chi đang nhìn sang Kiến Khôi nên Khang Viễn không nắm bắt được ánh mắt của cô, anh chỉ thấy đôi mắt của Kiến Khôi đang rất mong chờ . Khang Viễn thấy mình không đủ tỉnh táo để nghe câu trả lời từ cô. Anh đau đớn rồi gục xuống bàn.

Tгêภ sân khấu, Quỳnh Chi đang nhìn Kiến Khôi với ánh mắt hết sức ngỡ ngàng. Lâu nay, Kiến Khôi vẫn thường đến tiệm của cô mua hoa nhưng trái tιм cô chưa bao giờ đặt anh bạn điển trai này vào đó.

Cả trường này, ai cũng biêTD đến ҺσϮboy Kiến Khôi là con của vợ chồng đại gia Kiến Văn – Ái Chi. Ngoài vẻ điển trai lãng ʇ⚡︎ử, Kiến Khôi còn có gu ăn mặc rất chịu chơi. Anh bạn ấy có cả một căn phòng chỉ để trưng bày quần áo và giày dép hàng hiệu. Mỗi khi ra khỏi nhà, anh bạn ấy luôn mất thời gian chải chuốt. Là con đại gia, nhưng Kiến Khôi rất hòa nhã và hiền lành. Tuy nhiên, với Quỳnh Chi, Kiến Khôi mãi là bạn. Vì thế, sau giây phút ngạc nhiên ấy, cô cười nhẹ:

– Kiến Khôi, cảm ơn cậu đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho tớ, cảm ơn tình cảm cậu dành cho tớ, nhưng thú thực, bây giờ tớ chỉ muốn tập trung vào học tập để thực hiện ước mơ du học. Cậu hiểu cho tớ nhé. Chúng ta mãi là bạn tốt, được không?

Ánh mắt của Kiến Khôi lóe lên một tia đau xót nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, cậu ấy vẫn cười tươi:

– Không sao, tớ sẽ chờ…

Quỳnh Chi vẫn nói rành mạch:

– Tớ đã nói rất rõ ràng, còn chờ đợi hay không là quyền của cậu. Tớ vẫn muốn chúng ta chỉ là bạn mà thôi.

Đúng lúc không gian đang im ắng sau câu nói của Quỳnh Chi thì điện thoại của Kiến Khôi reo lên:

– Xin lỗi mọi người, tớ ra nghe điện thoại.

Mọi người cũng đang dự tiệc ăn uống phía dưới gật đầu. Quỳnh Chi cũng xin phép đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng mới đi được mấy bước, cô há hốc miệng trước một thân hình cao lớn. Quỳnh Chi cố dụi mắt mấy lần để nhìn thật rõ hình ảnh cô đã đợi chờ hơn hai năm trời. Dù có vẻ anh đang say khướt, đang được một người bồi bàn dìu nhưng cô không khó để nhận ra:

– Khang Viễn!

Anh bồi bàn dừng lại nhìn sang cô:

– Cô biết cậu Khang Viễn sao? Chẳng phải cô là bạn gáι cậu Kiến Khôi sao?

Quỳnh Chi đi lại gần, Khang Viễn đã say bí tỉ:

– Tôi là bạn của anh Khang Viễn, cũng là bạn học của Kiến Khôi, không phải bạn gáι!

Lời khẳng định của Quỳnh Chi khiến anh bồi bàn ” à ” lên một tiếng. Bởi lúc nãy anh ta có nghe cậu Kiến Khôi tỏ tình nhưng bận lo cho cậu Khang Viễn nên không rõ cô đã nói gì.

Đúng lúc đó, có một vị khách gọi:

– Bồi bàn! Một chai vang nhé!

Anh bồi bàn ” dạ ” rõ to rồi bối rối quay sang Quỳnh Chi:

– Xin lỗi cô, hôm nay là thứ bảy nên đông khách, tất cả bồi bàn làm không xuể. Cậu Khang Viễn uống nãy giờ say quá rồi, tôi bảo về mà cậu ấy cứ đòi ở đây. Giờ tôi phải chạy bàn, phiền cô dìu cậu ấy vào phòng VIP đằng kia để nghỉ ngơi được không? Nếu ông Minh Hoàng thấy bộ dạng này, e rằng đêm nay cậu ấy sẽ bị mắng xối xả.

Quỳnh Chi gật đầu. Cô vội nhắn tin cho Kiến Khôi:

– Nhà tớ có việc nên tớ về trước nhé. Cảm ơn cậu về tất cả!

Rồi cô vội đỡ lấy Khang Viễn và dìu anh vào phòng VIP.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất