Cả bầu trời thương nhớ – Chương 20

Vũ Linh 356

Tác giả : An Yên

Thiên Vĩ không thể gọi tên cảm xúc mình lúc ấy – có một chút mất mát, một chút đau thương, một chút tiếc nuối. Rõ ràng là việc Trang ʇ⚡︎ự vẫn không phải do anh, không xuất phát từ anh bởi Trang từng nói cô ấy sẽ không bao giờ tìm đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ vì tình. Dù anh có đáp lại tình cảm của cô hay không thì cô cũng vẫn vui vẻ chấp nhận. Thế nhưng, khi Trang cần anh nhất, cần người để tâm sự để giúp ϮιпҺ thần thoát khỏi sự suy sụp thì anh lại không thể ở bên cô ấy. Trang không hề biết việc anh mất điện thoại, cũng không biết anh phải nghiên cứu cả tháng qua.

Trang không đến trường tìm anh chứng tỏ cô đã rơi vào một chuyện gì tuyệt vọng lắm. Thiên Vĩ thẫn thờ mường tượng ra cảnh cô gáι mảnh mai ấy đứng chờ anh cả đêm ở cầu Tower, rồi khi bình minh lên lại lặng lẽ ra về. Anh không sai khi từ chối yêu Trang, thế nhưng khi nghe cái tin ấy, anh cảm thấy mình cũng có chút day dứt. Vĩ không hiểu điều gì khiến Trang phải tìm đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ nhưng chắc chắn điều đó vượt qua giới hạn chịu đựng của cô ấy…và cả người mẹ đáng thương của cô ấy nữa.

Anh bạn cùng dãy trọ với Trang thấy mặt Vĩ thất thần vội lay hỏi:

– Anh là thế nào với Trang?

Vĩ gật đầu:
– Tôi là bạn thôi, cả tháng nay trường tôi có đề tài nghiên cứu, tôi lại bị ςư-ớ.ק điện thoại nên không biết việc này. Lúc nãy tôi mới đọc mấy tin nhắn của Trang bảo có chuyện buồn nên đến đây!
Người kia ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Con bé đó ít nói chuyện lắm, kiểu sống khép kín ấy. Mấy lần dãy trọ tụ tập vui vui, nó lại bận đi làm nên mọi người ít biết về cuộc sống của Trang. Mấy lần tôi cũng hỏi thăm nhưng con bé cũng ít thổ lộ. Mấy hôm đó, mắt nó sưng húp suốt, nghỉ đi làm thêm mà cứ đi bộ ra ngoài kia, có khi đến sáng mới về. Nhưng có hai ngày liên tục không thấy Trang ra ngoài nên tôi tới gõ cửa vì khóa trong mà. Nhưng mãi chả thấy gì nên tụi tôi gọi chủ trọ. Khi cửa được phá ra thì…con bé đã cứng đờ cả rồi. Nó uống tђยốς ngủ…

Thiên Vĩ gật đầu:
– Cảm ơn anh đã cho tôi biết sự thật. Nếu mà ҳάc còn ở Anh, tôi sẽ đến từ biệt cô ấy một câu, đằng này…
Người thanh niên kia thở dài:
– Thực ra Trang mất ở bên này cũng Ϯộι. Nhiều lao động đến mấy tháng sau mới được về nhà, rồi người thân lại đợi mỏi mòn. Nhưng Trang may mắn là sinh viên giỏi nên khi nhà trường nhận được thông báo thì vội vã lo mọi chuyện. Hội sinh viên Việt Nam ở Anh cùng đại sứ quán đã tạo điều kiện đưa con bé về nhà. Cũng thương, nghe bảo chỉ có hai mẹ con mà bà mẹ cũng yếu, không biết rồi có trụ nổi chuyện này hay không. Chả hiểu chuyện gì mà nó lại dại thế…
Vĩ cảm ơn anh bạn đó, rồi như nhớ ra điều gì, anh hỏi:
– Vậy anh có biết địa chỉ nhà Trang ở Việt Nam không?

Anh bạn kia lắc đầu:
– Không, vì con bé ít nói chuyện, nhiều lúc tôi nghĩ nó như bị trầm cảm đấy. Nhưng thấy nó vẫn đi học, đi làm bình thường, nào ngờ…
Mấy lần gặp Trang, Thiên Vĩ cũng không hỏi địa chỉ nhà Trang ở Việt Nam. Điều này khiến Vĩ thấy ám ảnh và dạy dứt. Anh lặng lẽ đi về kí túc xá và ở trong phóng suốt buổi chiều đó. Anh cũng không ngờ hành động mà anh thực hiện để Trang hiểu anh và cô không thể tồn tại tình yêu đôi lứa lại khiến cô hiểu sai. Cô đã tin tưởng anh, nhưng khi cô đớn đau nhất, anh lại không có mặt và giờ đây, đến việc thắp cho cô một nén hương cuối cùng cũng không thể thực hiện. Xin lỗi Trang vì anh không có mặt lúc em cần…

Tối hôm đó, Thiên Vĩ bách bộ lên cầu Tower. Khubg cảnh vẫn như thế, chỉ là lòng người có chút buồn man mác. Anh bước lại vị trí anh và cô từng đứng, hình ảnh cô gáι mảnh dẻ có tiếng hát trong veo ấy, dễ tủi thân ҳúc ᵭộпg ấy như vẫn còn ở đâu đây. Từ nay, có lẽ Trang sẽ không phải đau lòng nữa, không phải khóc nữa, em đã thực sự về bên mẹ rồi, về với đất rồi. Em sẽ chẳng phải lo nghĩ việc nhận những đoạn video mà mẹ em bị ħàɲħ ħạ trong đó nữa. Lo sợ hay muộn phiền cũng chấm dứt rồi Trang ạ. Em yên nghỉ nhé…
Bàn tay Thiên Vĩ đặt tгêภ thành cầu vững chãi, ánh mắt nhìn xuống dòng sông Thames hiền hòa, bỗng Vĩ khựng người lại khi thấy dòng chữ được ghi bằng bút xóa màu trắng :” Vĩ, sao anh không tới?”. Nét chữ đã hơi phai nhưng nhìn vẫn đọc được. Đây có lẽ là những dòng chữ tuyệt vọng của Trang sau những đêm chờ anh tới. Rồi Vĩ lẩm bẩm một câu:

– Anh tới rồi, em gáι, ngủ đi!
Tối hôm đó, anh cũng tìm đọc mấy bài báo ๓.ạ.ภ .ﻮ và người ta cũng chỉ ghi qua sự việc một sinh viên Việt Nam Ϯự sάϮ bằng tђยốς ngủ. Trang facebook của Trang cũng đăng hàng loạt lời chia buồn của bạn bè, thầy cô và cũng có những người như anh – không tin đó là sự thật.
Những ngày sau đó, Vĩ vẫn tiếp tục học tập. Cũng từ đó, anh nghĩ rằng một bác sĩ bận rộn như thế, nếu bước vào tình yêu thì nên cẩn trọng. Anh sợ rằng ngày nào đó người con gáι anh yêu có bị tổn thương vì chờ đợi không? Có buồn bã cô đơn khi chồng đi biền biệt không? Tập trung vào công việc là cách Vĩ chọn, còn tình yêu và hôn nhân nên để duyên số quyết định.

Ngày sinh nhật Vĩ vào một tuần sau đó…
Đến trường từ sớm, anh gặp ngay nụ cười cùng câu chúc mừng của giáo sư Robert. Vĩ vui vẻ cảm ơn người thầy đáng kính. Vừa lúc đó, điện thoại anh vang lên:
– A lô!

Đầu bên kia là một giọng nói dễ chịu:
– Xin chào! Đây có phải là số điện thoại của ông Trịnh Thiên Vĩ không?
Thiên Vĩ gật đầu:

– Dạ vâng!

Giọng nói kia lại tiếp tục:
– Chúng tôi gọi từ ᴅịcҺ vụ” Hộp thư tương lai”. Có một lá thư được gửi cho ông trong ngày hôm nay được gửi từ ba tuần trước. Ông vui lòng nhận nhé!
Thiên Vĩ gật đầu cảm ơn. Đây là một ᴅịcҺ vụ đem lại nhiều bất ngờ cho mọi người. Người gửi sẽ đăng kí ngày mà bên kia nhận và ” Hộp thư tương lai” sẽ đưa đến. Thường đó là khi người gửi không kịp có mặt trong dịp đăc biệt của người nhận nên sẽ gửi trước để đảm bảo bên kia nhận được đúng ngày lễ nào đó. Hôm nay là sinh nhật Vĩ, vậy ai tạo ra món quà này?
Chỉ mấy phút sau, người giao thư đã gọi Vĩ ra cổng trường. Nhận bưu phẩm, Vĩ thấy mục người gửi chỉ đề hai chữ : ” Em Trang”. Vì chưa tới giờ học nên Thiên Vĩ đã đi lên thư viện trường và mở hộp quà của Trang. Trong đó là một chiếc đồng hồ nam khá lịch sự và một là thư. Những dòng chữ ngay ngắn hiện ra trước mắt Thiên Vĩ:
” Anh Vĩ!

