Tác giả : An Yên
Chị Hằng cố ý kéo Linh lại một góc khác rồi nói khẽ:
– Linh, lát em cũng thay áo đi, ɾượu văng sang cả váy của em rồi kìa!
Linh lúc này mới nhìn xuống chiếc váy tгêภ người, những vết ɾượu màu nho in hằn tгêภ váy. Cô cười:
– Dạ không sao đâu chị, lát xong em về phòng trọ thay đồ ạ! Ngại quá, một bữa tiệc như thế mà em lại gây sai sót! Mà chị ơi, chiếc ly ấy đắt lắm ạ chị?
Chị Hằng gật đầu:
– Ừ, nó là pha lê cao cấp, không phải như thủy ϮιпҺ đâu. Trợ lý Nga cũng biết chọn cái để vỡ ghê!
Linh ghé tai chị:
– Thôi, chắc chị ấy cũng chẳng để ý nên va vào em, chứ gây chuyện với em lúc ấy được gì đâu ạ?
Chị Hằng nguýt Linh:
– Cô đấy, thật thà vừa thôi. Ở cái xã hội này không phải ai cũng như em nghĩ đâu.
Linh gãi gãi đầu mỉm cười:
– Em có chị và anh Trọng lo rồi!
Chị Hằng phì cười, nhìn cô vừa đáng giận vừa đáng thương. Chị lo cái tính thật thà của Linh sẽ làm hại cô trong cái thế giới xô bồ này. Vậy mà Linh như phớt lờ lời cảnh báo của chị khiến Hằng thấy bất an. Trước đây, chị đã từng thấy Nhung ghen với một nhân viên nữ mà tìm đủ cách cho cô ấy buộc phải rời Công ty F, để Nhung đỡ chướng tai gai mắt. Chị Hằng biết nhưng không giúp được gì, cô gáι đó không thân thiết với chị, vả lại chị cũng chỉ là một nhân viên bình thường thôi. Còn Linh, chị thương con bé như em gáι vậy. Vì thế, chị không muốn Linh chịu oan ức. Khi chuyện về bản kế hoạch xảy ra, chị vội nhắn tin ngay cho Bá Trọng theo số điện thoại cậu ấy đưa cho chị hôm mọi người cùng đi ăn. May mắn là Bá Trọng đã kịp thời giải quyết, nếu không chẳng biết chuyện gì xảy ra với Linh nữa.
Mải suy nghĩ, Hằng giật mình khi thấy Linh lay lay chị:
– Chị ơi, chị mệt sao ạ?
Hằng cười:
– À, lâu rồi không uống ɾượu, nếm một chút mà muốn say rồi!
Linh lo lắng:
– Vậy chị đừng uống nữa ạ! Em thấy mấy người xin phép về rồi, hay là chị em mình về đi chị?
Chị Hằng gật đầu:
– Ừ, chị cũng phải về qua nhà tý, lâu nay buổi trưa về được đâu!
Cả hai đi lại chào Chủ tịch Bá Kiên và mọi người. Đứng trước mặt Chủ tịch, Linh lại cảm thấy nét gì đó quen quen mà chẳng thể nhớ ra. Nhưng sợ nhìn ông quá lâu thành ra khiếm nhã nên cô chỉ cúi chào để về. Trong khi Giám đốc Trung cười cười gật đầu ra chiều đồng ý thì vị Chủ tịch lại nhìn cô:
– Con có biết uống ɾượu không?
Vị Chủ tịch này nói năng gần gũi quá. Trúc Linh lắc đầu:
– Dạ xin lỗi chủ tịch, cháu không biết uống ɾượu ạ!
Ông Bá Kiên nhướn mày:
– Thế lỡ sau này phòng đi tiếp khách, đối tác mời ɾượu thì phải làm sao?
Linh chả hiểu sao Chủ tịch lại hỏi đến một nhân viên như cô, từ chối sẽ bị xem là bất lịch sự mà uống ɾượu thì chưa bao giờ cô chạm môi, biết trả lời sao nhỉ? Linh mỉm cười:
– Dạ cháu sẽ chọn một thức uống khác ạ!
Ông Kiên cười:
– Nhưng đối tác vẫn yêu cầu con uống ɾượu?
Linh cúi đầu:
– Dạ, nếu hết đường thì cháu sẽ nhấp môi ạ!
Vị Chủ tịch có vẻ vẫn chưa muốn dừng lại:
– Thế đã được xem là tôn trọng người mời chưa?
Trúc Linh nhìn ông Bá Kiên:
– Dạ cháu nghĩ sự tôn trọng một ai đó là khởi phát từ tâm chứ không phụ thuộc vào việc người đó uống cái gì ạ. Cũng như việc có người mặc đồ hiệu, có người mặc đồ hạ giá ở siêu thị, nhưng điều đó đâu quyết định nhân cách và trình độ của họ đâu ạ? Vẻ bề ngoài quan trọng nhưng không quyết định tất cả, một ly ɾượu đôi khi cũng như cốc nước lọc thôi ạ!
Ông Bá Kiên cười lớn, những người đi cùng ông cũng cười, Giám đốc Trung cũng thế khiến Linh đỏ mặt. cô không biết những lời vừa rồi là đúng hay sai nhưng đó là suy nghĩ thật của cô. Cô cúi mặt nói:
– Xin lỗi Chủ tịch, đó là suy nghĩ của cá nhân tôi, nếu ông thấy không hợp lý thì xin thứ lỗi ạ!
Ông Kiên lắc đầu:
– Không phải, ta không cười con, ta cười vì ta rất vui bởi Giám đốc Trung quả là có mắt nhìn người, đã tuyển được một nhân viên rất thẳng thắn và nhiệt huyết – điều rất cần trong kinh doanh. Tốt lắm, ta yên tâm rồi!
Trúc Linh không hiểu hết ẩn ý trong câu nói đó nên rối rit cảm ơn ông Chủ tịch rồi cùng chị Hằng ra về. Ông Bá Kiên dõi theo bóng dáng cô và gật đầu hài lòng. Vừa ra đến cửa, Linh gặp Phương Nga bước vào, khuôn mặt chị ta hơi đỏ vì ɾượu. Linh cất lời:
– Trợ lý Nga, khi nào chị thay đồ xong thì đưa váy để tôi giặt cho chị nhé! Chị yên tâm, tôi sẽ giặt bằng tay cẩn thận lắm!
Nga cười:
– À, không cần đâu. Đồ của chị quen giặt bằng nước giặt cao cấp rồi. Giặt bằng thứ khác sợ bị ngứa khi mặc đó em, da chị mỏng dễ dị ứng lắm! Để chị bảo người giúp việc giặt cho!
Thấy ánh mắt ái ngại của Linh, Nga nhếch môi:
– Chẳng sao thật mà, cái gì đặt đúng chỗ của nó mới hợp lý mà em. Tạm biệt!
Nga nói xong thì thong thả bước vào trong, chị Hằng cũng kéo Linh ra về. Vừa đi chị vừa nói:
– Thôi, vậy càng khỏe, giặt mấy đồ đắt tiền đó lỡ có chuyện gì lấy đâu ra tiền mà đền?
Linh gật đầu nghe lời chị rồi tạm biệt chị Hằng và lên xe buýt về phòng trọ thay đồ.
Chiều hôm đó, Linh tới gặp Giám đốc Trung:
– Thưa Giám đốc, tôi xin lỗi về sự cố trưa nay ạ. Tiền chiếc ly đó, anh cứ trừ vào lương của tôi đi ạ, anh giúp tôi nhiều rồi, tôi chưa làm được gì lại còn gây rắc rối ạ!
Trung nhìn cô gáι trước mặt, ánh mắt lóe lên mấy tia phức tạp rồi nói:
– Có gì đâu, với lương của tôi thì chiếc ly đó không phải là số tiền lớn, nhưng với lương của em thì nó không nhỏ. Cứ xem đây là món quà tôi tặng em nhân dịp hoàn thành một chiến lược kinh doanh lớn!
Linh xua tay:
– Chiến lược kinh doanh đó là công sức của cả phòng, đâu phải của riêng tôi đâu ạ? Anh còn phải lo cho gia đình nữa, tôi biết anh một mình nuôi bé nên sẽ không ít khó khăn ạ!
Trung lắc đầu:
– Em không phải lo chuyện đó, mình tôi dư sức lo cho con mình mà chẳng cần ai giúp. Chỉ là có một điều tôi hứa với bố mẹ và con của mình rằng sẽ tìm một người mẹ xứng đáng cho nó thì lại lỡ mất rồi…
Linh thực lòng không muốn đi sâu vào chuyện riêng tư của người khác, với Giám đốc trung lại càng không vì cô đã từng bị vợ cũ anh hiểu nhầm. Nhưng trước những lời trải lòng của anh, cô lại muốn nói đôi câu an ủi:
– Giám đốc đừng lo lắng quá ạ, tôi nghĩ một người tốt bụng như anh chắc chắn sẽ tìm được người xứng đáng ạ!
Trung nhìn Linh bằng một ánh mắt rất lạ:
– Thực ra, tôi đã gặp được cô ấy, nhưng lại chậm mất rồi, cô ấy nhận lời cầu hôn của người khác rồi…
Linh mỉm cười:
– Giám đốc Trung, tôi nghĩ cuộc sống này còn nhiều người tốt lắm ạ, chỉ là duyên của anh chưa gặp thôi.
Trung gật đầu:
– Ừ, tôi cũng hi vọng thế. Cảm ơn em!
Linh chào Giám đốc Trung rồi quay lưng bước đi. Vị giám đốc Công ty F dõi theo bóng dáng nhỏ bé và lẩm bẩm:
– Cuối cùng tôi đã gặp lại em, cô sinh viên năm nào đã trưởng thành thật rồi, và em cũng quên mất tôi rồi… Linh, chúc em hạnh phúc!
Chiều hôm đó tan làm sớm hơn vì không phải tăng ca, năm rưỡi chiều Linh và mọi người chuẩn bị ra về thì cô nhận được điện thoại:
– Em nghe đây ạ!
Bá Trọng giọng vui vẻ:
– Vợ xong việc chưa? Nhớ bác sĩ này không?
Linh nhớ ra rằng trưa nay vì gặp sự cố nên cô quên nhắn tin hỏi han anh như thường lệ, cô cười xòa:
– Hì, tất nhiên là nhớ rồi ạ. Em chuẩn bị về ạ!
Bá Trọng nói luôn:
– Chờ anh chút, anh xong việc rồi, anh qua đón em luôn!
Linh chưa kịp nói gì thì anh đã tắt máy. Cô rảo bước xuống cổng Công ty, chừng ba phút sau đã thấy chiếc xe quen thuộc của Bá Trọng. Vừa ngồi vào cạnh anh, Linh thấy Trọng ngạc nhiên nhìn cô:
– Anh nhớ sáng nay vợ mặc bộ khác cơ mà? Có chuyện gì sao?
Linh gãi đầu gãi tai:
– Dạ, trưa nay ăn tiệc ở Khách sạn, ɾượu bắn lên váy nên em về thay ạ!
Bá Trọng nhíu mày:
– Em uống ɾượu?
Linh lắc đầu:
– Dạ không, là do em va phải chị Nga, cả em và chị ấy đều bị ɾượu bắn vào, lại còn… vỡ ly nữa ạ. Nhưng giám đốc Trung đền chiếc ly cho em rồi ạ!
Cái thật thà của Linh luôn khiến Bá Trọng lo lắng cho cô người yêu bé nhỏ. Linh không yếu đuối, nhưng lại rất thẳng thắn và thật thà. Giữa một xã hội thật giả lẫn lộn thế này, những ưu điểm của cô đôi khi lại thành nhược điểm. Điều may mắn là Linh không ủy mị mà luôn cứng cỏi đối mặt với mọi thứ nên cô như một bông hồng đầy gai nhọn, đẹp đẽ ʇ⚡︎ựa một tình yêu chân thành nhưng luôn sẵn sàng chĩa nhọn những chiếc gai để đối đầu với những kẻ làm tổn thương mình.
Xe rẽ vào Chung cư, hôm nay cô và anh đều được nghỉ sớm nên quyết định sẽ nấu bữa tối chứ không đi ăn bên ngoài. Bá Trọng thích cái cảm giác gia đình đầm ấm này, những khao khát về một mái ấm lại nhen nhóm lên trong lòng vị bác sĩ cực phẩm. anh lấy đồ trong tủ lạnh ra rồi thay đồ và phụ cô nấu nướng. Thực ra, chuyện trưa nay dĩ nhiên là anh biết. Hỏi Linh để nghe và rõ về cảm xúc của cô thôi, nhưng chị Hằng nói đúng, Linh luôn suy nghĩ đơn giản như thế. Và Bá Trọng muốn tâm hồn cô cứ trong trẻo như thế, để anh được chở che cho cô.
Bá Trọng vui vẻ nhặt rau và nói:
– Linh, lát chúng ta có khách đấy!
Linh tròn xoe mắt:
– Ơ, sao anh không nói để em chuẩn bị thêm đồ ăn? Có phải gia đình anh Vĩ không ạ?
Trọng lắc đầu:
– Không, Vĩ hôm nay bận trực nên không tới được, Tú Vi và bé Kem có việc bên nhà ngoại. Lúc đầu anh tính ra nhà hàng ăn kẻo em nấu mệt, nhưng em lại muốn nấu nướng, cũng vừa hay người khách này cũng thích ăn ở nhà nên anh chiều theo ý hai người luôn. Nãy anh cắm cơm dư cho ba người ăn rồi, kể cả em thêm baby trong bụng nữa vẫn OK, yên tâm đi!
Trong lúc Trúc Linh vừa tò mò về vị khách lại vừa lo lắng không biết mình chuẩn bị đã chu đáo hay chưa thì Bá Trọng lại vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa huýt sáo. Cô nhăn mặt:
– Anh hay nhỉ? Chả lo lắng gì cả? Anh xem giúp em thế này đã ổn chưa? Khách là bạn anh hay sao để em biết chứ!
Bá Trọng tròn mắt nhìn cô:
– Em hỏi gì nhiều thế? Người này ăn uống đơn giản lắm, em không phải lo đâu. Quá trời đồ ăn rồi mà em cứ lo làm gì?
Linh nhìn lại những thứ ban nãy anh lấy trong tủ lạnh ra, thảo nào anh đưa ra nhiều thế, cô lại cứ tưởng anh đói bụng vì hôm nay phẫu thuật nhiều quá.
Hai người vừa nấu nướng xong và bày đồ ăn ra bàn thì tiếng chuông cửa vang lên. Bá Trọng định đi ra mở cửa thì Linh níu tay anh lại:
– Khoan, anh xem em thể này đã ổn chưa, hay để vào tắm thay đồ lát em ra sau!
Bá Trọng mỉm cười trấn an cô:
– Em lúc nào chả ổn. Em muốn vào tắm cũng được, không thì tắm rửa sau cũng không sao!
Trúc Linh nghĩ khách tới nhà mà mình đang tắm thì bất lịch sự quá nên chỉnh sửa lại đầu tóc, tháo tạp dề ra rồi cùng Bá Trọng ra mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, Linh trố mắt vì người đứng trước mặt cô không ai khác chính là Chủ tịch Tập đoàn nông sản Trương Bá Kiên. Ngạc nhiên hơn nữa là người đàn ông đứng cạnh cô mở miệng chào một tiếng:
– Ba!
Ba? Là bố của anh sao? Ôi trời, màn chào hỏi ban trưa của cô với bố anh là một chiếc ly pha lê bị vỡ tan tành và những vết ɾượu tгêภ váy, sau đó còn là màn đáp trả rất thẳng thắn của một nhân viên trẻ về việc uống ɾượu trong kinh doanh. Sao cô lại có những màn ra mắt bố mẹ chồng kì lạ vậy trời? Đang ngỡ ngàng tột độ trước thân ảnh đừng trước cửa phòng, Linh chỉ kịp lắp bắp:
– Chủ… chủ…tịch!
Ông Bá Kiên bật cười:
– Con dâu không định mời ta vào sao?
Lại y như lần bà Minh Châu tới, Linh để ba anh đứng ngoài vì ngạc nhiên. Nghe ông nói, cô giật mình:
– Dạ…dạ…không phải ạ, tại cháu…cháu…ngạc nhiên thôi ạ! Mời Chủ tịch ạ!
Bá Trọng ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt, không thèm nói gì với cô, trông cô lếch thếch thế này chắc anh hài lòng lắm, lát nữa sẽ biết tay cô!
Ông Bá Kiên bước vào căn hộ, đưa ánh mắt hài lòng nhìn một ʋòпg rồi dừng lại ở bàn ăn với những món còn nóng hổi:
– Chà thịnh soạn quá!
Linh bối rối:
– Dạ, anh Bá Trọng mới nói sẽ có khách, cháu cũng không biết đó là ai cả, có gì sơ suất mong chủ tịch thông cảm ạ!
Bá Trọng liếc cô:
– Linh, đây đâu phải Công ty mà một chủ tịch, hai chủ tịch thế? Em thoải mái đi, ba dễ tính lắm!
Thoải mái mà được à, đồ bác sĩ ác ᵭộc, toàn đưa cô vào chuyện đã rồi. Linh bấu hai tay vào nhau, đưa ánh mắt hết nhìn ông Kiên rồi sang Trọng. Thảo nào mà thấy quen, ba con anh giống nhau thế cơ mà. Cô đang ρhâп vân không biết nói gì thì ông Kiên lên tiếng:
– Trọng nói đúng đấy, con thoải mái đi, người một nhà cả mà! Trưa nay ta biết con chả làm gì cả, nhưng cuộc sống là thế, có những cái gai cứ nhẹ nhàng nhổ đi là xong. Còn chuyện uống ɾượu, ta trêu con đấy, con sợ à?
Không sợ nhưng run lắm ý Chủ tịch ạ. Nghĩ là thế nhưng Linh vẫn cười:
– Dạ không sao ạ, cháu cảm ơn bác. Mời bác lại dùng bữa ạ!
Bữa cơm rất ấm cúng, ba con anh nói chuyện vui vẻ về công việc và gia đình. Ông Bá Kiên rất thích thú với những món ăn Trúc Linh nấu nên cô cũng đỡ căng thẳng. Dọn dẹp xong xuôi, cả ba cũng ngồi ăn trái cây. Ông Kiên nhìn đồng hồ rồi nói:
– Ba mươi phút nữa ba ra sân bay!
Bá Trọng nhíu mày:
– Ba không nghỉ lại sao ạ?
Ông Kiên lắc đầu:
– Không, mọi người về lúc chiều rồi, ba đi kiểm tra nhà xưởng một chút rồi ghé qua đây xem hai đứa thế nào thôi. Phải về chứ, mẹ con ngủ một mình không quen đâu. Vả lại, tôi ở đây thì anh làm ăn được gì? Anh lại chả muốn lão già này biến sớm ý chứ!
Bá Trọng cười lớn:
– Ba hiểu con thế! Lát chúng con đưa ba ra sân bay!
Ông Kiên gật đầu:
– Anh khác gì tôi hồi trẻ đâu!
Bố mẹ anh là những người thuộc thế giới giàu sang nhưng có tâm hồn thật trẻ trung và dễ chịu khiến Linh thấy thoải mái hẳn. Có lẽ may mắn đến nhiều quá nên cô gáι nhỏ quên hết mọi áp lực, mọi lo lắng và cả những bão giông có thể kéo đến bất chợt…