Chị em song sinh – Chương 29

Vũ Linh 496

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, đầy đủ và hạnh phúc. Cha mẹ tôi sống cùng tôi trong một căn biệt thự to lớn ở một biệt phủ cùng gia đình bác trai cả và ông bà nội. Từ nhỏ tôi luôn nghĩ rằng mình là cậu bé may mắn, bởi cha mẹ tôi có bận rộn chăm công nghìn việc ra sao vẫn luôn dành thời gian, quan tâm, chăm lo cho tôi từng chút một. Ông bà nội lại rất thương tôi, dù có đến bốn đứa cháu gồm ba anh chị con nhà bác cả và tôi nhưng có lẽ là em út nên ông bà nội rất yêu thương chiều chuộng tôi.

Chỉ có điều hạnh phúc chẳng tày gang tấc, mọi chuyện bất hạnh ập đến khi ông bà nội tôi mất đi. Tài sản được ông bà chia đều cho bác cả và cha tôi nhưng dường như gia đình bác cả không hề muốn chấp nhận điều ấy, bắt đầu gây khó dễ cho cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi tính vốn hiền lành, cũng không muốn tranh chấp hay để người ngoài nhìn thấy cảnh anh em cãi vã nhau chỉ vì chút tiền tài nên đã nhường lại thêm cho gia đình bác cả một lô đất trong biệt phủ. Nhưng lòng tham của gia đình bác cả là vô đáy, một đứa trẻ ngây ngô như tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể nghĩ rằng vì tiền mà họ có thể xuống tay với cha mẹ tôi, có thể bất chấp tình thân, ruột ϮhịϮ để chiếm đoạt lấy tài sản của chính vợ chồng em trai ruột mình.

Năm ấy tôi vừa tròn mười tuổi, khi đang dự thi cuộc thi học sinh giỏi Toán cấp tỉnh dành cho khối tiểu học thì bàng hoàng nhận được tin cha mẹ tôi gặp tai пα̣п giao thông. Suốt quãng đường tгêภ xe đi vào viện cùng cô giáo tôi luôn đinh ninh rằng có lẽ họ chỉ bị nhẹ thôi, hoặc giả cùng lắm thì nằm viện vài tháng rồi sẽ khỏi. Thế nhưng khi vừa đến viện tôi đã thấy cha mẹ tôi nằm tгêภ hai chiếc giường sắt lạnh lẽo, ɱ.á.-ύ chảy lênh láng ướt đẫm cả giường, toàn thân được phủ một lớp ga trắng muốt. Dù chỉ là một cậu bé non dại tôi cũng bàng hoàng hiểu điều đó nghĩa là gì, người ta nói với tôi cha mẹ tôi ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, ૮.ɦ.ế.ƭ tгêภ đường được đưa đến đây, xe của cha tôi đứt chân phanh lao thẳng xuống vực sâu. Vụ tai пα̣п quá đỗi kinh hoàng, cả hai đều không ai sống sót.

Lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là suy sụp, lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là sét ᵭάпҺ ngang tai, lần đầu tiên trong suốt mười năm tôi hiểu thế nào là đau khổ tột cùng. Trong phút chốc tôi mất đi cha mẹ, biến thành một đứa trẻ mồ côi, qùγ chân dưới nền nhà lạnh lẽo tôi đã khóc đến mức tê liệt, cuối cùng ngất đi. Hoá ra tгêภ đời này thực sự có đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌, giây phút này quả là đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 với tôi. Không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau âm dương cách biệt, tгêภ đời này không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau người sinh ra mình rời bỏ mình mà đi, cha mẹ rời bỏ tôi theo cách tôi không sao có thể chấp nhận nổi. Thế nhưng tôi lại không hay biết hoá ra đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 của tôi mới chỉ đang bắt đầu thôi, tháng ngày sau cha mẹ tôi mất mới là một đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 đáng sợ hơn.

Tôi còn nhớ những ngày sau khi cha mẹ tôi mất, gia đình bác cả, cho phép tôi được gọi là ông Hoàng, bà Hà bởi họ không xứng để tôi gọi là bác, trước mặt tất cả mọi người lúc nào cũng luôn tỏ ra đau xót. Mỗi lần có khách đến phúng điều bà Hà luôn ôm chặt lấy tôi vừa khóc vừa kể lể trăm điều rằng thương tôi ra sao, Ϯộι nghiệp tôi như thế nào. Có điều ngay sau đó, chỉ cần không còn khách nữa bà ta đã đốc tôi đi như đốc một thứ thừa thãi trong nhà. Toàn bộ tiền phúng điếu của cha mẹ tôi bà ta đều giữ hết. Trong một đêm mưa gió tôi còn nghe được bà ta cùng ông Hoàng nói chuyện với nhau, khi ấy tôi đã hoàn toàn suy sụp và bất động khi biết người gây ra vụ tai пα̣п cho cha mẹ tôi chẳng ai khác chính là bà ta, bà ta đã thuê người cắt chân phanh xe của cha tôi. Có lẽ rằng tôi đã sống suốt mười năm hạnh phúc, có lẽ rằng chỉ là một đứa bé nên không bao giờ có thể nghĩ ra cuộc đời này vẫn có những kẻ ᵭộc ác và khốn пα̣п đến như vậy.

Nhưng suy cho cùng tôi cũng chỉ là một đứa con nít, một đứa trẻ tay không tấc sắt, có mang lòng thù hận vẫn không thể có cách nào trả nổi mối hận ấy. Thậm chí khi ấy chẳng ai có thể nuôi tôi, tôi như con chim lạc mẹ bị ném vào ra đường vừa đói vừa rách. Bà Hà và cả ông Hoàng đều chẳng ai muốn tôi ở lại biệt phủ, có điều cái ૮.ɦ.ế.ƭ của cha mẹ tôi rúng động cả khu phố, nếu đuổi tôi đi hay tống vào trại trẻ mồ côi chắc chắn Hoàng Hà sẽ nhanh chóng bị tẩy chay và sụp đổ. Thế nên dưới sức ép của họ hàng không còn cách nào họ đành cố gắng nuôi tôi. Nhưng nếu đã là cái gai trong mắt họ, họ cũng sẽ nuôi theo cách khốn пα̣п nhất có thể. Suốt năm tháng cha mẹ tôi không còn, tôi thật sự chưa được một bữa cơm trọn vẹn nào. Trong suốt bữa ăn, chỉ cần tôi đụng đũa đến ϮhịϮ, bà Hà sẵn sàng chì chiết tôi, thậm chí còn ᵭάпҺ mắng thậm tệ. Những bữa cơm chan đầy nước mắt, trong khi ba anh chị họ tôi được ăn đầy đủ, tôi đến bữa cơm rau cũng còn chẳng được no. Chỉ thi thoảng có họ hàng đến ăn, tôi mới có thể được ăn một bữa cơm đàng hoàng. Đi học, tôi chỉ được học ở trường làng bình thường, thế nhưng dường như bà Hà vẫn không thôi căm ghét tôi. Toàn bộ giấy khen của tôi đều bị bà ta xé đi không thương tiếc, chỉ cần tôi đoạt giải cuộc thi nào khi trở về bà ta đều tìm cớ khác để ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ tôi. Có những trận đòn roi tôi tưởng mình có thể ૮.ɦ.ế.ƭ luôn, cả ς.-ơ τ.ɧ.ể bầm tím nhưng nói ra lại chẳng một ai tin tôi. Người ta cho rằng nhà Hoàng Hà nuôi tôi đã là phúc phận của tôi, người ta nhất định tin vào sự ʇ⚡︎ử tế giả tạo của họ chứ không tin vào lời tôi nói.

Suốt tám năm trời tôi sống trong sự cô đơn, tủi ทɦụ☪, muốn phản kháng cũng không sao phản kháng nổi. Đánh nhiều tôi cũng chai sạn lại, cҺửι nhiều tôi cũng dần như điếc, dần dần tôi thấy thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu, có nơi gọi là nhà nhưng tôi vĩnh viễn chơi vơi chẳng nơi nương ʇ⚡︎ựa. Nơi ấy ngoài linh hồn cha mẹ, ngoài mối hận trong lòng có lẽ tôi chẳng còn gì để bận tâm. Hằng ngày dù bà Hà chèn ép, không muốn tôi học hành thành người nhưng tôi vẫn luôn cố gắng phấn đâu, phấn ᵭấu để có ngày tôi sẽ trở về đúng nơi này, ngẩng cao đầu trước vong linh cha mẹ tôi, bóc trần Ϯộι ác của đám người khốn пα̣п kia.

Dưới sự nỗ lực của bản thân, năm mười tám tuổi tôi may mắn giành được học bổng và đi du học ở Úc. Suốt những năm tháng ấy tôi không yêu ai, cũng không thích tiếp xúc với phụ nữ chỉ lao đầu vào học. Những vết thương chi chít tгêภ người vơi đi nhưng nỗi đau trong lòng chẳng thể xoá nổi. Cuộc sống của tôi nhàm chán, đơn điệu và đầy cô ᵭộc giống như bầu trời âm u, xám xịt. Tôi cứ ngỡ mình sẽ sống như vậy mãi mãi cho đến khi gặp em…

Em là sinh viên cùng trường với tôi, chỉ có điều lúc này tôi đã sinh viên năm cuối của hệ cao học còn em mới hơn hai mươi tuổi đang học đại học khoá dưới vừa sang du học theo diện học bổng của trường đại học Kinh Tế Quốc Dân thành phố Hồ Chí Minh. Tôi ấn tượng với em bởi em lên biểu diễn một bài múa dân gian Việt Nam tгêภ sân khấu nước Úc trong ngày khai giảng. Giữa những bạn học nhảy hiện đại, mình em chọn một phong cách gợi nhớ đến quê hương Việt Nam yêu dấu. Khi bài nhạc cất lên, một thằng đàn ông vốn dĩ chẳng bao giờ quan tâm đến thế sự cuộc đời đã bị thu hút. Tôi ngồi dưới, nhớ Việt Nam đến da diết, nhớ lại những lời ru của mẹ tôi trong suốt thời gian bà còn sống, tuy ít ỏi thôi nhưng nhớ thương là vô bờ. Ở em toát lên một vẻ đẹp mang dáng dấp của phụ nữ Việt Nam nhưng vẫn ngập tràn thanh xuân, ngập tràn khí chất của tuổi trẻ.

Sau buổi biểu diễn em trở nên ҺσϮ trong trường, có điều tôi cũng không để ý nhiều bởi thực ra mấy chuyện yêu đương nam nữ tôi thật tâm chưa nghĩ đến. Nhưng có lẽ duyên số của tôi mặc định gắn với em nên khi tôi không để ý đến em em lại để ý đến tôi! Em tán tỉnh tôi! Trời ơi đất hỡi, hoa khôi của trường tán tỉnh, tôi không biết nên gọi là diễm phúc hay phải gọi thế nào cho đúng với tình huống dở khóc, dở cười này. Vốn dĩ ban đầu tôi chỉ nghĩ em tán tỉnh tôi chơi bời theo lời thách đố của bạn, thế nhưng không, em cực kỳ nghiêm túc. Nhà trọ của em gần nhà tôi, sáng nào em cũng lấy cớ hỏng xe để đi nhờ, mặc cho tôi đồng ý hay không em đều leo tót lên phía sau ngồi. Sau khi tan học, em đứng chờ sẵn ngoài cửa lớp chỉ để chờ tôi cùng xuống cangtin ăn cơm. Mỗi giờ ra chơi em đều chạy sang bên lớp học của tôi với lý do nhờ tôi chỉ bài. Ban đầu chỉ là trong lớp, rồi cuối cùng cả trường đồn ầm lên tôi với em yêu nhau. Có lần tôi còn thấy em đứng ngay trước sân trường hùng hồn tuyên bố tôi là người yêu em khiến tôi vừa buồn cười vừa xấu hổ.

Trong cuộc đời tăm tối, xám xịt, u ám của tôi, lần đầu tiên tôi biết nụ cười tươi định nghĩa thế nào. Em đến mang theo một luồng gió mát, ngọt ngào xoa dịu tâm hồn cằn cỗi của tôi. Thực sự suốt mười mấy năm kể từ ngày cha mẹ tôi mất, tôi chưa từng gặp ai quan tâm, để ý đến mình như vậy. Em nói với tôi thật ra có rất nhiều người thích tôi, chỉ là tôi không biết, thế nhưng với tôi tôi chỉ thấy mình em quan tâm, kiên nhẫn, thật lòng với tôi mà thôi. Hoặc giả khi ấy trong mắt tôi chỉ có em, từ ấn tượng ban đầu đã thích, nên khi em mặt dàγ tάn tỉnh mình tôi đã không thể không rung động. Có điều ngoài mặt tôi vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, mấy lời tỏ tình của em tôi còn chẳng thèm đáp lại. Ấy vậy mà em vẫn chẳng hề bỏ cuộc, càng ngày càng bám chặt lấy tôi không buông. Thậm chí ngay cả khi tôi đi chơi thể thao cùng bạn, em cũng mang theo rất nhiều nước uống đến chia cho cả đội rồi cười tươi rói nói:

– Các anh uống đi! Bạn của người yêu em cũng là bạn em, các anh đừng ngại, sau này mỗi lần các anh đi chơi thể thao không cần mua nước đâu, em sẽ mua ướp đá cho các anh.

Khỏi phải nói đám bạn tôi ồ cả lên, còn huých huých vai tôi trêu đùa:

– Nhất mày nhé! Có người yêu vừa xinh đẹp, vừa biết quan tâm đến người khác, niềm ao ước của bọn tao đấy.

Tôi nghe xong thì ra sức thanh minh nhưng không ai thèm nghe. Thằng bạn thân còn cười chế giễu:

– Cả trường này ai chẳng biết ҺσϮ boy cao học và hoa khôi đại học yêu nhau. Dính nhau như sam sao phải chối?

Em được đà thì cười không ngậm được mồm, còn tôi thì bất lực không thể thanh minh nữa. Có điều trong lòng tôi thực sự có một cảm giác rất ngọt ngào, giống như mình nhận được món quà vô cùng tuyệt vời. Tôi quen dần với cảm giác mỗi ngày có em theo tôi, mỗi ngày cùng em đi học, cùng em ăn cơm, cuối cùng tôi không biết mình và em đã yêu nhau từ bao giờ. Tình yêu sinh viên có lẽ là tình yêu đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Chúng tôi ở cạnh nhau, rất ít khi cãi vã, mỗi lúc rảnh đều cùng nhau học bài. Em rất thông minh, học giỏi, chỉ có điều tôi và em đều cực ít khi chia sẻ về gia đình của mình. Thế nên thông tin về gia đình em tôi không nắm rõ, em cũng đại loại biết tôi mồ côi cha mẹ chứ tôi cũng chưa chia sẻ gì nhiều. Có lẽ bởi tôi và em đều có những nỗi niềm riêng tư, tình yêu lại mới bắt đầu nên chưa đủ để chia sẻ cho nhau chuyện gia đình mình.

Cô gáι của tôi rất hay cười, trái ngược với một người lầm lì ít nói như tôi. Nhưng ở cạnh em lâu dần, tôi cũng bắt đầu sống tích cực hơn, biết cười nhiều hơn, thậm chí còn làm những việc mà trước đây tôi luôn cho là lãng xẹt, nhảm nhí. Chúng tôi cứ yêu nhau như vậy, cho đến khi tình yêu được năm tháng, tôi về Việt Nam cưới anh Tuấn, anh họ tôi. Mấy ngày ở Việt Nam tôi nhớ em đến da diết, nhớ đến ςยồภﻮ đเêภ. Lúc này tôi mới biết tôi thực sự yêu em mất rồi. Có điều khi ấy đã xảy ra một chuyện, một chuyện hết sức nhảm nhí nhưng rất lâu sau này lại khiến tôi và em phải thêm lần nữa xa nhau. Đêm tân hôn của anh họ tôi, chị dâu mời tôi một ly ɾượu, chẳng ngờ trong ly ɾượu đó có tђยốς ngủ, đến khi tôi tỉnh lại trong phòng của chính tôi đã thấy cả tôi và chị dâu t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ bên nhau. Thế nhưng tôi dám đảm bảo rằng giữa tôi và chị dâu không thể xảy ra chuyện gì, một thằng đàn ông bị chuốc tђยốς ngủ chứ đâu phải tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- mà có thể làm ra được điều gì cơ chứ? Huống hồ có bị chuốc tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- thì tôi cũng không bao giờ hồ đồ làm chuyện gì với chị dâu mình cả. Thế nên tôi hoàn toàn ʇ⚡︎ự tin, còn thẳng cổ đuổi chị dâu ra khỏi phòng, coi chuyện này chỉ là một chuyện đầy vớ vẩn. Chị dâu tôi khi ấy không nói gì chỉ lặng lẽ ra khỏi phòng, tôi cũng không hiểu lý do vì sao chị ta làm như vậy, chỉ biết chuyện chị ta lấy anh họ tôi là vì bị anh dùng ¢ℓιρ cưỡng da^ʍ để doạ nạt nên tôi ʇ⚡︎ự đoán mò rằng chị ta muốn trả thù anh họ mình nên hồ đồ làm ra chuyện này. Sau đó mọi chuyện cũng rơi vào quên lãng, tôi căn bản không làm gì sai trái nên không hề nghĩ nhiều đến nó.

Sau khi cưới anh họ tôi trở lại Úc. Suốt mấy ngày xa nhau tôi và em lao vào nhau cho vơi bớt nỗi nhớ nhung. Buổi tối hôm ấy tôi cùng em đi dự sinh nhật đồng hương trưởng cả em và tôi đều có chút chuếnh chσáпg, say ɾượu, lại thêm phải xa nhau bao nhiêu ngày tôi và em đã dần không làm chủ được bản thân. Tôi đưa em về phòng của mình, trong căn phòng trọ hơn hai mươi mét vuông, tôi và em đã trải qua lần đầu tiên trong trạng thái nửa tỉnh nửa say. Có lẽ tuổi trẻ nông nổi, ngông cuồng, tôi và em đã không thể làm chủ được bản thân, chuyện ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ đến nhanh như một cơn gió.

Khi tôi và em tỉnh lại, dưới chiếc ga đệm trắng muốt lấm tấm những giọt ɱ.á.-ύ đỏ tôi mới biết chúng tôi đã làm ra một chuyện lớn thế nào. Có điều em không hề khóc lóc như tôi nghĩ, chỉ trân trân nhìn vào mấy giọt ɱ.á.-ύ ấy, còn tôi kể từ giây phút đó tôi đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình đời này, kiếp này chỉ có em. Sau này tôi nhất định sẽ cưới em, sẽ trân trọng em, sẽ che chở bảo vệ cho em. Lần đầu tiên của em dành cho tôi, không phải trong khách sạn xa hoa, chỉ là trong căn phòng tồi tàn càng khiến tôi thương em vô cùng.

Sau lần đó, chúng tôi dần nhận ra yêu đối phương rất nhiều, chuyện ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ dần là chuyện mỗi ngày. Khao khát ҳάc ϮhịϮ nhất là tuổi trẻ này chúng tôi dần không kiểm soát được. Tuy rằng các lần sau đó tôi và em đều dùng biện pháp bảo vệ nhưng không ngờ sau lần đầu em đã có thai. Khi em trễ kinh gần một tuần, còn có biểu hiện của người có thai, tôi đã run rẩy đến tiệm tђยốς mua que về cho em thử. Suốt mấy phút cả tôi và em đều lóng ngóng, đến khi que thử lên hai vạch đỏ chói tôi đã không biết diễn tả cảm xúc của mình khi ấy thế nào. Thật sự tôi rất vui, rất hạnh phúc khi được làm cha, ban đầu tôi có chút lo lắng sợ rằng mình không thể cho mẹ con em một cuộc sống đủ đầy nhất, nhưng khi thấy que thử ấy tôi đã ʇ⚡︎ự nhủ tôi sẽ cố gắng hết sức mình, sẽ cố gắng đi làm thêm để lo cho em và con. Dù sao tôi cũng chỉ còn vài tháng nữa là ra trường, rất nhiều công ty lớn bên Úc đã liên hệ với tôi, tôi tin mình đủ khả năng lo cho em và con. Có lẽ ban đầu sẽ vất vả một chút, nhưng chỉ cần ba người chúng tôi nương ʇ⚡︎ựa vào nhau mọi khó khăn rồi sẽ qua thôi, chúng tôi nhất định sẽ là một gia đình hạnh phúc.

Thời gian em mang bầu, vì không muốn em ở một mình tôi đã đón em qua phòng trọ của mình để tiện chăm sóc. Hằng ngày chúng tôi vẫn đi học, đến chiều tôi ra tiệm cafe làm thêm để có tiền mua sữa bầu cho em, có tiền đưa em đi khám thai. Mỗi buổi tối tôi về em đều cơm nước chờ tôi, cảm giác không khí gia đình tuy có nghèo một chút nhưng thực sự hạnh phúc. Sự xuất hiện của đứa bé như sợi dây kéo tôi và em lại gần nhau hơn, tình yêu của tôi dành cho em lớn đến mức tôi cảm thấy chưa bao giờ mình yêu một người nhiều đến vậy. Em cũng rất mạnh mẽ, khi có bầu tuy có chút lo lắng nhưng dưới sự động viên của tôi em đã hoàn toàn tin tưởng vào tôi. Càng như vậy tôi càng cảm thấy mình phải cố gắng, nỗ lực nhiều hơn, tôi không muốn em và con vất vả. Mỗi tối về, dù biết đứa bé của tôi và em mới chỉ là một phôi thai, nhưng tôi vẫn thường xuyên nói chuyện với con, còn đinh ninh đó là một cô công chúa vô cùng đáng yêu, còn đặt tên con là Hồ Gia Hân.

Quả thực đó là một cô con gáι, khi em mang thai được đến tuần mười hai, đi kiểm tra ở phòng khám ngoài, khi em hỏi bác sĩ có nói với chúng tôi khả năng đó là một bé gáι. Điều đó khiến tôi vui như phát điên lên, cuộc đời này tôi thực sự khao khát có một bé gáι đáng yêu vô cùng. Thế nhưng cuộc đời lại chẳng như mơ. Sau buổi khám thai hôm ấy chỉ vài ngày em đột nhiên nói gia đình em có việc cần về Việt Nam vài ngày. Tôi không biết xảy ra chuyện gì, muốn về cùng em nhưng em cũng không đồng ý cho tôi về tôi đành mang theo sự sốt ruột ở lại chờ em. Có điều không hiểu sao tôi thấy thái độ em lạ lắm, khi em về em rất lạnh nhạt với tôi, các cuộc điện thoại em chỉ nghe một hai cuộc, nhanh gọn lẹ rồi tắt đi khiến tôi bất an vô cùng.

Vốn định về Việt Nam một chuyến ngờ rằng em lại chủ động hẹn tôi về Việt Nam trước. Dù tôi khi tôi trở về đồng nghĩa với việc có thể tôi sẽ bị chậm vài tháng ra trường vì đang trong thời gian bảo vệ khó luận nhưng tôi không còn chờ đợi thêm được nữa, trong đêm ấy đã mua vé máy bay bay về Hà Nội, theo địa chỉ em đưa tìm đến căn phòng khách sạn mà em đang ở. Đêm ấy Hà Nội mưa rất to, khi vừa mở cửa phòng em đã đứng chờ tôi sẵn. Sau bao ngày không gặp tôi vì quá nhớ em, nhớ con mà lao đến ôm em nhưng không ngờ em lại né tránh cái ôm ấy, sắc mặt em nhợt nhạt như vừa trải qua một trận ốm. Tôi có chút ngỡ ngàng không hiểu vì sao em lại thái độ như vậy em đã nói với tôi:

– Vũ! Hôm nay tôi hẹn anh về Việt Nam là muốn nói lời chia tay với anh, tôi định sẽ sang Úc gặp anh rồi nói, nhưng hiện tại sức khoẻ tôi chưa hồi phục nên hẹn anh về dễ hơn.

Lời em nói sắc lạnh như dao, không hề mang chút ý tứ đùa, càng không giống lời nói dối. Tôi sững sờ cả người, câu đầu tiên em nói với tôi lại là một câu nói tàn nhẫn như vậy. Từ trước đến nay quen em tôi biết em không phải loại người hồ đồ, em không bao giờ nói những điều đùa cợt Ϯộι lỗi như vậy. Tôi nhìn em, cố chấp nở nụ cười gượng gạo, níu lấy tay em đáp lại:

– Em nói gì vậy? Đừng đùa như vậy, không vui chút nào cả.

Không ngờ em gạt tay tôi ra, tiếng nói của em hoà cùng tiếng mưa ngoài trời:

– Tôi không đùa! Chúng ta chia tay đi.

Cách đây vài ngày thôi, tôi và em còn đang hạnh phúc, cách đây vài ngày thôi tôi và em còn đang mơ về một tương lai, còn muốn đi mua đồ cho con, còn muốn cùng nhau cố gắng vì con. Nay em nói ra mấy lời này, tôi không sao chấp nhận nổi. Đang yên đang lành em về Việt Nam rồi đòi chia tay tôi, còn con của tôi và em thì sao? Tôi có chút mất kiên nhẫn nói:

– Chia tay gì chứ? Em đang nói chuyện gì vậy? Em cảm thấy đùa thế này vui lắm hay sao? Em bị sao thế hả Quỳnh? Em đùa thế này không nghĩ đến con của chúng ta à?

Không ngờ em ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt vô cảm đến tuyệt tình đáp lại:

– Anh thấy tôi giống nói đùa lắm à? Tôi không đùa anh. Gia đình tôi không chấp nhận anh, tôi cũng không thể lấy một người không có sự nghiệp, tiền bạc trong tay như anh về làm chồng. Thực ra trước kia tôi yêu một người khác, nhưng vì tuổi trẻ nông nổi cãi nhau mà chia tay. Sau này gặp anh, thấy anh giống anh ấy nên tôi mới theo đuổi, có điều giờ anh ấy quay về rồi, tôi không thể yêu anh được nữa. Anh ấy là con trai của tập toàn Hướng Lâm, không phải loại không có tiền đồ như anh. Gia đình tôi cũng chỉ chấp nhận anh ấy, không chấp nhận anh.

Rõ ràng tôi nhìn ra sự tuyệt tình trong mắt em, nhưng tôi không sao chấp nhận nổi chuyện này. Từng lời em nói đau đến thấu tιм gan, nhưng dù cho em có coi tôi là thứ khố rách áo ôm, là thứ không tiền đồ tôi vẫn cố chấp không tin, hai tay túm lấy em lắc đầu nói:

– Quỳnh, nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì được không? Anh không tin đâu, anh không tin ʇ⚡︎ự dưng vô duyên vô cớ em nói lời chia tay với anh như vậy.

Vậy mà em chẳng chút xót thương, hất mạnh tôi ra, đôi mắt đỏ ngầu gào lên:

– Anh bị điếc à? Tôi nói rất rõ rồi cớ sao anh phải cố chấp như vậy. Tôi không yêu anh, anh hiểu không? Tôi không yêu anh, tôi chỉ coi anh như người thay thế thôi, nay người tôi yêu trở về rồi, anh đi đi, đừng làm phiền tôi nữa.

Trái tιм tôi rất đau, giọng nghẹn đi:

– Quỳnh, chắc chắn không phải như vậy, chuyện quá khứ đã qua rồi, anh không để tâm đến bạn trai trước đây của em. Tình yêu của chúng ta là hiện tại, anh chỉ cần hiện tại. Anh xin em đừng nói mấy lời thế này được không?
– Anh không để tâm nhưng tôi để tâm! Vũ! Tôi thật sự không yêu anh, xin anh đừng cố chấp nữa, buông tha cho tôi đi.

Buông tha cho em? Tôi nhìn em, nỗi đau đã ngập tràn đáy mắt hỏi lại:

– Vì sao em lại đòi chia tay anh? Còn con của chúng ta thì sao? Em không nghĩ đến con của chúng ta sao? Em không nghĩ đến nó sao?

Tôi cứ ngỡ rằng nhắc đến con, đến đứa con gáι bé bỏng trong bụng em sẽ nghĩ lại, không ngờ em nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng bình thản đáp:

– Con? Tôi bỏ nó rồi!

Bỏ nó rồi? Ba chữ bỏ nó rồi vừa nghe xong tôi cũng tưởng như bầu trời sập xuống, toàn thân như có luồng sét ᵭάпҺ thẳng vào, tгêภ đầu như có vô số tia chớp đang ập đến. Em nói cái gì cơ? Em ๒.ỏ đứ.ค ๒.é rồi? Tất cả những lời nói phũ phàng phía trước tôi đều có thể chấp nhận, nhưng ba chữ bỏ nó rồi tôi không sao có thể chấp nhận nổi! Đứa bé ấy không chỉ là con tôi mà còn là tình yêu của tôi và em, đứa bé ấy không chỉ là một bào thai mà còn là sợi dây kết nối tình yêu của tôi và em! Vậy mà em nói với tôi em bỏ nó rồi? Câu nói ấy… ngay lập tức cắt vào yết hầu tôi một đường, rất nhẹ nhưng ૮.ɦ.ế.ƭ ngay tức khắc. Em không cho tôi kịp thở dù là một hơi yếu ớt, tàn ᵭộc đến mức nói ra điều mà tôi sợ hãï nhất. Tôi gần như không còn phản ứng được, như bị em đạp một phát xuống tầng đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 sâu thẳm nhất. Cả thế giới hoàn toàn ૮.ɦ.ế.ƭ đi, tôi không sao tìm được sự sống thêm một giây phút nào. Không còn là tuyệt vọng, nó giống như bức ૮.ɦ.ế.ƭ tôi, ૮.ɦ.ế.ƭ khổ, ૮.ɦ.ế.ƭ sở. Tâm can tôi phế liệt, nghĩ thôi cũng không thể nghĩ được. Chẳng lẽ em không thấy tôi cũng đau? Chẳng lẽ em không thấy vì em và con tôi thậm chí còn khắt khe với chính bản thân mình, bỏ mặc bản thân mình để lo cho em và con? Tôi nhìn em, chợt cảm thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ không thở nổi. Tôi thực sự không thể tiếp nhận nổi sự thật đến khi em đưa cho tôi Ьệпh án ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ, mới chỉ trong sáng nay thôi, không phải ở một phòng khám mà là ở một Ьệпh viện lớn có dấu đỏ đàng hoàng. Em có biết em tàn nhẫn đến mức nào không? Tàn nhẫn đến mức Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ tia hi vọng của tôi. Tôi nhìn em, bỗng cảm thấy có thứ nước ướt nhạt nhoà chảy ra. gì. Lần thứ hai trong cuộc đời tôi khóc. Khóc bởi vì nỗi đau quá sức tưởng tượng, quá sức chịu đựng. Tôi khóc trước mặt em, lần đầu tiên không kìm chế nổi sự đau đớn tột cùng mà khóc trước mặt em như vậy. Thứ nước mặn chát chảy xuống miệng. Trăm ngàn nỗi đau tôi từng trải qua nhưng lần này quả thực giống như nhấn chìm tôi ૮.ɦ.ế.ƭ giữa đại dương mênh mông. Nó không chỉ là đau, còn là tuyệt vọng! Nếu không vì em, vì con em hỏi xem tôi cố gắng vì ai? Cha mẹ tôi không còn, động lực sống duy nhất của tôi và em và con! Đứa bé ấy… sao em ᵭộc ác đến mức bỏ nó đi? Nó đã mười mấy tuần rồi, đã biết cả giới tính, đã biết cử động trong bụng mẹ, cớ sao em có thể tàn nhẫn và ᵭộc ác như vậy? Cớ sao em có thể đâm cho tôi một nhát dao đau đớn đến thế? Tôi đιêи ¢υồиɢ tóm lấy em gào lên:

– Tôi không tin, đi cùng tôi vào Ьệпh viện, tôi không tin em lại làm như vậy.

Thế nhưng ngay giây phút ấy tôi cũng thấy từ chiếc váy trắng muốt em đang mặc một dòng ɱ.á.-ύ đỏ ướt thâm , tгêภ đùi em cũng lấm tấm mấy giọt ɱ.á.-ύ đang chảy từ trong ra. Giây phút ấy tôi hoàn toàn sụp đổ, còn gì tàn nhẫn, đau khổ hơn giây phút này. Tôi nhìn em, khóc như điên dại, không thể tin rằng em có thể làm ra những điều khủng khϊếp như vậy, không thể ngờ rằng em thật sự ᵭộc ác đến thế. Em có thể không yêu tôi, em có thể chia tay tôi, nhưng đứa bé ấy đâu có Ϯộι gì, cớ sao em lại bỏ con, cớ sao em lại làm như vậy? Hoá ra đây là cảm giác sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ, em triệt tiêu hoàn toàn sự sống mong manh của tôi đau đến mức tôi thấy mình thà ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho rồi. Tôi thật sự bị em đả kích, đả kích đến mức tuyệt vọng.

Tôi không biết mình đã rời khỏi căn phòng ấy thế nào. Mưa, gió, sấm sét như trút xuống người, tôi ʇ⚡︎ự lái chiếc xe mình đã thuê phóng bạt ๓.ạ.ภ .ﻮ dưới trời mưa gió, khi ấy tôi đã nghĩ mình lao vào vách đá nào đó mà ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho rồi cùng được. Tôi đau đến mức không sao thở nổi, ᵭάпҺ mất hoàn toàn lý trí, ʇ⚡︎ự hỏi rốt cuộc tôi làm sai gì mà em đối xử với tôi như vậy? Chẳng phải chúng ta đang yên đang lành sao, chẳng phải chúng ta đang là một gia đình sao? Sao em lại nỡ phá đi những khát khao của tôi, khát khao về một gia đình trọn vẹn. Còn gì tàn nhẫn hơn việc khiến cho tôi yêu em đến điên dại rồi em nói suốt thời gian qua em chỉ coi tôi là kẻ thay thế? Còn gì đớn đau hơn khi em bỏ con của tôi và em, tôi đã nỗ lực ra sao, dù trời mưa bão tuyết vẫn đi làm thêm với hi vọng lo cho em, cho con cớ sao em không thấy. Em có biết mất mát là thế nào không? Chính là khi tôi đang ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất cuối cùng lại bị chính em đạp vỡ toà lâu đài ảo ảnh ấy. Em có biết tương lại sụp đổ là thế nào không? Chính là khiến tôi tưởng mình có được tất cả cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Không ai biết rằng tôi đã đi bao lâu trong cái đêm ấy, cũng không ai biết rằng tôi đã khóc bao nhiêu trong đêm ấy. Mưa lớn xóa nhòa đi tất cả, trong một thời gian sau đó, tối nào tôi cũng nằm mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ vẫn là tôi một mình đi trong mưa, sấm chớp như lưỡi dao sắc nhọn, rạch toang màn đêm mù mịt, mưa lớn như những sợi thừng quất lên mặt tôi, l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ, tгêภ mặt tôi, không biết là nước mưa hay là nước mắt, kể từ khi trưởng thành, chưa bao giờ tôi khóc thảm thiết đến vậy. Trong cơn mưa, những ánh đèn pha ô tô chói lóa đi ngược lại phía tôi, còn tôi trong một khoảng khắc chỉ muốn lao thẳng vào ánh đèn chói lóa đó, để cho tan xương nát ϮhịϮ, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa. Khi ấy tôi đã thề rằng nhất định tôi sẽ buông tay em, nhất định tôi sẽ không yêu em thêm lần nào nữa.

Suốt thời gian sau này tôi đã rất hận em tôi hận ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à ᵭộc ác, khốn пα̣п như em, tôi đã muốn quên đi em, nhưng càng hận tôi càng không thể nào quên. Rõ ràng em tàn nhẫn như vậy, ᵭộc ác với tôi như vậy nhưng tôi lại cố chấp đến ngu ngốc. Khi về Úc, về lại căn phòng chúng ta từng ở tôi lại nhớ em đến điên dại. Nhớ những tháng ngày em thèm ăn nếp cẩm nấu sen, nhớ những ngày tôi ʇ⚡︎ự tay pha sữa bầu cho em, nhớ những ngày tôi hào hứng đặt tên cho con. Vậy mà cuối cùng tất cả mọi thứ đều tan tành vụn vỡ. Em có biết toà lâu đài tôi vừa dựng lên đã sụp đổ thế nào không? Em có biết đau thương nhất chính là gì không? Chính là lúc tôi tưởng có mọi thứ cuối cùng lại hoá thành tàn tro. Thứ cảm giác khốn пα̣п này khiến tôi muốn gào lên thật to. Người ta hay nói thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu. Tôi chính là loại đàn ông luỵ tình, ngu ngốc như vậy. Tôi không biết rằng thời gian chẳng giúp tôi xoá nhoà hình bóng em, mà ngược lại nó giống như một liều tђยốς ᵭộc khiến tôi ૮.ɦ.ế.ƭ dần, ૮.ɦ.ế.ƭ mòn trong đó. Mỗi lần uống say tôi lại không kìm được mà lái thẳng xe đến căn phòng trọ của em bên Úc thế nhưng vĩnh viễn em chẳng còn ở đó thêm lần nào nữa. Tôi cứ đứng đó, lặng lẽ hồi tưởng, đúng! Tôi hồi tưởng lại quá khứ của tôi và em. Bao nhiêu tháng ngày trôi qua, có lẽ em đã sớm quên tôi, vậy mà tôi vẫn như đứa trẻ ôm khư khư lấy quá khứ không rời. Em thật sự rời xa tôi, biến mất giữa biển người mênh mông, cho dù sau này thi thoảng tôi có ngu ngốc thử đi tìm em nhưng vẫn chỉ là bặt vô âm tín. Em thật sự chọn rời bỏ tôi theo cách ᵭộc ác của mình!

Suốt mấy năm sau đó tôi như rơi vào một trạng thái trầm uất, lao vào học và làm việc nhưng không ít lần đã phải đi điều trị tâm lý. Tôi cô ᵭộc giữa cuộc đời này, không cha, không mẹ, ngay cả em và con cũng không. Tôi thấy mình lần nữa rơi vào một đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌, không, phải là rơi xuống mười tám tầng đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 mới đúng.

Cũng may sau đó tôi dần dần cố gắng ʇ⚡︎ự mình thoát khỏi ám ảnh của mối tình đầy đau khổ ấy. Tôi đã từng yêu khổ yêu sở như thế, cuối cùng chỉ nhận được nỗi thất vọng khôn nguôi thà rằng tôi sẽ không yêu nữa. Mà quả thực suốt sáu năm đó tôi không thể yêu nổi ai, dù mở lòng ra cũng không sao cho ai một cơ hội cuối cùng lựa chọn một cuộc sống ᵭộc thân.

Sau khi chia tay em gần hai năm sau tôi mới trở về Việt Nam làm việc. Dưới sự nỗ lực của bản thân ban đầu tôi mở một showroom ô tô, sau đó chỉ hai năm sau tôi đã ʇ⚡︎ự mình phát triển thành một công ty. Lúc đặt tên, tôi vô thức đặt tên công ty là Vu Quy, mặc dù Vu Quy ᴅịcҺ nghĩa ra là một ngày lễ cưới xin, nhưng sâu trong tiềm thức tôi hiểu Vu Quy là Vũ Quỳnh, tôi vẫn không thể nào quên được em. Năm tôi về Việt Nam, Nhân – anh họ thứ hai của tôi cũng đã lấy vợ. Lần đầu tiên gặp chị dâu thứ hai tôi đã có chút sững sờ bởi vẻ ngoài của chị dâu rất giống em, tuy rằng không hoàn toàn giống hệt nhưng nhìn nhác qua thật sự tôi đã liên tưởng đến em, đêm đó tôi đã nhớ lại em đến phát điên dại, đã uống say khướt rồi tưởng nhớ lại những tháng năm bên nhau. Thế nhưng tôi biết tгêภ đời này người giống nhau không thiếu, huống hồ chị dâu là người Bắc, em là người Nam, chắc cũng chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng vì chị có nét giống em nên tôi cũng có thiện cảm với chị dâu hơn chị dâu cả, cũng đôi lần giúp đỡ chị dâu vài chuyện nhỏ nhặt. Mặc dù tình cảm rất đơn thuần của của một đứa em chồng dành cho chị dâu mình chứ nhất định không có chút nào đi quá giới hạn bởi tôi biết em là em, chị dâu là chị dâu, có vẻ ngoài giống nhau thì chị dâu cũng không phải là em. Chỉ là khi gặp chị dâu, nhìn vẻ ngoài giống em tôi mới nhận ra mình vẫn nhớ em, yêu em đến mức ngu xuẩn. Hoá ra bấy lâu nay tôi vẫn chưa từng quên em, có một dạo tôi tưởng mình quên được rồi, nhưng nay mới hiểu đó chỉ là sự ᵭάпҺ lừa của bản thân, trong thâm tâm tôi vẫn luôn có hình bóng em.

Bao nhiêu năm qua, chuyện xưa đã cách xa trăm sông nghìn núi, có lẽ tình yêu cũng chỉ còn mong manh như giọt sương buổi sớm, âm thầm bay hơi khi ánh mặt trời vừa rạng ló. Có điều trái tιм tôi lại như một chiếc hộp kín, bất kể giọt sương ấy bay hơi thế nào, thì cuối cùng nó cũng ngưng lại, lăn lăn trong chiếc hộp là trái tιм, không thoát đi đâu được. Tình yêu của tôi với em cũng vậy, có hận thù vẫn không sao quên em được.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ sống như vậy cả đời, hoặc giả vài năm nữa sẽ dần quên được em, nhưng không ngờ khi tôi tưởng mình quên được em rồi em lại lần nữa xuất hiện xáo trộn cuộc đời tôi. Hoá ra em và chị dâu thứ hai là chị em song sinh thất lạc, vì để trả thù cho chị dâu, tức là em gáι của em em chấp nhận lấy tôi làm chồng. Tôi không ngờ rằng nhân duyên của tôi và em lại như vậy, tôi không ngờ rằng người đàn bà ᵭộc ác mà tôi hận thấu xương cuối cùng lại trở về cạnh tôi. Khi nghe tin Diệp mất tích, tôi dù hận em vẫn vội vã trở về Việt Nam tìm Diệp, phần vì tôi thương số phận bất hạnh của Diệp, phần vì đâu đó trong tôi vẫn nhớ đến em, biết Diệp là em gáι em càng ra sức đi tìm vì sợ em đau buồn, hoá ra dù là sáu năm sau hay sáu năm trước tôi vẫn luôn dại khờ như vậy. Thế nhưng khi ấy tôi luôn cho rằng tôi làm những điều ấy là để em lấy tôi, sau đó tôi sẽ ħàɲħ ħạ, đày đoạ em, trả lại em những gì em đã làm với tôi và con gáι. Tôi còn ʇ⚡︎ự thề với lòng mình rằng, sau khi ħàɲħ ħạ em ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại tôi sẽ bỏ rơi em, sẽ đuổi em đi như năm xưa em từng làm với tôi. Nếu em đã xuất hiện trong cuộc đời tôi lần nữa, tôi thề sẽ khiến em sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ! Thế nên cuộc hôn nhân này, tôi ʇ⚡︎ự nguyện ᵭάпҺ đổi bởi tôi muốn ħàɲħ ħạ em cả đời, muốn em sống trong đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 mà chính em ʇ⚡︎ự tay lựa chọn, muốn em trải qua cảm giác như tôi đã từng.

Ngày đầu tiên cưới em về, em vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nằm tгêภ giường, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như sáu năm về trước. Tôi nhìn em, ngọn lửa hận như bùng cháy, quả thực tôi hận em đến thấu xương tuỷ, tôi như gã điên, lao vào ħàɲħ ħạ, bạo da^ʍ em, em vẫn yên lặng, cả người trơ như khúc gỗ để mặc tôi đày đoạ mình. Nỗi ċăm hận xen lẫn nỗi đau mất con dày vò tôi suốt sáu năm tôi trút toàn bộ lên người em. Tôi muốn lao vào Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ em, muốn xiên em một phát nhưng tôi lại không làm được. Tôi chỉ có thể thúc mạnh vào người em, tôi chỉ có thể dùng lời nói để sỉ ทɦụ☪ em. Những lần bạo da^ʍ em, những lần khiến em như ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại em vẫn chưa từng van xin tôi tha thứ. Tôi cứ nghĩ rằng làm thế tôi sẽ vui, ħàɲħ ħạ em tôi sẽ vui… nhưng mỗi lần sau cơn cuồng phong thịnh nộ, tôi đều không thấy hả hê một chút nào, không hiểu sao rõ ràng nhìn em đau đớn lẽ ra tôi phải sung sướиɠ nhưng mỗi lần như vậy tôi lại đau như có ai cào nát trái tιм mình. Càng như vậy, tôi lại càng khinh rẻ, và khinh rẻ chính cả bản thân mình. Tôi khinh tôi vì lẽ ra tôi phải sung sướиɠ khi đạt mục đích, tôi phải hả hê khi làm em đau đớn chứ không phải khó chịu trong lòng như vậy. Tôi khinh tôi vì em em đau tôi lại đau hơn, tôi khinh tôi là một thằng đàn ông ngu dại, chỉ vì ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à ᵭộc ác như em mà huỷ hoại cuộc đời tươi đẹp của mình, chôn vùi tình yêu trong đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 tối tăm. Em sống cùng tôi trong một ngôi nhà nhưng sống chẳng khác gì cái bóng, em lầm lì ít nói, em không quan tâm tôi làm gì, cứ lặng lẽ làm việc của mình khiến tôi càng ngày càng bức bách điên dại. Dần dần tôi cảm thấy dường như mình đã sai lầm rồi, lẽ ra ngay từ đầu tôi đừng lấy em, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên từ chối em. Không phải tôi đày đoạ em mà tôi đang đày đoạ chính bản thân mình thì đúng hơn, không phải dồn em vào đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 mà chính tôi đang ʇ⚡︎ự đày tôi xuống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌. Cảm giác thống khổ, thê lương đến vô cùng. Làm cho em đau, tôi còn đau gấp trăm ngàn lần. Thứ cảm giác vừa yêu, vừa hận khốn пα̣п đến mức tôi thấy tuyệt vọng. Lúc ấy tôi cũng nhận ra mọi thứ của tôi vẫn nằm trong tay em, hỷ nộ ái lạc, tất cả và tất cả, vẫn gắn chặt với em. Hoá ra tôi đã yêu em đến mù quáng như vậy, nhưng vì hận tôi mới phải khổ sở kìm nén, hóa ra cuối cùng tôi vẫn luôn chờ đợi em.

Rất nhiều lần tôi không sao chịu nổi nữa, chỉ muốn em mở lời ra nói, nói với tôi mọi chuyện chỉ là giả dối, em chưa bao giờ bỏ con, hoặc lý do gì đại loại như thế nhưng em chưa bao giờ nói. Chỉ cần em mở lời, dù là nói dối tôi cũng nguyện tin em. Thế nhưng em không hề nói, điều đó càng làm tôi không sao kiểm soát nổi lý trí của mình. Sáu năm nay, đã có rất nhiều lúc tôi cảm thấy đau khổ sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ, nhưng vượt qua rồi mới thấy chúng cũng chỉ đều thế mà thôi. Nhưng khi em quay trở lại, tôi mới hiểu lần nữa em lại khiến tôi sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ, mà cảm giác lần này còn ҡıṅһ ҡһủṅɢ hơn cả trước kia.

Mãi đến rất lâu sau này, trong một buổi mưa gió em lên Hà Nội sau khi tôi dùng lời nói và hành động đày đoạ em. Có lẽ mâu thuẫn của tôi và em cứ mãi tiếp diễn đến vậy chẳng bao giờ buông cho đến khi Diệp nói với tôi hãy đi theo em, hôm nay có lẽ là một ngày tôi cần phải theo em để biết em đã trải qua những gì. Suốt mấy tiếng đồng hồ tôi lái xe giữa trời mưa, theo ngay sát xe em lên Hà Nội. Tôi thấy em vào tiệm bánh mua một chiếc bánh nhỏ cùng một đoá hoa đi ra nghĩa trang. Lúc này tôi bắt đầu có cảm giác bất an mơ hồ. Đến khi nhìn thấy chiếc mộ nhỏ bên, bên tгêภ có khắc ba chữ Hồ Gia Hân cùng tháng ngày mất tôi đã sụp đổ. Suốt sáu năm qua, sau lần em nói chia tay, tôi lần nữa bị đả kích nghiêm trọng. Ngày mất của con chỉ cách ngày dự sinh hơn ba tuần, tức là em không hề bỏ con. Em ngồi dưới trời mưa gió, tay cầm nến thắp cho con nén hương rồi khóc nức nở. Giây phút ấy tôi không sao chịu đựng nổi nữa, không cần biết chuyện đã qua là gì chỉ muốn hét lên như rách phổi. Tôi cảm giác như mình lại rơi vào cơn ác mộng sấm sét, một mình chạy trong mưa, tгêภ đầu là vô số tia chớp, nhưng đáng sợ hơn cả sấm sét chính là những lời nói tuyệt tình mà tôi nói ra với em. Tôi nói cái gì mà em không xứng làm mẹ, tôi nói cái gì cắt một bên buồng trứng mà là báo ứng của em, tôi nói cái gì mà tôi phải ħàɲħ ħạ em? Những lời nói tuyệt tình ấy, tôi đã nói với em… cảm giác của em khi ấy ra sao? Chưa bao giờ tôi thấy ċăm hận mình đến vậy, chưa bao giờ tôi thấy xót thương em nhiều như thế. Khoảng thời gian qua tôi đã đày đoạ em thế nào. Tôi bỗng thấy đau… đau lòng đến tột cùng. Tôi muốn chạy lại, muốn ôm lấy em lấy mộ con nhưng đôi chân như bị chôn chặt dưới gốc cây. Thứ cảm xúc hối hận khiến tôi day dứt vô cùng, suốt sáu năm nay tôi đau đớn khổ sở còn em thì sao chứ? Có lẽ em đã phải tuyệt vọng thế nào, có lẽ em đã ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại ra sao? Em ngồi xuống bó gối ở một góc bên nấm mộ, tгêภ trời mưa vẫn lớn, còn em khóc như mưa, vừa khóc vừa gọi tên con. Ba chữ Hồ Gia Hân như mũi dao sắc nhọn khoét vào da ϮhịϮ tôi, ɱ.á.-ύ chảy lênh láng không sao có thể cầm nổi. Đó là tên con gáι của tôi và em cơ mà? Em vẫn đặt tên con là Hồ Gia Hân như cái tôi mong. Tôi đứng nhìn em rất lâu rồi không chịu nổi nữa cuối cùng lao về phía em. Có lẽ giây phút ấy em đã rất ngạc nhiên, thế nhưng tôi hoàn toàn đã sụp đổ, không còn hiên ngang mà đứng trước mặt em nói ra được câu gì.

Sáu năm nay, kể từ đêm mưa gió ấy tôi chưa bao giờ khóc, vì bất cứ chuyện gì đi chăng nữa. Vậy mà giờ tôi túm lấy từng nắm cát, mặc cho mưa gió quật vào mặt đau rát. Tôi khóc! Nước mắt cùng nước mưa hoà vào nhau, thê lương mà tuyệt vọng. Cuối cùng trong cơn mưa ấy tôi đã không chịu được lao thẳng về em, dưới làn mưa lạnh buốt ôm chặt em, bờ vai run lên. Từng giọt nước mắt nóng hổi hoà cùng nước mưa nhỏ xuống mái tóc em, chầm chậm thấm vào da đầu. Những giọt nước mắt bi thương, còn có cả một nỗi đau sâu sắc đến tuyệt vọng. Tôi cảm thấy tâm can như phế liệt, trái tιм như muốn vỡ ra! Xin lỗi em! Xin lỗi em rất nhiều!

Không cần biết sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì, những lời em nói thật hay giả đã không còn quan trọng, tôi chỉ biết giây phút này tôi mới hiểu em khổ sở ra sao, em không bỏ con có nghĩa em còn yêu tôi. Thời gian sau đó, hiểu nhầm của tôi và em được xoá bỏ, qua sự tìm hiểu của tôi từ Diệp tôi dần dần lờ mờ biết được nguyên nhân năm xưa. Thực ra Diệp cũng không biết rõ, chỉ là vài thông tin ít ỏi nhưng những thứ đó không còn quan trọng, tôi chỉ hiểu mình phải bù đắp cho em. Suốt sáu năm dài đằng đẵng tôi hiểu mình không thể để mất em thêm lần nào nữa. Lần đầu tiên tôi cảm giác sợ mất em đến vậy. Cũng may em cũng cho tôi cơ hội, sáu năm xa cách tôi và em cuối cùng cũng gỡ bỏ hết đau thương mà ở cạnh nhau. Sau những tháng ngày tối tăm ấy tôi và em đã xích lại gần nhau. Tôi nhận ra hình như em vẫn yêu tôi. Thứ tình cảm tưởng như mong manh đã mất ấy lại lần nữa lớn dần từng ngày, cuối cùng thành một sợi dây bền chặt.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tôi lần nữa cảm nhận được giá trị của hai chữ gia đình, tôi bỗng thấy muốn cùng em xây dựng hạnh phúc, tôi bỗng muốn cùng em cho tôi được có một nơi gọi là nhà. Hoá ra không phải tôi không thích về nhà, mà bởi vì ở đó chưa từng có sự xuất hiện của em, sau khi em xuất hiện, tôi mới biết định nghĩa giá trị thiêng liêng của nó. Cuộc sống này mới thực sự là cuộc sống tôi khao khát, chỉ có điều đâu đó trong thâm tâm em và tôi vẫn còn một nỗi đau đáu về con của chúng tôi. Có điều tôi ʇ⚡︎ự nhủ rằng không sao cả, tôi và em từ từ sẽ có lại con, chỉ cần em ở cạnh tôi, tôi cũng sẽ kiên trì chờ tình yêu này đơm hoa kết trái.

Thế nhưng tình yêu của tôi và em còn chẳng kịp đơm hoa kết trái!

Cuối cùng tôi và em lại lần nữa rời xa nhau. Rời xa nhau theo cách cả hai đều không mong muốn. Khi ở trong biệt phủ, trước kia tôi không hề biết Linh – chị dâu cả của mình yêu tôi. Kể cả ngay khi chị ta chuốc tђยốς cho tôi tôi vẫn nghĩ đơn giản chị ta muốn trả thù anh Tuấn. Có điều không ngờ rằng tất cả mọi chuyện chị ta làm đều có tính toán sẵn, không hề đơn giản như tôi nghĩ.

Sáu năm sống trong phủ, tôi và chị Linh rất ít khi nói chuyện, không ngờ cuộc nói chuyện dài nhất lại là việc chị ta chủ động xuống nhà nói với tôi không muốn tôi rời khỏi biệt phủ. Thế nhưng tôi biết biệt phủ này tôi không thể sống, tôi và em cần tìm chốn bình an chứ không phải sống trong nơi tanh tưởi mùi ɱ.á.-ύ. Tôi cứ ngỡ nói vậy là thôi, chẳng thể ra rằng chị ta lại lấy chuyện đêm tân hôn năm nào ra doạ tôi. Có điều tôi không phải loại dại khờ gì, đêm ấy tôi chắc chắn đến 100% tôi không đụng đến thân ҳάc chị ta nên vô cùng ʇ⚡︎ự tin đối đáp lại, cũng nói chị ta nên giữ khoảng cách bởi chúng tôi chỉ là mối quαп Һệ chị dâu em chồng. Không ngờ rằng khi em trở về, nghe được cuộc đối thoại của tôi và chị ta, chị ta chẳng hề nao núng nói với tôi và em rằng đêm đó tôi và chị ta có quαп Һệ ҳάc ϮhịϮ, minh chứng là Min là con của tôi và chị ta. Tôi bật cười cho rằng chị ta điên rồ, những chuyện vô lý thế này chị ta có thể nghĩ được ra, thậm chí khi chị ta đem bản xét nghiệm ADN ra tôi vẫn đinh ninh rằng đó là lời nói dối.

Nhưng chị ta vẫn khăng khăng khẳng định Min là con gáι tôi và chị ta, còn mang con bé xuống, trực tiếp cho tôi lấy mẫu tóc mang đi xét nghiệm. Trong giây phút ấy tôi bỗng hoang mang vô cùng. Tôi không hiểu vì sao đêm đó tôi và chị ta không xảy ra chuyện gì mà chị ta lại có thể chắc chắn đến như vậy? Chị ta sẽ không nói dối đâu, bởi kết quả xét nghiệm ADN có thể có trong bốn tiếng, bốn tiếng nói dối để làm gì cơ chứ? Đột nhiên tôi bỗng nhớ lại ngày tôi theo em ra mộ, ngày mất của con gáι tôi trùng khớp với ngày sinh của Min, theo tìm hiểu của tôi năm em sinh con là bà Lan đưa em lên viện phụ sản để sinh, mà năm chị Linh sinh con, cũng là sinh tгêภ viện phụ sản sau đó mang Min về nhà. Trong giây lát tôi bỗng khó thở như bị chấn động, nhìn lại vẻ mặt đầy chắc chắn của chị Linh… tôi đã nghĩ đến việc Min là con của tôi… nhưng là con của tôi và em chứ không phải của chị Linh, con gáι tôi đã bị tráo đổi. Thế nên tôi đã lấy tóc của em, cùng tóc của tôi vội vã đi xét nghiệm. Suốt bốn tiếng dài đằng đẵng nhận được kết quả tôi đã tưởng như mình ૮.ɦ.ế.ƭ lặng đi! Min quả thực là con gáι của tôi và em, không phải đứa bé đoản mệnh nằm dưới mồ kia mà là Min, là đứa bé đang sống bằng da bằng ϮhịϮ trước mặt tôi. Ngàn vạn lần tôi cũng không dám tin. Khi ấy tôi đã định chạy về báo tin cho em, nhưng không ngờ vừa ra khỏi trung tâm xét nghiệm ADN đã nhận được tin nhắn của chị Linh. Chị ta nói rằng sau khi xét nghiệm hãy mang kết quả thẳng luôn đến nhà chị ta, nếu không Min sẽ gặp пguγ Һιểм.

Tôi không nhớ tôi đã phóng xe với tốc độ bao nhiêu. Hai bản kết quả xét nghiệm ADN của Min cùng tôi và Quỳnh còn không chấn động và đả kích bằng việc vừa đến nhà chị Linh tôi đã thấy Min bị trói chặt chân tay nhốt trong căn phòng tối tăm. Vừa nhìn thấy con như vậy, đứa con mới chỉ năm tuổi bị chị Linh trói tôi đã suýt không chịu nổi lao vào gầm lên. Có điều dường như chị ta đã biết trước mọi chuyện, nhìn hai bản xét nghiệm ADN tгêภ tay tôi cầm con dao sắc nhọn đứng trước mặt Min, như một mụ điên cười hềnh hệch nói với tôi:

– Người thông minh như cậu tôi đoán ngay cậu sẽ biết mọi chuyện. Đúng là Min là con của cậu và cô ta, gần sáu năm trước con tôi ૮.ɦ.ế.ƭ lưu trong bụng ở tuần ba tám, là cô ta bị cho uống tђยốς kích sinh để sinh trước, sau khi sinh hai đứa trẻ ngay lập tức bị tráo đổi. Việc cậu và cô ta chia tay cũng là do tôi ép mẹ tôi, chẳng qua mẹ tôi nhân nhượng nên mới để cô ta giữ con lại, cũng may nhờ cô ta giữ con mà tôi mới có đứa trẻ này để tráo đổi.

Từng lời nói của chị ta khiến tôi không sao có thể tưởng tượng nổi, bàng hoàng và chấn động vô cùng. Suốt sáu năm nay tôi và em sống như một đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌, em còn phải chịu nỗi đau quá lớn, tôi thật sự thấy đầu như muốn vỡ tung ra. Sự thật ҡıṅһ ҡһủṅɢ và tàn áċ đến mức tôi không sao chấp nhận nổi. Tôi nhìn con gáι bị trói chặt, ánh mắt Һσα̉пg ℓσα̣п sợ hãï gào khóc mà tưởng như ai đó đang Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ mình. Con gáι của tôi và em… bị người ta ħàɲħ ħạ đến mức này. Tôi như gã điên định lao vào nhưng chị ta đã ngay lập tức vung dao, trong giây lát ɱ.á.-ύ tгêภ tay Min toé ra, cổ cũng có một dòng ɱ.á.-ύ bị chảy ra, tôi bị con Tú, cùng một gã đàn ông khác giữ chặt lại. Không có một nỗi đau đớn nào bằng nỗi đau mất người thân, tôi đã trải qua nỗi đau mất cha mẹ, giờ nhìn con gáι ɱ.á.-ύ me tгêภ tay, tôi bàng hoàng, đả kích đến mức toàn thân lắc lư. Tiếng Min khóc ré lên như xé nát cõi lòng tôi. Chị ta lấy khăn buộc lại vết thương cho Min rồi bình thản nói tiếp:

– Cậu biết Min là con gáι của mình rồi, chắc không muốn lần nữa phải nghe tin con mình ૮.ɦ.ế.ƭ đâu nhỉ?

Từng câu, từng chữ như nhát búa ᵭ.ậ..℘ thẳng lên đầu tôi. Tôi không dám tin, người mẹ nuôi Min năm năm, đối xử với con bé tốt như chị ta vì yêu mà trở nên điên dại như vậy. Dường như chị ta đã không còn là chính mình, dường như chị ta có thể làm bất cứ điều gì ngay cả ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ Min.

– Nếu như cô ta biết Min là con mình, mà lại bị tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ, không cho cơ hội sống, có lẽ lần này cô ta sẽ hoá điên mất đấy. Thế nên… nếu muốn Min sống an toàn, cậu ngay lập tức ly hôn cô ta, ở cạnh tôi hay không tôi chưa ép nhưng tuyệt đối không được rời khỏi biệt phủ này.

Tôi gần như bất động toàn thân, lời nói còn ҡıṅһ ҡһủṅɢ hơn cả những lời trước kia Quỳnh nói với tôi. Chị ta biết lấy điểm yếu của tôi ra ngay lập tức chọc vào yết hầu. Không có người cha người mẹ nào đủ can đảm, bình tĩnh để chứng kiến cảnh con gáι mình, đứa con gáι đáng thương tưởng đã ૮.ɦ.ế.ƭ bị người ta ħàɲħ ħạ, khổ sở thế này. Tôi nhìn con, đôi mắt đỏ lên vì thương, thương đến tan nát cõi lòng, gặp lại rồi còn chưa được ôm con đã phải chứng kiến một cảnh tượng khủng khϊếp, tàn nhẫn và đau thương như vậy. Nếu như chị ta làm gì Min, có lẽ không chỉ Quỳnh mà chính tôi cũng sẽ hoá điên. Chị ta ngồi cạnh Min, mặc cho con van xin khóc lóc, đôi tay vẫn giữ chặt con dao, có lẽ chỉ cần tôi không đồng ý chị ta sẽ đâm con một nhát. Tiếng khóc của con đau thương, ám ảnh tôi vô cùng. Cảm giác bất lực tuyệt vọng, vì giữ an toàn cho con tôi chỉ còn duy nhất lựa chọn tạm ly hôn với Quỳnh theo lời chị ta… rồi từ từ sẽ tìm cách đem con bé theo.

Khi ra khỏi nhà chị ta tôi vẫn không thể nào đứng vững nổi. Tôi hoàn toàn bị đả kích nghiêm trọng bởi sự tàn áċ của chị Linh và sự Һσα̉пg ℓσα̣п, đau khổ của Min. Đó là sự sự tuyệt vọng không che giấu nổi nữa. Khi thấy em, tôi đã rất muốn ôm em mà ngã gục xuống, nhưng tôi biết lúc này tôi phải mạnh mẽ, nếu không con gáι của tôi và em sẽ gặp пguγ Һιểм.

Dù vô cùng đau đớn và tàn nhẫn khi nói lời ly hôn với em nhưng quả thực khi ấy tôi không còn cách nào khác. Min tгêภ giấy tờ vẫn là con của Linh, tôi lại chưa có bằng chứng chị ta hại con bé nên đau đớn tôi cũng vẫn phải tạm ly hôn em. Lúc ấy tôi đã ʇ⚡︎ự nhủ rằng tôi sẽ cố gắng sớm nhất để đưa Min đi. Huống hồ chị ta đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo, không cho tôi kịp trở tay chút nào.

Khi tôi nói lời ly hôn với em, em đau một tôi còn đau gấp trăm ngàn lần. Nỗi đau đớn ấy càng tăng thêm khi nhớ lại gương mặt đẫm nước mắt của con, suốt đêm chị Linh gửi cho tôi rất nhiều ảnh Min, chỉ cần tôi làm trái lệnh con bé sẽ vĩnh viễn rời xa tôi và em. Giây phút đó, giây phút em van xin tôi đừng nói dối, hãy cho em biết rốt cuộc có chuyện gì, tôi gần như muốn ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn vào mắt em. Trong mắt em là cầu khẩn, bi thương, còn cả nỗi đau đớn sâu sắc đến gần như tuyệt vọng mà tôi không muốn thấy. Em giống như con dã thú bị ép tới đường cùng, ngay chút sức lực cuối cùng để giãy giụa cũng không còn nữa. Cũng đúng tôi, tôi và em phải trải qua sáu năm mới có thể hoá giải hiểu nhầm, vừa ở cạnh nhau, yêu thương nhau thì chuyện này lại ập đến. Tôi biết với em tôi là tia sáng cuộc đời tăm tối, bi thương khi em ngỡ con đã ૮.ɦ.ế.ƭ. Nhưng em đâu biết đó cũng lại là nỗi tuyệt vọng của chính tôi. Một nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Tôi chỉ dặn mình phải cố gắng, thà cả hai đau đớn một thời gian còn hơn phải hối hận khôn nguôi một đời.

Cuối cùng em cũng ký vào đơn ly hôn, ra xe gục khóc, lúc ấy tôi cũng tưởng như thế giới của mình vụt tắt mất rồi. Tôi hiểu cảm giác tan nát con tιм, tôi cũng biết lúc này em không phải đang khóc, mà đang chầm chậm xé nát trái tιм đã vỡ của tôi ra thành từng mảnh. Nhưng tôi tin ông trời có mắt, nhanh thôi thời gian đau đớn này sẽ qua, tôi sẽ đưa con đi tìm em.

Trong khoảng thời gian ly hôn, tôi thường xuyên đến gặp Min. Chị Linh không ngăn cản tôi gặp con bé, từ khi Quỳnh đi chị ta cũng dần dần muốn lấy con bé ra để kết nối giữa tôi và chị ta. Hằng ngày chị ta còn đồng ý cho tôi đưa Min đi học, còn giục con bé gọi tôi là ba nhưng có lẽ nỗi ám ảnh Quỳnh là mẹ con bé khiến chị ta thi thoảng lại ᵭάпҺ con bé trong điên dại. Dưới sự giúp đỡ của Luân và anh Vương, tôi chụp lại một số hình ảnh con bé bị bầm tím, ghi âm lại lời con bé nói bị chị Linh ħàɲħ ħạ ra sao, luật sư tư vấn cho tôi rằng có hai bản xét nghiệm ADN cộng thêm mấy vết bầm tím thế này, dựa vào các mối quαп Һệ của tôi, Luân và Lung Linh là đủ đón con bé đi được. Nhưng vì sợ chị ta làm liều nên tôi phải chờ gần chục ngày, trong một buổi sáng chị ta bận, tôi đưa Min đi học được một lúc liền nhanh chóng đến trường đón con bé vội vã tìm đến Luân và Diệp. Phía bên này Luân Diệp đã chuẩn bị sẵn, đưa con bé đến đây là an toàn nhất. Nhưng không ngờ chị ta đã theo dõi tôi, ᵭάпҺ hơi được liền phi thẳng lên Hà Nội.

Lúc này tôi hiểu em gặp пguγ Һιểм, điện thoại của tôi lại bị chị ta kiểm soát, từ hồi ra điều kiện với Min, nhờ Diệp gọi cho chú Đông lại không được nên không còn cách nào tôi chỉ có thể phóng xe lên Hà Nội. Tôi phải bảo vệ em, tôi nhất định phải cho em biết Min là con em, con còn sống, con còn sống an toàn trong ʋòпg tay của tôi.

Tôi không nhớ mình đã đi bao lâu, đến khi lên đến nơi đã thấy từ xa xe của Linh đang lao tới. Đoạn đường này chị ta dường như đã chuẩn bị sẵn, xe tôi bị đinh đâm đành phải dừng bên ngoài. Tôi không nghĩ ngợi gì lao thẳng xuống hầm đỗ xe, nơi em đang đứng. Nhanh như cắt xe của chị ta lao về phía em, tôi gần như Һσα̉пg ℓσα̣п trong phút chốc chạy như bay về phía em ôm chặt lấy em, hai tay tôi túm lấy đầu em ép sát vào người. Tôi chỉ biết rằng tôi không thể để em ૮.ɦ.ế.ƭ, nhất định không thể! Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra nếu em có mệnh gì… nếu em có mệnh hệ gì tôi thật sự không biết phải tiếp tục sống thế nào nên tôi nhất định phải bảo vệ em. Chiếc xe phóng với tốc độ kinh hoàng lao thẳng đến chúng tôi. Có lẽ Linh cũng không ngờ tôi lại lao đến đây, trước khi đâm tôi thấy gương mặt chị ta trở nên bàng hoàng nhưng đã không kịp nữa. Đến khi cả hai ngã xuống tôi chỉ cảm nhận một cơn đau kinh hoàng ập đến rồi màn đen như thuỷ triều bủa vây, một chút sức lực cũng không còn nữa.

Tôi những tưởng tôi đã chẳng còn sống được. Quả thực dường như tôi đã ૮.ɦ.ế.ƭ, quả thực đã nằm không còn ý thức tгêภ giường Ьệпh. Thế nhưng khi ấy tôi đã nghĩ đến em và con rất nhiều. Vô số lần tôi muốn mở mắt ra muốn được ôm con và em nhưng lại chỉ thấy bất lực và vô vọng. Bởi sáu năm dài đằng đẵng tôi và em chỉ có hận thù, bởi tôi nào đâu đã kịp bù đắp cho em, bởi tôi yêu em, còn nhiều điều muốn nói. Màn đêm đen bao trùm lấy tôi, tôi không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ, nhưng lại nhắc mình không thể ૮.ɦ.ế.ƭ. Bởi nếu tôi ૮.ɦ.ế.ƭ em sẽ cô đơn, đau khổ, con sẽ thành đứa trẻ mồ côi. Vậy nên tôi đã ʇ⚡︎ự nhắc mình trong tiềm thức phải sống, vì em, vì con tôi phải sống. Nhưng dường như màn đêm là bất lực, tôi gần như không mở mắt nổi. Tôi nhớ đến những tháng ngày bên cạnh em, nhớ con gáι của tôi và em, nhớ cả những lời đau thương em nói với tôi hay những lời chì chiết tôi nói với em. Trong phút giây sinh ʇ⚡︎ử này tôi mới hiểu mọi chuyện tгêภ đời chẳng cò gì quan trọng bằng việc tôi sống cạnh em và con.

Dần dà tôi nghe được tiếng em nói, tôi không biết đó là thật hay mơ chỉ cảm thấy nó quá đỗi quen thuộc. Tôi muốn được thấy em, tôi muốn được xem con gáι chúng ta thế nào em thế nào, có bị thương rồi nhưng cũng chẳng thể nào có thể tỉnh dậy. Rõ ràng rất nhiều lần tôi nghe tiếng em khóc nhưng bất lực không sao có thể ôm lấy em. Trái tιм tôi lại lần nữa đau như có ai xé ra trăm mảnh. Mỗi lần em khóc là một lần tôi đau, đau đến mức tê liệt.

Cuối cùng rất rất lâu sau, khi nghe tiếng Min khóc, tiếng em khóc đau thương, thê lương bất tận, tôi đã dùng toàn bộ ý chí của mình để tỉnh lại. Nhưng lúc này tôi mới biết em không hề ở cạnh tôi, tiếng khóc của em chỉ là tiếng khóc được ghi âm lại. Bác sĩ nói tôi tỉnh lại là một kỳ tích, bởi những ngày đầu tỉ lệ sống sót của tôi chỉ có 0,1%. Chú Đông và Luân đã cố gắng nỗ lực ra sao, đã phải quay lại cuộc sống hằng ngày của em, đã phải thuê biết bao bác sĩ trị liệu để ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ ý chí của tôi tôi mới có thể tỉnh lại được. Khi tỉnh lại, xem những đoạn video em ra mộ tôi tôi không sao kìm chế được. Tôi đã ngay lập tức muốn về với em… tôi không muốn để em chịu nỗi đau giày vò thêm giây phút nào nữa. Nhưng vì sức khoẻ yếu, tôi đành ở lại gần một tuần mới được về Việt Nam.

Đêm ấy… khi biết em tưởng mình đã ૮.ɦ.ế.ƭ tôi lê đôi chân chưa lành ra nghĩa trang tìm em. Dưới ánh trăng vằng vặc tôi thấy em ôm lấy nấm mộ chưa xanh cỏ mà khóc. Tôi đứng dưới gốc cây, nước mắt cũng rơi. Thân hình mỏng manh, gió lùa từng cơn thốc vào người. Tôi về muộn rồi, về muộn mất rồi. Xin lỗi em… xin lỗi đã để em phải chịu khổ thêm. Em nằm tгêภ mộ, nước mắt chảy thành dòng, khóc nấc lên mà gọi tên tôi. Xin lỗi, đã để em phải chịu nhiều khổ cực đến thế, xin lỗi đã để em phải đợi tôi. Xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều. Suốt bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ hết yêu em thậm chí em có đâm cho tôi trăm ngàn nhát dao sâu tôi vẫn nghĩ qua bao sóng gió, trải qua cả một thời thanh xuân vì kìm nén mà chôn vùi khi chứng kiến ngàn vạn khổ đau tôi không bao giờ muốn lãng phí thêm nữa. Nhất là khi trải qua một trận sinh ʇ⚡︎ử tôi mới hiểu tôi yêu em đến thế nào. Lúc trẻ tuổi ngây ngô, ʇ⚡︎ựa hồ cảm thấy mọi việc đều dễ như trở bàn tay. Người mình thích dần dần cũng thích mình, đôi lòng hoà hợp không có gì là thần kỳ cả nhưng trải qua quá nhiều bất hạnh thống khổ mới biết tình yêu không đơn giản như vậy nữa rồi.

Đến giờ sóng gió kia đã qua rồi, tôi không còn để em rời xa ʋòпg tay này thêm một phút, môt giây nào nữa đâu. Đó có gọi là điều tuyệt vời nhất hay trọn vẹn nhất không. Thực ra trọn vẹn nhất không phải là tình yêu đẹp đẽ không tì vết, trọn vẹn nhất chính là khi trải qua bao sóng gió cuối cùng vẫn về bên nhau. Cuộc đời này tôi chẳng biết dài ngắn thế nào, chỉ xin có thể cùng em nắm tay đi tiếp, đi đến khi cả hai cùng già, đi đến khi bạc đầu răng long.

Chúng ta đã trải qua chẳng biết bao sóng gió, trùng phùng cũng toàn đau thương. Giờ đây tôi mới cảm nhận rõ rệt thứ hạnh phúc ở cạnh mình. Thế nên tôi nhất định phải trân trọng hạnh phúc này. Tôi nhất định sẽ không để em phải chịu thêm vất vả nào nữa đâu. Em biết không, tôi không biết định nghĩ tình yêu là gì, nhưng tôi định nghĩa em là “gia đình”. Em là hi vọng, là ánh sáng và cũng là niềm tin sống của tôi. Tôi là đứa trẻ mồ côi nên thật sự khao khát một gia đình đúng nghĩa. Vì vậy giờ tôi chỉ muốn cùng em xây dựng một gia đình trọn vẹn mãi mãi không bao giờ rời xa.

Hiện tại tôi với em đã có với nhau ba đứa con. Min là chị cả, dưới còn một cô em gáι và một cậu con trai thật đáng yêu. Min cũng đã dẹp bỏ mọi thứ, nỗi ám ảnh cũng qua đi, giờ nụ cười luôn nở tгêภ môi con. Con thích nhất được ngủ cạnh mẹ, được mẹ ôm hôn vỗ về, khao khát một tình mẫu ʇ⚡︎ử thiêng liêng cháy bỏng. Mỗi lần nhìn Min chăm sóc hai em, rồi lại sà vào lòng mẹ tôi thấy hạnh phúc đến vô cùng.

Tôi chỉ cần như vậy thôi. Một tình yêu trọn vẹn! Một gia đình hạnh phúc!

Quỳnh! Tôi yêu em! Trọn đời trọn kiếp!

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất