Cả bầu trời thương nhớ – Chương 32

Vũ Linh 340

Tác giả : An Yên

Về đến nhà, Tú Vi chào bố mẹ rồi đi thẳng lên phòng. Nhìn thái độ không mấy vui vẻ của con gáι, vợ chồng Vũ Phong nghĩ chắc cô và Thiên Vĩ giận dỗi gì nhau. Nhưng bố mẹ Tú Vi không hỏi ngay vì họ nghĩ để cô tĩnh tâm sẽ tốt hơn. Còn Vi, cô không hiểu sao lại cứ bị ám ảnh bởi những suy nghĩ đó. Có lẽ cô được anh yêu chiều quá nhiều nên thành ra ích kỉ chăng? Rõ ràng cô không ghen với quá khứ của anh bởi đó là chuyện đã qua, cũng như cô và Nam thôi, Vĩ có bao giờ nhắc lại chuyện cũ của cô đâu. Thế nhưng cái cảm giác bị lừa dối thật tệ, nó bứt rứt khó chịu lắm. Từ lúc ra khỏi chung cư, Tú Vi tắt nguồn điện thoại vì cô không biết phải đối diện như thế nào với những câu hỏi han, quan tâm của anh trong khi lòng lại nghĩ anh đang nhắn tin hay gọi cho một cô gáι nào đó ở thế giới khác.

Sáng hôm sau…

Thiên Vĩ tới Ьệпh viện khá sớm để chuẩn bị cho một bài thuyết trình. Tối qua anh hầu như không ngủ để nghiên cứu, một phần cũng do anh không liên lạc được với Tú Vi. Anh đã gọi và nhắn tin cho cô hàng chục lần nhưng đáp lại là sự im lặng hoặc chỉ là những âm thanh của tổng đài báo rằng thuê bao đã ngoài vùng phủ sóng. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Vi. Cả buổi chiều anh đã thu xếp mọi việc để về sớm kịp cho bữa tối. Anh đã định đưa cô đi ăn rồi mới về nghiên cứu tài liệu nhưng lại bất ngờ khi thấy cô đeo tạp dề loay hoay trong bếp. Cảm giác về bữa cơm gia đình ấm áp thân thương khiến khát khao cùng cô xây dựng một mái ấm cháy lên trong lòng Vĩ. Thế nhưng, hình như Tú Vi đang có một chuyện gì đó bận tâm và lảng tránh anh. Không gọi được cho cô, Vĩ định gọi anh Vũ Hiếu nhưng suy nghĩ lại thì chính bản thân anh cũng chưa rõ đó là chuyện gì thì không nên lôi kéo mọi người vào thêm lo. Nếu tối qua Vi có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn mọi người đã gọi cho anh vì biết cô ăn cơm cùng anh, tính Vi luôn cẩn thận và lễ phép như vậy. Nghĩ vậy nên Vĩ chưa vội gọi cho anh Hiếu mà định trưa nay sẽ tới rủ Vi đi ăn rồi sẽ hỏi rõ nguyên do.

Mười giờ trưa, Thiên Vĩ đã xong bản báo cáo trước khoa nên tính gọi cho Tú Vĩ xem sao. Lần này máy cô đã đổ chuông. Khi hồi chuông cuối cùng sắp tắt thì anh nghe giọng cô:
– Em đây ạ!
Thiên Vĩ lo lắng:
– Em ốm sao Vi? Anh gọi cho em không được.
Tú Vi cười gượng:
– Anh là bác sĩ nên chắc nhìn đâu cũng ra Ьệпh nhân nhỉ? Em không sao cả!
Giọng của Tú Vi mang một chút dỗi hờn, một chút trách móc nên Vĩ càng tin rằng cô gặp chuyện:
– Vi, trưa anh qua đón em đi ăn nhé, anh muốn hỏi em việc này!
Tú Vi không hiểu Vĩ muốn nói gì. Sự thật ư? Những điều anh giấu cô ư? Cảm giác mất mát xen lẫn bất an dâng lên. Cô vừa tò mò muốn biết sự thật lại vừa lo sợ sự thật ấy khiến trái tιм mình thêm tổn thương. Cảm giác do dự khiến cô không biết nên nói như thế nào.

Tiếng Thiên Vĩ lại vang lên bên tai cô:
– Vi, em còn nghe không?
Tú Vi gật đầu:
– Dạ. Mà sao anh không nói luôn đi, sao phải đi ăn mới nói được ạ? Chuyện quan trọng lắm sao?
Thiên Vĩ nhíu mày:
– Em không muốn đi ăn với anh sao?

Tú Vi lắc đầu:
– Dạ không ạ. Mấy giờ anh tới ạ? Hay để em đến Ьệпh viện?
Thiên Vĩ nhìn đồng hồ rồi nói:
– Mười một giờ mười lăm phút anh tới đón em nhé!.
Tú Vi khẽ ” dạ ” một tiếng rồi tắt máy. Thái độ của cô thực sự khiến Thiên Vĩ khó hiểu. Bước ra khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng của Hoài An đứng trò chuyện với mấy chị bác sĩ:
– Nếu cưới trong năm nay, em sẽ nói anh ấy sang Anh đi tuần trăng mật!

Chị kia cười:
– Ừ, bác sĩ Vĩ du học ở Anh mà, nhà lại giàu có, dư sức đưa em đi!
Hoài An cười thoải mái:
– Anh ấy rất biết chiều lòng người á chị!
Chị kia cũng cười:

– Sướng nhất em nhé! Xinh đẹp, giỏi giang lại lấy được soái ca!
Thiên Vĩ khó chịu trước những lời bỡn cợt ấy. Đây không phải là lần đầu anh tình cờ nghe những câu như thế từ Hoài An và đồng nghiệp. Có lẽ anh nên chấn chỉnh lại cô ấy bởi ban đầu anh không để tâm nhưng dường như càng ngày An càng đi quá xa nếu không nói là quá ảo tưởng về một tình cảm do cô ấy ʇ⚡︎ự bịa đặt ra. Điều gì sẽ xảy ra nếu như người khác nghe thấy, rồi Tú Vi nữa. Nếu cô ấy tình cờ nghe thì sao? Cô đã tổn thương quá nhiều trong tình yêu, cả khi yêu anh cũng là một kiểu áp lực đối với cô. Thế nên, anh nguyện không bao giờ khiến cô chịu đựng bất kì một thương tổn nào khác nữa. Nghĩ đến cô, rồi lại nhớ tới những lời vừa nghe, Vĩ chợt nghĩ…không lẽ hôm qua tới đây, cô nghe được chuyện gì từ An sao? Vì trước đây An đã từng nói những câu tương ʇ⚡︎ự với Vi. Ôm một mớ thắc mắc, Thiên Vĩ nghĩ sẽ hỏi cặn kẽ mọi chuyện vào trưa nay…

Đúng mười một giờ mười lăm, Vĩ có mặt tại biệt thự PC và bấm chuông. Tú Vi đã chuẩn bị sẵn, anh nghe tiếng cô chào bố mẹ rồi đi ra cổng. Thiên Vĩ cũng vào nhà xin phép bố mẹ Vi rồi mới trở ra xe chở cô tới nhà hàng.
Bữa cơm hôm nay toàn những món anh và cô đều thích, Thiên Vĩ đã sắp đặt một phòng VIP tạo không gian thoải mái cho cặp tình nhân. Thế nhưng dường như giữa hai người có một tấm màn vô hình mà chưa ai phá bỏ nó đi được. Thiên Vĩ vẫn chiều chuộng Tú Vi, nhưng sao những hành động ấy hôm nay lại không khiến cô thấy anh chân thành. Cái cảm giác là một kẻ thế thân trong tình yêu ám ảnh cô, khiến cô vừa muốn khước từ sự quan tâm của Vĩ vừa lại không. Sự dùng dằng ấy tạo ra một cảm xúc khó chịu. Rốt cuộc, sau bữa ăn, Thiên Vĩ là người mở lời:
– Vi, chúng ta nói chuyện được không?
Tú Vi hít một hơi sâu, đằng nào cũng phải giải quyết những thắc mắc trong lòng nên cô gật đầu:
– Vâng, anh nói đi ạ!

Thiên Vĩ đan những ngón tay đẹp đẽ vào nhau:
– Em có chuyện gì giấu anh đúng không? Anh thấy hôm qua tới giờ em lạ lắm, không giống em chút nào cả!
Tú Vi ngước mắt lên nhìn anh:
– Chuyện đó…em phải hỏi anh mới đúng chứ ạ?

Thiên Vĩ ngạc nhiên:
– Anh không hề giấu em bất kì điều gì!
Tú Vi nghĩ có lẽ mình nên thẳng thắn một lần. Nếu những gì cô lo sợ là đúng, dẫu có tổn thương cô vẫn chấp nhận. Thà cô đau một lần còn hơn là sống trong nghi ngờ dằn vặt mệt mỏi lắm. Lại hít một hơi sâu, Tú Vi nói:
– Những năm ở Anh, anh Vĩ có yêu ai không ạ?

Thiên Vĩ lắc đầu:
– Không! Việc này anh đã kể với em rồi mà.

Tú Vi gật đầu:
– Dạ. Vậy…những cô gáι yêu anh thì sao ạ?
Thiên Vĩ chợt nghĩ tới Trang và cả những tin nhắn tỏ tình của nhiều sinh viên nữ rồi anh thẳng thắn đáp:
– Đó là quyền của họ, anh không can thiệp được. Nhưng anh chưa chấp nhận một ai, em là người đầu tiên và cuối cùng anh yêu!
Tú Vi nhìn thẳng vào mắt Vĩ:
– Anh có chắc không?
Vĩ khẳng định:
– Chắc chắn!
Tú Vi cố tìm một nét giả dối trong mắt Vĩ nhưng đôi mắt ấy quá sâu, nó như chỉ nuốt chửng cô trong niềm thương nỗi nhớ chứ không nhìn ra gì cả. Cô nhẹ giọng:
– Thực ra, dù anh đã từng yêu ai, em cũng không quan tâm vì chúng ta đều có quá khứ. Nhưng…chị Trang thì sao ạ?

Thiên Vĩ sững người. Sao Vi lại biết Trang? Chuyện vốn không có gì, đời tư của Trang anh cũng muốn giấu kín. Cô ấy có yêu thì anh cũng chưa phút giây nào đáp lại tình cảm đó. Anh không nói vì chẳng muốn Vi bận tâm và anh với Trang cũng chỉ là bạn bè, là đồng hương. Nhưng việc đến nước này thì chắc chắn đã có người nói với Vi.

Cái khoảnh khắc sững người và trầm tư của Vĩ đã lọt vào mắt Vi. Cô lại nhớ tới lời của bác sĩ An nhắc cô chú ý thái độ của anh khi cô nói về Trang. Quả đúng là anh đã bối rối. Đau. Tú Vi cảm nhận thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mình nhói lên rồi co rút, xót xa như ai đó cầm cả nắm muối xát vào. Vi nghẹn giọng:

– Sao anh không trả lời?
Thiên Vĩ sau phút giây ấy thì nhẹ nhàng nói:
– Tại sao em biết cô ấy?
Tú Vi nói mà cảm giác như có một tảng đá đang chặn ngang l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, đến hít thở cũng khó khăn:
– Anh định giấu em đến bao giờ hả Vĩ? Em đã nói không quan tâm anh từng yêu ai, bởi một người như anh chắc chắn có rất nhiều người yêu thương, chuyện đó quá bình thường. Em cũng từng yêu người khác trước anh. Nhưng anh biết không, thà anh nói rõ với em còn hơn để đến giờ này em mới biết.

Thiên Vĩ lắc đầu:
– Vi, em hiểu nhầm rồi, giữa anh và Trang không có gì cả, anh chỉ..
Tú Vi cảm giác cổ họng mình nghẹn ứ hẳn lại, cô nói trong tiếng nấc:
– Tại sao anh phải nói dối em? Nếu hai người từng yêu nhau cũng không sao mà…nhưng…nhưng …em ghét cảm giác bị giấu diếm, anh hiểu không Vĩ?

Thiên Vĩ nhíu mày:
– Nhưng anh có giấu em điều gì đâu? Anh với cô ấy chỉ là bạn bè, vả lại cô ấy đã…
Anh mới nói tới đó, Tú Vi đứng thẳng người dậy nước mắt đã hoen bờ mi chỉ chực trào ra, cô cắt ngang lời anh:
– Phải, chị ấy đã mất rồi, mất sau một tháng không thể liên lạc với anh, sau khi đã trao những gì quý giá cho anh. Thế nhưng dẫu chị ấy không còn, anh cũng nên thành thật chứ, rằng anh yêu em chỉ vì em giống chị ấy, rằng anh vì ám ảnh sự ra đi của chị ấy mà tìm người giống như thế để yêu đúng không?
Thiên Vĩ điếng người. Khi gặp Trang, anh đã có chút cảm giác quen quen. Vĩ tưởng mình từng gặp Trang đâu đó, cuối cùng anh nhận ra không phải, mà bởi đôi mắt và nụ cười của Trang có nét hơi giống Tú Vi nhưng buồn hơn rất nhiều. Giờ nghe Vi nói, chính anh cũng ngạc nhiên khi cô cho rằng vì anh mà Trang phải ʇ⚡︎ự vẫn. Rõ ràng, những thông tin mà cô có chỉ là sự bịa đặt để cố tình chia rẽ tình cảm của cô và anh.

Thiên Vĩ nhẹ nhàng:
– Vi, em bình tĩnh đi. Ai cho em biết những thông tin đó?
Tú Vi lúc này đã không ngăn được nước mắt thi nhau rơi:
– Vậy là đúng rồi còn gì? Chị ấy ʇ⚡︎ự vẫn vì không thể liên lạc được với người mà đã trao cả đời con gáι. Thiên Vĩ, anh không cần thương hại em sau sự ra đi của Bảo Nam, em cũng không bao giờ là vật thế thân của ai cả. Cảm ơn anh đã bên em lúc em buồn đau, cảm ơn anh đã cho em nghe lời yêu dù giả dối, cảm ơn anh đã cho em hiểu bản chất của tình yêu là không thể thay thế được. Nhưng em nghĩ chúng ta mới chỉ bắt đầu, nếu anh yêu em chỉ vì Tú Vi này giống một người con gáι khác thì chúng mình nên dừng lại. Anh yên tâm, đến sự chia lìa âm dương em còn vượt qua được thì chuyện này em nghĩ mình cũng sẽ ổn. Chào anh!

Tú Vi nói một thôi một hồi mà nước mắt rơi lã chã theo câu từ thốt ra từ miệng cô. Dứt lời, cô cầm túi ҳάch bước thật nhanh ra khỏi căn phòng mà cách đây hai mươi phút còn nghe tiếng cười. Cô bước vội vã trước con mắt ngơ ngác của Thiên Vĩ. Anh vội kéo tay cô:
– Vi, nghe anh nói đã!

Thế nhưng, Tú Vi vội giằng khỏi tay anh:

– Em ʇ⚡︎ự về được, hiện tại, em muốn một mình!

Tú Vi bước nhanh ra khỏi nhà hàng và vẫy một chiếc taxi, hòa vào dòng người đông đúc tгêภ phố trưa. Phía trời xa, những đám mây đen bất chợt ùn ùn kéo đến. Hình như trời sắp nổi cơn giông…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất