Chỉ yêu mình em – Chương 16

Vũ Linh 148

Tác giả : An Yên

Bây giờ, trời đã vào đêm. Không khí cuối thu se lạnh khiến lòng người thêm cô đơn. Bóng ông đổ dài tгêภ bức tường Ьệпh viện lạnh kẽo. Đứng nhìn cô con gáι xanh xao tгêภ giường, lòng ông xót xa. Ông quay sang vợ:

– Mẹ nó về nhà xem Quỳnh Hoa thế nào, tôi ở lại cho! Chắc mai Quỳnh Chi đỡ thì cho con ra viện. Về nhà nó thoải mái hơn.

Mẹ cô ngước mắt nhìn chồng – trong ánh mắt thương cảm có một chút ngạc nhiên. Ông là người mà bà luôn tin tưởng rằng sẽ đưa ra những quyết định sáng suốt. Nếu không có ông, có thể giờ đây, cuộc đời của bà chỉ là những tháng ngày cô đơn buồn tủi mà thôi. Ba năm dài đằng đẵng bà không thể sinh con, chịu bao lời dèm pha của người đời, của gia đình nhà nội. Ông luôn lặng lẽ an ủi, luôn gồng mình chịu đựng để bảo vệ bà. Nếu không có ông, bà đã không có được hạnh phúc ngày hôm nay.

Vì thế, mẹ Quỳnh Chi hiểu bố cô đã đau khổ dằn vặt như thế nào trước việc cô con gáι ngoan hiền mang thai ở tuổi mười sáu. Từ chiều đến giờ, bà không nói một lời nào mà để một mình ông quyết định. Không phải ông ᵭộc đoán mà bởi bà tin ông sẽ đưa ra cách giải quyết hợp lý nhất. Hai đứa con gáι được ông yêu thương nhưng không chiều chuộng, thời đại bây giờ, có hai đứa con hiếu thảo, giỏi giang , ngoan ngoãn như thế được mấy ai. Nhưng giờ đây, ông bảo cho Quỳnh Chi ra viện, lẽ nào ông ấy đã chấp nhận đứa bé? Bà dè dặt hỏi:

– Con bé… sẽ ổn chứ?

Ông nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà:

– Con của chúng ta sẽ ổn, bà yên tâm đi, bà phải giữ sức khỏe còn chăm con, chăm cháu!

Bà hiểu. Để đưa ra một quyết định như vậy, ông đã phải dằn vặt nhiều lắm. Nhưng thực sự, là một người phụ nữ, bản thân bà cũng không muốn ๒.ỏ đứ.ค ๒.é, huống hồ, đây cũng là cháu của vợ chồng bà. Nghĩ vậy, bà thu dọn cặp l*иg cháo và trở về nhà.

Nửa đêm, Quỳnh Chi thức giấc, thấy bóng lưng cô đơn của bố bên cửa sổ, nước mắt vô thức lại rơi:

– Bố….

Bố cô quay lại:

– Con không ngủ được sao?

Quỳnh Chi lắc đầu:

– Dạ không phải, là con ngủ quá nhiều rồi!

Bố Quỳnh Chi khẽ vuốt mái tóc con gáι:

– Đừng khóc, xấu xí lắm. Ngày mai nếu ổn, chúng ta ra viện nhé!

Quỳnh Chi ngỡ ngàng nhìn bố như không tin những gì mình vừa nghe:

– Bố… còn…

Bố vẫn vuốt ɱ.á.-ύ tóc cô:

– Bố tôn trọng quyết định của con. Bố chỉ sợ con không đủ sức để đối mặt.

Quỳnh Chi ôm chầm lấy bố nức nở:

– Bố, con gáι sai rồi, bố đừng buồn con nha! Bố đừng bắt con xa bố mẹ, đừng từ con, đừng bắt con bỏ học bố ơi!

Hóa ra cô đang nghĩ đến sự lựa chọn mà bố đã nói lúc chiều – nếu giữ đứa bé thì cô sẽ không còn là con của ông nữa. Người cha vỗ nhẹ lưng con gáι nói khẽ:

– Không, con không phải đi đâu hết. Chúng ta là một gia đình mà. Bố chỉ sợ con gáι bố không chống lại được miệng lưỡi thế gian, chỉ sợ con khổ thôi.

Quỳnh Chi ngước đôi mắt đẫm nước nhìn ông:

– Bố nói sao ạ? Bố chấp nhận đứa bé ạ?

Bố cô gật đầu:

– Ừ, cháu ngoại của bố mà, sao lại không chấp nhận chứ?

Quỳnh Chi không biết điều gì đã xảy ra trong khi cô ngủ nhưng cô hiểu rằng một người đàn ông trọng danh dự như bố cô, để đưa ra quyết định này là cả một sự nghĩ suy đau đớn. Quỳnh Chi nhìn bố:

– Bố, con sai con sẽ chịu. Con sẽ bản lĩnh để đối mặt và bảo vệ đứa bé. Con chỉ xin bố mẹ cho con tiếp tục được đi học, con sẽ không vì miệng lưỡi thiên hạ mà từ bỏ tương lai.

Người cha đặt bàn tay chai sạn của mình lên bờ vai mỏng manh của con gáι. Quỳnh Chi từ bé đã là một cô gáι ʇ⚡︎ự tin và lạc quan. Ông nhớ hồi nhỏ, Quỳnh Chi ʇ⚡︎ự tập đi xe đạp, lao cả vào bụi tre, trầy xước khắp chân tay mà con bé không kêu một câu, bị gai hoa hồng đâm đến bật ɱ.á.-ύ mà nó còn cười toe toét vì được ” hi sinh cho cái đẹp”. Dù biết chặng đường phía trước của con gáι là vô cùng gian nan nhưng thái độ kiên cường của con khiến ông phần nào yên tâm.

Ngày hôm sau, Quỳnh Chi lại đến trường cùng các bạn. Vì thai nhi còn nhỏ nên cũng không ai biết gì đến việc cô mang bầu. Và cũng có lẽ ϮιпҺ thần đã ổn hơn nên cô thấy mình không mệt mỏi mấy. Cô cũng không hiểu sao lại thấy ϮιпҺ thần phấn chấn hơn. Phải chăng bản năng của một người mẹ khi bảo vệ được đứa con đã giúp Quỳnh Chi thêm vững vàng, sẵn sàng đối mặt với baoc giông phía trước.

Mọi thứ lại quay về với quỹ đạo của nó, chỉ có một mầm sống đang lớn dần trong bụng Quỳnh Chi mà thôi. Cô vẫn học tập, vẫn là một tấm gương sáng toàn diện. Quỳnh Chi nỗ lực học thêm tiếng Anh và tiếng Pháp, quyết tâm cho kì thi lấy học bổng du học. Kiến Khôi vẫn ngày ngày bên cạnh cô:

– Này, tớ thấy cậu mập lên thì phải. Ôn thi như cậu cũng thú vị phết nhỉ!

Quỳnh Chi chỉ cười. Cô biết đây là những thay đổi khi cô mang bầu. Nhưng vì bụng cô khá nhỏ, đứa bé trộm vía rất ngoan nên trông cô chỉ mập lên một chút chứ không ra vẻ nghén ngẩm gì.

Mùa xuân năm ấy, Quỳnh Chi đã mang thai được bốn tháng. Cô vẫn đến Ьệпh viện thăm khám thường xuyên. Mỗi lần đi siêu âm về, cô lại ngồi ngẩn ngơ nhìn cái chấm nhỏ xinh xinh tгêภ hình chụp kết quả rồi cười một mình:

– Khang Viễn, con của chúng ta đã được bốn tháng rồi. Là con trai đấy, em mong rằng con sẽ đẹp trai và giỏi giang giống anh! Khang Viễn, ở Pháp, anh có còn nhớ em không?

Rồi cô cẩn thận gấp tờ giấy ghi kết quả vào một chiếc hộp cùng những tờ giấy xét nghiệm khác rồi quay trở lại cuộc sống hồn nhiên của cô học trò nhí nhảnh.

Gần Tết, cửa hàng hoa của gia đình Quỳnh Chi tấp nập người ra vào. Vì cô đang mang thai, lại học hành nhiều nên không thường xuyên ra đây, chủ yếu là bố mẹ và Quỳnh Hoa trông cửa hàng.

Hôm ấy đã là hai mươi tám Tết, vì được nghỉ Tết rồi nên Quỳnh Chi ra phụ giúp bố mẹ bán hoa. Cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống cho đỡ mỏi. Vẫn là những bông hoa được cô say sưa cắm vào giỏ, gói vào giấy bóng, chỉ có điều, bóng dáng người con trai thường xuyên mua hoa năm nào giờ không còn nữa…

Khách khứa ra vào tấp nập khiến bốn người của gia đình cô toát cả mồ hôi giữa tiết trời lạnh giá. Đến tận sáu giờ chiều mới vãn khách, mệt rã rời nhưng cô vẫn cười:

– Hôm nay chắc con ngủ một giấc, khỏi ăn luôn bố mẹ ơi!

Mẹ cô lườm yêu con:

– Thôi đi cô, cô không chỉ ăn cho mỗi bản thân đâu đấy nhé!

Cô bật cười trước lời nhắc nhở của mẹ. Quả thật, nếu không có gia đình bé nhỏ này, không biết cô sẽ trải qua chuyện vừa rồi như thế nào. Đang suy nghĩ vẩn vơ, Quỳnh Chi giật mình bởi một giọng nói vang lên:

– Quỳnh Chi, còn hoa không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất