Chạm tay vào hạnh phúc chương 27

Vũ Linh 362

Tác giả : An Yên

Tối hôm đó, Trúc Linh lại tăng ca. Sáu giờ chiều, chị Hằng quay sang cô:

– Linh, tối nay chắc mười giờ mới xong đấy. Chị em mình đi ăn thôi, kẻo dạ dày của em lại réo bây giờ!

Linh gật đầu:

– Dạ, giờ mình ăn gì chị nhỉ?

Chị Hằng ghé tai cô:

– Giờ này căng – tin đóng cửa rồi, chị em mình ra quán ăn bún bò nhé, được không?

Vì trong phòng kinh doanh một số người đã đi ăn, một số lại có người thân cẩn thận đưa cơm đến nên còn mỗi chị Hằng và Linh. Cô vui vẻ gật đầu rồi cùng chị bước xuống cổng Công ty. Vừa ra khỏi thang máy, điện thoại cô chợt reo lên:

– Bá Trọng, anh xong việc chưa ạ? Anh ăn chưa đấy?

Tiếng nói ấm áp vủa Bá Trọng vang bên tai cô:

– Em đang làm gì?

Linh hồn nhiên cười:

– Dạ tối nay em tăng ca nên đang cùng một chị trong phòng chuẩn bị đi ăn ạ!

Bá Trọng cười:

– Anh đang đợi em trước cổng công ty, em xuống đi, anh đưa hai chị em đi ăn!

Linh tròn xoe mắt ngạc nhiên:

– Sao anh biết em tăng ca mà đợi ạ?

Bá Trọng mỉm cười:

– Anh đoán thôi, người yêu ạ!

Linh tắt máy rồi kéo tay chị Hằng:

– Đi chị, anh Bá Trọng sẽ đi ăn cùng chị em mình ạ!

Chị Hằng giật tay lại:

– Thôi, hai đứa đi đi, chị đi vậy mất hay, như kì đà cản mũi!

Linh lắc đầu cười trong veo:

– Không đâu ạ, chúng em còn nhiều thời gian cạnh nhau mà chị. Đi đi ạ, chị sẽ thấy anh ấy rất tốt bụng!

Cô cả nói cả kéo tay chị Hằng khiến chân chị cũng phải bước theo. Vừa tới cổng, thấy chiếc Mescerdes – May bach dựng đó cùng người đàn ông đang vẫy tay cho Linh, chị
Hằng trố mắt:

– Linh…em nói…em nói….cậu kia á?
Linh gật đầu:
– Vâng, chị quen anh ấy ạ?
Chị Hằng ᵭάпҺ nhẹ lưng cô:
– Con quỷ, cỡ chị sao quen được người đi xe xịn thế? Đại gia đấy, đó là siêu xe!
Linh thì thầm vào tai chị:
– Lúc đầu em cũng ngại lắm ạ, vì nhà em nghèo nên nấn ná mãi. Nhưng chính anh ấy xóa hết khoảng cách. Anh ấy chân thành lắm, từ từ em kể chị nghe. Đi thôi!
Hai chị em bước tới gần Bá Trọng, Linh nhoẻn cười:
– Bá Trọng, đây là chị Hằng làm cùng phòng với em ạ!
Trọng cúi chào chị Hằng:
– Chào chị, em là Bá Trọng, người yêu Trúc Linh ạ!
Chị Hằng hơi ngại ngùng với chàng trai cực phẩm trước mặt:
– Chào em, chị có nghe Linh kể về em. Đã bảo chị không đi mà con bé cứ…

Bá Trọng bật cười:
– Không sao đâu chị ơi, càng đông càng vui ạ. Chị không phải lo phá vỡ không gian riêng tư của chúng em đâu ạ! Hai chị em lên xe đi!
Trọng mở cửa sau để Linh ngồi cùng chị Hằng, sợ chị ngồi một mình ở ghế sau lại ngại. Nhưng cả hai chưa kịp vào xe thì một thanh âm vang lên:
– Mọi người đi ăn sao?
Linh quay lại – là chị Phương Nga, cô cúi chào:
– Trợ lý Nga, cô cũng tăng ca sao ạ?
Phương Nga bước tới:
– Tôi cũng chiến ᵭấu cùng mọi người mà!
Trong khi chị Hằng chào Nga thì Trọng nhíu mày:
– Trợ lý?
Linh quay sang anh:
– Dạ, em quên khoe với anh, chị Nga là trợ lý giám đốc mới của Công ty em từ sáng nay ạ!
Trọng đưa ánh mắt nghi ngờ đá sang Nga:
– Vậy sao?
Chị Hằng nhìn một màn trước mắt thì tò mò:
– Mọi người quen nhau sao?
Linh gật đầu :
– Dạ, trợ lý Nga là bạn học cấp ba của anh Bá Trọng ạ. Sáng nay em cứ nghĩ chị ấy không nhớ em, vì em mới gặp chị Nga hai lần, nhưng không ngờ chị ấy vẫn nhớ em ạ!
Chị Hằng gật đầu thấu hiểu, Nga lên tiếng:
– Em và Bá Trọng hồi cấp ba … rất thân đấy chị Hằng!

Bá Trọng nhếch môi:
– Cậu cứ hay đùa dai. Chúng ta chỉ là bạn cùng lớp , tôi không muốn vợ chưa cưới hiểu nhầm nha!
Linh cười tươi:
– Không sao đâu anh, chị ấy là gì cũng là quá khứ rồi mà Bá Trọng, thoải mái đi ạ!
Mọi người cùng cười, Nga nói:
– Tôi đi cùng cho vui được không? Ăn một mình cũng buồn…
Linh gật đầu:
– Dĩ nhiên là được ạ!

Bá Trọng lại mở cửa ghế tгêภ và quay sang Linh:
– Trúc Linh, em ngồi phía tгêภ đi, chị Hằng và Nga ngồi phía sau!
Trọng để ba người phụ nữ ngồi vào xe rồi thong thả lái xe tới một nhà hàng. Anh vui vẻ chọn món cùng mọi người và cứ luôn miệng dặn Linh không được ăn cay hay đồ cứng vào buổi tối. Cô cười:
– Anh cứ xem em như con nít ý!
Anh vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô, ánh mắt ôn nhu nhìn Linh như chốn không người:
– Hơn con nít ý chứ! Anh không muốn mẹ của các con anh lại đau dạ dày!
Cô đỏ mặt:
– Anh này, bác sĩ tiêu hóa rồi nhìn đâu cũng ra Ьệпh nhân!
Chị Hẳng vui vẻ lắm, chị mừng cho Linh có một người đàn ông tốt yêu thương. Chỉ có Phương Nga đang nắm chặt tay dưới bàn dù mặt vẫn cười tươi khi thấy màn tình cảm trước mặt:

– Hai người làm tôi tủi thân quá!

Linh xua tay:

– Anh Trọng hay giỡn vậy đó chị!

Chị Hằng nói vào:

– Cậu nhanh cưới nó mà chăm, chị cũng nhắc muốn rớt miệng chuyện ăn uống!

Linh xịu mặt:

– Em sướиɠ nhất vì được nhiều người quan tâm, nhưng anh chị làm thế em dễ ỷ lại đấy ạ!

Trọng vừa gắp thức ăn cho Linh vừa nói:

– Vì em xứng đáng! Ăn đi, ra giêng mập hơn mặc váy cưới cho đẹp, xây xong nhà dưới quê là cưới luôn đấy!

Linh đỏ mặt:

– Tự nhiên nói chuyện không đâu!

Nga thấy vậy vội lên tiếng:

– Hai người định xây nhà ở quê sao?

Linh lắc đầu:

– Dạ tụi em chưa có kế hoạch gì đâu chị ơi, nhà dưới quê là nhà của mẹ em ạ!

Nga gật gù tỏ ra hiểu chuyện rồi tiếp tục ăn, còn chị Hằng vui mừng ra mặt:

– Vui quá, vậy là sang năm được ăn cỗ rồi!

Ăn uống xong xuôi, Bá Trọng đưa mọi người về Công ty, anh nói nhỏ vào tai Linh khi cô vừa xuống xe:

– Lát chắc về muộn, em gửi xe lại đây, anh đón về nha!

Linh xua tay:

– Không sao đâu ạ, em quen rồi mà! Anh bận việc, trời lại lạnh nữa!

Bá Trọng xốc lại áo khoác cho cô rồi cười:

– Ngốc, tối nay anh dành cho em mà, không bận gì hết, lạnh lại càng cần anh đón, đi xe máy lạnh lắm!

Linh thấy ấm lòng, anh luôn chỉn chu như vậy. Cô tạm biệt anh rồi cùng mọi người vào làm việc. Tối đó, cả phòng kinh doanh hăng say đến quên cả thời gian để đưa ra bản kế hoạch kinh doanh. Hợp đồng lần này lớn nên ai cũng tập trung cao độ, bàn bạc kĩ lưỡng để đưa ra bản kế hoạch hoàn hảo nhất. Khi mọi việc xong xuôi vừa vặn mười giờ đêm, mọi người dù căng thẳng nhưng ai nấy thở phào nhẹ nhõm vì công việc đã hoàn thành.

Trúc Linh còn nán lại kiểm tra tài liệu đã lưu và cất cẩn thận rồi bước ra cửa. Từng đợt gió lạnh thổi tốc vào người, cô cầm điện thoại tính gọi Bá Trọng cứ ở nhà, nhưng chưa kịp gọi, cô đã thấy tin nhắn đến:

– Em xong chưa? Anh đợi phía dưới nha!

Cô tắt đèn, đóng cửa cẩn thận rồi chạy xuống cổng vì lo anh đợi lâu. Bá Trọng mỉm cười khi thấy bóng dáng bé nhỏ của cô chạy ra:

– Trời, nhớ anh đến mức đó sao?

Linh vừa thở vừa nói:

– Em sợ anh đợi lâu ý, lạnh quá!

Cô xoa xoa tay vào nhau, Bá Trọng nhanh tay mở cửa cho cô rồi ngồi vào ghế và lái xe đi. Xe lăn bánh được một quãng, Linh bảo:

– Ơ, Bá Trọng, đây đâu phải đường về phòng trọ của em,?

Bá Trọng tủm tỉm:

– Về chung cư cho ấm, phòng trọ lạnh lắm!

Không hiểu hết ý nghĩa câu nói đó, Linh cố gắng giải thích:

– Không đâu, phòng trọ nhỏ nên ấm mà. Vả lại, phòng em ở giữa, các phòng khác chắn hết gió rồi còn đâu!

Bá Trọng liếc sang cô:

– Chỗ anh ấm hơn ! Ngồi yên!

Trúc Linh đành xịu mặt ngồi yên để anh chở về chung cư. Xe dừng ở tầng hầm, Bá Trọng kéo cô vào thang máy. Tay anh thật ấm khiến cô cứ muốn để mãi tay mình trong đó. Tiếng ” ting ” vang lên, Bá Trong vẫn nắm tay cô kéo về căn hộ của anh. Cả một quãng đưỡng anh chả nói câu gì, mặt còn đăm đăm có vẻ căng thẳng khiến Linh chả dám mở miệng hỏi nữa. Khi cάпh cửa khép lại, Trúc Linh mới lên tiếng:

– Trọng, anh làm gì mà cứ im im thế, em sợ đấy!

Bá Trọng bật cười:

– Sợ gì? Anh có hư đâu mà sợ? Anh chở em về đây để chứng minh rằng Bá Trọng này không đưa phụ nữ về nhà, ngoài Trúc Linh!

Cô đấm nhẹ ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Em có bảo không tin anh đâu mà phải chứng minh? Đã vậy cứ im im làm em căng thẳng!

Bỗng cô cảm nhận một lực kéo cả ς.-ơ τ.ɧ.ể mình vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm. Mấy ngày rồi cô mới gặp anh, được hít hà hương nước hoa nam tính pha chút mùi tђยốς sát trùng rất đặc trưng của bác sĩ mà giờ đây cô không hề thấy khó chịu nữa. Cô thoải mái ôm lấy tấm lưng rộng, nghe âm thanh khàn khàn vang lên tгêภ đỉnh đầu:

– Anh nhớ em!

Linh thủ thỉ:

– Em cũng vậy, rất nhớ anh!

Cảm nhận sự ấm áp và vững chãi trong vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấy, mọi mệt mỏi, căng thẳng trong cô như tan biến hết cả. Trúc Linh chợt thấy Bá Trọng bịt mắt cô lại rồi dẫn cô đi. Chưa quen với bóng tối, cô lo lắng:

– Trọng, anh làm gì đấy?

Bá Trọng cười:

– Yên tâm,anh chưa ăn ϮhịϮ em đâu, anh nuôi cho mập đã!

Một phút sau, anh từ từ hé bàn tay ấm. Trúc Linh ngơ ngác nhìn phòng ngủ được anh trang trí đầy bóng bay và đèn nến. Những ngọn nến thơm dìu dịu thật dễ chịu, những giỏ hoa hồng nho nhỏ đủ màu sắc được xếp đặt ϮιпҺ tế, một chiếc bàn nhỏ có đặt mấy d᷈-i᷈a hoa quả và bánh cùng ɾượu vang. Linh quay sang anh:

– Bá Trọng, hôm nay là dịp gì sao?

Bá Trọng lấy ra từ túi áo một chiếc hộp nhung xinh xắn và bất chợt qùγ xuống trước mặt cô:

– Dương Trúc Linh, Trương Bá Trọng chỉ là một bác sĩ nên khô khan, không giỏi ăn nói, chỉ biết yêu em và làm mọi thứ vì em thôi. Làm vợ anh, được không?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất