Cả bầu trời thương nhớ – Chương 28

Vũ Linh 384

Tác giả : An Yên

Ăn sáng xong, cả hai lại chăm sóc mấy chậu cây chứ chẳng đi đâu. Tú Vi hiểu rõ rằng dù đã được xét nghiệm âm tính ba lần nhưng Thiên Vĩ vẫn phải cách ly ba tuần sau khi trở về từ vùng ᴅịcҺ. Chắc chắn anh không ngờ sẽ gặp cô ở căn hộ nên chẳng còn cách nào khác mà tiếp xúc với cô. Vả lại, tình cảm ẩn sâu, lại trong đêm khuya như thế nên thật khó kiềm chế.
Vừa chăm sóc hoa, Tú Vi vừa thủ thỉ:
– Anh Vĩ, vì sao anh lại trồng hoa tường vi? Loài cây này phải có không gian rộng để phát triển đấy!

Thiên Vĩ cười:
– Chả phải vì một cô bé thích hoa tường vi từ nhỏ sao? Anh biết tường vi cần phát triển, cũng như em cần được ʇ⚡︎ự do làm những việc em thích ấy. Nhưng mà anh chỉ ở tạm đây thôi mà, anh ươm mầm từ nhỏ, rồi sẽ làm việc chăm chỉ và xây cho em một ngôi nhà nho nhỏ, có vườn hoa, có thật nhiều tường vi, chịu không?
Tú Vi cong cớn:
– Thế lỡ người ta không yêu không cưới anh thì sao?
Thiên Vĩ nhìn cô đầy cưng chiều:
– Thì anh vẫn xây ngôi nhà mang tên em, vẫn trồng hoa tường vi và ngắm một mình. Mà sáng nay em không đi đâu thật à?

Tú Vi gật đầu:
– Dạ, em cũng không cần mua gì cả. Còn hai tháng nữa mới tới năm học mới, khi nào anh hết thời gian cách ly tại nhà, chúng ta sẽ đi mua sách được không anh?

Thiên Vĩ nhìn cô:
– Cảm ơn em đã hiểu anh! Thế giả sử anh mang mầm Ьệпh, tối qua tới giờ ở bên anh, em có sợ không?
Tú Vi lắc đầu:
– Dạ không, anh có cố tình đâu ạ! Vả lại, chẳng phải người ta nói yêu nhau là cùng nhau nhìn về một phía sao? Miễn là có anh mà. Dân tộc Việt Nam chiến thắng đại ᴅịcҺ Covid thì anh và em đâu sợ không vượt qua được. Em nghĩ cứ tuân thủ tốt công tác phòng ᴅịcҺ là ổn thôi, bác sĩ thấy em ngoan không?

Thiên Vĩ xoa đầu cô:
– Ngoan lắm! Quả là công dân tốt. Lúc nãy anh cũng nói với ba mẹ rồi, anh Hiếu sẽ ra sân bay đón ba mẹ về nhà em luôn. Mười giờ chúng ta qua đó, em nhớ giữ khoảng cách nhé, cẩn thận vẫn hơn!
Tú Vi cười trong trẻo, đôi mắt ánh lên những tia ấm áp:
– Tuân lệnh bác sĩ!

Mười giờ trưa tại Biệt thự PC…
Thiên Vĩ và Tú Vi xuống xe, anh nắm tay cô lại cάпh cổng trước mặt và bấm chuông . Từ trong sân, Vũ Hiếu bấm nút điều khiển cổng rồi nhìn hai thân ảnh bước vào. Hiếu nheo nheo mắt:
– Hai cái đứa này, cả đêm nói chuyện chưa chán hay sao mà về đến nhà còn ríu rít chưa chịu vào? Thính rắc hơi bị nhiều rồi đấy!
Thiên Vĩ kéo tay Tú Vi vào nhà chào mọi người . Kể ra cũng bất tiện bởi một cuộc gặp gỡ thâm tình mà chẳng thể trao cho nhau một cái ôm. Ai cũng đeo khẩu trang nhưng mọi người đều hiểu công việc của Thiên Vĩ nên vui vẻ trò chuyện. Anh và cô ngồi chung một ghế và cách xa với mọi người tầm hai mét.
Tú Vi vừa thấy ba mẹ Thiên Vĩ thì nhanh nhảu:
– Dạ cháu chào bác Vũ cô Trinh ạ! Đan Nhi không tới sao ạ?

Thiên Vũ nhìn cô một lượt như nhìn người từ hành ϮιпҺ khác đến:
– Đan Nhi bận việc bên Tập đoàn con ạ. Mà con vừa gọi ta là gì đấy? Tôi chả hiểu các cô các cậu học hành lên bậc Thạc sĩ, Tiến sĩ kiểu gì mà lạ lùng thế. Đất nước này đặt lên vai cô cậu chắc tụt hậu mất!
Tú Vi ngơ ngác nhìn mọi người rồi nhìn sang Thiên Vĩ. Dù qua một lớp khẩu trang nhưng cô vẫn nhận ra anh đang tủm tỉm cười. Mấy giây sau, bố Phong lên tiếng:
– Ơ con bé này, không hiểu sao? Thế con không định gọi một tiếng ba Vũ mẹ Trinh sao???
Tú Vi ngẩn mặt ra:
– Ơ, con …
Vũ Phong lắc đầu:
– Haizz, chúng tôi mệt với cô cậu quá. Thế này thì đến khi nào chúng ta mới được ăn cỗ, anh sui nhỉ?

Thiên Vũ nhún vai:
– Chắc chúng ta ʇ⚡︎ự nhậu với nhau cho xong anh sui ạ!
Rồi ông bố của Thiên Vĩ nhìn sang con trai:
– Nếu con thấy nóng ruột có thể hỏi kinh nghiệm ςư-ớ.ק dâu của bố vợ!
Trong khi Nguyệt Cát cười rũ rượi thì Vũ Phong gật đầu:
– Rất sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm. Còn nếu Tú Vi muốn đám cưới theo kiểu thuyền hoa hiện đại, được nghe cả đờn ca tài ʇ⚡︎ử lẫn nhạc trẻ thì qua hỏi mẹ chồng nhé con! Các cô cậu muốn kiểu gì chúng tôi cũng cân tất nhé! Miễn là nhanh về một nhà cho chúng tôi sớm có cháu bế lại ấm tình sui gia!
Tú Vi đỏ mặt, giọng hờn dỗi:
– Bố, chúng con mới bắt đầu, vẫn đang tìm hiểu mà. Mọi người cứ làm như ngày mai đám cưới không bằng ý, phải cho chúng con có thời gian yêu chứ ạ?
Thiên Vũ tỏ ra ngạc nhiên:
– Ơ, thế hai cô cậu chưa tìm hiểu xong á? Từ nhỏ tới lớn năm nào chả gặp nhau mấy lần, có gì phải tìm nữa mà chả hiểu?

Vũ Phong cũng trố mắt:
– Mà cha ông ta chả bảo rằng ” việc hôm nay chớ để ngày mai”. Sao phải lần lữa mà lại không phải hôm nay và ngay bây giờ nhỉ? Có đủ bố mẹ hai bên, cô dâu chú rể rồi đấy! Nhẫn cưới chưa kịp mua thì bổ sung sau. Ta chỉ có một đứa con gáι, hai bên thương nhau thì công bố luôn, chờ cô cậu yêu cho đã thì chúng tôi già mất à? Mai đầu tuần ra phường đăng kí là xong, OK?
Chỉ có hai bà mẹ nãy giờ cười chảy cả nước mắt, Nguyệt Cát mắng yêu chồng:
– Hai cái ông này, nói dồn dập làm tụi nhỏ sợ chế khϊếp đấy! Chuyện vui mà y như hỏi cung ấy!
Vũ Phong liếc vợ:
– Anh có làm gì đâu vợ? Anh để chúng nó ʇ⚡︎ự do lựa chọn mà, anh còn tốt bụng bỏ qua các thủ tục rườm rà, khỏe re còn gì!

Rồi Vũ Phong quay sang Vĩ:
– Con rể thấy bố nói có đúng không?
Thục Trinh nãy giờ chỉ biết nhìn một màn trước mắt mà cười đến sặc sụa, lúc này mới lên tiếng:
– Mọi người làm hai đứa hoảng đấy. Con bé Vi nó á khẩu rồi kìa! Thôi ăn đã rồi tính!
Tú Vi bật dậy:
– Dạ để con dọn cơm ạ!
Thiên Vĩ cũng đứng theo:
– Để anh giúp em!
Mọi người lại cười nói vui vẻ.
Bữa cơm thân mật không kéo dài như thường lệ vì mọi người cũng hiểu khi Thiên Vĩ và Tú Vi không ngồi chung nên khá bất tiện. Anh và cô ngồi ở một chiếc bàn tròn nhỏ cũng trong phòng ăn. Sau bữa cơm, anh còn giúp cô dọn dẹp rồi mới cùng Vi lên trò chuyện với hai cặp bố mẹ vui tính.

Thục Trinh vui vẻ hẳn, thấy con trai bình yên mà nhẹ nhõm cả người. Cả đêm hôm qua, khi nghe tin Vĩ bị пα̣п, mẹ anh đã ngất xỉu ngay trước màn hình ti vi. Sáng nay, nghe chồng nói Vĩ không sao, Trinh vẫn nằng nặc đòi gặp bằng được con thì mới tin và yên tâm. Nhìn thấy con, lòng người mẹ như khỏe hẳn ra. Thục Trinh cười nói:

– Em thấy hai gia đình chúng ta có duyên thật đấy! Giờ hai đứa lấy nhau, về một nhà, thân lại thêm thân!
Thiên Vũ nhìn vợ:
– Em thèm bế cháu rồi đúng không? Nhưng anh tin là anh chàng bác sĩ kia chỉ giỏi cầm dao mổ thôi, chứ đêm qua chắc chắn chưa có cháu cho chúng ta bế đâu!
Thiên Vĩ nhắc khéo:
– Ba! Ba làm Vi ngượng đấy!

Ông bố của anh cười:
– Cái này được! Sợ vợ ngượng, lo vợ buồn là được, có nét hơi giống ba rồi đấy!.
Đúng lúc mọi người đang hùa vào trêu Thiên Vĩ và Tú Vi thì lại chợt nghe thấy tiếng Vũ Hiếu đang đi từ ngoài vào. Nãy giờ anh ra ngoài sân nghe điện thoại. Hình như cuộc gọi sắp kết thúc, tiếng anh vang lên:
– Ừ, anh biết rồi, vì công việc cả mà. Anh và mọi người vừa ăn xong, vắng em hơi buồn đấy!
Anh nói đến đó thì bước chân cũng chạm ngưỡng cửa phòng khách. Vũ Hiếu bắt gặp một không gian im ắng lạ thường và tất cả mọi người đang đổ dồn ánh mắt nghi hoặc đến khó hiểu vào anh. Tay vẫn cầm điện thoại, Hiếu tò mò:
– Ơ, mọi người sao thế ạ? Mặt con dính gì sao ạ?
Bố Phong gật đầu:
– Ừ, có dính hai chữ ” GIẤU DIẾM” tгêภ trán đấy, con trai ạ!
Vũ Hiếu đút điện thoại vào túi quần và nói:
– Con có giấu gì đâu ạ! Mà mọi người đang bàn gì đấy ạ?
Thiên Vũ cười:
– À, chúng ta đang bàn đến đám cưới của Vĩ và Vi, rồi giục hai đứa thay đổi cách xưng hô.

Vũ Hiếu cười:
– Vâng ạ, mọi người bàn nhanh quá. Thế mọi người bàn tiếp đi ạ, con xin phép lên phòng đây!
Thiên Vũ xua tay:
– Ấy, sao con vội vàng thế! Chúng ta đang đổ sự tò mò lên con. Khai đi trước khi bố con điều tra ra. Nếu để một vài thiết bị phải vào cuộc là mệt nha!
Nghe cái giọng đe dọa của bác Vũ, trong khi mọi người cười rũ rượi thì Hiếu thanh minh:
– Đâu có gì đâu bác…

Vũ Phong chen vào:
– Ông sui, nhà tôi chắc là sắp đón song hỷ lâm môn đấy!
Thiên Vũ bật cười:
– Chúc mừng anh chị sui!
Rồi ông bố Thiên Vũ lại nhìn sang Hiếu:
– Sao, suy nghĩ kĩ chưa để chúng tôi còn biết!

Vũ Hiếu gãi đầu:
– Con không giấu gì thật mà, con lên phòng đây ạ!
Nói xong, anh đang định leo tót lên phòng thì nghe tiếng ông bố cα̉пh sάϮ hắng giọng:
– Nguyệt Cát, chắc anh phải gọi cho chú Trọng Tuân một tiếng. Chú ấy là cao thủ công nghệ, để dò xem Hiếu nó gọi cho con bé nào mà lén lút thế, lỡ việc xấu thì sao? Các cô các cậu cứ như chơi trốn tìm ấy, chờ được mấy người mệt lắm, chúng tôi cứ phải đi trước một bước…
Vũ Hiếu mỉm cười:
– Bố cứ dọa con như ᵭάпҺ tâm lý Ϯộι phạm ý. Con và Đan Nhi mới chỉ là…
Biết mình lỡ lời, anh trai của Tú Vi im bặt. Cùng lúc đó, cả sáu cặp mắt cùng ngỡ ngàng nhìn Hiếu và sáu cái miệng cùng thốt lên:
– Cái gì? Đan Nhi á?

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất