Tác giả : An Yên
Tối thứ bảy của một tuần sau đó…
Hôm nay không có ca cấp cứu nên sáu giờ tối, Bá Trọng đã rảnh rang lái xe tới phòng trọ của Trúc Linh. Ngõ vào phòng cô nhỏ nên anh để xe phía ngoài và đi bộ vào. Cả tuần nay, bà chủ trọ đã quen với bóng dáng cao lớn cùng cách cư xử lịch thiệp của anh. Bà cứ luôn miệng khen Linh hiền lành nên tốt phước.
Khi anh gõ cửa, cô đang loay hoay chọn đồ. Linh không quen tới những bữa tiệc như thế này. Nếu ăn giản dị theo phong cách của cô thì sợ mất mặt anh, mặc những đồ mẹ anh mua thì lại không quen, trông nó cứ sao sao ý.
Cửa phòng bật mở, Bá Trọng nhìn bộ dạng bí xị của cô thì khép cửa và mỉm cười:
– Người yêu tôi sao lại xị mặt thế kia?
Trúc Linh mặt mày méo xệch, nhăn nhó:
– Bác gáι mua nhiều đồ đẹp mà em không biết mặc gì cho hợp với buổi tối nay ạ! Bạn bè anh toàn người sang trọng nên…em thấy khó xử quá!
Bá Trọng kéo cô vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm của anh:
– Ngốc ạ, em không cần để ý đến người khác, anh bảo em chỉ cần khỏe mạnh và yêu anh thôi mà! Em mặc gì cảm thấy thoải mái là được, anh có quan trọng vẻ bề ngoài đâu!
Linh dẩu môi:
– Anh không coi trọng nhưng mọi người lại có. Em sợ…
Cô chưa nói hết câu, anh đã cúi xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô. Trúc Linh bất ngờ đến mức trố mắt ra, cả người cứng đờ chả biết làm sao. Bá Trọng khép hờ đôi mắt, lưỡi anh ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ ๒.ờ ๓.ô.เ xinh, tay anh kéo sát cô vào người mình. Trúc Linh cảm nhận cả ς.-ơ τ.ɧ.ể anh không còn là sự ấm áp mà đang nóng dần lên và cô cũng vậy. Linh vô thức ʋòпg tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh rồi chẳng biết làm gì tiếp theo cả. Hơi thở gấp gáp của anh khiến cả người cô cứng đờ ra, mọi ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ cảm xúc đều căng cứng cả lên. Cô nghe âm thanh khàn đục vang lên xa xăm:
– Linh…thả lỏng ra…
Cô cứ như cái máy, cả người căng lên rồi lại mềm nhũn ra, Bá Trọng vuốt nhẹ lưng cô, lưỡi anh tách môi cô mà luồn vào trong. Cảm nhận mùi hương bạc hà thanh mát, cảm nhận chiếc lưỡi của anh chạm lấy lưỡi mình rồi quyện lấy, Linh thoải mái ôm chặt anh và khép hờ đôi mi. Bá Trọng mút mát chiếc lưỡi nhỏ xinh rồi chu du trong khoang miệng Trúc Linh. Cô đã quen với sự có mặt đó mà quấn lấy lưỡi anh không rời. Môi lưỡi dây dưa quấn quýt đến khi cô cảm nhận đầu óc mình lâng lâng đến mụ mẫm khó tả, hơi thở của cô gấp gáp, Trúc Linh nhẹ đẩy anh ra. Nhìn ๒.ờ ๓.ô.เ sưng đỏ của cô, Bá Trọng lại cúi xuống miết một đường rồi nói:
– Xin lỗi em!
Trúc Linh liếc anh:
– Nụ hôn đầu của em đấy, người ta còn chưa biết hôn mà, phải dạy từ từ chứ!
Bá Trọng bật cười:
– Dạy lại nhé!
Linh đấm nhẹ ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Anh cưỡng hôn chứ dạy dỗ gì! Lưu manh!
Trọng lại kéo cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình, Linh lại đẩy anh ra:
– Chọn đồ cho em đi, tính ở nhà luôn đấy à?
Trọng gật đầu:
– Ừ, ở nhà với em thích hơn!
Trúc Linh lườm anh:
– Thôi, mới có mấy phút mà đã không nguyên vẹn đôi môi, ở nhà với anh пguγ Һιểм lắm!
Bá Trọng bật cười thành tiếng:
– Vớ vẩn, người yêu em rất chỉn chu đàng hoàng nhé, em nghĩ bậy rồi đổ thừa cho anh!
Linh đỏ mặt đấm anh thùm thụp:
– Em có võ đấy nhé, đừng dụ dỗ em! Chọn đồ nhanh!
Bá Trọng nhìn tủ đồ nhỏ của cô một lượt rồi lấy ra một chiếc váy cúp ռ.ɠ-ự.ɕ, phía dưới xòe có xếp ly nhẹ nhàng trông rất xinh xắn và quyến rũ, khoe trọn dáng người người cao ráo của Trúc Linh. Cô hơi đỏ mặt:
– Anh ơi, em… chưa mặc hở vai thế này bao giờ. Với lại, trời lạnh thế, em mặc vậy không hợp lý tẹo nào…
Bá Trọng nhướn đôi mày rậm:
– Ai cho em hở vai? Không được hở gì hết!
Miệng nói, tay anh với lấy thêm một chiếc áo khoác ngoài. Bá Trọng quả là ϮιпҺ tế và biết phối đồ. Chiếc áo khoác hờ vừa không hở lại rất lịch sự nữa. Cô nhoẻn cười:
– Anh chờ em một chút nhé!
Linh nhanh chân vào nhà vệ sinh thay đồ. Xong xuôi, cô bước ra và thấy trong ánh mắt Bá Trọng lóe lên tia ngỡ ngàng:
– Xinh quá!
Cô lấy hộp đồ trang điểm mà mẹ anh sắm cho, make up nhẹ nhàng và sấy qua tóc cho khô rồi cùng anh ra xe. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Linh, Bá Trọng cười:
– Em sao thế? Cứ thoải mái bình thường đi, bạn bè anh vui tính lắm, em cứ đi cùng anh là được. Ra mắt mẹ chồng em còn làm ngon lành thì mấy việc này nhằm nhò gì!
Xe dừng lại ở khách sạn ROSE…
Bá Trọng mở cửa cho Trúc Linh rồi khoác tay cô vào một căn phòng rất rộng. Thiên Vĩ là cάп bộ lớp nên gia đình anh đã có mặt từ sớm. Buổi họp lớp diễn ra rất vui vẻ và náo nhiệt khiến Trúc Linh quên dần đi cái cảm giác hồi hộp ban nãy. Mọi người ăn uống, ca hát, kể lại kỉ niệm cũ khiến quãng thời gian học trò thanh xuân đẹp đẽ như sống lại. Bá Trọng đưa Trúc Linh tới gặp mọi người, luôn nhắc cô không được rời anh nửa bước. Dĩ nhiên buổi họp lớp này không thể thiếu chị Phương Nga. Hôm nay, chị ấy xinh như một nàng công chúa vậy, còn lên hát tặng mọi người nữa. Trúc Linh thích lối sống thoải mái ở đây. Chị ấy bằng tuổi Bá Trọng, ở quê cô như vậy người ta gọi là ế rồi đấy, nhưng ở đây, họ vẫn mải mê với sự nghiệp , xem chuyện lập gia đình tới duyên thì lấy, chẳng có gì căng thẳng cả. Tính ra, Bá Trọng chỉ thua mẹ của cô mười mấy tuổi, nhưng ở quê, bạn bè cùng trang lứa của bà Thảo đã lên chức bà rồi. Nghĩ lại, chỉ cách thành phố C mấy chục cây số mà quê cô cứ như một mảng chế độ khác vậy…
Hơn chín giờ tối, Trúc Linh ghé tai Bá Trọng:
– Em đi vệ sinh một chút nhé!
Bá Trọng quay sang cô:
– Nhanh nhé! Không cầm tay người yêu, nó cứ thiêu thiếu.
Linh nguýt anh:
– Tranh thủ cầm tay mấy chị đẹp kia kìa!
Nói xong, cô nhanh chân đi về phía cửa rồi rẽ vào lối nhà vệ sinh. Mấy phút sau, vừa bước ra, cô bắt gặp chị Nga đang thong dong đi vào. Linh lịch sự cúi chào, Phương Nga mặt hơi đỏ vì ɾượu, mỉm cười:
– Em là người hôm trước đi cùng mẹ Bá Trọng đúng không?
Linh cười:
– Dạ đúng ạ!
Nga gật đầu:
– Lần đầu đến những nơi sang trọng này hả? Chị thấy em không được ʇ⚡︎ự nhiên!
Quả là chị ấy sắc sảo thật, nhìn kĩ chị ấy càng xinh, lại giỏi giang nữa. Trúc Linh mỉm cười:
– Vâng ạ, em bận rộn nên ít thời gian giao lưu ạ!
Nga nhíu mày:
– Em tên gì ấy nhỉ? Nãy Bá Trọng giới thiệu mà chị không để ý!
Linh đáp:
– Dạ em là Trúc Linh ạ!
Phương Nga cười rất tươi:
– Tên đẹp lắm! Em làm ở Công ty F hả?
Linh gật đầu ҳάc nhận:
– Vâng ạ, cảm ơn chị đã nhớ!
Nói rồi cô cũng chào Phương Nga để trở vào trong phòng tiệc. Nga nhếch môi:
– Em đi đi, người như Bá Trọng, xểnh ra là mất đấy!
Lúc ấy, Linh cũng chỉ nghĩ đơn giản mấy câu của Nga là hỏi han làm quen và bông đùa thôi. Cô vừa rảo bước vào phòng một chút thì thấy chị Nga cũng trở vào và vui vẻ nhâm nhi ɾượu vang cùng trò chuyện với mọi người.
Khoảng mười giờ, tiệc tàn, Trúc Linh quay sang Bá Trọng:
– Anh ơi, anh có lái xe được không đấy? Hay mình gọi taxi ạ?
Trọng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trong gió đông của cô:
– Trời, người yêu xem thường tôi quá, mấy ly đó nhằm nhò gì chứ!
Linh vui vẻ chào gia đình Thiên Vĩ rồi cùng Bá Trọng ra xe. Anh vừa mở cửa cho cô ngồi vào thì nghe một giọng nói vang lên sau lưng:
– Bá Trọng!
Trọng quay người lại, là Phương Nga. Anh gật đầu chào:
– Phương Nga, cậu chưa về sao?
Nga day day thái dương, tiến lại sát Bá Trọng:
– Tớ vui quá nên uống hơi nhiều, phiền cậu chở tớ về Chung cư được không? Đi xe sợ không tỉnh táo!
Bá Trọng nhíu mày:
– Cậu đi một mình?
Nga cười:
– Ừ, không một mình thì mấy mình? Mười năm nay người ta chả đang chờ cậu ở Pháp về sao?
Bá Trọng nhếch môi:
– Điều đó không ai làm chứng, vợ sắp cưới của tôi đang ở đây, đừng đùa thế!
Phương Nga loạng choạng bám vào tay Trọng:
– Ai đùa? Người say luôn nói thật mà! Chứ cậu nghĩ một người như tôi chả lẽ không có ai theo đuổi sao? Tôi từng là Hoa khôi lúc học Cấp ba còn gì!
Bá Trọng ôn tồn nói:
– Cậu say rồi, đọc địa chỉ, tôi chở về!
Nói rồi anh mở cửa, chỉ vào ghế sau:
– Vào đi!
Phương Nga bám lấy cάпh cửa rồi ngồi vào xe, tгêภ môi nở một nụ cười…
Bá Trọng quay lại ghế lái và hỏi Nga địa chỉ rồi lái xe về hướng Chung cư cao cấp mà cô ấy vừa đọc. Trời mùa đông, những cơn gió lạnh thổi tốc vào không gian.
Bá Trọng quay sang Trúc Linh:
– Linh, em đói không?
Cô cười:
– Dạ không, em ăn no lắm rồi ạ. Anh cứ bắt em ăn thế rồi thành con heo đấy!
Bá Trọng bật cười:
– Mùa đông này có cô vợ như heo mà ôm thì còn gì bằng!
Trúc Linh bối rối trước câu nói của Trọng vì cô để ý chị Nga đang lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Cô nháy mắt ra hiệu cho anh:
– Anh này, lái xe đi, nói linh ϮιпҺ!
Nhưng Bá Trọng vẫn quay sang cô, nói như chốn không người:
– Anh nói gì sai đâu, ban nãy anh vội đưa em đi họp lớp nhé, lát về nhà ôn lại bài cho anh!
Linh trố mắt :
– Bài vở gì đây?
Trọng mỉm cười ranh mãnh:
– Bài anh dạy em trước lúc tới đây đấy!
Trúc Linh ᵭάпҺ vào tay anh:
– Anh nói vớ vẩn không à, tập trung lái xe!
Xe vừa tới chung cư của Phương Nga. Linh tò mò nhìn lên, đây là khu chung cư dành cho giới đại gia, cao hơn cả tòa chung cư Bá Trọng đang ở. Cô thấy Trọng quay lại phía sau, Phương Nga đang ngả người tгêภ ghế, lim dim mắt:
– Nga, cậu ʇ⚡︎ự lên được chứ?
Mấy giây sau, đôi mắt Nga mới từ từ mở, ánh đèn trong xe khiến cô ấy nhíu mày nói:
– Đến nơi rồi à? Tớ uống nhiều quá, đầu đau như búa bổ, không biết đi nổi không! Hay phiền cậu lại quẹt thẻ từ giúp tớ được không? Linh chờ Bá Trọng một chút được không em?
Trúc Linh gật đầu rồi quay sang Bá Trọng:
– Anh dìu chị ấy lên đi ạ, trời này dễ trúng gió lắm!
Bá Trọng nhìn Nga rồi nói:
– Chờ tôi một chút!
Linh thấy anh mở cửa xe nhưng lại không quay ra mở cửa phía sau mà đi vào phòng bảo vệ chung cư. Bá Trọng nói gì đó rồi cùng anh bảo vệ quay lại xe. Trọng mở cửa và nói:
– Nga, tớ nói với bảo vệ rồi, anh ấy sẽ đưa cậu lên phòng nhé!
Nói xong, Bá Trọng nhắc nhở bảo vệ chung cư để ý Phương Nga rồi lên xe nổ máy đi. Trúc Linh lo lắng:
– Chị ấy ổn không ạ?
Bá Trọng vừa chuyên tâm lái xe vừa nói:
– Em lo chuyện đó làm gì, lo anh đây này!
Chiếc xe vừa ra khỏi chung cư, Phương Nga quay lại vẻ mặt tỉnh táo:
– Cảm ơn anh, tôi đỡ rồi, tôi ʇ⚡︎ự lên được!
Cô ấy nhanh tay quẹt thẻ, bước vào thang máy, đôi mắt sắc sảo ánh lên những tia căm giận:
– Bá Trọng, cậu nghĩ đủ bản lĩnh tránh được Phương Nga này sao?
Câu nói vừa thốt khỏi miệng, cô ấy bấm một dãy số rồi nói khẽ:
– Bám chặt!