Khi anh nhận được lá thư này, anh đang bước sang một tuổi mới, còn em đã sang một thế giới mới, thế giới chẳng còn muộn phiền nữa. Món quà em tặng anh để làm kỉ niệm cho thời gian đẹp đẽ vừa qua được quen anh, một bác sĩ tương lai tốt bụng.
Anh từng hỏi em vì sao mẹ em lại cam chịu và lúc đó em đã không trả lời. Nhưng giờ đây, nếu em không nói sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. Những đêm đứng chờ anh, em đã thưch sự hiểu mình không bao giờ có được tình yêu của anh. Em biết không phải anh vô tâm, anh chỉ muốn em đừng hi vọng thôi. Nhưng em hài lòng vì quen anh là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân. Em chấp nhận mãi là em gáι anh, đó cũng là một may mắn!

Em đã định đem bí mật này xuốmg mồ nhưng hôm nay, em sẽ nói hết với anh. Mười bốn tuổi, khi các bạn cùng lứa chỉ biết học tập và vui chơi thì em đã trở thành nô lệ tì-ภ-.ádђ ๔.-ụ.ς của bố dượng. Ông ta không chỉ ςư-ớ.ק đời con gáι mad ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς em trong một năm trời ròng rã. Em không đếm được số lần bị làm ทɦụ☪ cùng lời đe dọa: ” Nếu mày mách mẹ thì cả hai mẹ con mày đều ૮.ɦ.ế.ƭ!”. Em thương mẹ nên chỉ biết im lặng và chấp nhận uống tђยốς tгádáภђ tђคเ do bố dượng đưa sau mỗi lần ông ấy thỏa mãn thú tính. Vì thế, em vĩnh viễn không thể có con nữa.Cho tới một hôm, mẹ em có việc nên về nhà sớm và bắt gặp việc ทɦaụ☪ nhã đó. Mẹ đã làm um lên và định đi báo chính quyền thì bị ông ta dần cho một trận nhừ ʇ⚡︎ử. Ông ấy dọa sẽ đưa ¢ℓιρ ς./ư/.ỡ..dáภ.ﻮ ๒.ứ./ς em lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội, chặt đứt con đường tương lai của em. Mẹ đành gửi em về ngoại vừa để ổn định ϮιпҺ thần vừa để tiếp tục học tập. Cuộc trốn chạy trong đêm thành công nhưng chỉ mấy ngày sau bị phát hiện. Ông bà ngoại đã già yếu lại chỉ có một mình mẹ nên thương em cũng đâu biết làm gì. Cuối cùng, ông ta chấp nhận em học ở ngoại nhưng mẹ thì không được rời ông ta nửa bước. Và đã đặt quyết tâm học giỏi thành tài để cứi mẹ thoát khỏi ông ta cùng bóng đen quá khứ của chính mình. Nỗ lực để giành học bổng ở Anh, em thấy tương lai sáng hơn một chút rồi.

Nhưng giờ đây em phải dừng lại tất cả. Không phải em bi lụy, yếu đuối mà lão ta không chỉ quay các ¢ℓιρ ᵭάпҺ mẹ em mà còn bắt mẹ ℓộт ѕạ¢н qυầ иáσ, bắt mẹ ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ trước ống kính, bắt mẹ гêภ rỉ và cứ làm xong lại ᵭάпҺ. Ông ta điên rồi anh ạ. Ông ta gửi các ¢ℓιρ cũ của em cho nhà trường để em bị khinh miệt và dọa nếu em không về sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mẹ em. Sự áp lực ấy khiến em không thể tiếp tục được nữa. Em sẽ về theo cách này. Chỉ như thế, mẹ em chả còn điểm yếu cho ông ta ħàɲħ ħạ. Em hài lòng và trân quý những gì cuộc sống đã ban tặng, trong đó có lòng tốt của anh!
Phía dưới hộp đồng hồ có một chiếc USB. Em mong anh hãy đưa sự việc ra ánh sáng. Nhưng em muốn điều này sẽ được thực hiện sau khi mãn tang em, tức là sau hai năm ba tháng. Đừng để mẹ em phải giải trình mọi việc trong tang thương. Mong anh hiểu ý nguyện đó.
Chúc mừng sinh nhật anh trai!
– Thùy Trang – ”

Gấp lá thư lại, Thiên Vĩ không thấy nặng nề nữa. Trang đã về thế giới khác, thế giới đó tốt hơn cho em. Em yên tâm, anh sẽ thực hiện những điều em muốn. Và mảng kí ức này, anh không quên nhưng sẽ đóng chặt lại, em nhé…

Chuyên mục: Cuộc sống

0 ( 0 bình chọn )

Tin liên quan

Tin mới nhất