Cả bầu trời thương nhớ – Chương 35

Vũ Linh 420

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau…

Tú Vi lờ mờ tỉnh dậy thì đã ngửi thấy mùi thức ăn. Cô vội quờ quạng tìm điện thoại – mới năm rưỡi sáng. Cô mở to mắt nhìn sang bên cạnh, không thấy Thiên Vĩ đâu cả. Anh chàng bác sĩ đang lúi húi nấu nướng. Tú Vi mỉm cười:
– Anh, sao lại nấu giờ này? Anh tính mở cửa hàng bán đồ ăn sáng ạ?
Thiên Vĩ quay lại nhìn cô:

– Anh làm em thức giấc à? Thấy em ngủ ngon nên anh tranh thủ dậy nấu cháo lát nữa ăn nè. Anh tính nếu em buồn ngủ thì anh đi trước, lát em dậy ăn cháo rồi về sau. Nhưng năm giờ sáng mà khởi động xe thì vợ anh hết ngủ!
Tú Vi ngồi dậy, đi lại ôm lấy anh từ phía sau lưng:

– Không, em cứ bám anh đấy. Ăn xong rồi cùng về. Em ăn nhanh, không ngậm như kẹo mút đâu. Nha!
Thiên Vĩ chưa kịp trả lời thì Tú Vi đã chạy biến vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Mười phút sau, cô trở ra, váy áo chỉnh tề, Vi vơ quần áo thay ra bỏ vào một chiếc túi để về nhà sẽ giặt. Cả hai vui vẻ ngồi ăn cháo rồi cùng lên xe về thành phố.

Ngồi tгêภ xe, Thiên Vĩ thỉnh thoảng lại đưa tay qua nắm chặt tay cô. Cái cách nắm tay của anh cứ như sợ cô vuột khỏi tay mình. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh chàng ʇ⚡︎ự nhận mình là khô khan còn chụp lại bức ảnh hai người tay trong tay cùng cặp đồng hồ đắt tiền. Tú Vi bật cười:
– Nay bác sĩ còn vẽ vời chụp ảnh cơ đấy!

Thiên Vĩ cong môi :
– Đánh dấu chủ quyền!

Tú Vi cười thoải mái:
– Đúng đấy, trà xanh cứ lượn như cá cảnh mệt lắm!
Thiên Vĩ liếc cô:
– Đẹp trai nó khổ thế đấy!
Anh chở Tú Vi về Biệt thự PC nhưng không kịp vào chào mọi người mà lái xe tới Ьệпh viện luôn. Tất bật với công việc đến giờ ăn trưa, Thiên Vĩ tính về chung cư ăn cơm thì nhớ ra tấm ảnh sáng nay chụp nên thay hình nền facebook bằng tấm hình đó. Một hậu phươg vững chắc ngay sau hình đại diện anh mặc áo Blouse trắng cùng dòng chữ ” VIỆT NAM CHIẾN THẮNG ĐẠI DỊCH COVID”. Mỉm cười với hình ảnh vừa thay, Thiên Vĩ vui vẻ huýt sáo đi về. Vừa tới cửa khoa, anh chợt nghe tiếng Hoài An vang lên:

– Anh Vĩ, hôm nay anh không trực, đi ăn với em nhé!
Sáng nay nếu không bận, anh đã nói chuyện với An một lần cho xong, nhưng hôm nay đông Ьệпh nhân quá nên chưa có dịp. Nghe An nói, anh lắc đầu:
– Cô An đi đi, tôi có hẹn rồi!
Vĩ chỉ nói cho xong chuyện rồi sẽ lựa lúc rảnh trò chuyện với An. Thế nhưng cô bác sĩ dường như không có ý định buông tha anh:
– Anh hẹn với ai ạ?

Thiên Vĩ mỉm cười:
– Đó là việc riêng của tôi, nó nằm ngoài công việc mà. Nhưng cô muốn biết cũng chẳng sao, tôi hẹn với vợ sắp cưới!
Trong khi An ngạc nhiên nhìn thì Vĩ quay bước đi. Đúng lúc đó, chuông điện thoại của anh vang lên. Nhìn dãy số quen thuộc hiển thị tгêภ màn hình, Vĩ mỉm cười:
– Anh nghe đây vợ! Anh chuẩn bị về!
Phía bên kia khá ồn, giọng Tú Vi như lọt thỏm giữa vô vàn âm thanh:
– Anh ơi, trưa nay có người mời tụi mình đi ăn ạ, em đang đợi anh trước cổng Bệnh viện ạ!
Thiên Vĩ nhíu mày:
– Ồ, có người mời ăn sao? Ai vậy em?

Tú Vi cười trong veo:

– Bí mật! Nhưng hàng đại gia nhé! Em vào khoa nhé hay đứng đây đợi ạ?

Thiên Vĩ nói nhanh:

– Em đứng đó đi, đừng vào đây mà mỏi chân. Anh ra luôn đây!
Rồi trước đôi mắt chưng hửng của An, Thiên Vĩ vui vẻ rảo bước ra phía cổng Ьệпh viện. An lẩm bẩm:
– Thiên Vĩ, anh nghĩ thoát khỏi em dễ dàng thế sao? Chỉ có em mới đem lại cho anh tất cả thôi. Hoài An này chưa bao giờ thất bại điều gì! Em không thua gì con bé kia. Em cũng không nghĩ nó có thể bỏ qua vụ ở Anh năm xưa nhanh đến thế. Uổng công ba tuần cách ly em điều tra về anh!
Nghiến răng ken két đến mấy lần rồi An cũng ra lấy xe và một mình đi tới nhà hàng ăn trưa. Là con gáι duy nhất của Phó giám đốc nhưng sau khi đi du học về, An không ở cùng bố mẹ mà mua một căn hộ ở riêng để tiện cho công việc và thỉnh thoảng bạn bè tới chơi. An ghét bếp núc nên thường ăn ở ngoài. Ngày nghỉ, cô thường cùng nhóm bạn thân đi shopping, ăn uống hoặc thuê người dọn dẹp lại căn hộ, thi thoảng có ghé về nhà thăm bố mẹ.
Trái với thái độ bực dọc của An, Thiên Vĩ vừa ra đến cổng Ьệпh viện đã thấy bóng dáng đẹp đẽ của ba con người bên cạnh hai chiếc siêu xe đang đứng đợi mình. Anh ngạc nhiên rồi reo lên:
– Bé Nhi!

Đan Nhi cười tươi:
– Anh hai, nhớ em không?
Thiên Vĩ rảo bước lại, xoa đầu em gáι như ngày còn bé:
– Em tới khi nào thế? Hôm nay Tập đoàn rảnh vậy sao?
Đan Nhi nhí nhảnh:

– À, em mới kí kết xong một hợp đồng lớn. Bây giờ bắt đầu bước vào giai đoạn thực hiện. Em giao việc cho trợ lý, nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ về kiểm tra tiến độ và chất lượng thôi ạ!
Thiên Vĩ cốc nhẹ đầu em gáι:
– Sao không nói trước với anh? Tạo bất ngờ để kiểm tra nhịp tιм của anh à?
Đan Nhi liếc Tú Vi đứng cạnh:
– Tim của anh để chị dâu kiểm tra. Em xem xét tιм của anh Hiếu đủ mệt rồi!
Sau khi bị mấy vị phụ huynh ϮιпҺ ý phát hiện, Nhi và Hiếu thoải mái công khai tình yêu của mình. Lần này cô tới thành phố C cho thư thái và cũng để thăm anh trai cùng anh người yêu soái ca.

Tuy nhiên, sáng nay vừa tới nhà Hiếu, trong khi chờ hai chàng trai thì Đan Nhi ngồi tỉ tê với Tú Vi. Hỏi han một lát, cô nghe Vi kể chuyện bác sĩ An. Dù là người kế nhiệm ba Vũ ở Tập đoàn, rất quyết đoán trong kinh doanh nhưng Nhi cũng là một cô gáι rất thẳng thắn, thậm chí ương bướng. Nghe xong, Nhi bực dọc nói:
– Hai ngày ở đây em phải gặp bằng được con nhỏ đó để chữa cái Ьệпh ảo của nó. Nó tưởng mình là ai mà dám phách lối. Mà chị hiền quá cơ, lại còn bình tĩnh suy xét nữa. Gặp em á, em quậy cho tanh bành xem con gáι Phó giám đốc bản lĩnh cỡ nào!
Tú Vi xoa dịu mãi, cô em chồng tương lai mới nguôi ngoai và cùng cô đi mua sắm.

Cả bốn người đi tгêภ hai chiếc siêu xe và dừng lại trước nhà hàng X được mệnh danh là thiên đường của thành phố C, nơi gặp gỡ của giới đại gia. Ngoài những phòng VIP hiện đại, nhà hàng này còn có kết cấu bàn ăn rất ᵭộc đáo. Mỗi bàn ăn rộng sẽ được ngăn với những bàn khác bởi tấm mành mỏng có họa tiết. Nhìn từ xa, khu vực ngoài phòng VIP ʇ⚡︎ựa một cung điện với những phòng ăn mờ ảo trong sương. Vì thế, khách dù không chọn phòng VIP vẫn cảm thấy thoải mái khi được ngồi ăn trong một không gia riêng tư.

Vừa bước vào sảnh nhà hàng, Thiên Vĩ và Tú Vi đi trước và chạm mặt Hoài An. Vì Nhi và Hiếu đang đi phía sau nên An không để ý. Cô ấy gọi Vĩ:
– Hai anh em đi ăn ở đây hả? Sao ban nãy anh không nói ta cùng dẫn Vi đi cho vui, lại còn trêu em là hẹn với vợ sắp cưới?

Thiên Vĩ cười:
– Ừ, là Tú Vi đấy!
An nhún vai, âm lượng phát ra có vẻ lớn hơn:
– Ơ, hai người chả phải là anh em kết nghĩa sao? Giờ tính thay đổi mối quαп Һệ à?
Đây là giờ ăn trưa nên sảnh không ít người. Nghe giọng điệu theo kiểu muốn tung hê một sự thật nào đó của An, Thiên Vĩ cong môi cười:
– Pháp luật nào cấm anh em kết nghĩa trở thành vợ chồng không bác sĩ An?

Hoài An chưa kịp phản ứng thì nghe giọng Đan Nhi sau lưng Vĩ:
– Anh Hiếu, anh có ngửi thấy mùi gì không?
Vũ Hiếu nãy giờ nghe điện thoại nên ngơ ngác:
– Anh có thấy mùi gì đâu em!
Nhi tiến lên đứng ngang hàng với Tú Vi:
– Em ngửi thấy mùi trà xanh, mà nó khắm lắm luôn ấy! Hôm nào anh rảnh đi kiểm tra mũi đi!
Tú Vi bật cười:

– Đan Nhi, em ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ ghê!
Nhìn màn nói qua nói lại của hai cô gáι trước mặt, Hoài An tức l*иg lộn. Tính làm bẽ mặt Tú Vi mà cuối cùng lại bị gọi là trà xanh. Thế nhưng, với bản lĩnh của một trà xanh hạng A, An nhìn Đan Nhi với ánh mắt ngạc nhiên:
– Ơ, em là Đan Nhi đúng không? Chị thấy em tгêภ facebook của anh Vĩ. Bên ngoài em xinh hơn trong ảnh nhiều đấy. Chị là Hoài An, làm cùng khoa với anh Vĩ.
Đan Nhi đến liếc Hoài An một cái cũng không thèm, cô khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ, giọng mỉa mai:
– Chị muốn biết bí quyết vừa trẻ vừa xinh của tôi không?
Hoài An ra vẻ hào hứng :
– Dĩ nhiên là có rồi, phụ nữ ai chả muốn xinh đẹp.

Nhi ghé sát mặt Hoài An, giọng thản nhiên:
– Bí quyết của tôi rất đơn giản, đó là đừng xía vào chuyện của người khác. Cái gì của mình thì giữ, còn cái không phải của mình thì đừng giành giật mất công!
Hoài An tức đến bầm mặt, cô ta dằn từng tiếng:
– Không ngờ Thiên Vĩ lại có đứa em gáι hỗn xược đến thế. Không ai dạy dỗ cô hả? Đừng nghĩ Tập đoàn nhà họ Trịnh lắm tiền nhiều của rồi nuôi cô được cả đời. Lo học hành rồi kiếm việc mà làm đi!
Câu nói có vẻ thừa thãi với một thạc sĩ Kinh tế xuất sắc như Đan Nhi khiến cô cười phá lên:

– Vâng, tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để trau dồi kiến thức ςư-ớ.ק chồng, vì không chỉ anh trai tôi soái ca mà chồng tương lai của tôi cũng vậy nên chắc phải có thêm kinh nghiệm!
Giọng điệu của Đan Nhi khiến Hoài An tức điên lên, nhưng cô ta không thể làm gì khi có mặt Thiên Vĩ ở đó. Vì thế, có bực đến mấy cô ta cũng phải nhịn. Cô ta quay sang Vĩ:
– Chắc anh lấy hết phần của em gáι, con nhỏ này chắc được chiều chuộng nên không chịu học hành!
Thiên Vĩ nhún vai:

– Anh em chúng tôi học trường đời là chính. Tôi thấy có nhiều người được học hành bài bản nhưng có thực hành được đâu!
Hoài An cảm giác như mình đang bị tổng côпg ҟích. Đang định kiếm cớ chuồn đi thì cô nghe một âm thanh vang lên:
– Hóa ra Trái Đất hình tròn thật, cô An nhỉ? Chúng ta lại gặp nhau!
Lúc này Hoài An mới để ý kĩ chàng trai nãy giờ đứng sau lưng Thiên Vĩ. Lần trước thấy anh trai đến đón Tú Vi, An đã ngờ ngợ khi thấy Hiếu quen quen nhưng không dám nhận. Giờ đứng ngay trước mặt anh, cô ta ngỡ ngàng đến mức nói năng lộn xộn:
– Là…anh…anh….sao???

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau…

Tú Vi lờ mờ tỉnh dậy thì đã ngửi thấy mùi thức ăn. Cô vội quờ quạng tìm điện thoại – mới năm rưỡi sáng. Cô mở to mắt nhìn sang bên cạnh, không thấy Thiên Vĩ đâu cả. Anh chàng bác sĩ đang lúi húi nấu nướng. Tú Vi mỉm cười:
– Anh, sao lại nấu giờ này? Anh tính mở cửa hàng bán đồ ăn sáng ạ?
Thiên Vĩ quay lại nhìn cô:

– Anh làm em thức giấc à? Thấy em ngủ ngon nên anh tranh thủ dậy nấu cháo lát nữa ăn nè. Anh tính nếu em buồn ngủ thì anh đi trước, lát em dậy ăn cháo rồi về sau. Nhưng năm giờ sáng mà khởi động xe thì vợ anh hết ngủ!
Tú Vi ngồi dậy, đi lại ôm lấy anh từ phía sau lưng:

– Không, em cứ bám anh đấy. Ăn xong rồi cùng về. Em ăn nhanh, không ngậm như kẹo mút đâu. Nha!
Thiên Vĩ chưa kịp trả lời thì Tú Vi đã chạy biến vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Mười phút sau, cô trở ra, váy áo chỉnh tề, Vi vơ quần áo thay ra bỏ vào một chiếc túi để về nhà sẽ giặt. Cả hai vui vẻ ngồi ăn cháo rồi cùng lên xe về thành phố.

Ngồi tгêภ xe, Thiên Vĩ thỉnh thoảng lại đưa tay qua nắm chặt tay cô. Cái cách nắm tay của anh cứ như sợ cô vuột khỏi tay mình. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh chàng ʇ⚡︎ự nhận mình là khô khan còn chụp lại bức ảnh hai người tay trong tay cùng cặp đồng hồ đắt tiền. Tú Vi bật cười:
– Nay bác sĩ còn vẽ vời chụp ảnh cơ đấy!

Thiên Vĩ cong môi :
– Đánh dấu chủ quyền!

Tú Vi cười thoải mái:
– Đúng đấy, trà xanh cứ lượn như cá cảnh mệt lắm!
Thiên Vĩ liếc cô:
– Đẹp trai nó khổ thế đấy!
Anh chở Tú Vi về Biệt thự PC nhưng không kịp vào chào mọi người mà lái xe tới Ьệпh viện luôn. Tất bật với công việc đến giờ ăn trưa, Thiên Vĩ tính về chung cư ăn cơm thì nhớ ra tấm ảnh sáng nay chụp nên thay hình nền facebook bằng tấm hình đó. Một hậu phươg vững chắc ngay sau hình đại diện anh mặc áo Blouse trắng cùng dòng chữ ” VIỆT NAM CHIẾN THẮNG ĐẠI DỊCH COVID”. Mỉm cười với hình ảnh vừa thay, Thiên Vĩ vui vẻ huýt sáo đi về. Vừa tới cửa khoa, anh chợt nghe tiếng Hoài An vang lên:

– Anh Vĩ, hôm nay anh không trực, đi ăn với em nhé!
Sáng nay nếu không bận, anh đã nói chuyện với An một lần cho xong, nhưng hôm nay đông Ьệпh nhân quá nên chưa có dịp. Nghe An nói, anh lắc đầu:
– Cô An đi đi, tôi có hẹn rồi!
Vĩ chỉ nói cho xong chuyện rồi sẽ lựa lúc rảnh trò chuyện với An. Thế nhưng cô bác sĩ dường như không có ý định buông tha anh:
– Anh hẹn với ai ạ?

Thiên Vĩ mỉm cười:
– Đó là việc riêng của tôi, nó nằm ngoài công việc mà. Nhưng cô muốn biết cũng chẳng sao, tôi hẹn với vợ sắp cưới!
Trong khi An ngạc nhiên nhìn thì Vĩ quay bước đi. Đúng lúc đó, chuông điện thoại của anh vang lên. Nhìn dãy số quen thuộc hiển thị tгêภ màn hình, Vĩ mỉm cười:
– Anh nghe đây vợ! Anh chuẩn bị về!
Phía bên kia khá ồn, giọng Tú Vi như lọt thỏm giữa vô vàn âm thanh:
– Anh ơi, trưa nay có người mời tụi mình đi ăn ạ, em đang đợi anh trước cổng Bệnh viện ạ!
Thiên Vĩ nhíu mày:
– Ồ, có người mời ăn sao? Ai vậy em?

Tú Vi cười trong veo:

– Bí mật! Nhưng hàng đại gia nhé! Em vào khoa nhé hay đứng đây đợi ạ?

Thiên Vĩ nói nhanh:

– Em đứng đó đi, đừng vào đây mà mỏi chân. Anh ra luôn đây!
Rồi trước đôi mắt chưng hửng của An, Thiên Vĩ vui vẻ rảo bước ra phía cổng Ьệпh viện. An lẩm bẩm:
– Thiên Vĩ, anh nghĩ thoát khỏi em dễ dàng thế sao? Chỉ có em mới đem lại cho anh tất cả thôi. Hoài An này chưa bao giờ thất bại điều gì! Em không thua gì con bé kia. Em cũng không nghĩ nó có thể bỏ qua vụ ở Anh năm xưa nhanh đến thế. Uổng công ba tuần cách ly em điều tra về anh!
Nghiến răng ken két đến mấy lần rồi An cũng ra lấy xe và một mình đi tới nhà hàng ăn trưa. Là con gáι duy nhất của Phó giám đốc nhưng sau khi đi du học về, An không ở cùng bố mẹ mà mua một căn hộ ở riêng để tiện cho công việc và thỉnh thoảng bạn bè tới chơi. An ghét bếp núc nên thường ăn ở ngoài. Ngày nghỉ, cô thường cùng nhóm bạn thân đi shopping, ăn uống hoặc thuê người dọn dẹp lại căn hộ, thi thoảng có ghé về nhà thăm bố mẹ.
Trái với thái độ bực dọc của An, Thiên Vĩ vừa ra đến cổng Ьệпh viện đã thấy bóng dáng đẹp đẽ của ba con người bên cạnh hai chiếc siêu xe đang đứng đợi mình. Anh ngạc nhiên rồi reo lên:
– Bé Nhi!

Đan Nhi cười tươi:
– Anh hai, nhớ em không?
Thiên Vĩ rảo bước lại, xoa đầu em gáι như ngày còn bé:
– Em tới khi nào thế? Hôm nay Tập đoàn rảnh vậy sao?
Đan Nhi nhí nhảnh:

– À, em mới kí kết xong một hợp đồng lớn. Bây giờ bắt đầu bước vào giai đoạn thực hiện. Em giao việc cho trợ lý, nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ về kiểm tra tiến độ và chất lượng thôi ạ!
Thiên Vĩ cốc nhẹ đầu em gáι:
– Sao không nói trước với anh? Tạo bất ngờ để kiểm tra nhịp tιм của anh à?
Đan Nhi liếc Tú Vi đứng cạnh:
– Tim của anh để chị dâu kiểm tra. Em xem xét tιм của anh Hiếu đủ mệt rồi!
Sau khi bị mấy vị phụ huynh ϮιпҺ ý phát hiện, Nhi và Hiếu thoải mái công khai tình yêu của mình. Lần này cô tới thành phố C cho thư thái và cũng để thăm anh trai cùng anh người yêu soái ca.

Tuy nhiên, sáng nay vừa tới nhà Hiếu, trong khi chờ hai chàng trai thì Đan Nhi ngồi tỉ tê với Tú Vi. Hỏi han một lát, cô nghe Vi kể chuyện bác sĩ An. Dù là người kế nhiệm ba Vũ ở Tập đoàn, rất quyết đoán trong kinh doanh nhưng Nhi cũng là một cô gáι rất thẳng thắn, thậm chí ương bướng. Nghe xong, Nhi bực dọc nói:
– Hai ngày ở đây em phải gặp bằng được con nhỏ đó để chữa cái Ьệпh ảo của nó. Nó tưởng mình là ai mà dám phách lối. Mà chị hiền quá cơ, lại còn bình tĩnh suy xét nữa. Gặp em á, em quậy cho tanh bành xem con gáι Phó giám đốc bản lĩnh cỡ nào!
Tú Vi xoa dịu mãi, cô em chồng tương lai mới nguôi ngoai và cùng cô đi mua sắm.

Cả bốn người đi tгêภ hai chiếc siêu xe và dừng lại trước nhà hàng X được mệnh danh là thiên đường của thành phố C, nơi gặp gỡ của giới đại gia. Ngoài những phòng VIP hiện đại, nhà hàng này còn có kết cấu bàn ăn rất ᵭộc đáo. Mỗi bàn ăn rộng sẽ được ngăn với những bàn khác bởi tấm mành mỏng có họa tiết. Nhìn từ xa, khu vực ngoài phòng VIP ʇ⚡︎ựa một cung điện với những phòng ăn mờ ảo trong sương. Vì thế, khách dù không chọn phòng VIP vẫn cảm thấy thoải mái khi được ngồi ăn trong một không gia riêng tư.
Vừa bước vào sảnh nhà hàng, Thiên Vĩ và Tú Vi đi trước và chạm mặt Hoài An. Vì Nhi và Hiếu đang đi phía sau nên An không để ý. Cô ấy gọi Vĩ:
– Hai anh em đi ăn ở đây hả? Sao ban nãy anh không nói ta cùng dẫn Vi đi cho vui, lại còn trêu em là hẹn với vợ sắp cưới?

Thiên Vĩ cười:
– Ừ, là Tú Vi đấy!
An nhún vai, âm lượng phát ra có vẻ lớn hơn:
– Ơ, hai người chả phải là anh em kết nghĩa sao? Giờ tính thay đổi mối quαп Һệ à?
Đây là giờ ăn trưa nên sảnh không ít người. Nghe giọng điệu theo kiểu muốn tung hê một sự thật nào đó của An, Thiên Vĩ cong môi cười:
– Pháp luật nào cấm anh em kết nghĩa trở thành vợ chồng không bác sĩ An?

Hoài An chưa kịp phản ứng thì nghe giọng Đan Nhi sau lưng Vĩ:
– Anh Hiếu, anh có ngửi thấy mùi gì không?
Vũ Hiếu nãy giờ nghe điện thoại nên ngơ ngác:
– Anh có thấy mùi gì đâu em!
Nhi tiến lên đứng ngang hàng với Tú Vi:
– Em ngửi thấy mùi trà xanh, mà nó khắm lắm luôn ấy! Hôm nào anh rảnh đi kiểm tra mũi đi!
Tú Vi bật cười:

– Đan Nhi, em ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ ghê!
Nhìn màn nói qua nói lại của hai cô gáι trước mặt, Hoài An tức l*иg lộn. Tính làm bẽ mặt Tú Vi mà cuối cùng lại bị gọi là trà xanh. Thế nhưng, với bản lĩnh của một trà xanh hạng A, An nhìn Đan Nhi với ánh mắt ngạc nhiên:
– Ơ, em là Đan Nhi đúng không? Chị thấy em tгêภ facebook của anh Vĩ. Bên ngoài em xinh hơn trong ảnh nhiều đấy. Chị là Hoài An, làm cùng khoa với anh Vĩ.
Đan Nhi đến liếc Hoài An một cái cũng không thèm, cô khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ, giọng mỉa mai:
– Chị muốn biết bí quyết vừa trẻ vừa xinh của tôi không?
Hoài An ra vẻ hào hứng :
– Dĩ nhiên là có rồi, phụ nữ ai chả muốn xinh đẹp.

Nhi ghé sát mặt Hoài An, giọng thản nhiên:
– Bí quyết của tôi rất đơn giản, đó là đừng xía vào chuyện của người khác. Cái gì của mình thì giữ, còn cái không phải của mình thì đừng giành giật mất công!
Hoài An tức đến bầm mặt, cô ta dằn từng tiếng:
– Không ngờ Thiên Vĩ lại có đứa em gáι hỗn xược đến thế. Không ai dạy dỗ cô hả? Đừng nghĩ Tập đoàn nhà họ Trịnh lắm tiền nhiều của rồi nuôi cô được cả đời. Lo học hành rồi kiếm việc mà làm đi!
Câu nói có vẻ thừa thãi với một thạc sĩ Kinh tế xuất sắc như Đan Nhi khiến cô cười phá lên:

– Vâng, tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để trau dồi kiến thức ςư-ớ.ק chồng, vì không chỉ anh trai tôi soái ca mà chồng tương lai của tôi cũng vậy nên chắc phải có thêm kinh nghiệm!
Giọng điệu của Đan Nhi khiến Hoài An tức điên lên, nhưng cô ta không thể làm gì khi có mặt Thiên Vĩ ở đó. Vì thế, có bực đến mấy cô ta cũng phải nhịn. Cô ta quay sang Vĩ:
– Chắc anh lấy hết phần của em gáι, con nhỏ này chắc được chiều chuộng nên không chịu học hành!
Thiên Vĩ nhún vai:

– Anh em chúng tôi học trường đời là chính. Tôi thấy có nhiều người được học hành bài bản nhưng có thực hành được đâu!
Hoài An cảm giác như mình đang bị tổng côпg ҟích. Đang định kiếm cớ chuồn đi thì cô nghe một âm thanh vang lên:
– Hóa ra Trái Đất hình tròn thật, cô An nhỉ? Chúng ta lại gặp nhau!
Lúc này Hoài An mới để ý kĩ chàng trai nãy giờ đứng sau lưng Thiên Vĩ. Lần trước thấy anh trai đến đón Tú Vi, An đã ngờ ngợ khi thấy Hiếu quen quen nhưng không dám nhận. Giờ đứng ngay trước mặt anh, cô ta ngỡ ngàng đến mức nói năng lộn xộn:
– Là…anh…anh….sao???

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất