Chạm tay vào hạnh phúc chương 20

Vũ Linh 541

Tác giả : An Yên.

Mẹ Bá Trọng hết xoa xoa tay rồi lại vuốt vuốt mái tóc của Trúc Linh khiến cô thấy ngại lắm. Cô không biết nói gì vì mọi thứ đến quá đột ngột. Linh chưa nghĩ tới chuyện gặp mẹ anh, chỉ biết yêu là yêu thôi, chưa nghĩ gì sâu xa hết. Giờ bà đột ngột xuất hiện trước mặt cô, lại còn tỏ ra rất thoải mái nữa khiến cô cứ ngỡ mình đang mơ. Trước giờ cô cứ nghĩ rằng mẹ chồng phải là người nghiêm khắc, đạo mạo lắm cơ, cứ như bà nội cô ấy, chứ không phải dễ tính như mẹ anh đâu. Có lẽ cô đã gặp nhiều may mắn từ khi yêu anh. Cuộc đời không lấy đi của ai tất cả, thế nên đã ban cho cô một người yêu tốt, một người mẹ thứ hai tốt.

Bà Minh Châu nhìn điệu bộ của Trúc Linh rồi mỉm cười:

– Hết sợ chưa con?

Cô nhoẻn cười:

– Dạ rồi ạ, con không nghĩ cô lại vui tính thế ạ!

Bá Trọng vỗ vỗ lưng cô:

– Em cứ chuẩn bị ϮιпҺ thần đi, mẹ chồng em có những pha không đỡ nổi đâu!

Mẹ Bá Trọng nhìn Linh:

– Cái thằng Trọng này làm bác sĩ kiểu gì mà để con bé gầy thế nhỉ?

Linh xua tay:

– Dạ không ạ, cháu không gầy đâu ạ, cháu khỏe mà cô!

Bá Trọng nhìn mẹ:

– Linh mới ra viện hôm qua vì suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể và đau dạ dày, nãy giờ bị mẹ dọa cho ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp, chắc sút cả cân ϮhịϮ rồi đấy!

Mẹ anh tỏ ra lo lắng:

– Chết thật, bác sĩ chăm sóc kiểu gì mà để con bé suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể thế hả? À, hay con có em bé?

Linh xua tay mù mịt:

– Dạ không phải đâu ạ, cháu và anh ấy mới…

Bá Trọng cười:

– Mẹ cứ làm như con là tên lửa không bằng ý. Con nhà người ta gia giáo, con trai mẹ mới được nắm tay với ôm thôi nhá. Quen cả năm nhưng mới chính thức yêu mười ngày mà em bé gì vậy mẹ?

Bà Minh Châu nguýt con trai:

– Trời, anh học hết Việt Nam sang Pháp mà chả theo kịp tiến độ nhân loại gì cả. Thời buổi nào rồi mà nắm tay nắm chân. Tôi nói cho anh biết, anh cứ chần chừ để vuột mất con bé thì liệu hồn với tôi!

Bá Trọng ngó lơ:

– Ơ, con đang có cảm giác mình không phải con ruột của mẹ ấy nhỉ?

Mẹ anh liếc con trai:

– Con ruột, cần thì anh có thể kiểm tra quαп Һệ mẫu ʇ⚡︎ử nhé. Nhưng ruột mà không nên hồn thì tôi cho làm ruột thừa nhé!

Trúc Linh cứ cười mãi trước màn ᵭấu khẩu của mẹ con Bá Trọng. Bà nguýt ngoáy con trai một thôi một hồi rồi nói:

– Thế con làm sao mà tới mức suy nhược ς.-ơ τ.ɧ.ể?

Linh gãi đầu:

– Dạ công ty chỗ con làm dạo này nhiều việc nên tăng ca, con ăn uống không điều độ nên thế. Không quan trọng đâu cô ạ, anh ấy cứ bắt con nằm viện thế đấy ạ!

Mẹ anh ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Công việc làm không bao giờ hết, quan trọng là con phải có sức khỏe mới làm việc được. Trọng nó lo cho con là đúng, vả lại mẹ lạ gì tính nó nữa, con trai ta một khi đã yêu thì con khỏe nó cũng khịa ra Ьệпh. Vì nó bận rộn, giữ con ở Ьệпh viện là cách tốt nhất để được gặp con nhiều mà không ảnh hưởng đến công việc.

Bá Trọng bật cười:

– Chả ai hiểu con như mẹ!

Mẹ anh cũng cười:

– Vì anh là con của bố anh mà!

Rồi bà quay sang Linh:

– Con đang làm gì mà đeo tạp dề vậy? Nghỉ ngơi đi!

Linh chỉ tay vào bếp:

– Dạ lúc nãy con tính nấu mấy món chờ anh Trọng về ăn ạ!

Bà Minh Châu khoát tay:

– Dẹp đi con, chả mấy khi mẹ đến thành phố C, giờ Trọng gọi vợ chồng Thiên Vĩ rồi đến nhà hàng, mẹ đãi con dâu mẹ một bữa.

Bá Trọng ra dấu OK :

– Chuẩn mẹ!

Anh liền đứng dậy bấm điện thoại gọi cho Thiên Vĩ rồi chở mẹ và Trúc Linh tới nhà hàng X – chốn ăn uống của giới đại gia thành phố C. Họ vào phòng VIP được chừng năm phút thì Linh nghe tiếng gõ cửa. Sau âm thanh ” vào đi ” của Bá Trọng, cô thấy một người đàn ông cao lớn, khôi ngô cùng một cô gáι xinh đẹp bế theo một bé trai bụ bẫm. Linh đoán đây là người bạn thân thiết mà Bá Trọng hay nhắc tới. Vì cô mới ra viện hôm qua nên anh chưa có dịp đưa cô đi gặp gỡ bạn bè. Bá Trọng đứng dậy nói với Trúc Linh:

– Đây là Thiên Vĩ, Tú Vi và bé Kem mà anh kể với em đấy!

Anh định quay sang Vĩ để giới thiệu cô thì người kia gật đầu:

– Còn em là Trúc Linh, người đã hớp hồn bác sĩ Trọng đúng không?

Cô cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng. Linh thầm quan sát cặp đôi vừa tới, họ đều đẹp đẽ và lịch thiệp. Thiên Vĩ cúi đầu chào mẹ Trọng:

– Con chào diễn viên Minh Châu!

Mẹ anh cười vui vẻ:

– Lâu ngày quá nha, đưa bà bế cu Kem nào! Đáng yêu quá, con cho bà bế để bà lấy hơi nhanh nhanh có cục cưng thế này nhé!

Mọi người cùng chọn món và vui vẻ ăn uống. Nhìn gia đình Thiên Vĩ hạnh phúc ấm cúng, một khát khao vun đắp trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Trúc Linh. Cô cũng mong mình và Bá Trọng xây dựng được một mái ấm như vậy.

Ăn uống xong xuôi, Thiên Vĩ cất tiếng:

– À, tuần sau họp lớp cấp ba đấy. Vì hầu hết các bạn làm việc ở thành phố C nên sẽ họp ở đây luôn. Cậu đã nắm được thông tin chưa?

Trọng gật đầu:

– Tôi biết rồi, nếu không có ca phẫu thuật vào hôm đó mới đi được chứ!

Thiên Vĩ trầm ngâm:

– Tôi tính rồi, họp lớp vào thứ bảy, tôi xếp lịch mổ của cậu tới thứ năm thôi, chỉ mong không có cấp cứu là OK, nhớ đưa Linh đi cho vui!

Bá Trọng nhìn sang cô:

– Tất nhiên rồi!

Bà Minh Châu thấy vậy liền lên tiếng:

– Con sắp xếp công việc, thỉnh thoảng đưa con bé đi đây đó, để Linh làm việc nhiều quá rồi căng thẳng thêm. Vả lại, chuyện tuần sau thì tuần sau tính. Chiều nay mẹ mượn con dâu một buổi đi dạo và shopping.

Bá Trọng cười:

– Vô tư đi mẹ, để con chở hai người đi!

Bà Minh Châu nhíu mày:

– Phụ nữ đi chơi, anh theo làm gì? Anh cứ đưa chìa khóa xe cho mẹ là được, mẹ ʇ⚡︎ự đi. Phụ nữ chúng tôi phải la cà một chút, đàn ông các anh đi theo phiền phức lắm. À, nếu anh rảnh thì tới tiệm bánh, làm mấy loại ngon ngon, loại nào bé Linh thích ý, mẹ con tôi đi chơi rồi về đó ăn, OK?.

Bá Trọng tiu nghỉu:

– Vâng, con biết mình bị ra rìa rồi ạ!.

Tú Vi cười:

– Anh phải để bác gáι gần gũi Trúc Linh chứ, một mình anh ôm cả là ích kỉ nha!

Thiên Vĩ chen vào:

– Nhìn chung, theo kinh nghiệm của tôi thì với những người mẹ quốc dân như mẹ tôi và mẹ cậu ấy, chúng ta nên nghe lời. Vì chỉ cần trái lệnh, chẳng những bị mẹ giận mà còn bị vợ hờn, thiệt thòi lắm!

Căn phòng lại vang lên tiếng cười đùa. Chiều hôm đó, mẹ anh lái xe chở Linh đi tới mấy cửa hiệu thời trang, mua đủ loại quần áo, váy vóc, giày dép cho cả cô và bà. Cái kiểu mua đồ của bà Minh Châu khiến các cô nhân viên bán hàng cũng bật cười. Bà ướm đồ vào người Trúc Linh ngắm nghía và hỏi cô có thích không. Nhưng lần nào cũng vậy, cô chưa kịp ngăn thì bà đã đưa cho nhân viên bán hàng và buông hai tiếng ” lấy đi!”. Thành thử ra, sau hai tiếng đồng hộ lượn lờ, xe Bá Trọng đã chật ních túi to, túi nhỏ. Trúc Linh quay sang bà:

– Con ở trọ, lại không mặc nhiều đồ sang trọng thế này đâu ạ, cô mua nhiều thế phí lắm.

Bà Minh Châu mỉm cười:

– Nhiều gì chứ, những đồ này cũng không lòe loẹt, cũng giản dị như con thôi. Mấy bộ đó phù hợp cả công sở lẫn dự tiệc. Nó chỉ khác đồ con mặc lâu nay ở cái mác thương hiệu thôi, con không cần lăn tăn đâu. Vả lại, mẹ nghĩ nếu hai đứa yêu thương nhau, con tới ở với Trọng luôn cũng tốt, vừa gần gũi vừa có cơ hội chăm sóc nhau.

Linh mỉm cười:

– Dạ thôi, con ở trọ quen rồi, con tăng ca lại hay về trễ nữa ạ!

Mẹ anh nói tiếp:

– Còn công việc ở công ty, nếu con thấy mệt quá cứ nói một tiếng, mẹ sẽ giải quyết ngay!

Trúc Linh lâc đầu:

– Dạ không ạ, tính cháu thích làm việc nên ở không cháu buồn tay chân lắm, bận rộn sẽ cho cháu nhiều kinh nghiệm ạ!

Bà Minh Châu gật đầu:

– Con cứ gọi ta là mẹ, ta thích cách sống và sự chân thật của con. Thằng Trọng nó lớn đầu rồi nhưng đàn ông mà, có nhiều cái chưa ϮιпҺ tế, nếu có gì khúc mắc, con cứ gọi cho ta!

Nói rồi, bà rẽ vào một quán cà phê lớn, dẫn cô vào phòng VIP, đưa cho cô một chiếc card visit rồi nói:

– Số điện thoại của mẹ đây. Bố mẹ chỉ có mình Bá Trọng, sau chuyện đau lòng của con bé Mỹ Hoa mà mẹ nghĩ chắc con cũng biết, mẹ cứ tưởng Trọng không gượng dậy nổi, nó chỉ lao vào công việc và luyện võ. Trọng là người sống tình cảm nên mẹ cũng lo. Nhưng gặp được người như con, mẹ yên tâm rồi vì con chân thật và bản lĩnh, mẹ nhìn người chưa sai bao giờ. Mẹ cũng mong con hiểu cho những vất vả trong công việc của nó.

Những tâm sự chân thành của một người mẹ khiến Linh ҳúc ᵭộпg thực sự. Cô không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn lại được ưu ái nhiều như thế. Người ta nói đúng, khi ta đối với mọi người bằng tấm lòng thiện, ta sẽ nhận lại được điều lành. Trúc Linh trước giờ sống bằng bản năng của một con người thật thà nên ông Trời có lẽ đã dành cho cô nhiều điều tốt đẹp. Linh cẩn thận cất chiếc card visit vào túi ҳάch và vui vẻ trò chuyện với mẹ anh.

Vừa ra khỏi quán cà phê, bà Minh Châu đang định đưa Linh về tiệm bánh ” Paris ” thì nghe một thanh âm trong trẻo vang lên:

– Cô Minh Châu phải không ạ?

Bà dừng lại, nhíu mày nhìn người trước mặt:

– Cháu là…

Đó là một cô gáι rất xinh đẹp, cao ráo và ăn mặc sành điệu:

– Con là Phương Nga, học cấp ba cùng Bá Trọng nè cô. Hồi trước chúng con hay tới biệt thự nhà cô chơi đấy, cô nhớ không?

Bà Minh Châu mỉm cười gật đầu:

– Ừ, Bá Trọng nhiều bạn, bác già rồi cũng nhớ không rõ lắm. Cháu tới uống cà phê à?

Phương Nga nắm tay mẹ Bá Trọng lắc lắc:

– Trời, cô trẻ măng mà, già gì ạ? Cô vào uống cà phê với con đi ạ! Lâu năm rồi con mới gặp lại cô. Ngày trước, cô bảo ai chờ được Bá Trọng du học ở Pháp về thì sẽ là con dâu của cô và con đã xung phong đấy ạ! Con nghe nói Trọng làm ở thành phố C, ngặt nỗi con cũng mới học tiến sĩ ở Úc về nên chưa gặp cậu ấy. Bá Trọng lập gia đình chưa ạ?

Bà Minh Châu cầm tay Trúc Linh:

– Chuẩn bị con ạ, vợ Bá Trọng đây!

Trúc Linh cúi chào Phương Nga. Cô gáι đó lúc này mới nhìn sang Linh và quét ánh mắt sắc lẹm một lượt từ tгêภ xuống rồi gật đầu:

– Chào em, Bá Trọng có mắt nhìn người quá nhỉ?

Linh không hiểu lắm câu nói đầy ẩn ý đó. Cô thấy mẹ anh kéo tay mình:

– Thôi, cháu vào đi, mẹ con bác về kẻo Bá Trọng chờ!

Nga cúi đầu mỉm cười:

– Dạ vâng, hẹn cô dịp khác nhé! Cô đi cẩn thận ạ!

Bà Minh Châu gật đầu không nói rồi kéo Trúc Linh ra xe. Phương Nga dõi theo bóng dáng hai người, miệng lẩm bẩm:

– Chỉ là chuẩn bị cưới thôi mà, chuẩn bị nghĩa là chưa cưới hoặc không bao giờ cưới…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất