Tác giả : An Yên
Ngày hôm sau, Trúc Linh đã thấy người nhẹ nhõm. Thực ra, cô đâu bị thương quá nặng, chỉ vì mệt quá nên xỉu thôi. Vả lại, cả ngày hôm qua quá nhiều điều diễn ra, được cảm nhận tình yêu của Bá Trọng, được anh che chở trước vợ Giám đốc Trung và được trải qua nhiều cảm xúc trong câu chuyện của anh, cô cảm thấy tâm hồn mình như được tưới tắm bởi một thứ tình cảm mát lành, dịu nhẹ.
Đêm qua, sau khi đưa cô về phòng, Trọng lại vội vã đi phẫu thuật bởi một cuộc điện thoại gấp gáp. Tới sáu giờ sáng nay, Linh lại thấy anh vui vẻ mang cháo tới và ăn cùng cô. Linh thủ thỉ:
– Bá Trọng, anh mổ cả đêm không mệt hay sao mà tới sớm vậy ạ?
Trọng cười, đôi mắt vẫn đọng những nét mệt mỏi nhưng bị che khuất bởi những tia vui vẻ:
– Anh quen rồi, vả lại, gặp em là hết mệt ngay mà!
Linh thich thú cười:
– Khéo nịnh! À, ngày mai anh cho em về đi làm được không? Em thấy khỏe re rồi mà!
Trọng nhíu mày:
– Không được! Vết thương không nghiêm trọng nhưng em phải ở lại đây phục hồi sức khỏe và ổn định dạ dày đã!
Haizz, đúng là bác sĩ nhìn đâu cũng ra Ьệпh. Trước đây, mỗi khi cảm thấy ran rát vùng bụng, cô chỉ mua mấy ngàn nghệ tươi, giã ra, chắt lấy nước rồi nhắm mắt nhắm mũi uống ít hôm thấy đỡ lại thôi. Nhưng nghĩ lại, lời anh nói không sai. Hôm qua tới giờ, được sống trong một thứ tình cảm mới lạ, nhất là sau khi nghe câu chuyện của chị Mỹ Hoa, Linh thấy cuộc đời thật vô thường.
Khi ta còn sống, còn yêu và được yêu, hãy vui vẻ và thoải mái tận hưởng, phải có sức khỏe để làm được điều đó. Vả lại, cô mới nằm viện hai ngày, nếu mai quay lại Công ty, lỡ chạm mặt chị Nhung lại lắm chuyện rắc rối. Cô không muốn Bá Trọng phải lo lắng quá nhiều cho mình dù tâm hồn người phụ nữ luôn có giây phút yếu đuối cần chở che. Linh gật đầu:
– Em biết rồi!
Trọng nháy mắt:
– Lại làm sao thế? Có anh đây mà buồn sao?
Linh cũng cười:
– Anh phải đi làm chứ! Nhưng không sao đâu ạ, tính em tham công tiếc việc nên không làm việc nó buồn tay buồn chân á anh! Em ở lại đây điều trị, anh rảnh thì qua chứ đừng để ảnh hưởng đến công việc ạ!
Bá Trọng nhìn cô:
– Yêu một bác sĩ, lấy một bác sĩ, em có mệt không?
Linh nhoẻn cười:
– Em khỏe re mà, có bác sĩ chăm sóc thì mệt gì chứ?
Trọng vuốt tóc cô:
– Anh phải đi công tác đột xuất này, tham gia Hội thảo này, chạy tới khu phẫu thuật bất kì lúc nào khi có điện thoại này… anh lo em buồn…
Linh lắc đầu :
– Sao lại buồn ạ, em có phải trẻ con đâu, anh đi cứu người mà!
Trọng biết, từ khi là sinh viên trường y, anh đã rất bận rộn, giờ là một bác sĩ, sự bận rộn đó lại càng tăng gấp bội. Một mình anh không sao, nhưng giờ đây, người con gáι anh yêu sẽ phải chờ đợi nhiều, yêu bác sĩ cũng là một sự hi sinh…
Tiếng Trúc Linh vang lên:
– Anh ơi, hay là … khi nào anh rảnh… em muốn đến chỗ…
Thấy cô ấp úng, khó nói ra những điều đang nghĩ, anh chau mày hỏi:
– Em muốn đi đâu? Chiều nay em không phải truyền đâu, anh sẽ đưa em đi!
Linh cúi mặt, tay vân vê tà áo:
– Em muốn… tới thắp hương cho chị Hoa…liệu… có được không ạ?
Trọng gật đầu:
– Được, chiều anh đưa em đi!
Nghỉ trưa xong, Bá Trọng lấy đồ cho Linh thay rồi đưa cô ra xe. Nhìn thấy chiếc Mercedes – Maybach Exelero xịn xò của anh, Linh trố mắt:
– Uầy, bác sĩ giàu ghê á!
Bộ dạng của cô khiến Bá Trọng bật cười:
– Anh quên kể cho em nghe, anh còn một đam mê nữa là sưu tầm ô tô, bác sĩ gì mà giàu, lương bác sĩ đâu đủ mua xe này!
Linh ngó nghiêng chiếc xe rồi nói:
– Thế anh lấy đâu ra xe này ạ? À, anh mượn đúng không?
Trọng lắc đầu:
– Không phải mượn, là anh mua chứ! Nhưng từ những nguồn thu nhập khác. Em yêu yên tâm đi, Bá Trọng này không bao giờ làm việc bất chính đâu. Lên thôi!
Thực ra, đây là lần thứ hai cô ngồi lên chiếc xe này, chỉ là lần trước cô bất tỉnh có biết gì đâu.
Bá Trọng dừng lại trước một ngôi chùa lớn. Không gian tĩnh lặng, tiếng chuông chùa trầm tĩnh vang lên, tiếng tụng kinh niệm Phật cùng tiếng lá rơi khiến lòng người bỗng nhẹ nhõm đi. Trúc Linh biết thành phố C có nhiều ngôi chùa. Khi còn là sinh viên, vào dịp lễ Phật Đản hay lễ Vu Lan, cô vẫn tới ngôi chùa gần khu trọ nấu đồ chay cùng mọi người. Nhưng ngôi chùa lớn này thì cô chưa đến bao giờ.
Bá Trọng cùng cô soạn lễ dâng lên Đức Phật, rồi anh dẫn cô tới khu vực dành cho hương linh và dừng chân trước một bức hình. Trong ảnh, một cô gáι rất trẻ với đôi mắt thánh thiện vô cùng đang mỉm cười hồn hậu. Bá Trọng thắp hương, đưa cho Linh một cây hương rồi nhìn cô nói:
– Trúc Linh, người trong hình là Mỹ Hoa!
Linh bỗng thấy khóe mắt mình cay cay. Một người con gáι cô chưa từng gặp mặt, chỉ nghe kể thôi nhưng khi đứng trước di ảnh ấy, lòng cô dấy lên những cảm xúc bồi hồi, xót thương cho số phận bạc bẽo, bất hạnh. Linh chắp tay cầu khấn rồi nói:
– Chị Mỹ Hoa, em chỉ mong chị an nghỉ. Những di nguyện của chị, em hứa sẽ cùng anh Trọng thực hiện thật tốt!
Đó là những lời Linh đã hứa với chính mình sau khi nghe Trọng kể về tâm hồn và những mong ước cao quý của Mỹ Hoa. Cô biết, tình yêu không có sự thay thế, cô tin vào tình yêu của Bá Trọng và sẽ thay Mỹ Hoa thực hiện những mơ ước dở dang.
Dường như có một sự giao thoa âm dương giữa những tâm hồn đồng điệu, làn gió mùa đông mang theo hơi ấm tình người khẽ ѵυốŧ ѵε bờ vai cô, ʇ⚡︎ựa hồ như một cái gật đầu thật khẽ.
Xong xuôi, Trọng đưa Linh tới gặp sư trụ trì và cúng dường cho nhà chùa như những lần anh tới đây. Trong khi anh đang xem xét mấy hạng mục muốn xây dựng thêm cho nhà chùa, Linh đi dạo loanh quanh vãn cảnh chùa, cảm giác thật thư thái.
Cúi nhặt mấy chiếc lá rụng tгêภ sân, Linh bỗng bắt gặp một cô gáι rất xinh đẹp đang quét dọn. Cô ấy không xuống tóc mà chỉ vấn gọn vào chiếc mũ len, để lộ chiếc cổ cao cùng bộ đồ lam gọn gàng. Cô ấy gật đầu chào Linh:
– Mô Phật, hình như thí chủ ít khi về chùa, tuần nào tôi cũng tới đây nhưng chưa gặp bao giờ!
Linh đáp lễ và nói:
– Dạ vâng, đây là lần đầu tôi tới đây ạ! Bạn trai tôi có gửi hương linh ở đây, anh ấy hay tới đây giúp chùa ạ!
Cô gáι kia nhíu mày:
– Quý hóa quá, vậy chắc tôi biết người đó, nếu thường tới đây hơn một năm qua thì tôi sẽ nhớ.
Linh chỉ tay về phía Trọng đang trò chuyện với sư trụ trì:
– Anh ấy là Bá Trọng, anh ấy kia kìa!
Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt cô gáι kia như xao động một chút, một nét trầm buồn thoáng qua rồi cô gật đầu:
– Ừ, tôi biết anh ấy. Đó là một người đàn ông tốt. Chúc mừng cô, hãy trân trọng tình yêu đẹp đẽ ấy!
Linh vui vẻ nhận lời chúc phúc của cô gáι rồi tìm một chiếc chổi và cùng quét dọn với cô ấy. Một lát xong, cô nghe tiếng Bá Trọng:
– Trúc Linh!
Cô nhoẻn cười, vẫy anh lại phía mình. Bá Trọng bước lại và thoáng nhíu mày khi thấy cô gáι đang đứng cùng Linh. Linh chỉ vào người bên cạnh:
– Bá Trọng, nãy giờ em nói chuyện với chị ấy!
Cô gáι lảng tránh ánh mắt gắt gao của Trọng và quay sang Linh:
– Cô cứ đi đi, để đấy tôi làm tiếp !
Bá Trọng gật nhẹ đầu với cô gáι ấy và kéo tay Linh:
– Đi thôi em!
Bóng dáng hai người vừa đi khuất, cô gáι xinh đẹp mỉm cười nhẹ nhàng:
– Hạnh phúc nhé, Bá Trọng!
Chiếc xe đã lao Ꮙ-út đi, Trúc Linh nói giọng vui vẻ:
– Bá Trọng, chị ban nãy xinh anh nhỉ? Người đã đẹp còn làm nhiều việc thiện, thật tốt!
Bá Trọng gật đầu không nói, chỉ chuyên tâm lái xe. Linh không biết đó là Hoài An, người đã hại Mỹ Hoa đến ૮.ɦ.ế.ƭ vì trong câu chuyện anh kể, Trọng đã không nhắc tới tên cô ấy mà chỉ kể về một cô gáι ích kỉ chen vào tình yêu của họ. Trọng không còn hận cô ta nữa nhưng thật khó để trò chuyện thân mật. Hoài An cũng đã thay đổi hoàn toàn, thường xuyên lên chùa để gột rửa Ϯộι lỗi. Quá khứ đã qua, nên để nó lắng xuống, anh không muốn Linh nghĩ quá nhiều về điều đó.
Chiều hôm ấy, Trọng còn đưa cô tới thăm một trại trẻ mồ côi ở ngoại thành và cuối cùng quay về tiệm bánh mang tên ” PARIS “. Lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt mà trước kia Linh xem là lạnh hơn tờ Polime, giờ say mê làm bánh xu xê, rất điêu luyện và ϮιпҺ xảo. Người đàn ông này quả là còn nhiều điều bí ẩn thú vị mà cô muốn khám phá. Điều cô yêu ở Trọng chính là sự chân thành, thẳng thắn đáng trân trọng trong tình cảm. Vì thế, dù trải qua một ngày, hai ngày bên anh, Trúc Linh vẫn luôn trân quý những phút giây đó.
Khi hai người về tới Bệnh viện đã hơn chín giờ tối, Bá Trọng dùng dằng mãi mới lưu luyến tạm biệt cô. Để có một buổi chiều cho cô, tối nay anh sẽ phải làm việc gấp đôi chuẩn bị cho một cuộc Hội thảo sáng mai và một loạt cuộc phẫu thuật quan trọng ở tuần sau. Vì thế, anh không thể ở lại cùng cô lâu hơn.
Một tuần sau đó, Trọng bận rộn luôn, chỉ thỉnh thoảng ghé thăm Linh vào buổi trưa hoặc vào giờ ăn tối. Cũng may có hai cô γ tά trò chuyện và đi dạo cùng Linh. Chị Hằng cũng tới thăm cô, chị cứ lo cô bị Ьệпh nặng nên đưa ra đủ yêu cầu giữ sức khỏe cho Linh. Tình người thật kì diệu, có những người ta gặp vô tình tгêภ đường đời nhưng lại tốt với ta hơn cả người thân thích.
Có lẽ tạo hóa đã không cho Linh một ông bố hoàn hảo nên đã bù đắp lại cho cô nhiều tình cảm đáng trân trọng từ những người vốn là người dưng. Chị Hằng kể cho cô chuyện ở Công ty, kể cả việc sếp Trung li hôn vợ, chị ấy cũng biết. Linh chỉ biết lắng nghe, vậy là Giám đốc của cô vẫn quyết định chia tay chị Nhung vì những trò ghen tuông quái gở của chị ấy. Hi vọng những gì trải qua sẽ giúp chị ấy chín chắn hơn trong tình yêu khi để vuột mất hạnh phúc vì ích kỉ.
Thứ bảy….
Linh đã làm thủ tục ra viện ngày hôm qua sau đủ kiểu xét nghiệm, chụp chiếu của anh chàng bác sĩ điển trai. Sáng nay, anh tới đưa cô đi ăn rồi chở cô tới khu chung cư cao cấp mà anh đang sống. Đó là một căn hộ rộng rãi, sạch sẽ và ngăn nắp.. Vì có một cuộc họp đột xuất của Ban lãnh đạo nên Bá Trọng dặn dò cô:
– Em ở đây nhé, khoảng một tiếng nữa anh sẽ về. Có đồ ăn trong tủ lạnh, sách tгêภ kệ, hoặc em xem phim chờ anh nhé! Cần đi siêu thị thì ở ngay dưới tầng trệt nha!
Linh mỉm cười:
– Được rồi, anh cứ lo hão. Em không buồn đâu!
Bá Trọng hôn lên trán cô rồi vội vã tới Bệnh viện. Còn lại một mình, cô ngắm nghía căn hộ một chút, thấy có mấy chậu hồng nhung ở ban công, cô vội ra tỉa tót và tưới nước. Rồi chả biết làm gì, Linh lau chùi căn hộ dù nó đã rất sạch sẽ rồi. Linh mở tủ lạnh định lấy đồ ra nấu bữa trưa để chờ anh về thì bỗng nghe tiếng chuông cửa. Cô nghĩ nếu là Bá Trọng thì anh đã ʇ⚡︎ự mở cửa, chắc là khách của anh. Cô vội đi ra mở cửa. Trước mặt Linh là một người phụ nữ sang trọng và quý phái vô cùng. Vừa thấy Linh cúi chào, người đó đã nhíu mày:
– Cô là ai?