Chạm tay vào hạnh phúc chương 36

Vũ Linh 245

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau, Trúc Linh tỉnh dậy sau một đêm trằn trọc với đôi mắt thâm quầng. Cô cố vỗ vỗ mặt cho hồng hào một chút và với lấy điện thoại. Vẫn không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào của anh cả. Linh vào vệ sinh cá nhân, lại tiếp tục ăn mì gói và trang điểm một chút để che đi sự mệt mỏi và đôi mắt thâm.
Đi xe máy tới công ty, cô cố hòa mình với mọi người, với công việc để vơi bớt những buồn bã trong lòng. Thế nhưng, cô vẫn liếc nhìn điện thoại để đợi chờ một tin nhắn. Trưa đó chị Hằng về nhà nên Linh cùng mấy anh chị xuống căng – tin ăn trưa. Vừa về đến phòng kinh doanh, cô thấy chị Nga đang đi về phía mình. Linh cũng lịch sự chào chị, còn Nga nhíu mày:
– Sao trông em mệt mỏi thế? Công việc dạo này có nhiều đâu, mất ngủ à?
Linh mỉm cười:
– Dạ không, tối qua em xem một bộ phim, cuốn quá nên tận một giờ sáng mới ngủ ạ!
Nga nhìn kĩ khuôn mặt cô, trong lòng dấy lên những thắc mắc và cả ghen tuông. Cô ấy ghé tai Linh:
– Hay là có bầu rồi?

Linh lắc đầu:
– Không đâu chị ơi, chúng em…
Nó tới đó, Linh chợt nghĩ ra, cô chẳng có trách nhiệm gì phải giải thích điều đó với Nga cả nên cô dừng lại. Nga thấy thế nên tiếp tục:
– Chị nói cho em hay, chị rất rõ về gia đình bác Kiên, họ dễ tính nhưng rất kị việc ăn cơm trước kẻng. Người làm kinh doanh rất kị chuyện đó!
Câu nói như ᵭάпҺ thẳng vào tιм Linh, nhưng chỉ một giây sau, cô mỉm cười:
– Em rõ mà chị, em luôn làm mọi điều tốt nhất cho Bá Trọng và gia đình chồng tương lai, cảm ơn lời nhắc nhở của chị. Em chào chị!
Bởi Linh nhìn ra trong giọng nói và tгêภ khuôn mặt rất kịch của Nga ẩn chứa những lời nửa như đe dọa, nửa như khiêu khích. Chị ấy có là gì của Bá Trọng thì cũng chỉ là quá khứ thôi, đâu có quyền can thiệp vào tình yêu của cô và anh chứ?
Linh nói xong thì quay vào trong, để lại cho Nga ánh mắt dõi theo với những tia lửa giận. Vừa ngồi vào bàn làm việc, Linh thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ nên vội vàng gọi lại:
– Mẹ ơi, ở nhà có việc gì sao ạ?
Bà Thảo cười hiền:
– Đâu, mọi việc ổn cả. Bá Trọng sửa lại nhà hết rồi nên mùa đông năm nay ấm hẳn. Trưa hôm qua lại có người chở chăn ga và đệm mới về. Con mới đi làm, sắm sanh nhiều thế làm gì?
Hả? Chăn ga và đệm mới? Cô có mua gì đâu? Mà nếu mua, thì cô phải dặn mẹ nếu nhờ người đưa về chứ? Nhưng sợ mẹ lo nên cô cười:
– Công ty mới có hợp đồng lớn nên con được tăng lương ạ, mẹ yên tâm đi! Với lại anh Trọng chăm con tốt lắm, giờ mũm mĩm lắm ạ!
Bà Thảo gật đầu:
– Ừ, nó chu đáo lắm con ạ. Con nhớ đừng bướng bỉnh làm buồn nó rồi Ϯộι nghiệp. Mẹ nhắc không phải vì những gì nó làm cho nhà mình mà bằng trực giác của người phụ nữ con ạ. Gặp một người như Trọng cũng là phước cho con.
Rồi như nhớ ra điều gì, bà lại nói:
– À, con bảo với Bá Trọng là không phải gửi tiền về nữa đâu. Con đã gửi tiền học cho bé Thư rồi, mẹ vẫn túc tắc làm việc mà. Tháng nào Trọng cũng gửi tiền vào tài khoản của Đan Thư, bảo để mua sách vở học. Mẹ ngại quá!
Anh gửi tiền cho mẹ và bé Thư? Liệu người đàn ông này còn làm những gì mà cô không hay biết? Trưa qua cô thầm trách anh không gọi điện, trách anh không hiểu cho cô, còn anh lại đang lo gửi chăn đệm về cho mẹ cô. Giọng mẹ vẫn đều đều bên tai, còn Linh thấy nước mắt đã đầm đìa hai gò má. Thấy cô im lặng, bà Thảo dặn dò:
– Linh, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, nhớ trân trọng tình cảm của hai đứa nha con!
Linh nói mà thấy giọng mình nghẹn lại:
– Dạ con nhớ rồi ạ. Mẹ với bé Thư lo ăn uống nhé. Mẹ mua đồ ngon mà ăn, đừng sợ tốn tiền nha mẹ!
Bà Thảo cũng sụt sùi dặn thêm con mấy câu rồi tắt máy. Linh lao nhanh vào nhà vệ sinh, ôm mặt khóc nức nở. Bá Trọng, là em sai rồi phải không? Anh luôn hi sinh cho em, làm mọi thứ vì em, vậy mà em lại khiến anh buồn lòng rồi…
Khóc chán chê, Linh vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, quay lại phòng lấy phấn che đi vết mắt thâm và sưng. Linh nhìn đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa mới tới giờ làm. Cô vội cầm chìa khóa xe và lao xuống tầng hầm. Mười phút sau, cô có mặt tại cổng Bệnh viện Thiên Vĩ. Linh đi tới phòng bảo vệ:
– Cháu chào bác ạ! Cháu muốn gặp bác sĩ Bá Trọng, phiền bác chỉ giúp cháu đường đi tới phòng anh ấy ạ!

Ông bảo vệ nhìn cô gáι trước mặt rồi nói:
– Cháu là thế nào với bác sĩ Trọng? Có hẹn trước với cậu ấy không?
Linh bặm môi rồi nói :
– Dạ…cháu là người nhà của bác sĩ Trọng, cháu…không hẹn trước ạ, cháu gọi mà anh ấy không nghe máy ạ!
Bác bảo vệ gật đầu:
– Chắc là con chưa biết, hôm nay bác sĩ Trọng có một cuộc Hội thảo lớn, chắc tới tối mới xong. Không biết sau đó cậu ấy về Bệnh viện hay về nhà. Chắc cháu biết chỗ ở của cậu ấy chứ?
Linh gật đầu:
– Dạ cháu biết ạ! Cháu cảm ơn bác!
Hẫng hụt, Linh quay xe về công ty. Không gặp được anh nhưng dẫu sao thì cô cũng biết được một thông tin rằng anh tham gia hội thảo. Điều này anh đã nói với cô nhưng Linh quên béng đi mất. Chắc tối qua anh nghiên cứu tài liệu cả đêm, cũng không vào Facebook. Thực ra, từ ngày yêu cô, cả hai chẳng còn chat chít gì cả nên cô thấy anh cũng ít lên facebook.

Lại một buổi chiều dài lê thê. Tan làm, Linh quyết định ghé siêu thị mua đồ về nấu ăn. Dù sao thì cô cũng sẽ gặp anh để nói lên suy nghĩ của mình rồi ra sao thì ra. Để làm được việc đó, cô không thể bỏ bê bản thân được. Nấu vài món đơn giản, rồi lại như thời sinh viên, Linh bỏ vào bát tô và vừa ăn vừa trêu chọc mấy cô cậu sinh viên trong khu trọ. Cô thấy thoải mái hơn một chút, nhưng bước vào phòng lại thấy lòng trống trải khi đối mặt với những kỉ niệm cùng anh.
Tám giờ tối, Linh dắt xe đi ra hiệu sách mua mấy cuốn sách kinh tế mới tìm hiểu được tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ. Tгêภ đường về, cô đi qua khung chung cư của Bá Trọng. Hít một hơi, cô quyết định gửi xe và đi vào trong. Ra khỏi hầm gửi xe, Linh mới nhớ ra rằng mình không cầm theo thẻ từ. Haizzz, người yêu giận rồi chẳng nhớ gì cả. Thôi, đành nhờ bác bảo vệ quẹt giúp vậy, cũng không biết anh đã về hay chưa. Linh rảo bước tới phòng bảo vệ. Thế nhưng cô khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng cao ráo của chị Nga. Linh đành nép vào một góc gần phòng bảo vệ khi thấy chị ấy cũng ghé vào đấy hỏi:
– Xin lỗi bác, cháu muốn hỏi bác sĩ Bá Trọng ở tầng mấy ạ và nhờ bác quẹt thẻ giúp cháu đi lên đó được không ạ?
Ông bảo vệ nhìn Nga:
– À, cậu ấy chưa về đâu, hôm qua cũng về trễ lắm, cô có nhắn gì không?
Nga lắc đầu:
– Dạ thôi ạ, cháu sẽ gọi cho anh ấy sau ạ!
Nói xong, Nga quay lưng bước đi. Linh nép sâu vào góc, chờ chị ấy đi khuất rồi mới ảo пα̃σ ra lấy xe về phòng trọ. Không biết Bá Trọng bận gì mà về khuya thế. Bác sĩ ơi là bác sĩ, em phải làm sao bây giờ???
Về tới phòng, Linh bấm gọi cho anh, cô nhớ giọng nói trầm khàn ấy quá. Những hồi chuông vang lên đều đặn rồi im bặt. Anh không nghe máy. Chẳng biết phải làm gì, Linh lấy mấy cuốn sách vừa mua ra xem. Nhưng chữ nghĩa cứ nhảy nhót trước mắt cô chứ chẳng được chữ nào vào đầu cả. Lại một đêm trằn trọc. Tới mười một giờ, cô lại nghe tiếng xe Ꮙ-út đi trong đêm, lại vùng dậy, lại xăm xăm chạy ra và lại thất vọng khi chẳng thấy gì ngoài gió rét. Cái ảo giác ấy chân thực đến mức cô còn cảm nhận được cả mùi khói xăng. Cô điên mất rồi, điên vì nhớ, vì yêu…
Trưa hôm sau, cô lại tranh thủ giờ nghỉ để tới Bệnh viện Thiên Vĩ, chẳng buồn ăn cơm. Chẳng hiểu sao Linh lại có cảm giác lần này sẽ gặp anh. Gửi xe xong, cô đi lại phòng bảo vệ, bác bảo vẹ vẫn nhận ra cô, có lẽ giờ trưa ít người nên bác ấy nhớ, vừa thấy Linh , bác cười:
– À, con gáι lại tới hỏi bác sĩ Trọng hả? Cậu ấy chắc đang ở phòng đấy. Nếu không có ca mổ đột xuất thì đang nghỉ trưa.
Linh vui vẻ:
– Con cảm ơn bác, phòng anh ấy ở đâu ạ?
Bác bảo vệ chỉ phòng cho Linh đi lên. Nghe tiếng ” ting ” của thang máy, bỗng trái tιм Linh hồi hộp lạ thường. Nếu gặp cô, anh vẫn mặt lạnh như tiền thì cô chỉ có nước á khẩu. Nhưng thôi, đằng nào cũng phải gặp, để nói một lần cho hết. Linh đi qua dãy hành lang và dừng chân trước một cάпh cửa có bảng ghi dòng chữ ” TIẾN SĨ- BÁC SĨ TRƯƠNG BÁ TRỌNG – THÀNH VIÊN SÁNG LẬP BỆNH VIỆN THIÊN VĨ ”
Linh đưa tay chuẩn bị gõ cửa thì nghe một âm thanh vang lên sau lưng:
– Em tới tìm Trọng à?
Cô quay lại – là anh Thiên Vĩ. Linh mỉm cười:
– Em chào anh ạ. Em tới tìm anh Bá Trọng!
Thiên Vĩ gật đầu:
– Ừ, Trong đang ở khu phẫu thuật, sắp xong rồi đấy, anh hẹn cậu ấy đi ăn mà. Chắc khoảng mười lăm phút nữa Trọng về, để anh mở cửa, em vào trong đợi Trọng nha!
Linh nhìn Vĩ:
– Dạ, có tiện không ạ, nếu anh ấy bận quá thì…
Thiên Vĩ cười:
– Trời, bận gì đâu em, Trọng mổ xong sẽ có một tiếng nghỉ trưa, hai hôm nay nó làm việc ҡıṅһ ҡһủṅɢ lắm, không kịp thở luôn, chắc Trọng có nói với em chứ? Vả lại, trừ việc cứu người ra thì có ai quan trọng hơn gia đình và vợ đâu!
Thiên Vĩ nói xong thì lấy thẻ quẹt cửa cho Linh bước vào:
– Em vào đi, anh đi ăn đã!
Linh thắc mắc:
– Ơ, ban nãy anh bảo đợi anh Trọng đi ăn mà?
Thiên Vĩ bật cười:

– Ừ, đó là dự định, nhưng lúc này nó sẽ chọn em chứ! Tạm biệt nhé!
Anh chàng bác sĩ điển trai nói xong thì giơ tay vẫy chào Linh, cô cũng cúi chào anh rồi bước vào trong. Căn phòng khá rộng, có một gian nhỏ phía trong kê giường ngủ và một nhà vệ sinh rất sạch sẽ. Gian ngoài có một bộ sofa nho nhỏ, mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ đúng phong cách của Bá Trọng. Cô thấy tгêภ bàn làm việc của anh có hai khung ảnh. Một bức ảnh gia đình giống như hình ở chung cư và một bức chụp cô đang say sưa đọc sách. Chẳng biết anh chụp cô lúc nào nữa, Bá Trọng vẫn đặt ảnh cô ở đây, vậy mà không muốn gặp cô, soái ca giận thật sự rồi.
Trúc Linh khẽ thở dài rồi nhìn những cuốn sách tгêภ bàn anh nhưng không dám mở ra xem, cô sợ sự táy máy của mình sẽ làm lộn xộn không gian của anh. Tay cô khẽ chạm vào khuôn mặt của anh tгêภ khung hình, gương mặt mà đến cả trong mơ cô cũng nhớ.
Đang ngơ ngẩn ngắm khuôn mặt cực phẩm thì cửa phòng bật mở. Bá Trọng bước vào, nhìn thấy thân ảnh trước mặt, ánh mắt lóe lên trăm ngàn tia nhung nhớ nhưng rồi nhanh chóng quay lại vẻ bình thản. Trúc Linh ngẩng lên, mặt đối mặt với anh. Bá Trọng chỉ cách cô mấy bước chân mà sao xa lạ thế, anh không chạy lại ôm cô như mọi khi. Bỗng nhiên Linh thấy miệng mình cứng đờ, bao điều định nói đều bị ánh mắt của anh nuốt sạch. Cuối cùng, Bá Trọng là người mở lời:
– Em tới tìm anh?
Trúc Linh bối rối:
– Vâng ạ!
Bá Trọng thong thả đi lại bộ sofa và ngồi xuống. Lúc này Linh mới nhìn kĩ hơn khuôn mặt phờ phạc của anh, hai mắt trũng sâu, có cả những tia đỏ quạch, chắc anh mệt mỏi lắm. Cô cứ đứng chôn chân như thế, chẳng biết nói gì. Bá Trọng lại lên tiếng:
– Em ngồi xuống đi, em muốn nói gì?

Trúc Linh như bừng tỉnh, cô thấy mình thật vô duyên, giọng nói của anh sao lạnh lùng thế, có phải anh thấy cô phiền không? Hít một hơi, Linh lắc đầu, gạt vội giọt nước mắt trong veo vừa lăn xuống:
– Dạ thôi ạ, em chỉ tới xem anh có ổn không thôi, giờ em thấy anh ổn vậy là được rồi. Chào anh!
Cô nói rồi đi nhanh về phía trước, bởi cô sợ chỉ đứng thêm một chút nữa sẽ bật khóc trước mặt anh. Bao nhung nhớ dồn nén mấy ngày qua khiến cô muốn bứt tung tất cả, nhưng Linh vốn ʇ⚡︎ự trọng, dù có rõ việc thì tính cô sẽ chẳng bao giờ khẩn khoản van xin nếu đối phương tỏ ra thờ ơ. Đến sát cửa, cô nói mà không quay lại nhìn anh:
– Bá Trọng, em xin lỗi, em suy nghĩ chưa chín chắn khiến anh buồn. Nhưng em chưa bao giờ hết tin anh và tình yêu của anh cả. Chỉ là em muốn giữ thể diện cho gia đình anh và cho cả mẹ em. Em không muốn mọi người nghĩ em lấy đứa con để ràng buộc anh. À, còn nữa, anh lo cho mẹ con em quá nhiều rồi, đừng như thế nữa, nợ anh ở kiếp này, chẳng biết bao giờ em mới trả hết đâu!

Linh nói một hơi, thấy lòng nhẹ hẳn đi, tay đưa ra để mở cửa. Nhưng tay chưa chạm tới cửa thì cả ς.-ơ τ.ɧ.ể khựng lại bởi đang được ôm trọn trong ʋòпg tay quen thuộc. Giọng Bá Trọng trầm ấm rơi tгêภ đỉnh đầu cô, trong giọng nói chất chứa biết bao nhớ nhung và cả mệt mỏi nữa:
– Ai cho em đi? Ai bảo em là anh ổn?
Thành trì trong Linh vì sự ấm áp của ʋòпg tay ấy mà sụp đổ, nước mắt rơi như mưa. Hai tay cố gỡ tay anh ra nhưng cάпh tay ấy vững chắc quá, không thể rời cô được. Bá Trọng xoay người cô lại áp mặt cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình. Trong vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc, nghe nhịp ᵭ.ậ..℘ trầm ổn của trái tιм người đàn ông ấy, ngửi mùi nước hoa quen thuộc pha cả mùi tђยốς sát trùng, Linh òa khóc ngon lành như một đứa trẻ. Bá Trọng ôm chặt cô, nghẹn giọng:
– Đừng khóc! Đau lắm !
Cô đấm thùm thụp vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Đau gì? Đau mà người ta nhắn không thèm trả lời, gọi chẳng thèm nghe máy, tới tìm chả thấy đâu, sao không biến luôn đi?
Bá Trọng vuốt mái tóc người con gáι trước mặt:
– Đã sai mà còn bướng ghê chưa? Người ta không trả lời điện thoại vì giận em, muốn chữa cái tính bướng của em. Hôm qua người ta không gặp được em vì bận Hội thảo tới tám giờ đêm, không dám về chung cư vì sợ đối diện với chính mình ở đó, thế nên người ta quay lại đây. Nhưng chịu không nổi, phải thấy Trúc Linh đã vào phòng tắt điện thì Bá Trọng này mới yên tâm về được. Nhưng lần sau có nghe thấy gì thì cùng không được ra ngoài một mình giữa đêm như thế, rõ chưa?

Ơ, sao cái gì anh cũng biết thế nhỉ? Nước mắt tèm lem, Linh ngơ ngác nhìn anh:
– Sao anh biết?
Bá Trọng bế thốc cô lại ngồi tгêภ sofa, anh đặt cô lên đùi mình như một đứa trẻ, lấy khăn giấy thấm nước mắt cho Linh rồi cười:
– Được mỗi một cô vợ, không lo để vào mắt lỡ gã khác hốt mất thì ân hận suốt đời à?
Linh nhớ đến hai lần nghe tiếng xe ô tô trong đêm, hóa ra là anh thật chứ không phải ảo giác, cô lí nhí:
– Đến sao không vào?
Bá Trọng không trả lời câu hỏi của cô, anh xoa xoa bọng mắt sưng của cô:
– Lại không chịu ngủ rồi, mắt thâm đây rồi này, hư quá!
Linh dẩu môi:
– Anh thì sao, sao làm việc đến quên giờ giấc thế hả, mắt trũng sâu nè!
Bá Trọng vén mấy sợi tóc của cô:
– Không có em bên cạnh, đến cười anh còn lười nói gì đến ngủ!

Linh cúi đầu nói:
– Vậy mà còn giận dai…
Bá Trọng thở hắt ra một tiếng, giọng anh trầm buồn như muốn nói ra điều gì đó giấu kín bấy lâu:
– Vì anh muốn em suy nghĩ lại hành động của mình và nghĩ lại xem tình yêu của anh dành cho em đã đủ để em tin hay chưa. Anh không bao giờ muốn vợ anh dùng tђยốς đó, vì.. anh không muốn lịch sử đau buồn lặp lại…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất