Chạm tay vào hạnh phúc chương 22

Vũ Linh 456

Tác giả : An Yên

Bá Trọng chở Trúc Linh về phòng trọ, chờ cô mở khóa phòng, bật đèn lên rồi nói:

– Linh, ngày mai mình về quê nhé!

Linh tròn mắt:

– Ơ, sao anh biết ý định của em hay vậy? Em cũng định sáng mai về sớm rồi tối mai lại xuống đây, nhưng anh thì…

Trọng nháy mắt với cô:

– Thế em không cho anh về sao?

Trúc Linh cúi đầu:

– Dạ không phải. Vì…em chưa nói chuyện chúng mình với mẹ…

Trọng khép cửa phòng và nhìn cô:

– Em chưa tin anh sao?

Linh lắc đầu xua tay:

– Không phải đâu mà, vì mọi thứ mới mẻ quá, chính em cũng đang thích nghi, nên em nghĩ cần thời gian thôi…

Trọng kéo cô ngồi xuống ghế:

– Chúng ta quả là mới gặp nhau, nhưng tình cảm thì cả năm trời rồi còn gì? Anh muốn em luôn vui vẻ thoải mái khi yêu anh. Em có chuyện khó nói phải không?

Trúc Linh im lặng. Bá Trọng đâu đã hiểu hết gia cảnh của cô. Linh không sợ nghèo, bởi nghèo mà sạch còn gấp vạn lần những kẻ giàu mà xảo trá. Nhưng chuyện ba mẹ cô, làng tгêภ xóm dưới đều biết cả, nhà nội cô ra sao xóm làng biết, nhưng anh sẽ nghĩ gì khi gia đình cô không trọn vẹn? Ba cô giàu có mà hắt hủi mẹ con cô ra khỏi nhà, rước vợ bé về.

tình cảnh đó từng khiến cô ċăm hận đàn ông, chẳng tin tưởng gì vào hôn nhân cả. Thế nhưng, gặp anh và yêu anh, được sống trong tình cảm yêu thương của mẹ anh, cô hiểu rằng những gì mình hiểu trước đây là phiến diện. Tuy nhiên, nhà anh giàu có như vậy, danh giá như vậy, dù mẹ anh không coi trọng giàu nghèo nhưng kết tình thông gia với một gia đình đổ vỡ, liệu họ có vui vẻ không?…

Linh lặng thinh không nói. Mấy phút sau, cô cảm nhận bàn tay ấm áp của anh đang xoa xoa tay mình:

– Linh, em đừng suy nghĩ, anh không ngại gì cả. Em có một người ba không tốt, thì sau này ba anh sẽ cho em sự che chở, em có một người mẹ chịu đựng hi sinh, thì sau này anh sẽ cùng em bù đắp cho mẹ. Ba mẹ em chia tay đâu phải lỗi của mẹ con em, sao em phải suy nghĩ? Em đã làm mọi thứ tốt nhất cho mẹ rồi mà!

Linh ngỡ ngàng nhìn anh:

– Bá Trọng, sao…sao…anh biết…

Trọng gật đầu:

– Ừ, anh biết lâu rồi, từ khi chưa nói lời yêu em. Anh nói vậy để em hiểu không phải tới khi nói yêu em, anh mới tìm hiểu về gia cảnh em. Với anh, chỉ cần anh muốn thì việc gì cũng sẽ biết.

Trúc Linh vẫn cúi mặt:

– Vì gia đình anh danh giá như vậy nên em…

Trọng vuốt mái tóc cô:

– Em gặp mẹ anh rồi đấy, bà rất thoải mái. Và anh nghĩ bà cũng biết về gia cảnh em rồi, bà sẽ càng yêu thương em hơn. Quá khứ không bao giờ quyết định tương lai nếu hiện tại em cố gắng sống lạc quan, em hiểu không? Đừng nghĩ ngợi nữa, sáng mai anh chở em về nhà, cả tháng chưa về rồi!

Trúc Linh không biết anh còn rõ những gì về cô, hóa ra lâu nay, điều cô khó nói nhất thì anh đã thấu rồi. Người đàn ông này tốt với cô như thế, hiểu cô như thế, cô đâu còn lí do gì để từ chối chứ? Trúc Linh bất giác ʋòпg tay nhoài người ôm lấy cổ Bá Trọng:

– Bá Trọng, cảm ơn anh đã ở bên em!

Cô nói mà cảm giác khóe mắt mình cay cay. Trong căn phòng trọ nhỏ, anh ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ lưng cô:

– Được rồi, không suy nghĩ nữa nhé! Trúc Linh mạnh mẽ lắm miệng đâu rồi?

Linh vẫn sụt sịt:

– Đây, nhưng đang bị ҳúc ᵭộпg ý!

Bá Trọng phì cười trước biểu hiện đáng yêu của cô:

– Thôi, mắng mỏ anh vài câu đi mà, em như thế này anh không quen!

Linh cười:

– Mắng mỏ gì chứ, đáng yêu thế này, ai dám mắng! Mai anh rảnh hay sao mà chở em đi vậy? Đi cả ngày đấy! Mà thôi, anh về đi kẻo khuya!

Trọng gật đầu:

– Ừ, mai anh sắp xếp công việc được. Tuần sau anh khá bận vì có Hội thảo công bố đề tài mà anh nghiên cứu một năm nay, nên em phải lo giữ sức khỏe, chú ý ăn đúng giờ nghe chưa?

Trúc Linh gật đầu và cười:

– Rồi rồi, anh làm như em là con nít ý!

Bá Trọng cong ๒.ờ ๓.ô.เ phong tình:

– Ừ, không phải con nít, mà đến hôn cũng phải dạy!

Trúc Linh đấm vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Cái đó mới mẻ, chưa biết phải học. Thế giờ anh có định về không?

Bá Trọng giọng năn nỉ:

– Cho anh ở lại đây đi, anh hứa sẽ ngoan mà!

Trúc Linh lắc đầu nguầy nguậy:

– Không được, làm thế kì lắm. Đây là khu trọ, em không làm vậy được!

Trước đây, có mấy bạn sinh viên đưa bạn trai về ở qua đêm, gây nhiều ồn ào phiền phức cho bác chủ trọ, còn có cả ᵭάпҺ ghen nữa. Vì thế, Linh không bao giờ để lặp lại sai lầm đó. Tính cô thẳng thắn, tình yêu không có nghĩa là cứ phải cứ kè kè cạnh nhau, miễn là hướng về nhau, nghĩ cho nhau.

Nhìn biểu hiện khó xử của cô, Bá Trọng nói:

– Được rồi, nhưng phải cho người yêu ôn lại bài học lúc nãy đã!

Rồi anh chàng bác sĩ lại mút mát ๒.ờ ๓.ô.เ xinh như trẻ con nhấm nháp một chiếc kẹo yêu thích. Hơi thở bạc hà nam tính cùng huơng ɾượu vang khiến Linh như ngây ngất, đắm chìm trong nụ hôn ấy. Môi lưỡi lại dây dưa quấn quýt không dứt, cho đến khi cả hai ς.-ơ τ.ɧ.ể nóng rẫy lên, Trúc Linh cuống quýt đẩy Bá Trọng:

– Trọng, hư lắm rồi đấy!

Bá Trọng lưu luyến cúi xuống mút mát ๒.ờ ๓.ô.เ đã sưng đỏ của cô rồi cười:

– Hư với mỗi Trúc Linh thôi mà!

Cô kiễng chân chủ động đặt một nụ hôn lên má anh:

– Không định về à? Sáng mai em mà ngủ nướng là lỗi của anh đấy!

Bá Trọng búng mũi cô:

– Trước nói chuyện tới một giờ sáng có kêu buồn ngủ đâu!

Dùng dằng mãi Bá Trọng mới chịu ra về sau khi dặn cô đóng cửa cẩn thận. Trúc Linh dạ vâng rồi giục anh về kẻo trễ. Cô đã ở đây hơn bốn năm rồi, nhiều đêm hè nóng quá còn chả đóng cửa phòng, chỉ khóa cổng rồi mở phòng vậy ngủ nữa cơ. Nhưng giờ đang là mùa đông, với lại nay có thêm chiếc xe máy nên Linh cần cẩn thận hơn.

Bá Trọng đi bộ ra đường, đang định mở cửa xe thì ánh mắt anh bỗng dừng lại ở một chiếc xe máy phía đối diện ngõ vào khu trọ và hai thanh niên ngồi vắt vẻo tгêภ đó. Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, sao lại có người còn ngồi ngoài đường thế nhỉ? Trọng nhàn nhã ngồi vào ghế lái, quét ánh mắt một lượt. Ngoài chiếc xe đó ra, đường sá vắng tanh. Mùa đông mà, trừ việc gấp gáp thì đâu mấy ai ra đường giờ này. Anh nổ máy và lướt xe đi, xem như không có chuyện gì.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Trọng thấy hai gã thanh niên đang dõi theo mình, anh vẫn điềm nhiên cho xe chạy chầm chậm. Lúc xe chuẩn bị rẽ ra đường lớn thì Trọng thấy chiếc xe máy bắt đầu di chuyển sang bên kia đường, hướng về ngõ nhỏ vào phòng trọ Trúc Linh. Bá Trọng ngay lập tức lùi mạnh và xoay xe. Anh để ý hai gã kia khựng lại khi thấy anh quay đầu xe. Trong khi chúng đang ngỡ ngàng thì Bá Trọng quay ngoắt chiếc Mercedes – May bach rồi nhấn ga lao thẳng về phía chiếc xe máy còn chưa kịp xuống đường. Bá Trọng phanh ” kít ” lại, tiếng ma sát giữa bánh xe với mặt đường vang lên một âm thanh chói tai. Anh bước xuống và hất hàm hỏi:

– Muốn gì?

Hai tên côn đồ mặc áp phông bên trong, ngoài khoác áo da đen, đội mũ lưỡi trai bước xuống xe cười nhạt:

– Ông anh tính đua xe à? Tụi này đứng đây ngắm cảnh thôi, có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới không?

Bá Trọng tiến thêm hai bước, đưa tay Ϧóþ chặt yết hầu gã đứng trước:

– Nói! Ai sai tụi mày tới đây?

Gã côn đồ dùng hai tay gỡ bàn tay Trọng đang như gọng kìm siết lấy cổ hắn. Tên đứng kế bên vội rút chiếc côn sau lưng ra và quay quay rồi vung lên. Nhưng hắn ta chưa kịp giáng vào Bá Trọng thì anh đã đẩy tên đứng trước ngã chỏng quèo lên chiếc xe máy và vung chân đạp thẳng vào tên cầm côn. Chiếc côn bay ra khỏi tay hắn và rơi khô khốc tгêภ đường. Gã đó ngã ra, vội bật dậy rút dao bấm lao về phía Trọng:

– Mẹ kiếp, thằng chó này chán sống rồi!

Bá Trọng liếc hai tên đang lao về phía mình, vội bật người lên, chân anh đạp vào một gốc cây lớn rồi nghiêng người đạp tới tấp vào cả hai tên khi chúng vừa lao tới. Rồi vẫn ở tгêภ không, Bá Trọng nắm đầu hai gã lưu manh chập lại với nhau, không gian vang lên tiếng ” cốp ” khô khốc, ɱ.á.-ύ từ trán hai tên côn đồ chảy xuống thành dòng.

Hai gã kia quẹt ɱ.á.-ύ tгêภ trán và gầm lên:

– Thằng chó!

Bá Trọng đáp chân xuống đất, phủi phủi hai tay rồi lạnh giọng:

– Nói! Ai sai tui bay đến đây?

Một gã nắm chặt thành quyền, vung cú đấm vào mặt Trọng nhưng anh nhanh tay bắt lấy, tay kia đấm túi bụi vào bụng hắn. Tên còn lại vừa quẹt ɱ.á.-ύ tгêภ mặt vừa lao vào Trọng, vung chân đạp anh. Bá Trọng vừa đấm tên này, vừa nghiêng người tránh chân kẻ kia rồi ném luôn tên thứ nhất vào pha đòn đang được tên thứ hai tung ra. Cả hai hai ngã nhào một đống dưới đường. Bá Trọng chỉ tay vào chúng:

– Về báo với kẻ thuê tụi bay, làm điều khuất tất sau lưng Bá Trọng này, hậu quả khó lường đấy!

Hai tên kia nhìn nhau rồi cầm lấy côn và dao, lết lại chiếc xe máy nhưng còn e dè Bá Trọng nên chưa dám dựng xe dậy. Anh buông một tiếng:

– Cút!

Nói xong, Bá Trọng quay lại phía xe của mình. Khi anh ngồi vào xe, hai gã kia mới vội vã dựng chiếc xe máy cũ và nổ máy phóng đi, tên ngồi sau thi thoảng còn lén quay lại nhìn chiếc Mercedes đậu bên đường.

Bá Trọng thở hắt ra một tiếng, có thể hai tên này không hại ૮.ɦ.ế.ƭ Linh nhưng nếu ban nãy anh không quay lại thì chắc chắn cô gặp пguγ Һιểм. Chỗ trọ của Linh khá chật chội, lại đêm hôm, một mình cô khó có thể chống lại hai gã đó. Hiện tại, anh chưa rõ ai là kẻ thuê bọn chúng, nhưng chắc chắn hai gã này nhằm vào Linh. Lúc mới dừng xe, Trọng đã để ý một bức ảnh nhỏ rơi ra từ áo của tên đứng trước. Đó là hình chụp biển số xe anh từ phía sau. Vì thế Trọng mới chắc chắn mục tiêu của chúng. Bọn này đã theo dõi anh và chờ anh đi khuất để ra tay với Linh.

Tối hôm đó, Bá Trọng không về chung cư mà ngủ ngay trong xe. Anh lo sợ rằng chỉ cần anh rời mắt, Trúc Linh của anh sẽ gặp пguγ Һιểм. Dù cô mạnh mẽ nhưng là thân con gáι và với những gì cô đã phải trải qua, cô đáng được chở che…

Bốn giờ sáng hôm sau, chiếc Mercedes – May bach lặng lẽ về chung cư, chuẩn bị cho chuyến về quê cùng cô người yêu nhỏ nhắn, đáng yêu…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất