Chỉ yêu mình em – Chương 36

Vũ Linh 316

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau, chuông cửa nhà Lệ Thủy reo lên. Vội ra mở cửa, Lệ Thủy thấy Đặng Vũ Nam đang có vẻ sốt ruột:

– Chào cô Lệ Thủy! Cháu gọi cho Khang Viễn mà không được. Cậu ấy dậy chưa ạ? Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của công ty ạ!

Lệ Thủy biết Vũ Nam là bạn thân nhất của con trai nên mỉm cười:

– Vũ Nam, cháu vào nhà đi. Khang Viễn mệt đã dậy đâu!

Vũ Nam tỏ ra lo lắng:

– Khang Viễn ốm sao cô? Hôm qua có uống mấy đâu nhỉ?

Vào đến phòng khách, Vũ Nam lễ phép chào Minh Hoàng rồi ngồi xuống sofa chờ Khang Viễn. Lệ Thủy ngồi kế bên chồng và nói:

– Tối qua Khang Viễn đưa Amabella về và…

Vũ Nam như nhớ ra và nói:

– À đúng rồi ạ, cháu bảo chở cô ấy về mà Amabella không chịu, bảo Khang Viễn mới thuận đường nên cháu về trước ạ! Không lẽ hai người đó lại uống ɾượu tiếp ạ?

Minh Hoàng lắc đầu:

– Không phải ɾượu, Amabella bỏ tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- vào nước của Khang Viễn.

Đặng Vũ Nam trố mắt:

– Chú nói sao cơ ạ? Vậy hai người…

Minh Hoàng ngả người ra ghế sofa và nói:

– Không, may chú gọi cho Khang Viễn và tới kịp nên chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Vũ Nam thở phào một tiếng. Vừa lúc đó, Khang Viễn bước ra, cảm giác đầu đang nặng trịch. Anh gật đầu với Vũ Nam và nói:

– Sao ba mẹ không thức con ạ? Hôm nay là ngày đi làm chính thức đầu tiên của công ty.

Minh Hoàng nhìn con trai :

– Con còn mệt không? Ba nấu súp gà mà con thích đấy. Nếu chưa ổn, có thể để Vũ Nam giúp con hôm nay.

Vũ Nam cũng đồng tình:

– Ừ, tớ có nghe chuyện rồi. Đằng nào hôm nay cũng gặp Amabella, hay cậu cứ nghỉ đi đã.

Khang Viễn lắc đầu:

– Không , tớ cần giải quyết một số việc . Chờ tớ ăn một tý, chúng ta sẽ đi luôn. Trưa cậu còn phải chở tớ qua nhà cô ấy xe xe nữa. Yên tâm, tớ ổn!

Khi cả hai đến công ty cũng vừa vặn tám giờ sáng. Khang Viễn vẫn giữ phong thái lạnh lùng, ʇ⚡︎ự tin. Vừa bước vào phòng họp, anh thấy Amabella đang xem giấy tờ tài liệu. Anh và Vũ Nam gật đầu chào nhưng Amabella chỉ khẽ chào lại mà không ngẩng mặt lên. Cái vẻ chăm chú xem tài liệu đó như một bức màn che đi sự xấu hổ của cô. Nhưng đây là cuộc họp của ban lãnh đạo công ty nên một trợ lý như cô cũng phải lên tiếng:

– Mình đã xem qua, có khá nhiều đơn đặt hàng sau lễ thành lập công ty. Quả là tin vui cho chúng ta!

Khang Viễn gật đầu:

– Cảm ơn!

Rồi anh quay sang Vũ Nam:

– Vũ Nam, cậu triển khai kế hoạch, chú ý kĩ khâu sản xuất ở xưởng, không được để sai sót. Công ty bắt đầu vào guồng, chúng ta phải tập trung hết sức năng lực của mình!

Vũ Nam gật đầu:

– Cậu yên tâm! Tớ làm ngay đây!

Vũ Nam vừa đứng dậy ra ngoài, Khang Viễn cũng định rời đi thì Amabella lên tiếng:

-Doãn, chuyện tối qua…em…xin lỗi…chỉ vì…

Khang Viễn không quay đầu lại:

– Tôi quên rồi!

Amabella bật khóc:

– Thực ra … vì em quá yêu anh, em không kiềm chế được…

Khang Viễn vẫn nhìn ra hướng cửa phòng họp:

– Tôi quên rồi và cô cũng nên quên đi. Giữa chúng ta chỉ còn mối quαп Һệ công việc.

Amabella bất ngờ ôm chặt Khang Viễn từ phía sau:

– Em không cam tâm! Không cam tâm! Cô ta có gì hơn em?

Khang Viễn đẩy Amabella ra, đôi mắt sâu như biển nhìn xoáy vào cô:

– Cô nói ai?

Amabella ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Khang Viễn:

– Cô gáι trong màn hình điện thoại của anh. Em có gì thua cô ta?

Khang Viễn trừng mắt:

– Cô dám xem trộm điện thoại của tôi?

Amabella lắc đầu:

– Không! Em chỉ tình cờ thấy trong một lần màn hình báo tin nhắn đến! Cô ấy là ai?

Khang Viễn nhíu mày:

– Đó không phải việc của cô!

Amabella cầm tay Khang Viễn:

– Doãn, em có gì thua cô ta? Sao hình nền điện thoại của anh lại là cô ấy? Em cũng có thể bỏ váy hàng hiệu và mặc áo dài, xõa tóc như cô ấy, em có thể vì anh…

Khang Viễn nhìn Amabella. Chính anh cũng không còn nhận ra cô bạn vô tư hồn nhiên ngày nào nữa. Giờ đây anh thấy khinh bỉ cô, thậm chí ghê tởm cô. Cái trò mà cô đã làm quả là hạ sách. Khang Viễn lạnh giọng:

– Rất đơn giản. Vì cô không bao giờ trở thành cô ấy, và cô cũng không có quyền nhắc tới cô ấy. Bây giờ một là cô ở lại công ty và quên ngay tình cảm với tôi, chúng ta vẫn là bạn, hai là cô rời khỏi công ty. Thế thôi!

Amabella sững sờ. Cô không ngờ Doãn Khang Viễn lại dám nói như vậy. Để thành lập công ty này, cô đã nhờ bố rót vào đây kmột số vốn khá lớn. Amabella là cổ đông lớn thứ hai chỉ sau Khang Viễn. Nếu cô rút vốn thì công ty này sẽ lao đao bên bờ vực thẳm, nói đúng hơn là có nguy cơ phá sản. Vì một cô gáι, không lẽ anh ấy dám ᵭάпҺ đổi cả sự nghiệp vừa mới gây dựng với hàng trăm công nhân?

Tối hôm qua, cô đã cho tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- để có một đêm mặn nồng bên Doãn Khang Viễn, để rồi với một người thẳng thắn như anh cùng mối quαп Һệ giữa hai ông bố có thể biến cô thành người đàn bà của anh. Không ngờ anh ấy cố chấp không chịu, nhẫn nhịn đến cực độ. Chưa bao giờ Amabella lại phải cởi đồ trước mặt một người đàn ông, chưa bao giờ cô thèm muốn ℓêп gιườпg với một người đàn ông như vậy. Tình yêu hơn hai năm trời hướng về Doãn Khang Viễn khiến cô không thể chịu nổi việc anh luôn xem cô là bạn bình thường.

Một cô gáι xinh đẹp, giỏi giang và có thế lực như Amabella đâu thiếu người theo đuổi. Vậy nhưng cô chỉ hướng trái tιм mình vào Doãn Khang Viễn, người đàn ông Việt Nam khiến cô ghét đôi mắt màu xanh và màu tóc hạt dẻ quyến rũ của mình. Cô chỉ muốn mặc tà áo dài chứ không thích váy hàng hiệu, muốn nhuộm tóc đen và muốn mắt mình cũng màu đen. Người đàn ông ấy, giờ đây đang đứng trước cô, trước mọi sự thay đổi của cô để được giống cô gáι Việt Nam trong bức hình kia, giờ anh vì cô ta mà muốn cô biến khỏi mắt anh. Amabella nhếch môi cười:

– Doãn, từ bao giờ anh vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à mà đẩy công ty đến bờ vực phá sản vậy? Anh có nghĩ , đến hậu quả khi em rời khỏi đây không? Ngoan, ở bên cạnh em, anh sẽ có tất cả, không chỉ Benazir mà kể cả tập đoàn của bố em. Anh quên em là con gáι duy nhất của Chủ tịch tập đoàn sao?

Khang Viễn cong khóe môi – nụ cười khiến Amabella đang giận run người cũng phải mềm ra như nước:

– Tôi không quên, nhưng trong công việc, tôi không thích người quá mưu mô thủ đoạn. Không phủ nhận cô giỏi giang trong kinh doanh, nhưng với những gì cô đã làm, thực sự tôi không muốn hít chung bầu không khí với cô nữa. Cô không phải dọa, cửa ngay phía trước mặt. Mời!

Amabella lớn tiếng:

– Doãn, anh sẽ phải hối hận cho quyết định ngày hôm nay!

Khang Viễn nhún vai:

– Cô nên nhớ, một người hôm nay là bạn, ngày mai có thể sẽ trở thành kẻ thù nếu không biết trân trọng tình bạn, không đủ tư cách là bạn. Cô có thể làm những việc như tối qua, ai đảm bảo cô sẽ sẽ đâm tôi từ sau lưng?

Amabella chỉ tay vào Khang Viễn:

– Anh nên nhớ , ở cái đất Pa – ri này, tôi có thể cùng anh đi lên mây nhưng khi tôi quay lưng, anh có thể xuống vực. Vì yêu anh, tôi có thể…

Khang Viễn cắt ngang:

– Không cần! Mời!

Amabella nhìn thẳng vào Khang Viễn:

– Được! Tôi sẽ chống mắt lên để xem anh sẽ xoay xở như thế nào?

Rồi cô ta quay lưng đi thẳng.

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất