Chạm tay vào hạnh phúc chương 38

Vũ Linh 324

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau, Trúc Linh ngủ nướng tới tận bảy giờ sáng. Cô mơ màng mở mắt khi nghe tiếng mở cửa dù rất khẽ của Bá Trọng:

– Mèo lười, em đã phí cả tiếng đồng hồ bên chồng rồi đấy!

Trúc Linh vẫn lim dim mắt, cuộn tròn trong chăn nói:

– Tại ai chứ? Phạt em cho lắm vào!

Bá Trọng ghé tai cô, hương bạc hà thanh mát phả vào khiến Trúc linh tỉnh hẳn cả người:

– Em không gây Ϯộι sao bị phạt? Là anh đang cố gắng gieo mầm thế hệ sau mà!

Linh mè nheo:

– Ấm quá! Em không muốn dậy, nhưng vẫn muốn ăn đồ anh nấu, làm sao giờ?

Bá Trọng cười:
– Anh đưa đồ ăn vào đây nha!
Linh ngồi dậy:
– Thôi, để em dậy, được một ngày bên trai đẹp mà ngủ thì phí hoài cả thanh xuân. Anh chờ em một chút nha!
Nói rồi, cô nhanh chân vào vệ sinh cá nhân và tắm táp, mặc đồ được anh chọn sẵn rồi đi ra:
– Bá Trọng, anh cứ làm như em là con nít ấy, chiều qua hóa hư đấy!

Bá Trọng ôm trọn cô gáι nhỏ vào lòng:
– Hư với anh chứ với ai mà lo!
Trúc Linh nguýt anh:
– Tự tin ghê!
Bá Trọng ghé môi mình sát môi cô, tham lam ҳâм cҺιếм khoang miệng cô. Cho đến khi, cảm nhận sự hô hấp của cô trở nên khó khăn, anh mới lưu luyến rời ๒.ờ ๓.ô.เ sưng đỏ mà nói:
– Dĩ nhiên, niềm tin là điều rất quan trọng trong tình yêu mà! Ra ăn thôi em!

Ăn uống xong, Bá Trọng nhìn đồng hồ:
– Tám giờ rồi, đi nhanh kẻo trễ!
Linh trố mắt:
– Đi đâu mà vội thế ạ?
Bá Trọng lấy khăn quàng thêm vào cổ cô rồi nói:
– Về nhà mẹ Thảo! Lâu rồi chúng ta chưa về thăm mẹ!

Linh ngạc nhiên:
– Thật á anh? Nay được về nhà sao ạ?
Trọng cốc nhẹ đầu cô:
– Ngốc, ai cấm em về? Vừa rồi anh bận quá, em cũng lo Hợp đồng nên chưa về được. Hôm nay rảnh, mình về thăm mẹ, tối quay lại đây anh đưa em đi chơi. Trưa mai anh ra sân bay rồi, chịu không?

Nghe tới cụm từ ” ra sân bay “, lòng Trúc Linh lại chùng xuống. Mới nghe thôi đã thấy chơi vơi trống vắng rồi. thấy khuôn mặt bí xị của Linh, Trọng đặt môi mình lên trán cô:
– Sao thế? Về thăm mẹ sao xị mặt vậy? Anh chỉ đi mười ngày thôi mà!
Trúc Linh ngân ngấn nước mắt:
– Thấy lâu quá…
Rồi cô nuốt vội giọt nước mắt sắp lăn ra, nhoẻn cười:
– Đi thôi anh, anh báo với mẹ chưa ạ?

Bá Trọng cười:
– Chưa, anh tính tạo bất ngờ cho mẹ! Tối qua anh có đặt mấy thứ, ban nãy nhân viên siêu thị đưa tới rồi, lát em xem còn thiếu gì không nhé!
Xuống tới tầng hầm gửi xe, cô thấy cả một cốp xe chật ních nào là bánh kẹo, hoa quả, đồ ăn tươi và cả đèn sưởi nữa. Linh nhìn Bá Trọng:
– Bác sĩ, anh ôm cả siêu thị về à?

Bá Trọng đóng cốp xe rồi quay sang cô:
– Hôm trước gửi chăn ga về nhưng anh chưa gửi đèn sưởi vì sợ mẹ chưa quen dùng. Nay anh đưa về hướng dẫn cho mẹ luôn, lỡ bé Thư bận học, mẹ chưa quen rồi lại không dám bật.
Bá Trọng không chỉ ϮιпҺ tế mà còn rất tâm lý, anh rất hiểu tính mẹ cô. Có lẽ kiếp trước cô tu tốt lắm, làm nhiều việc thiện lắm nên kiếp này mới gặp được người như anh.

Linh đang nghĩ miên man thì nghe Bá Trọng lên tiếng:
– Linh, anh đi công tác, em qua chung cư ở nhé! Khu này sát đường lớn, được bảo vệ nghiêm ngặt. Đoạn đường về nhà trọ vắng vẻ, em tăng ca về muộn anh không yên tâm.
Haizz, không có anh ở nhà, căn hộ ấy chả phải quá rộng với cô sao? Nhìn đâu cũng ra dáng anh, thà ở phòng trọ chật đỡ trống vắng, lại có mấy đứa sinh viên đỡ buồn đi chứ!

Linh lắc đầu:

– Không sao đâu anh, em ở đó năm năm rồi có sao đâu! Ở đó có tụi sinh viên vui hơn, chứ ở đây em có quen ai đâu!

Bá Trọng cười:
– Trước thì không sao, nhưng sau mấy vụ của cô Nhung gì đó, anh không muốn em đi đêm một mình đâu!
Bá Trọng không nhắc tới Nga, vì anh biết, với tính cách thật thà của Linh, cô sẽ bỏ ngoài tai những lời cảnh báo của anh. Nga lại đang là cấp tгêภ của Linh, người anh yêu lại suy nghĩ quá đơn giản, sẽ chẳng bao giờ đề phòng ai hết. Biết rằng Linh không yếu đuối, biết rằng cô đã ʇ⚡︎ự lập, ʇ⚡︎ự bươn chải trong những năm trời học tập ở đây, nhưng chính vì thế mà anh không muốn cô gặp bất kì tổn thương nào nữa. Bài học của Mỹ Hoa vẫn luôn nhắc nhở anh, Hoài An đã không gây họa nữa, nhưng tính cách của Phương Nga anh còn rõ hơn cả An. Một cô tiểu thư nhà giàu chảnh chọe, hiếu thắng và ích kỉ, có thể làm bất kì điều gì để thỏa mãn cái mình muốn. Những tưởng sau chín năm du học, Nga đã từ bỏ cái ý định theo đuổi anh từ thời cấp ba. Thế nhưng không, việc cô ta thuê người ᵭάпҺ cắp bản kế hoạch kinh doanh đã lộ rõ bản chất của Nga chẳng bao giờ thay đổi. Chỉ là thời gian đổi thay, cái ích kỉ đó lớn hơn theo sự trưởng thành của Nga, suy tính của cô ta sẽ càng thâm sâu hơn thôi!

Nghe Bá Trọng nói, Linh cười:
– Nhưng giờ ai cũng biết Trúc Linh là vợ sắp cưới của Bá Trọng, chị Nhung và giám đốc Trung cũng li hôn rồi, chị ấy đâu có lí do gì để ghen với em nữa đâu mà anh lo!
Bá Trọng nhíu đôi mày rậm:
– Anh chưa yên tâm, vả lại anh đi vắng, em tới đó cho có người trong nhà, cũng gần Công ty hơn mà, chịu không?
Trúc Linh dẩu môi:
– Tối em về đó nha, nhưng nếu hôm nào ở dãy trọ có gì vui vui, em về sớm thì sẽ ở lại phòng trọ nha anh!
Trọng gật đầu:
– Về sớm thì được!

Xe dừng lại trước cổng nhà bà Thảo. Căn nhà đã được thay mái, trông khang trang hơn hẳn. Linh vừa ra khỏi xe, thấy mấy cô bác hàng xóm đi chợ về thì nhoẻn cười chào:
– Con chào các bác ạ!
Một bác hàng xóm ánh mắt lóe lên những tia ngạc nhiên:
– Bé Linh về chơi hả con? Cái cậu này… có phải lần trước bác gặp rồi không?
Linh nhìn sang Bá Trọng:
– Dạ đây là Bá Trọng, bạn trai của cháu ạ! Lần trước vì có chuyện nên cháu chưa kịp giới thiệu!
Trọng lễ phép chào mọi người rồi cùng Linh đi vào nhà. Chưa tới sân, cô đã vội vàng gọi:

– Mẹ ơi! Mẹ Thảo ơi!
Nhìn Trúc Linh ʇ⚡︎ựa như một chú chim nhỏ ríu rít được về tổ, Bá Trọng mỉm cười hạnh phúc. Anh chỉ mong cô cứ trong sáng, thuần khiết như vậy, cứ an yên mà sống để anh chở che và chống chọi mọi giông bão cho cô.
Bà Thảo vừa đi chợ về, cất vội chiếc giỏ lên kệ bếp rồi đi ra khi nghe tiếng con gáι:
– Linh hả con?
Vừa ra sân, trông thấy Bá Trọng, bà cười hiền:
– Nay hai đứa rảnh nên về chơi hả con?
Linh cầm tay mẹ lắc lắc:
– Dạ, anh Bá Trọng sắp đi công tác xa nên nghỉ một ngày đưa con về thăm mẹ ạ!

Bà Thảo tò mò:
– Đi công tác xa sao con?
Bá Trọng cười:
– Dạ con đi Pháp mười ngày để hoàn thành đề tài nghiên cứu ạ.
Người mẹ hiền ngạc nhiên:
– Sang tận nước Pháp sao? Vậy đã chuẩn bị đồ đạc chưa? Để xong công việc rồi về thăm mẹ cũng được mà!

Bá Trọng lắc đầu:
– Dạ không cần ạ, chỉ vài bộ đồ là xong, năm nào con cũng đi mà. Bên đó còn ba mẹ nuôi của con già cả rồi, dù thuê người chăm nhưng con vẫn sang thăm hai người ạ!
Bà Thảo yên tâm phần nào. Bà có biết Pháp là xứ sở nào đâu, quanh năm với ruộng vườn, bà đâu biết đến những nơi xa hoa đó. Nhưng bà biết nó xa Việt Nam lắm, chỉ mong Trọng chân cứng đá mềm. Bà vội giục:
– Hai đứa vào rửa tay chân đi, mẹ mới đi chợ về, mẹ nấu cơm chờ bé Thư về ăn luôn.
Bá Trọng mở cốp xe rồi cùng Linh đưa đồ đạc vào nhà, anh vừa đi vừa nói:
– Ai lại để mẹ nấu ạ. Mẹ để đấy, chúng con làm một tý là xong ngay.

Bà Thảo lắc đầu nguầy nguậy:
– Hai đứa đi đường xa mệt rồi, nghỉ đi! Mà sao các con mua lắm thế, mẹ có thiếu gì đâu!
Bá Trọng đặt mọi thứ lên bàn, lau dọn và cùng Linh thắp hương trước bàn thờ không có ảnh của ông bà ngoại Trúc Linh. Bà Thảo vẫn tiếc nuối vì lúc xưa nghèo, bố mẹ bà bị nước lũ cuốn đi mà đến cái ảnh thờ cũng không có bởi họ chưa bao giờ chụp ảnh, bà cũng không có cách gì để nhờ người ta vẽ giúp. Cô bé mười lăm tuổi khi ấy chỉ biết mình còn lại duy nhất tгêภ đời.
Xong xuôi, Bá Trọng vừa thử đèn sưởi vừa nói:
– Chiếc đèn này hôm nào rét đậm hoặc mùa này tối ngủ mẹ và em bật lên sưởi nhé. Nó dễ dùng lắm, mẹ chỉ cần xoay cái nút này thì đèn sẽ sáng, tùy mức độ trời lạnh để mẹ vặn sáng mấy bóng đèn nhé! Mẹ đừng lo tốn điện, phải giữ ấm để đảm bảo sức khỏe ạ

Bà Thảo mỉm cười:
– Ôi dào, con sửa hết trần, mái nhà và cả cửa nữa, kín mít ấm lắm rồi!
Bá Trọng nhìn bà Thảo:
– Sắp tới sẽ lạnh hơn mẹ ạ. Mẹ đừng đốt than sưởi, ᵭộc lắm đấy! Cái này an toàn hơn, tiền điện có con lo nên mẹ không được để lạnh đâu đấy!
Bà Thảo ngồi xuống trước đèn sưởi rồi nói:
– Không cần, tháng nào con cũng gửi tiền về, đừng làm thế, mẹ còn lo được, có Linh gửi về là được rồi. Cứ để bé Thư xoay xở sẽ hiểu được giá trị của đồng tiền!

Trọng bật cười:
– Có đáng bao nhiêu đâu mẹ, nếu chưa dùng tới thì mẹ để đấy bồi bổ thêm hoặc đôi khi có việc gấp cần tới mà chúng con chưa kịp về!
Thử đèn xong, anh cùng Trúc Linh vào bếp chuẩn bị bữa trưa, nhất quyết không để bà Thảo nhúng tay vào. Bà ngồi nhìn dáng hình cao lớn đang phụ con bà nấu nướng mà ấm lòng. Bà đã nghe ở đâu đó người ta nói rằng đàn ông biết chia sẻ chuyện bếp núc với vợ thì gia đình sẽ ấm cúng hơn vì có tới hai người giữ lửa. Con gáι bà chắc chắn sẽ may mắn hơn bà vì có một người biết yêu, biết thương và biết lo.
Trưa hôm đó, ngôi nhà nhỏ lại rộn vang tiếng cười. Ăn xong, Bá Trọng còn tranh thủ sửa lại mấy thứ ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ trong nhà cho bà Thảo rồi mới cùng Trúc Linh chuẩn bị về lại thành phố. Mấy mẹ con lại bịn rịn dặn dò nhau.

Ngôi làng đã khuất xa, chỉ còn lại một chấm nhỏ mờ mờ, vậy mà Linh vẫn ngoái đầu nhìn lại. Lần nào cũng vậy, tâm trạng bùi ngùi hẳn đi. Bá Trọng quay sang cô:
– Anh đi về rồi sẽ chở em về đây thăm mẹ nhiều lần nữa mà. Sao anh thấy em giống cô dâu ngồi xe hoa về nhà chồng thế nhỉ?
Trúc Linh nhờ câu nói của anh mà phì cười:
– Rồi cũng tới lúc đó mà!
Trọng liếc cô:
– Mấy tháng nữa thôi, lúc đó thêm baby trong bụng thì đẹp!
Linh nguýt dài:
– Nói nhiều em áp lực đấy!

Bá Trọng kéo tay cô đặt lên đùi mình:
– Anh đùa thôi, em cứ thoải mái đi, để ʇ⚡︎ự nhiên đi, đừng lo gì cả!
Chiều hôm ấy, anh đưa cô đi thăm các bé ở trại trẻ mồ côi,đi dạo công viên, la cà phố xá, quán cà phê, vào khu vui chơi đến tối mịt, cả hai mới cùng nhau đi ăn. Những lần trước đi chơi, Linh đều vui vẻ hưởng thụ, nhưng hôm nay, màn đêm càng buông xuống, cô càng thấy trống trải dù anh đang ở bên. Bởi cô biết đồng hồ nhích dần thêm một chút, nghĩa là ngày cô tạm biệt anh lại gần hơn một chút.
Hết một ngày rong ruổi với rất nhiều cảm xúc, anh chàng bác sĩ còn bắt Linh lao động ban đêm nữa. Nằm xụi lơ như một con mèo trong ʋòпg tay anh, Linh thỏ thẻ:
– Thế này thì không dám phạm Ϯộι nữa!

Bá Trọng bật cười, cố hít hà hơi ς.-ơ τ.ɧ.ể của cô:
– Nhớ lắm luôn, sáng mai anh đưa em tới công ty, trưa mai có muốn tiễn anh không?
Trúc Linh gật đầu ngay lập tức:
– Có chứ, đi còn gặp anh thêm một chút mà!

Trưa hôm sau…

Sân bay thành phố C tấp nập người ra kẻ vào, những lời dặn dò, những câu tạm biệt, những tiếng cười và cả tiếng khóc. Linh và Trọn lặng lẽ ngồi bên nhau. Họ chẳng nói gì, không hứa hẹn, chả dặn dò, chỉ có cái nắm tay thật chặt nói hộ tất cả. Mười ngày chứ đâu phải mười năm, nhưng với những người đang yêu, một giờ cũng thấy đáng quý giá, đáng trân trọng. Yêu một bác sĩ, lấy một bác sĩ sẽ phải chấp nhận những chuyến đi bất chợt, lúc ᴅịcҺ Ьệпh, xa nhau hàng tháng trời cơ mà.Trúc Linh ʇ⚡︎ự hứa với mình như thế, cô mạnh mẽ, sẽ chẳng để anh phải lo lắng đâu. Còn Bá Trọng, anh lặng lẽ sắp xếp mọi thứ quanh cô để Nga không giở trò. Dù biết người tính không không bằng trời tính, nhưng tình yêu mà, thử thách cũng là cách con người ta biết trân trọng giá trị hạnh phúc…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất