Chỉ yêu mình em – Chương 10

Vũ Linh 393

Tác giả : An Yên

Khi Khang Viễn về rồi, Quỳnh Chi cũng lấy cớ mệt nên Kiến Khôi cũng ra về. Cô thực sự không biết phải đối diện với người đàn ông cô yêu như thế nào cả.

Một tuần tiếp theo đó, Khang Viễn chỉ ghé qua cửa hàng hoa một lần nhưng không gặp Quỳnh Chi. Thất vọng, Khang Viễn lại đến quán bar. Nhưng lần này, anh quyết định không say, bởi nếu say, anh lại sợ mình phạm lỗi với một ai đó. Chuyện xảy ra đã mười ngày mà không ai tìm đến gia đình anh, có thể cô gáι đó là người tốt, cũng có thể là một cáo già. Sau khi uống mấy ly vang, Khang Viễn về nhà. Tối ngày mai, anh lại sang Pa – ri hoa lệ. Và anh vẫn chưa kịp nói lời yêu cô…

Trước giờ lên máy bay, Khang Viễn cẩn thận đặt sợi dây chuyền có gắn bông hoa hồng vào va – li. Đó là món quà anh đã định tặng cô hôm sinh nhật. Anh đặt nó vào chiếc hộp nhung, đóng lại cũng như chôn chặt trái tιм mình trong đó. Quỳnh Chi, nếu không chờ được anh, em phải thật hạnh phúc nhé!

Tối hôm đó, Quỳnh Chi thấy chóng mặt nên nhắn tin cho Kiến Khôi cũng là bí thư của lớp:

– Kiến Khôi, ngày mai xin phép giáo viên chủ nhiệm giúp tớ, tớ mệt xin nghỉ nhé!

Kiến Khôi lo lắng gọi video lại:

– Cậu ốm sao vậy Quỳnh Chi?

Quỳnh Chi với gương mặt mệt mỏi nói:

– Ừ, trở trời hay sao mà đau đầu khϊếp. Mai cũng toàn môn phụ, tớ nghỉ một buổi nhé. Nãy cố ngồi vào bàn mà không được.

Kiến Khôi gật đầu:

– Ừ, mệt thì nghỉ đi, đừng cố làm gì. Trưa mai tớ vào thăm cậu!

Quỳnh Chi lắc đầu nguầy nguậy:

– Không sao, tớ bị thế này nhiều rồi, ngủ giấc là khỏe ngay ấy mà.

Kiến Khôi biết Quỳnh Chi luôn trốn tránh mình nên cười:

– Cậu yên tâm, tớ chỉ đến thăm cậu với tư cách một người bạn mà.

Quỳnh Chi nhìn thấy dù đang đứng trong phòng mà Kiến Khôi mặc rất bảnh bao giống như mới ra ngoài về, cô liền hỏi:

– Cậu đi cua gáι về à? Ăn mặc đẹp thế!

Kiến Khôi bật cười thành tiếng:

– Tớ cua mỗi một cô mà mãi không được nên chán rồi. Tớ đi tiễn anh Khang Viễn ra sân bay, anh ấy sang Pháp học tiến sĩ bốn năm nữa.

Trái tιм Quỳnh Chi như có ai gõ một cái, cô cố tỏ ra bình thường mà nói:

– Anh Khang Viễn lại sang Pháp ư? Tớ tưởng anh ấy về luôn để tiếp quản công ty.

Kiến Khôi lắc đầu:

– Anh ấy làm gì chịu. Lúc đầu mình cũng tưởng như thế vì không thấy anh ấy nói sẽ đi tiếp. Nhưng từ hôm gặp tớ ở nhà cậu, anh ấy bảo luôn sẽ sang Pháp học tiếp. Anh ấy có cả một chuỗi cửa hàng mây tre đan bên Pháp mà cậu.

Chuỗi cửa hàng đó có lần Quỳnh Chi đã nghe ba mẹ anh nói. Nhưng sao anh đi sang Pháp mà không nói với cô một câu? Nghĩ lại thái độ của Khang Viễn hôm ở nhà mình.. Quỳnh Chi lo sợ…Hay là anh đã có người con gáι khác bên nước Pháp? Mà thực ra cô và anh đã là gì của nhau đâu? Cái câu nói ” Quỳnh Chi, anh nhớ em ” tối hôm đó có lẽ là một sự trùng hợp thôi. Có thế là chị ấy cũng có tên Quỳnh Chi giống như cô. Khang Viễn đẹp trai, nho nhã, giàu có lại giỏi giang thì thiếu gì người muốn làm bạn gáι chứ? Cô chỉ là một đứa con gáι bình thường, nào dám có suy nghĩ trèo cao. Hóa ra anh ấy đã sang Pháp… Một chút hụt hẫng, một chút tiếc nuối…khiến Quỳnh Chi cứ nghệt mặt ra.

Kiến Khôi vội hỏi:

– Quỳnh Chi, cậu làm sao thế? Mệt lắm à?

Quỳnh Chi chợt nhớ ra nãy giờ mình đang nói chuyện với Kiến Khôi và nước mắt đã hoen mi mất rồi. Cô gật đầu:

– Ừ, tớ hơi đau đầu. Tớ nghỉ nhé!

Kiến Khôi cũng vẫy tay qua màn hình điện thoại:

– OK, tạm biệt cậu! Giữ sức khỏe nhé!

Tắt điện thoại rồi, giọt nước mắt lưng tròng nãy giờ cuối cùng cũng trượt xuống gò má Quỳnh Chi. Lần đầu tiên cô thấy trống trải khủng khϊếp như thế. Có lẽ tình cảm ấy không nên xuất hiện lúc này. Cô sai rồi, sao lại đặt tình yêu đầu đời vào một con người hoàn mĩ như anh chứ? Nhưng cô không hề ân hận khi lần đầu tiên thiêng liêng ấy được trao cho anh. Vậy nên, hãy coi như đó là cách cô âm thầm nói tiếng yêu anh.

Định tắt nguồn điện thoại, Quỳnh Chi bỗng thấy tin nhắn đến:

– Quỳnh Chi, anh Khang Viễn đây. Anh sang Pháp mà không kịp chào em. Cô bé hãy cố học thật giỏi và thật hạnh phúc nhé. Tạm biệt!

Quỳnh Chi cố mở to mắt đọc đi đọc lại hàng lần tin nhắn đó, đến khi mắt nhòe đi, cô mới thực sự hiểu…anh đã đi thật rồi… Bốn năm không phải quá dài nhưng không ngắn, có thể anh còn trở về nhưng không hiểu sao, Quỳnh Chi cảm giác cô không còn gặp lại Khang Viễn của ngày xưa nữa….

Trước đây, đã bao lần cô tưởng tượng tới ngày anh về, cùng anh dạo chơi, cùng anh cắm hoa, cùng nói về tương lai cô muốn đi du học… Những lúc ấy, cô lại ʇ⚡︎ự tát vào mặt mình để tập trung trở lại vào việc học. Phải học thật giỏi mới có thể xứng đáng với anh chứ! Cái tình cảm ấy, Quỳnh Chi không rõ có phải tình yêu hay không nhưng có nhớ nhung, có mong chờ… Giờ đây, cô chưa kịp nói gì thì anh đã trở lại Pháp.

Quỳnh Chi nghĩ cô còn quá non trẻ nên không thể lường trước được những cám dỗ ở xứ người. Pháp là một xứ sở tươi đẹp rực rỡ, đất nước hiện đại với những cô gáι hiện đại và hấp dẫn, không thể trách anh được. Khang Viễn và cô suy cho cùng chưa hẹn hò, chưa có nổi một lời hứa hẹn, có lẽ là do cô đã ʇ⚡︎ự ngộ nhận rồi. Có trống trải, có tiếc nuối cũng là từ phía cô mà thôi…. Tự nhủ mình không nên quá mơ tưởng, Quỳnh Chi dần dần chìm vào giấc ngủ…

Ngày hôm sau, tại Pa- ri, Khang Viễn vừa xuống máy bay đã nhìn thấy cô bạn Amabella đứng đợi sẵn. Amabella đã học chung lớp thạc sĩ với Khang Viễn, cũng đã cùng anh và một số bạn mở chuỗi cửa hàng mây tre đan để đưa sản phẩm của công ty Viễn An ra thị trường thế giới. Vừa thấy cô bạn, Khang Viễn ngạc nhiên:

– Amabella, cậu chờ tớ sao?
Cô bạn tươi cười để lộ rõ hai lúm đồng tiền xinh xắn:
– Tất nhiên rồi! Tớ rất mong cậu đấy Doãn ạ!

Khang Viễn gật đầu:
– Cảm ơn cậu! Tớ nói sang học tiếp nhưng không muốn ai ra đón, sợ phiền mọi người!

Amabella nhoẻn cười:

– Riêng cậu, không bao giờ tớ thấy phiền, cậu hiểu không?

Rồi cô ấy ôm chầm lấy Khang Viễn:

– Tớ rất nhớ cậu!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất